Về đến nhà, Viêm Khải còn đang nghĩ nên mở lời với Marc thế nào. Cửa vừa mở, Vivian chạy lon ton vào bếp, lôi một chai rượu ra. Viêm Khải vừa cất giày, không hiểu Vivian định làm gì. Marc thì đang ngồi ở phòng khách, khi hai người về đến, hình như cậu bé đang nghiên cứu gì đó trên điện thoại, dường như là đang gởi tin nhắn.
Vivian đi tới chỗ Marc, đặt chai rượu lên bàn, “Uống đi. Say rồi thì khai hết ra!”
Marc trợn tròn mắt, không biết phản ứng ra sao trước hành động kỳ quặc của Vivian.
Viêm Khải hốt hoảng chạy đến, túm lấy mũ Vivian từ đằng sau, trùm xuống mặt Vivian tới tận cằm. Khi không lại đi dọa con nít này.
Marc đứng hình nhìn hai người trước mặt, tự hỏi: hai người này là cuối 9x hay đầu 10x í nhỉ? Già cả rồi mà trẻ trâu dễ sợ.
Vivian vùng ra, sau khi được giải thoát, liền cười một nụ chuộc lỗi. Mái tóc bị mũ vải bông mềm trùm qua, giờ xù tán loạn. Vivian cũng không muốn Viêm Khải không hài lòng, liền bình tĩnh ngồi xuống, quyết định sẽ nói chuyện thật nghiêm túc.
Marc thấy Viêm Khải và Vivian không hành động kỳ quái nữa lại quay ra nhìn mình chăm chú, cậu liền có chút lo lắng, “Vậy… ở trường thế nào?”
Vivian chép miệng, “Lo ở trường làm gì? Ở nhà không đáng lo hơn sao?” Vivian thay đổi tư thế ngồi, dướn người về phía Marc, lại nói tiếp, “Nhà cái khủng bố gia đình em hai, ba ngày một lần, nhưng từ khi em chuyển đi thì không có vụ nào nữa. Chúng tôi vừa mới xác nhận với chị Cécile xong.”
Marc mở to mắt, cúi gằm mặt không dám nhìn thẳng vào hai người. Viêm Khải thở dài, ngay từ đầu cậu và Vivian đã bỏ qua suy đoán này vì họ tin Marc. Nhưng sau khi đọc những thông tin Matthew gởi hồi nãy thì đã rõ, hai người vẫn tin Marc, chỉ là họ chưa có đủ thông tin.
Vivian tiếp tục, “Lần duy nhất em nhắc đến vụ cá độ, là lúc hỏi về công việc thám tử của anh chị, là muốn thăm dò đúng không? Xem liệu anh chị có lần ra cái tổ chức mà em đã bịa ra không… Người đóng vai nhà cái âm thầm tránh né CCTV thực hiện mấy trò quấy rối gia đình em là Claudio Bridel đúng không? Wow wow!” Vivian la to hai tiếng, ngửa mặt nhìn trần nhà với vẻ không thể tin nổi.
“Các em bày trò giả nhà cái mà không tham khảo trước nhỉ. Những gì nhà cái sẽ thực sự làm với người nợ cá độ, đáng sợ hơn những kế hoạch ngây thơ của các em nhiều.”
Marc nhìn Viêm Khải, rồi lại nhìn sang Vivian. Hai người lập tức mềm lòng, lần đầu thấy bộ dáng yếu đuối như vậy của Marc. Thằng bé to xác như vậy mà giờ lại mang ánh mắt không khác gì cún con bị bỏ rơi, thật là không đỡ nổi.
Vivian tiếp tục kể lể, “Hôm nay chị đã thấy Claudio rồi. Chà chà, em có cậu bạn trông hiền lành quá thể. Dám bày mấy trò giả làm khủng bố này giúp em, xem chừng đã dùng hết máu liều của cả đời này rồi. Đúng là thằng bạn tốt.”
Vivian cảm khái xong cũng không còn gì để nói. Hai người chăm chú nhìn Marc, muốn trao đổi chuyện với cậu bé, bây giờ hoàn toàn chỉ là muốn tâm sự. Viêm Khải quan tâm hỏi, “Rốt cục là có chuyện gì? Ở trường xảy ra chuyện gì sao?”
“Em nghĩ là sẽ không ai tin em.” Marc lí nhí.
“Nào có? Có bạn em tin còn gì. Chẳng lẽ là Claudio giúp em mà không nhận được lời giải thích nào sao? Hơn nữa…” Vivian tay chống cằm, “Em cũng không nói với gia đình, tại sao lại nghĩ là ba mẹ và chị gái sẽ không tin em?”
Marc nghe vậy, đột nhiên cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Vivian tiếp tục, “Còn ông thầy Pascal của em nữa, thực sự lo cho em lắm đó. Nếu bảo là ổng không tin thì chi bằng nói là ổng không dám tin. Ông ấy chỉ đơn thuần nghĩ là… em có thể đã nhầm lẫn gì đó thôi. Nhìn ánh mắt và làn da trắng mịn của ông ấy cũng biết được, lớn lên bình ổn, gia đình hạnh phúc, ông sẽ không thể tưởng tượng được giờ một học sinh trung học có thể phải trải qua chuyện gì đâu. Em đừng chấp.”
Marc bật cười nhìn Vivian, cảm nhận được sự an ủi. Một chút vững tâm lúc này như sợi dây cứu lấy tâm trí cậu.
“Thầy ấy vì một lần không nghe em mà khổ sở đến tận giờ đó. Nhưng… cả em nữa, dù anh chị không rõ là đã xảy ra chuyện gì nhưng mà... em có chắc là lúc nói với thầy Pascal, em đã bình tĩnh và… có bằng chứng chứ? Ôi Chúa ơi, không biết diễn đạt thế nào nữa, rốt cục em đã gặp chuyện gì thế?”
Marc nghe Vivian nói, đang tự ngẫm lại những lời nói qua điện thoại ngày hôm đó với thầy Pascal. Cậu xấu hổ đỏ mặt. Đúng vậy nhỉ, tự nhiên nghe mấy lời như vậy ai chả shock.
Marc ngập ngừng, “Em chỉ không muốn ai bị liên lụy. Em nghĩ hai người rất giỏi, nhưng hai người… không đủ mạnh.”
Viêm Khải và Vivian nhìn nhau: chuyện gì nghe nghiêm trọng quá vậy? Viêm Khải trấn an cậu bé, “Có thể em đúng. Chuyện em phải đối mặt, có thể anh chị không đủ mạnh để giải quyết cho em. Bây giờ anh chị chỉ lắng nghe em thôi, còn lại, để cho tổ chức quản lý anh chị lo liệu, là tổ chức thi thoảng có làm việc cho chính phủ và quân đội đấy. Vậy đã đủ chưa?”
Marc mím môi gật đầu, sau một lúc yên lặng, cậu cũng mở lời, “Em không biết bắt đầu từ đâu… Chị đến trường hôm nay có nghe tin đồn về Ben không? Cậu bạn của em đó?”
“Có.” Vivian nhướn mày, nhớ lại, “Mọi người nói cậu ấy đã chuyển trường, vì ba mẹ quay lại với nhau...”
“Đó là nói dối.” Marc trở nên vô cùng bức xúc, “Ý em là… mọi người đã bị lừa. Sự thật không phải vậy.”
“Vậy… mẹ cậu ấy tái hôn à?” Viêm Khải hỏi.
“Ben chết rồi.”
Hai người giật mình. Vivian cười gượng, hỏi lại, “Sao cơ? Làm gì có chuyện…”
“Chính em đã tận mắt nhìn thấy. Cậu ấy đã chết rồi. Người lớn chỉ nói thế để che giấu không cho chúng em biết sự thật mà thôi.”
Viêm Khải và Vivian rất kinh ngạc trước những gì Marc nói. Còn cậu bé bây giờ cũng không giữ được bình tĩnh nữa. Chuyện mới qua chưa lâu, nhưng cậu không ngờ việc nhắc lại cũng khiến cậu muốn suy sụp hoàn toàn.
Sau một hồi im lặng đầy căng thẳng, Vivian mở lời, “Chẳng lẽ nào… là em giết cậu ấy à?”
“Không?!” Marc nhăn nhó nhìn Vivian. Viêm Khải cũng trợn mắt, sao lại có thể suy diễn như vậy?
“Đó…” Cậu bé đứng phắt dậy, “Hai người cũng không tin tôi còn gì.”
Nói xong Marc bỏ vào phòng, để Viêm Khải và Vivian ở lại, trợn tròn mắt nhìn về phía cánh cửa đóng chặt.
Vivian đi tới chỗ Marc, đặt chai rượu lên bàn, “Uống đi. Say rồi thì khai hết ra!”
Marc trợn tròn mắt, không biết phản ứng ra sao trước hành động kỳ quặc của Vivian.
Viêm Khải hốt hoảng chạy đến, túm lấy mũ Vivian từ đằng sau, trùm xuống mặt Vivian tới tận cằm. Khi không lại đi dọa con nít này.
Marc đứng hình nhìn hai người trước mặt, tự hỏi: hai người này là cuối 9x hay đầu 10x í nhỉ? Già cả rồi mà trẻ trâu dễ sợ.
Vivian vùng ra, sau khi được giải thoát, liền cười một nụ chuộc lỗi. Mái tóc bị mũ vải bông mềm trùm qua, giờ xù tán loạn. Vivian cũng không muốn Viêm Khải không hài lòng, liền bình tĩnh ngồi xuống, quyết định sẽ nói chuyện thật nghiêm túc.
Marc thấy Viêm Khải và Vivian không hành động kỳ quái nữa lại quay ra nhìn mình chăm chú, cậu liền có chút lo lắng, “Vậy… ở trường thế nào?”
Vivian chép miệng, “Lo ở trường làm gì? Ở nhà không đáng lo hơn sao?” Vivian thay đổi tư thế ngồi, dướn người về phía Marc, lại nói tiếp, “Nhà cái khủng bố gia đình em hai, ba ngày một lần, nhưng từ khi em chuyển đi thì không có vụ nào nữa. Chúng tôi vừa mới xác nhận với chị Cécile xong.”
Marc mở to mắt, cúi gằm mặt không dám nhìn thẳng vào hai người. Viêm Khải thở dài, ngay từ đầu cậu và Vivian đã bỏ qua suy đoán này vì họ tin Marc. Nhưng sau khi đọc những thông tin Matthew gởi hồi nãy thì đã rõ, hai người vẫn tin Marc, chỉ là họ chưa có đủ thông tin.
Vivian tiếp tục, “Lần duy nhất em nhắc đến vụ cá độ, là lúc hỏi về công việc thám tử của anh chị, là muốn thăm dò đúng không? Xem liệu anh chị có lần ra cái tổ chức mà em đã bịa ra không… Người đóng vai nhà cái âm thầm tránh né CCTV thực hiện mấy trò quấy rối gia đình em là Claudio Bridel đúng không? Wow wow!” Vivian la to hai tiếng, ngửa mặt nhìn trần nhà với vẻ không thể tin nổi.
“Các em bày trò giả nhà cái mà không tham khảo trước nhỉ. Những gì nhà cái sẽ thực sự làm với người nợ cá độ, đáng sợ hơn những kế hoạch ngây thơ của các em nhiều.”
Marc nhìn Viêm Khải, rồi lại nhìn sang Vivian. Hai người lập tức mềm lòng, lần đầu thấy bộ dáng yếu đuối như vậy của Marc. Thằng bé to xác như vậy mà giờ lại mang ánh mắt không khác gì cún con bị bỏ rơi, thật là không đỡ nổi.
Vivian tiếp tục kể lể, “Hôm nay chị đã thấy Claudio rồi. Chà chà, em có cậu bạn trông hiền lành quá thể. Dám bày mấy trò giả làm khủng bố này giúp em, xem chừng đã dùng hết máu liều của cả đời này rồi. Đúng là thằng bạn tốt.”
Vivian cảm khái xong cũng không còn gì để nói. Hai người chăm chú nhìn Marc, muốn trao đổi chuyện với cậu bé, bây giờ hoàn toàn chỉ là muốn tâm sự. Viêm Khải quan tâm hỏi, “Rốt cục là có chuyện gì? Ở trường xảy ra chuyện gì sao?”
“Em nghĩ là sẽ không ai tin em.” Marc lí nhí.
“Nào có? Có bạn em tin còn gì. Chẳng lẽ là Claudio giúp em mà không nhận được lời giải thích nào sao? Hơn nữa…” Vivian tay chống cằm, “Em cũng không nói với gia đình, tại sao lại nghĩ là ba mẹ và chị gái sẽ không tin em?”
Marc nghe vậy, đột nhiên cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Vivian tiếp tục, “Còn ông thầy Pascal của em nữa, thực sự lo cho em lắm đó. Nếu bảo là ổng không tin thì chi bằng nói là ổng không dám tin. Ông ấy chỉ đơn thuần nghĩ là… em có thể đã nhầm lẫn gì đó thôi. Nhìn ánh mắt và làn da trắng mịn của ông ấy cũng biết được, lớn lên bình ổn, gia đình hạnh phúc, ông sẽ không thể tưởng tượng được giờ một học sinh trung học có thể phải trải qua chuyện gì đâu. Em đừng chấp.”
Marc bật cười nhìn Vivian, cảm nhận được sự an ủi. Một chút vững tâm lúc này như sợi dây cứu lấy tâm trí cậu.
“Thầy ấy vì một lần không nghe em mà khổ sở đến tận giờ đó. Nhưng… cả em nữa, dù anh chị không rõ là đã xảy ra chuyện gì nhưng mà... em có chắc là lúc nói với thầy Pascal, em đã bình tĩnh và… có bằng chứng chứ? Ôi Chúa ơi, không biết diễn đạt thế nào nữa, rốt cục em đã gặp chuyện gì thế?”
Marc nghe Vivian nói, đang tự ngẫm lại những lời nói qua điện thoại ngày hôm đó với thầy Pascal. Cậu xấu hổ đỏ mặt. Đúng vậy nhỉ, tự nhiên nghe mấy lời như vậy ai chả shock.
Marc ngập ngừng, “Em chỉ không muốn ai bị liên lụy. Em nghĩ hai người rất giỏi, nhưng hai người… không đủ mạnh.”
Viêm Khải và Vivian nhìn nhau: chuyện gì nghe nghiêm trọng quá vậy? Viêm Khải trấn an cậu bé, “Có thể em đúng. Chuyện em phải đối mặt, có thể anh chị không đủ mạnh để giải quyết cho em. Bây giờ anh chị chỉ lắng nghe em thôi, còn lại, để cho tổ chức quản lý anh chị lo liệu, là tổ chức thi thoảng có làm việc cho chính phủ và quân đội đấy. Vậy đã đủ chưa?”
Marc mím môi gật đầu, sau một lúc yên lặng, cậu cũng mở lời, “Em không biết bắt đầu từ đâu… Chị đến trường hôm nay có nghe tin đồn về Ben không? Cậu bạn của em đó?”
“Có.” Vivian nhướn mày, nhớ lại, “Mọi người nói cậu ấy đã chuyển trường, vì ba mẹ quay lại với nhau...”
“Đó là nói dối.” Marc trở nên vô cùng bức xúc, “Ý em là… mọi người đã bị lừa. Sự thật không phải vậy.”
“Vậy… mẹ cậu ấy tái hôn à?” Viêm Khải hỏi.
“Ben chết rồi.”
Hai người giật mình. Vivian cười gượng, hỏi lại, “Sao cơ? Làm gì có chuyện…”
“Chính em đã tận mắt nhìn thấy. Cậu ấy đã chết rồi. Người lớn chỉ nói thế để che giấu không cho chúng em biết sự thật mà thôi.”
Viêm Khải và Vivian rất kinh ngạc trước những gì Marc nói. Còn cậu bé bây giờ cũng không giữ được bình tĩnh nữa. Chuyện mới qua chưa lâu, nhưng cậu không ngờ việc nhắc lại cũng khiến cậu muốn suy sụp hoàn toàn.
Sau một hồi im lặng đầy căng thẳng, Vivian mở lời, “Chẳng lẽ nào… là em giết cậu ấy à?”
“Không?!” Marc nhăn nhó nhìn Vivian. Viêm Khải cũng trợn mắt, sao lại có thể suy diễn như vậy?
“Đó…” Cậu bé đứng phắt dậy, “Hai người cũng không tin tôi còn gì.”
Nói xong Marc bỏ vào phòng, để Viêm Khải và Vivian ở lại, trợn tròn mắt nhìn về phía cánh cửa đóng chặt.
Danh sách chương