Vivian ăn sạch phần ăn, thấy sắp đến giờ hẹn với Viêm Khải, định bụng sẽ đi loanh quanh thêm một vòng, chiều về sẽ hỏi Marc về Claudio. Hay là nhắn tin cho Matthew nhờ điều tra lý lịch của Claudio trước cho chắc ăn. Vivian nghĩ vậy, liền lục túi tìm điện thoại.
Còn đang mải loay hoay, lúc ngẩng lên nhìn đường, Vivian bất ngờ trông thấy thầy Pascal ở phía trước, đang bước vội vã tiến về phía này. Vivian nhanh chóng quay đầu rẽ đường khác. Cũng may, thầy Pascal vừa đi vừa chăm chú xem tài liệu, không phát hiện ra người quen.
Vivian rẽ vội vàng tại chỗ ngoặt, bất ngờ va phải một người cao lớn, suýt nữa thì ngã ngửa. May mà kịp giữ được thăng bằng nhưng túi cầm trên tay lại rớt, miệng túi còn mở nên đồ bên trong văng tung tóe. Trời ơi, toàn là thiết bị mới nhận được từ The Wolfr không, bị một vết xước Vivian cũng thấy xót xa. Hốt hoảng ngồi sụp xuống gom đồ, Vivian cực kỳ nhăn nhó, rớt như vậy chắc không hỏng luôn chứ?
Người cao lớn vừa suýt va phải Vivian cũng cúi xuống lượm đồ dùm. Vivian nhận lại đồ người đó đưa, luôn miệng nói cảm ơn. Đến khi ngẩng đầu nhìn, liền thấy người này thật quen mắt. Hóa ra là người mặc comple được các học sinh vây quanh trên hành lang vừa nãy.
Người này giúp Vivian lượm đồ, lại hơi nhíu mày trước mấy món nhìn lạ lẫm, liền mỉm cười nói, “Tôi cứ nghĩ trong túi của nữ sinh thì sẽ có phấn son hay mấy đồ nữ tính. Đây là…”
Vivian đứng phắt dậy, vội vàng đóng túi lại, “Nó là đồ trang điểm mà. Trông hơi lạ nhưng nó là đồ trang điểm.”
“… Trông em lạ quá, là học sinh đầu cấp à?”
“Vâng. Em là học sinh đầu cấp, đó là lý do thầy thấy lạ.” Vivian liếc nhìn bàn tay người này. Ồ không đeo nhẫn. Vivian mỉm cười, “Tạm biệt thầy.”
Tại Fou de foot.
Viêm Khải đang trao đổi về thực đơn với phục vụ bàn.
Vivian chống cằm nhìn qua vách kính, khi nãy có lỡ ăn hơi nhiều khoai tây nghiền nên giờ bị ngang bụng, nhưng cái miệng lại cứ tủm tỉm cười, không biết là vì phát hiện ra đã ăn lại được món yêu thích ngày nhỏ, thoát khỏi ám ảnh thời niên thiếu hay vì điều gì thú vị khác.
Viêm Khải để ý bạn cậu nãy giờ vẫn yên lặng, ngẩng lên liền bắt gặp nụ cười ngố không chịu được, bèn cất tiếng, “Có gì vui đến thế chia sẻ cho thằng bạn này với.”
“Cái gì cơ?”
Viêm Khải cười, “Nói với tớ để tớ cười với. Người ta nhìn vào bàn này, còn thấy có cả tớ đang cười ngớ ngẩn như cậu.”
Vivian ho khan, vội bình thường trở lại.
“Ở trường thế nào?” Viêm Khải hỏi.
“Chịu. Vẫn chưa thể kết luận được gì.” Vivian khuấy ly nước đá kêu lanh canh.
Món ăn được phục vụ rất nhanh, phần bánh đặc biệt cũng được mang lên.
Vivian hí hửng, trên tay đã cầm sẵn thìa dĩa. Lúc nãy bụng còn ngang, nhưng khoai tây nghiền chẳng khác gì một món cháo đặc, ăn vào sẽ đói lại rất nhanh. Vivian muốn thưởng thức bánh kem hình chân dung cầu thủ trước. Tuy đã mong chờ nhưng quả thực nhà hàng không có mẫu bánh nào tạo hình cầu thủ của châu Á. Vivian bèn gọi một phần bánh có tạo hình cầu thủ Messi nổi tiếng. Messi khá nhỏ con, Vivian chỉ nhìn vào điểm đó đã thấy anh ta đúng là người đáng mến.
Vivian cảm thấy, ngoài dòng chữ Messi thì chân dung cầu thủ bằng kem được vẽ để trông giống ai cũng được, liền dùng thìa cào sạch phần tên, sửa lại thành chữ “Keanu”.
Vivian kể lại cho Viêm Khải những chuyện xảy ra ở trường sáng nay. Vừa ăn vừa kể, Vivian nếm một miếng bánh ở phần tóc, liền muốn chia một miếng cho Viêm khải. Không ngờ ngoài tạo hình vui mắt thì cốt bánh được làm ngon miễn chê.
Viêm Khải muốn trêu Vivian, dứt khoát cầm cái thìa xúc luôn hai con mắt.
Vivian đờ đẫn nhìn “Keanu” không còn nguyên vẹn, phát hiện ra một điều: tạo hình đồ ăn thành nhân vật đúng là “thất đức”.
“Nhớ ra rồi.” Vivian thở dài.
“Nhớ cái gì?”
“Kỷ niệm xấu gắn với đồ ăn của mình hình như không phải có mỗi khoai tây nghiền.”
Viêm Khải nghe vậy thì thích chí ra mặt. Á à, khoai tây nghiền à. Viêm Khải lắc đầu cười mãi không ngừng, cậu cũng vừa nhớ đến chuyện đó sáng nay. Lúc mới xảy ra, quả thật đó không phải là chuyện gì vui vẻ, giờ nhớ lại chỉ thấy buồn cười khó nhịn được.
Vivian thì vẫn chìm đắm trong hồi ức nhức nhối, “Nhớ hồi nhỏ, một dịp sinh nhật hai chị sinh đôi, có đặt bánh kem lớn hình đô rê mon. Hình ảnh chiếc khay lớn đựng đô rê mon bị cắt lát đã ám ảnh tớ một thời gian, không thể ăn được bánh kem, cũng không thể xem hoạt hình đô rê mon.”
Viêm Khải phì cười thành tiếng. Bây giờ Vivian thích ăn bánh kem như vậy là đang ăn bù cho ngày nhỏ sao? Vivian thở dài, nhưng tay vẫn xúc lia lịa, chiếc bánh đã sớm không còn nhìn ra hình mặt người nữa.
Bip bip. Là tin nhắn của Matthew gởi đến. Vivian cười hí hửng, lúc nhờ anh ấy tìm hiểu về Claudio, Matthew đã cằn nhằn vì thông tin cung cấp chỉ có tên, khối lớp và miêu tả ngoại hình, thậm chí Vivian không có cả họ của cậu bé vậy mà còn bắt anh tìm người. Nhưng Matthew cũng đã tìm ra rất nhanh.
Viêm Khải vừa đọc nội dung Matthew gởi vừa nhanh chóng xử lý phần ăn trưa, cậu cũng giục cả Vivian, dường như muốn quay trở về nhà sớm.
Vivian uống một ngụm nước, “Cậu có nghĩ những gì tớ đang nghĩ không?”
Viêm Khải vội vàng lau miệng, “Dù Marc thực sự muốn gì, và cậu bé đã làm thế nào để đạt được nó. Nhưng có thể nhìn ra được mục đích của cậu bé.”
“Đúng.” Vivian gật đầu, “Đó là không phải đến trường.”
Còn đang mải loay hoay, lúc ngẩng lên nhìn đường, Vivian bất ngờ trông thấy thầy Pascal ở phía trước, đang bước vội vã tiến về phía này. Vivian nhanh chóng quay đầu rẽ đường khác. Cũng may, thầy Pascal vừa đi vừa chăm chú xem tài liệu, không phát hiện ra người quen.
Vivian rẽ vội vàng tại chỗ ngoặt, bất ngờ va phải một người cao lớn, suýt nữa thì ngã ngửa. May mà kịp giữ được thăng bằng nhưng túi cầm trên tay lại rớt, miệng túi còn mở nên đồ bên trong văng tung tóe. Trời ơi, toàn là thiết bị mới nhận được từ The Wolfr không, bị một vết xước Vivian cũng thấy xót xa. Hốt hoảng ngồi sụp xuống gom đồ, Vivian cực kỳ nhăn nhó, rớt như vậy chắc không hỏng luôn chứ?
Người cao lớn vừa suýt va phải Vivian cũng cúi xuống lượm đồ dùm. Vivian nhận lại đồ người đó đưa, luôn miệng nói cảm ơn. Đến khi ngẩng đầu nhìn, liền thấy người này thật quen mắt. Hóa ra là người mặc comple được các học sinh vây quanh trên hành lang vừa nãy.
Người này giúp Vivian lượm đồ, lại hơi nhíu mày trước mấy món nhìn lạ lẫm, liền mỉm cười nói, “Tôi cứ nghĩ trong túi của nữ sinh thì sẽ có phấn son hay mấy đồ nữ tính. Đây là…”
Vivian đứng phắt dậy, vội vàng đóng túi lại, “Nó là đồ trang điểm mà. Trông hơi lạ nhưng nó là đồ trang điểm.”
“… Trông em lạ quá, là học sinh đầu cấp à?”
“Vâng. Em là học sinh đầu cấp, đó là lý do thầy thấy lạ.” Vivian liếc nhìn bàn tay người này. Ồ không đeo nhẫn. Vivian mỉm cười, “Tạm biệt thầy.”
Tại Fou de foot.
Viêm Khải đang trao đổi về thực đơn với phục vụ bàn.
Vivian chống cằm nhìn qua vách kính, khi nãy có lỡ ăn hơi nhiều khoai tây nghiền nên giờ bị ngang bụng, nhưng cái miệng lại cứ tủm tỉm cười, không biết là vì phát hiện ra đã ăn lại được món yêu thích ngày nhỏ, thoát khỏi ám ảnh thời niên thiếu hay vì điều gì thú vị khác.
Viêm Khải để ý bạn cậu nãy giờ vẫn yên lặng, ngẩng lên liền bắt gặp nụ cười ngố không chịu được, bèn cất tiếng, “Có gì vui đến thế chia sẻ cho thằng bạn này với.”
“Cái gì cơ?”
Viêm Khải cười, “Nói với tớ để tớ cười với. Người ta nhìn vào bàn này, còn thấy có cả tớ đang cười ngớ ngẩn như cậu.”
Vivian ho khan, vội bình thường trở lại.
“Ở trường thế nào?” Viêm Khải hỏi.
“Chịu. Vẫn chưa thể kết luận được gì.” Vivian khuấy ly nước đá kêu lanh canh.
Món ăn được phục vụ rất nhanh, phần bánh đặc biệt cũng được mang lên.
Vivian hí hửng, trên tay đã cầm sẵn thìa dĩa. Lúc nãy bụng còn ngang, nhưng khoai tây nghiền chẳng khác gì một món cháo đặc, ăn vào sẽ đói lại rất nhanh. Vivian muốn thưởng thức bánh kem hình chân dung cầu thủ trước. Tuy đã mong chờ nhưng quả thực nhà hàng không có mẫu bánh nào tạo hình cầu thủ của châu Á. Vivian bèn gọi một phần bánh có tạo hình cầu thủ Messi nổi tiếng. Messi khá nhỏ con, Vivian chỉ nhìn vào điểm đó đã thấy anh ta đúng là người đáng mến.
Vivian cảm thấy, ngoài dòng chữ Messi thì chân dung cầu thủ bằng kem được vẽ để trông giống ai cũng được, liền dùng thìa cào sạch phần tên, sửa lại thành chữ “Keanu”.
Vivian kể lại cho Viêm Khải những chuyện xảy ra ở trường sáng nay. Vừa ăn vừa kể, Vivian nếm một miếng bánh ở phần tóc, liền muốn chia một miếng cho Viêm khải. Không ngờ ngoài tạo hình vui mắt thì cốt bánh được làm ngon miễn chê.
Viêm Khải muốn trêu Vivian, dứt khoát cầm cái thìa xúc luôn hai con mắt.
Vivian đờ đẫn nhìn “Keanu” không còn nguyên vẹn, phát hiện ra một điều: tạo hình đồ ăn thành nhân vật đúng là “thất đức”.
“Nhớ ra rồi.” Vivian thở dài.
“Nhớ cái gì?”
“Kỷ niệm xấu gắn với đồ ăn của mình hình như không phải có mỗi khoai tây nghiền.”
Viêm Khải nghe vậy thì thích chí ra mặt. Á à, khoai tây nghiền à. Viêm Khải lắc đầu cười mãi không ngừng, cậu cũng vừa nhớ đến chuyện đó sáng nay. Lúc mới xảy ra, quả thật đó không phải là chuyện gì vui vẻ, giờ nhớ lại chỉ thấy buồn cười khó nhịn được.
Vivian thì vẫn chìm đắm trong hồi ức nhức nhối, “Nhớ hồi nhỏ, một dịp sinh nhật hai chị sinh đôi, có đặt bánh kem lớn hình đô rê mon. Hình ảnh chiếc khay lớn đựng đô rê mon bị cắt lát đã ám ảnh tớ một thời gian, không thể ăn được bánh kem, cũng không thể xem hoạt hình đô rê mon.”
Viêm Khải phì cười thành tiếng. Bây giờ Vivian thích ăn bánh kem như vậy là đang ăn bù cho ngày nhỏ sao? Vivian thở dài, nhưng tay vẫn xúc lia lịa, chiếc bánh đã sớm không còn nhìn ra hình mặt người nữa.
Bip bip. Là tin nhắn của Matthew gởi đến. Vivian cười hí hửng, lúc nhờ anh ấy tìm hiểu về Claudio, Matthew đã cằn nhằn vì thông tin cung cấp chỉ có tên, khối lớp và miêu tả ngoại hình, thậm chí Vivian không có cả họ của cậu bé vậy mà còn bắt anh tìm người. Nhưng Matthew cũng đã tìm ra rất nhanh.
Viêm Khải vừa đọc nội dung Matthew gởi vừa nhanh chóng xử lý phần ăn trưa, cậu cũng giục cả Vivian, dường như muốn quay trở về nhà sớm.
Vivian uống một ngụm nước, “Cậu có nghĩ những gì tớ đang nghĩ không?”
Viêm Khải vội vàng lau miệng, “Dù Marc thực sự muốn gì, và cậu bé đã làm thế nào để đạt được nó. Nhưng có thể nhìn ra được mục đích của cậu bé.”
“Đúng.” Vivian gật đầu, “Đó là không phải đến trường.”
Danh sách chương