Hai người chuẩn bị xuất phát, vừa ra khỏi phòng họp đã thấy cả đội hình sự nhốn nháo đeo nịt, người lấy còng tay, súng gây mê,… Peter thì cấp tốc cất từng thùng vật chứng vào tủ đựng tài liệu.
Nghe đội trưởng phân công, hóa ra là có một vụ ẩu đả xảy ra tại con đường giáp với quận bên cạnh, tình hình nghe có vẻ khá nghiêm trọng. Nhưng phân công gì thì cũng là cả đội đi làm nhiệm vụ, còn để Viêm Khải và Vivian ở lại canh đồn. Hai người thở dài, bắt đầu đi tuần.
Hai người nhanh nhẹn bước trên vỉa hè, Viêm Khải tranh thủ xem lịch trình tuần tra. Vivian cũng có cái để xem, là đang nghiên cứu mạng nội bộ của trường J, xem có thông tin nào đáng chú ý có thể giúp đội hình sự phục vụ điều tra.
Viêm Khải cũng ghé xem.
“Chẳng tìm được gì hữu ích cả. Vậy nên tớ chỉ đang xem thứ mà thanh thiếu niên nào cũng xem khi tìm hiểu về một ngôi trường thôi.”
“Chuyện thâm cung bí sử?”
“Phải, ha ha. Nếu tìm được gì hay, tớ sẽ kể.”
Viêm Khải nhìn theo một chiếc mô tô phân khối lớn vừa chạy qua, “Mấy chuyện đó hầu như nơi nào cũng giống nhau. À, cậu có biết tại sao đối tượng trong các câu chuyện kinh dị đa số đều là nữ không?” Viêm Khải tự nhiên thấy thắc mắc về điều này.
Vivian nghe Viêm Khải hỏi vậy, cũng lần đầu để ý đến. Nhưng chuyện này cũng dễ suy đoán, “Ma nữ, nữ quỷ thì tạo hình mới thêm phần rùng rợn được, vì có tóc dài để xõa, váy trắng phất phơ, người mảnh, da trắng, lại hay khóc lóc.”
Viêm Khải tưởng tượng theo lời kể của Vivian, thấy hơi rùng mình.
“Ô, trường này cũng có chuyện ma nữ, là ma nữ tự tử.”
“Hửm, nghe có vẻ bình thường.”
“Ừm, chuyện này hầu như đến địa phương nào cũng có một, hai trường có chuyện như vậy.” Vivian ngập ngừng, “Nhưng ma nữ trường này có điểm kì lạ, ma nữ thịnh hành treo cổ, ở trường này là ma nữ nhảy lầu.”
Viêm Khải mím môi, vậy câu chuyện đã bình thường lại càng bị kém đặc sắc đi.
Vivian lướt nhanh các tin tức, “Nhưng lạ nhất là câu chuyện ma nữ này chỉ mới xuất hiện mấy năm gần đây.”
Viêm Khải chau mày, nếu vậy thì cũng lạ thật đấy. Giờ là thời đại công nghệ 4.0 rồi, mấy chuyện ma quỷ đặc sắc giờ đem ra kể còn bị coi như truyện cười. Sao sinh viên trường này tự nhiên lại lưu truyền truyện ma làm gì, tình tiết lại còn chán òm.
Nghĩ vậy nhưng Viêm Khải cũng đặt nghi vấn, “Chẳng lẽ trường đó có vụ tự tử thật?”
“Về chuyện này thì nhiều phiên bản lắm.” Ngừng một lúc, Vivian lại tiếp tục, “Nhưng chúng ta có thể hỏi một trong hai người, David hoặc Johan nếu bắt được hắn, xem thời gian thì câu chuyện xuất hiện khi hai người này đang học năm cuối.”
Viêm Khải yên lặng không nói gì.
“Nếu là chuyện bịa thì thật thiếu sáng tạo. Còn nếu có vụ tự tử thật, cậu nói xem chúng ta có cơ may gặp một vụ án lồng án không?” Vivian hào hứng.
Viêm Khải buồn cười, “Liên quan đến một trong hai người David hoặc Johan thì mới là án lồng án chứ. Còn nếu có vụ tự tử thật, có lẽ ở đồn sẽ có hồ sơ, lát chúng ta về hỏi xem.”
Khi đội phó cùng với Peter và Marie áp tải sáu tên côn đồ về đồn, Vivian đang ngồi yên trước máy tính gõ bàn phím rầm rầm. Hai người họ đã hoàn thành lộ trình đi tuần. Giờ đang chăm chỉ nhập hồ sơ cũ vào cơ sở dữ liệu theo phân công của đội trưởng. Viêm Khải vừa mang trả thùng hồ sơ hai người vừa hoàn thành, vừa đến phòng lưu trữ lấy thêm một thùng mới. Đội phó lại hộc tốc chạy đi, để lại Peter và Marie ở lại tiến hành lấy thông tin. Hai tên lên một lần, còn lại ngồi yên trên ghế chờ đến lượt.
Vivian ngước nhìn mấy tên côn đồ, liền lắc đầu nguầy nguậy, lại là côn đồ nữa. Tên nào cũng đô như võ sĩ, cùng bị còng ở đằng trước. Vivian thở dài, tình hình này ở hiện trường phải náo nhiệt hơn cả hội chợ, thế mà hai người lại không được tham gia. Vivian ngẩn người, một tay chống cằm, không hiểu sao có cảm giác hơi lạ lùng khi nhìn mấy tên côn đồ này. Nhưng lạ cái gì và tại sao thì lại không nghĩ ra. Thế là Vivian lại bắt đầu ngồi ngơ ngẩn.
Đang yên đang lành, tự nhiên nhóm côn đồ đồng loạt bật dậy giành lấy hung khí, là những cây gậy sắt lúc chúng bị bắt cũng bị thu về cùng. Chúng bắt đầu đập phá đồn cảnh sát. Các đồn viên vô cùng hốt hoảng trước tình huống này, nhanh chóng tìm cách khống chế. Vivian tròn mắt kinh ngạc, mấy tên này gan thật. Hay là không có gan? Dám đập phá cả đồn cảnh sát. Chà chà. Cả tên Johan Zetkin lẫn tên luật sư nhà hắn cũng thế. Thời đại mới, lũ tội phạm cũng lên một đẳng cấp mới.
Vivian chống cằm, đổi bên nghiêng đầu quan sát vụ náo loạn trước mặt. Các thiết bị và bàn ghế bị mấy tên côn đồ đập cho tan tành gãy nát, các vật dụng nhỏ nhẹ như giấy, bút bay tứ tung trong không khí. Trong đầu Vivian bây giờ cũng đang loạn cào cào như quang cảnh trước mắt vậy, các suy nghĩ cứ lởn vởn xuất hiện. Mấy tên côn đồ thì vẫn đập phá không ngơi nghỉ. Khắp không gian là tiếng quát của các cảnh sát và tiếng la oai oái của các đồn viên trẻ xen lẫn nhau.
Sự việc trở nên rất nghiêm trọng, tất cả nhân lực của đồn dần dồn đến. Bây giờ cục diện là sáu chọi rất nhiều người. Lũ côn đồ bị vây khốn ở giữa. Nhưng biết làm sao được, phe phản diện tuy ít nhưng luôn có một lợi thế, đó là thẳng tay tàn phá không màng bất cứ điều gì. Vivian cười ngơ ngẩn, cuối cùng đã phát hiện ra mấy tên này lạ ở chỗ nào rồi.
Nghe đội trưởng phân công, hóa ra là có một vụ ẩu đả xảy ra tại con đường giáp với quận bên cạnh, tình hình nghe có vẻ khá nghiêm trọng. Nhưng phân công gì thì cũng là cả đội đi làm nhiệm vụ, còn để Viêm Khải và Vivian ở lại canh đồn. Hai người thở dài, bắt đầu đi tuần.
Hai người nhanh nhẹn bước trên vỉa hè, Viêm Khải tranh thủ xem lịch trình tuần tra. Vivian cũng có cái để xem, là đang nghiên cứu mạng nội bộ của trường J, xem có thông tin nào đáng chú ý có thể giúp đội hình sự phục vụ điều tra.
Viêm Khải cũng ghé xem.
“Chẳng tìm được gì hữu ích cả. Vậy nên tớ chỉ đang xem thứ mà thanh thiếu niên nào cũng xem khi tìm hiểu về một ngôi trường thôi.”
“Chuyện thâm cung bí sử?”
“Phải, ha ha. Nếu tìm được gì hay, tớ sẽ kể.”
Viêm Khải nhìn theo một chiếc mô tô phân khối lớn vừa chạy qua, “Mấy chuyện đó hầu như nơi nào cũng giống nhau. À, cậu có biết tại sao đối tượng trong các câu chuyện kinh dị đa số đều là nữ không?” Viêm Khải tự nhiên thấy thắc mắc về điều này.
Vivian nghe Viêm Khải hỏi vậy, cũng lần đầu để ý đến. Nhưng chuyện này cũng dễ suy đoán, “Ma nữ, nữ quỷ thì tạo hình mới thêm phần rùng rợn được, vì có tóc dài để xõa, váy trắng phất phơ, người mảnh, da trắng, lại hay khóc lóc.”
Viêm Khải tưởng tượng theo lời kể của Vivian, thấy hơi rùng mình.
“Ô, trường này cũng có chuyện ma nữ, là ma nữ tự tử.”
“Hửm, nghe có vẻ bình thường.”
“Ừm, chuyện này hầu như đến địa phương nào cũng có một, hai trường có chuyện như vậy.” Vivian ngập ngừng, “Nhưng ma nữ trường này có điểm kì lạ, ma nữ thịnh hành treo cổ, ở trường này là ma nữ nhảy lầu.”
Viêm Khải mím môi, vậy câu chuyện đã bình thường lại càng bị kém đặc sắc đi.
Vivian lướt nhanh các tin tức, “Nhưng lạ nhất là câu chuyện ma nữ này chỉ mới xuất hiện mấy năm gần đây.”
Viêm Khải chau mày, nếu vậy thì cũng lạ thật đấy. Giờ là thời đại công nghệ 4.0 rồi, mấy chuyện ma quỷ đặc sắc giờ đem ra kể còn bị coi như truyện cười. Sao sinh viên trường này tự nhiên lại lưu truyền truyện ma làm gì, tình tiết lại còn chán òm.
Nghĩ vậy nhưng Viêm Khải cũng đặt nghi vấn, “Chẳng lẽ trường đó có vụ tự tử thật?”
“Về chuyện này thì nhiều phiên bản lắm.” Ngừng một lúc, Vivian lại tiếp tục, “Nhưng chúng ta có thể hỏi một trong hai người, David hoặc Johan nếu bắt được hắn, xem thời gian thì câu chuyện xuất hiện khi hai người này đang học năm cuối.”
Viêm Khải yên lặng không nói gì.
“Nếu là chuyện bịa thì thật thiếu sáng tạo. Còn nếu có vụ tự tử thật, cậu nói xem chúng ta có cơ may gặp một vụ án lồng án không?” Vivian hào hứng.
Viêm Khải buồn cười, “Liên quan đến một trong hai người David hoặc Johan thì mới là án lồng án chứ. Còn nếu có vụ tự tử thật, có lẽ ở đồn sẽ có hồ sơ, lát chúng ta về hỏi xem.”
Khi đội phó cùng với Peter và Marie áp tải sáu tên côn đồ về đồn, Vivian đang ngồi yên trước máy tính gõ bàn phím rầm rầm. Hai người họ đã hoàn thành lộ trình đi tuần. Giờ đang chăm chỉ nhập hồ sơ cũ vào cơ sở dữ liệu theo phân công của đội trưởng. Viêm Khải vừa mang trả thùng hồ sơ hai người vừa hoàn thành, vừa đến phòng lưu trữ lấy thêm một thùng mới. Đội phó lại hộc tốc chạy đi, để lại Peter và Marie ở lại tiến hành lấy thông tin. Hai tên lên một lần, còn lại ngồi yên trên ghế chờ đến lượt.
Vivian ngước nhìn mấy tên côn đồ, liền lắc đầu nguầy nguậy, lại là côn đồ nữa. Tên nào cũng đô như võ sĩ, cùng bị còng ở đằng trước. Vivian thở dài, tình hình này ở hiện trường phải náo nhiệt hơn cả hội chợ, thế mà hai người lại không được tham gia. Vivian ngẩn người, một tay chống cằm, không hiểu sao có cảm giác hơi lạ lùng khi nhìn mấy tên côn đồ này. Nhưng lạ cái gì và tại sao thì lại không nghĩ ra. Thế là Vivian lại bắt đầu ngồi ngơ ngẩn.
Đang yên đang lành, tự nhiên nhóm côn đồ đồng loạt bật dậy giành lấy hung khí, là những cây gậy sắt lúc chúng bị bắt cũng bị thu về cùng. Chúng bắt đầu đập phá đồn cảnh sát. Các đồn viên vô cùng hốt hoảng trước tình huống này, nhanh chóng tìm cách khống chế. Vivian tròn mắt kinh ngạc, mấy tên này gan thật. Hay là không có gan? Dám đập phá cả đồn cảnh sát. Chà chà. Cả tên Johan Zetkin lẫn tên luật sư nhà hắn cũng thế. Thời đại mới, lũ tội phạm cũng lên một đẳng cấp mới.
Vivian chống cằm, đổi bên nghiêng đầu quan sát vụ náo loạn trước mặt. Các thiết bị và bàn ghế bị mấy tên côn đồ đập cho tan tành gãy nát, các vật dụng nhỏ nhẹ như giấy, bút bay tứ tung trong không khí. Trong đầu Vivian bây giờ cũng đang loạn cào cào như quang cảnh trước mắt vậy, các suy nghĩ cứ lởn vởn xuất hiện. Mấy tên côn đồ thì vẫn đập phá không ngơi nghỉ. Khắp không gian là tiếng quát của các cảnh sát và tiếng la oai oái của các đồn viên trẻ xen lẫn nhau.
Sự việc trở nên rất nghiêm trọng, tất cả nhân lực của đồn dần dồn đến. Bây giờ cục diện là sáu chọi rất nhiều người. Lũ côn đồ bị vây khốn ở giữa. Nhưng biết làm sao được, phe phản diện tuy ít nhưng luôn có một lợi thế, đó là thẳng tay tàn phá không màng bất cứ điều gì. Vivian cười ngơ ngẩn, cuối cùng đã phát hiện ra mấy tên này lạ ở chỗ nào rồi.
Danh sách chương