Một thiếu nữ khác cũng nhẹ nhàng đi đến bên cạnh, ánh mắt mang theo bi thương mà nhắc nhở lấy Tử Lam:
"Chúng ta chỉ mong tỷ nhất định cố gắng bảo vệ cho bản thân của mình...tuyệt đối đừng làm ra một chuyện gì có hại cho bản thân!"
"Nếu...nếu tỷ có một cơ hội nào đó khi tỉnh ngộ, như vậy tỷ nhất định phải tìm cách quay lại nơi đây...chúng ta nơi này luôn là nhà của tỷ!"
"Có thành chủ đại nhân tại đây che chở...nhất định không có một ai có thể đến nơi đây, cũng như tổn thương được tới tỷ cả!"
Nghe được những lời thật lòng cùng quan tâm chính mình này, Tử Lam từ tận đáy lòng cũng nhịn không được hơi co lại lợi hại! Nàng ánh mắt mang theo nồng đậm phức tạp cùng một chút thương cảm mà nhẹ giọng nói:
"Ân...nếu có một cơ hội mỏng manh nào đó, ta nhất định sẽ quay lại đây để thăm mọi người!"
Nàng lần này rời đi...về sau nhất định sẽ rất nhớ nhiều năm qua khuê mật Tô Ngọc Hoa, nhớ lấy hai cái này ôn nhu cùng thiện lương tỷ muội, luôn nhớ đến Tô gia nhiều năm qua trợ giúp cho nàng.
Bên cạnh đó cũng nhớ những cái kia đại thẩm cùng bá bá, người mà thường xuyên mang điểm tâm đến cho nàng...nhớ tới cuộc sống yên bình cùng cảm giác an toàn tĩnh lặng tại nơi đây!
Nhớ những kỹ niệm tốt đẹp nhất trong cuộc đời ngăn ngủi của mình...nơi mà nàng đã được sống như là chính bản thân mình mong muốn.
Nơi này mọi người thật sự rất tốt với nàng, khắp mọi nơi đều mang theo đủ loại nhân tình ấm áp cùng thân thiết!
Nhưng bởi vì ngu muội tình yêu, nàng lần này quyết tâm mà từ bỏ tất cả những điều tốt đẹp nhất tại đây, chỉ hi vọng thu được kết quả hạnh phúc khác khi đi theo bên cạnh Lục Triển Nguyên.
Tô gia hai cái thiếu nữ lúc này cũng cố gắng khôi phục bình tĩnh nội tâm, giọng nói đột nhiên mang theo bất bình cùng không hiểu mà lầm bầm:
"Thật sự không biết tên kia phế nhân có gì tốt lại được người như tỷ để mắt đến!"
"Người như hắn ta...trong tương lai không xa, chỉ tổ làm cho Tử Lam tỷ phải càng thêm đau khổ mà thôi!"
Nghe vậy...Tử Lam nội tâm có chút cười khổ mà không nói gì!
...
"Không muốn đi xuống cùng nàng nói lời tạm biệt sao?"
"Nếu như chúng ta đoán không lầm...tại đêm nay nàng ta sẽ bí mật mang theo tên kia rời đi!"
Phía trên tường thành một nơi gần đó, Lý Tuệ có chút than nhẹ mà hướng về im lặng quan sát tất cả Tô Ngọc Hoa nói nhỏ.
"Chuyện cần nói chúng ta cũng đều đã nói rõ với nhau...hiện tại lại gặp mặt nhau chỉ thêm phần thương tâm, cho cat nàng cùng ta mà thôi!"
Tô Ngọc Hoa ánh mắt nhìn về Tử Lam nơi đó mang theo nồng đậm phức tạp, nhưng giọng nói bên trong lại là lộ ra thản nhiên mà đáp lại.
Nàng so với mọi người còn phải sớm hơn đoán được thời gian Tử Lam rời đi nơi này, cũng phải so với bất cứ ai đều hiểu rõ nội tâm của khuê mật mình lúc này có bao nhiêu rối loạn.
Nhưng thay vì ngăn cản Tử Lam rời đi Hắc Lân thành...Tô Ngọc Hoa lại lựa chọn tôn trọng khuê mật của mình làm ra lựa chọn cuối cùng.
Cũng chỉ có như vậy...mới có thể để cho Tử Lam triệt để tỉnh ngộ lại, cũng như nhìn rõ một bộ mặt khác biệt của tên nhu nhược kia.
Chỉ có điều đại giới cần phải bỏ ra một lần này, có thể chính là tính mạng cũng như cuộc sống tự do về sau của Tử Lam.
Nhưng hi vọng vẫn là phải có...chỉ là vô cùng nhỏ bé cùng mong manh mà thôi!
"..."
Nghe nàng nói như vậy...Lý Tuệ cũng là nhẹ gật đầu mà đồng thuận, bởi vì có nhiều lúc lộ ra quá mức lưu luyến lại phát ra dư thừa.
Đối với Tử Lam thiếu nữ mỹ lệ cùng tài hoa này...nàng cũng không phải là quá mức quen thuộc.
Thỉnh thoảng hai người chỉ là thông qua công tác cùng nhiệm vụ hằng ngày, từ đó mới tùy ý mà nói chuyện với nhau một chút thôi.
Còn về chuyện thiếu nữ Tử Lam lựa chọn từ bỏ cuộc sống tốt đẹp ở nơi này, cùng quyết tâm quay lại nơi xưa thành trì.
Càng là đánh liều tin tưởng, đi đặt cược tất cả hi vọng vào một nam nhân tựa như phế nhân kia...
Cái này Lý Tuệ từ chối cho ý kiến!
Mỗi một người đều có lựa chọn cho riêng mình...người ngoài cuộc không thể nào hiểu được.
Chỉ cần nàng có thể tự mình gánh lấy hậu quả về sau...như vậy không có một ai được quyền chất vấn cũng như nhận xét sự quyết tâm của nàng cả!
"..."
Nhưng từ Tử Lam hoàn cảnh nơi đó so sánh...ít ra Lý Tuệ cảm thấy lão gia thiên gia đã vô cùng quan tâm nàng.
Khi đã để cho nàng vô tình đi đến được nơi này yên bình thành trấn, cũng như để cho nàng trong lúc bất tri bất giác...thật tâm mà bắt đầu yêu lấy vĩ đại thành chủ đại nhân.
Nếu như đem so sánh với Tử Lam tương lai một mảnh mờ mịt, Lý Tuệ đương nhiên cảm thấy bản thân mình...thậm chí là đang đứng bên cạnh Tô Ngọc Hoa cùng Uyển Tình hai người đã vô cùng may mắn!
Trong khi Tử Lam thân là thiếu nữ liễu yếu đào tơ, nhưng từ nhiều năm phía trước đã luôn phải đứng ra che chở cho Lục Triển Nguyên, giúp hắn tránh khỏi đủ loại nguy hiểm tại hoang vu.
Nàng nhiều năm chịu đựng tất cả áp lực từ mọi mặt...cũng chỉ vì để cho Lục Triển Nguyên tên nhu nhược kia có thể thu được một cuộc sống tốt đẹp hơn!
Mãi cho đến hiện tại, Tử Lam vẫn là chưa từng nhận được cái gì gọi là hạnh phúc mình nên có.
Đến tậnúc này, nàng thậm chí còn phải đặt cược tương lai của bản thân, chỉ để tìm thấy một hi vọng xa vời nào đó!
"..."
Lý Tuệ nghĩ tới đây, ánh mắt mỹ lệ của nàng cũng không tự chủ hướng về thành Bắc pháo đài nguy nga kia, sau đó nhìn chăm chú một hồi lâu.
Còn về phần nam nhân vĩ đại...mà nàng cùng Tô Ngọc Hoa chúng nữ đồng thời đem lòng yêu mến!
Ngài ấy thân phận cao quý cùng phách lực thủ đoạn, hay là tài hoa đã không cần lại nhắc đến!
Bên cạnh đó...ngài ấy còn luôn âm thầm làm tất cả để mà che chở cho các nàng một cách tốt nhất!
Luôn từ mọi phía cân nhắc mà quan tâm các nàng...suy nghĩ để làm cho các nàng có một cuộc sống hạnh phúc cùng vui vẻ.
Duy nhất chỉ có một khuyết điểm...đó chính là nữ nhân bên cạnh ngài ấy thật sự nhiều lắm!
Nghĩ đến Nham Kiều háo sắc bản tính không chút che giấu kia...Lý Tuệ nhất thời nhịn không được mà kiều hừ nũng nịu tại trong lòng.
May mắn là nàng từng nghe được Đường Dĩnh tỷ các nàng ấy nói qua, Nham Kiều tại phương diện kia thật rất biến thái.
Nếu không Lý Tuệ thậm chí đã có chút lo lắng...
Hắn sẽ chết tại trên bụng của Tiểu Tuyết tỷ tỷ các nàng cùng yêu tinh Song Nhi kia ngay trước khi nàng ủy thân cho hắn đâu.
"..."
Uyển Tình nội tâm đến hiện tại vẫn còn có chút lo lắng cho Nham Kiều đây, đương nhiên sẽ không có quá nhiều cảm xúc đồng cảm, khi chứng kiến Tử Lam mấy người chia ly cảnh này.
Nàng chỉ hơi nhíu mày mà nhẹ nói "Thanh Lân cùng Hống Yến các tỷ ấy...có biết được chuyện này rồi sao?"
Để cho một cái thân phận còn chưa xác minh võ giả cao thủ tự ý rời đi thành trấn nội bộ, nhất là nàng còn đảm nhận lấy tuần tra trong thành...chuyện này cũng không phải là đơn giản như vẻ bề ngoài.
"Đương nhiên là có chứ...mọi chuyện bên trong Hắc Lân thành, xưa nay đều khó mà thoát được ánh mắt của phủ thành chủ rồi!"
Lý Tuệ buồn cười mà nhìn thiếu nữ một chút, sau đó lại bồi thêm một câu:
"Nhưng tựa hồ là thành chủ đại nhân đã mở lời qua...cho nên Tiểu Tuyết các tỷ ấy cũng không có làm khó dễ chuyện mà Tử Lam âm thầm rời đi!"
Hơi dừng lại một chút ở giữa, Lý Tuệ mang theo mỉm cười mà hướng Tô Ngọc Hoa có chút thâm ý nói:
"Dù sao thành chủ đại nhân luôn biết rõ Tử Lam chính là khuê mật của Ngọc Hoa ngươi nha...ngài ấy vì ngươi cao hứng, đương hiên sẽ không đi làm khó Tử Lam nàng ta rồi!"
Vốn đang có chút suy tư về chuyện của khuê mật mình, Tô Ngọc Hoa sau khi nghe vậy thì lập tức có chút bất ngờ.
Nhưng ngay sau đó...nàng lại không tự chủ câu lên khóe miệng, nháy mắt đã tạo nên một nụ cười có thể điên đảo chúng sinh tại bên dưới Hắc Lân mặt nạ!
"Chúng ta chỉ mong tỷ nhất định cố gắng bảo vệ cho bản thân của mình...tuyệt đối đừng làm ra một chuyện gì có hại cho bản thân!"
"Nếu...nếu tỷ có một cơ hội nào đó khi tỉnh ngộ, như vậy tỷ nhất định phải tìm cách quay lại nơi đây...chúng ta nơi này luôn là nhà của tỷ!"
"Có thành chủ đại nhân tại đây che chở...nhất định không có một ai có thể đến nơi đây, cũng như tổn thương được tới tỷ cả!"
Nghe được những lời thật lòng cùng quan tâm chính mình này, Tử Lam từ tận đáy lòng cũng nhịn không được hơi co lại lợi hại! Nàng ánh mắt mang theo nồng đậm phức tạp cùng một chút thương cảm mà nhẹ giọng nói:
"Ân...nếu có một cơ hội mỏng manh nào đó, ta nhất định sẽ quay lại đây để thăm mọi người!"
Nàng lần này rời đi...về sau nhất định sẽ rất nhớ nhiều năm qua khuê mật Tô Ngọc Hoa, nhớ lấy hai cái này ôn nhu cùng thiện lương tỷ muội, luôn nhớ đến Tô gia nhiều năm qua trợ giúp cho nàng.
Bên cạnh đó cũng nhớ những cái kia đại thẩm cùng bá bá, người mà thường xuyên mang điểm tâm đến cho nàng...nhớ tới cuộc sống yên bình cùng cảm giác an toàn tĩnh lặng tại nơi đây!
Nhớ những kỹ niệm tốt đẹp nhất trong cuộc đời ngăn ngủi của mình...nơi mà nàng đã được sống như là chính bản thân mình mong muốn.
Nơi này mọi người thật sự rất tốt với nàng, khắp mọi nơi đều mang theo đủ loại nhân tình ấm áp cùng thân thiết!
Nhưng bởi vì ngu muội tình yêu, nàng lần này quyết tâm mà từ bỏ tất cả những điều tốt đẹp nhất tại đây, chỉ hi vọng thu được kết quả hạnh phúc khác khi đi theo bên cạnh Lục Triển Nguyên.
Tô gia hai cái thiếu nữ lúc này cũng cố gắng khôi phục bình tĩnh nội tâm, giọng nói đột nhiên mang theo bất bình cùng không hiểu mà lầm bầm:
"Thật sự không biết tên kia phế nhân có gì tốt lại được người như tỷ để mắt đến!"
"Người như hắn ta...trong tương lai không xa, chỉ tổ làm cho Tử Lam tỷ phải càng thêm đau khổ mà thôi!"
Nghe vậy...Tử Lam nội tâm có chút cười khổ mà không nói gì!
...
"Không muốn đi xuống cùng nàng nói lời tạm biệt sao?"
"Nếu như chúng ta đoán không lầm...tại đêm nay nàng ta sẽ bí mật mang theo tên kia rời đi!"
Phía trên tường thành một nơi gần đó, Lý Tuệ có chút than nhẹ mà hướng về im lặng quan sát tất cả Tô Ngọc Hoa nói nhỏ.
"Chuyện cần nói chúng ta cũng đều đã nói rõ với nhau...hiện tại lại gặp mặt nhau chỉ thêm phần thương tâm, cho cat nàng cùng ta mà thôi!"
Tô Ngọc Hoa ánh mắt nhìn về Tử Lam nơi đó mang theo nồng đậm phức tạp, nhưng giọng nói bên trong lại là lộ ra thản nhiên mà đáp lại.
Nàng so với mọi người còn phải sớm hơn đoán được thời gian Tử Lam rời đi nơi này, cũng phải so với bất cứ ai đều hiểu rõ nội tâm của khuê mật mình lúc này có bao nhiêu rối loạn.
Nhưng thay vì ngăn cản Tử Lam rời đi Hắc Lân thành...Tô Ngọc Hoa lại lựa chọn tôn trọng khuê mật của mình làm ra lựa chọn cuối cùng.
Cũng chỉ có như vậy...mới có thể để cho Tử Lam triệt để tỉnh ngộ lại, cũng như nhìn rõ một bộ mặt khác biệt của tên nhu nhược kia.
Chỉ có điều đại giới cần phải bỏ ra một lần này, có thể chính là tính mạng cũng như cuộc sống tự do về sau của Tử Lam.
Nhưng hi vọng vẫn là phải có...chỉ là vô cùng nhỏ bé cùng mong manh mà thôi!
"..."
Nghe nàng nói như vậy...Lý Tuệ cũng là nhẹ gật đầu mà đồng thuận, bởi vì có nhiều lúc lộ ra quá mức lưu luyến lại phát ra dư thừa.
Đối với Tử Lam thiếu nữ mỹ lệ cùng tài hoa này...nàng cũng không phải là quá mức quen thuộc.
Thỉnh thoảng hai người chỉ là thông qua công tác cùng nhiệm vụ hằng ngày, từ đó mới tùy ý mà nói chuyện với nhau một chút thôi.
Còn về chuyện thiếu nữ Tử Lam lựa chọn từ bỏ cuộc sống tốt đẹp ở nơi này, cùng quyết tâm quay lại nơi xưa thành trì.
Càng là đánh liều tin tưởng, đi đặt cược tất cả hi vọng vào một nam nhân tựa như phế nhân kia...
Cái này Lý Tuệ từ chối cho ý kiến!
Mỗi một người đều có lựa chọn cho riêng mình...người ngoài cuộc không thể nào hiểu được.
Chỉ cần nàng có thể tự mình gánh lấy hậu quả về sau...như vậy không có một ai được quyền chất vấn cũng như nhận xét sự quyết tâm của nàng cả!
"..."
Nhưng từ Tử Lam hoàn cảnh nơi đó so sánh...ít ra Lý Tuệ cảm thấy lão gia thiên gia đã vô cùng quan tâm nàng.
Khi đã để cho nàng vô tình đi đến được nơi này yên bình thành trấn, cũng như để cho nàng trong lúc bất tri bất giác...thật tâm mà bắt đầu yêu lấy vĩ đại thành chủ đại nhân.
Nếu như đem so sánh với Tử Lam tương lai một mảnh mờ mịt, Lý Tuệ đương nhiên cảm thấy bản thân mình...thậm chí là đang đứng bên cạnh Tô Ngọc Hoa cùng Uyển Tình hai người đã vô cùng may mắn!
Trong khi Tử Lam thân là thiếu nữ liễu yếu đào tơ, nhưng từ nhiều năm phía trước đã luôn phải đứng ra che chở cho Lục Triển Nguyên, giúp hắn tránh khỏi đủ loại nguy hiểm tại hoang vu.
Nàng nhiều năm chịu đựng tất cả áp lực từ mọi mặt...cũng chỉ vì để cho Lục Triển Nguyên tên nhu nhược kia có thể thu được một cuộc sống tốt đẹp hơn!
Mãi cho đến hiện tại, Tử Lam vẫn là chưa từng nhận được cái gì gọi là hạnh phúc mình nên có.
Đến tậnúc này, nàng thậm chí còn phải đặt cược tương lai của bản thân, chỉ để tìm thấy một hi vọng xa vời nào đó!
"..."
Lý Tuệ nghĩ tới đây, ánh mắt mỹ lệ của nàng cũng không tự chủ hướng về thành Bắc pháo đài nguy nga kia, sau đó nhìn chăm chú một hồi lâu.
Còn về phần nam nhân vĩ đại...mà nàng cùng Tô Ngọc Hoa chúng nữ đồng thời đem lòng yêu mến!
Ngài ấy thân phận cao quý cùng phách lực thủ đoạn, hay là tài hoa đã không cần lại nhắc đến!
Bên cạnh đó...ngài ấy còn luôn âm thầm làm tất cả để mà che chở cho các nàng một cách tốt nhất!
Luôn từ mọi phía cân nhắc mà quan tâm các nàng...suy nghĩ để làm cho các nàng có một cuộc sống hạnh phúc cùng vui vẻ.
Duy nhất chỉ có một khuyết điểm...đó chính là nữ nhân bên cạnh ngài ấy thật sự nhiều lắm!
Nghĩ đến Nham Kiều háo sắc bản tính không chút che giấu kia...Lý Tuệ nhất thời nhịn không được mà kiều hừ nũng nịu tại trong lòng.
May mắn là nàng từng nghe được Đường Dĩnh tỷ các nàng ấy nói qua, Nham Kiều tại phương diện kia thật rất biến thái.
Nếu không Lý Tuệ thậm chí đã có chút lo lắng...
Hắn sẽ chết tại trên bụng của Tiểu Tuyết tỷ tỷ các nàng cùng yêu tinh Song Nhi kia ngay trước khi nàng ủy thân cho hắn đâu.
"..."
Uyển Tình nội tâm đến hiện tại vẫn còn có chút lo lắng cho Nham Kiều đây, đương nhiên sẽ không có quá nhiều cảm xúc đồng cảm, khi chứng kiến Tử Lam mấy người chia ly cảnh này.
Nàng chỉ hơi nhíu mày mà nhẹ nói "Thanh Lân cùng Hống Yến các tỷ ấy...có biết được chuyện này rồi sao?"
Để cho một cái thân phận còn chưa xác minh võ giả cao thủ tự ý rời đi thành trấn nội bộ, nhất là nàng còn đảm nhận lấy tuần tra trong thành...chuyện này cũng không phải là đơn giản như vẻ bề ngoài.
"Đương nhiên là có chứ...mọi chuyện bên trong Hắc Lân thành, xưa nay đều khó mà thoát được ánh mắt của phủ thành chủ rồi!"
Lý Tuệ buồn cười mà nhìn thiếu nữ một chút, sau đó lại bồi thêm một câu:
"Nhưng tựa hồ là thành chủ đại nhân đã mở lời qua...cho nên Tiểu Tuyết các tỷ ấy cũng không có làm khó dễ chuyện mà Tử Lam âm thầm rời đi!"
Hơi dừng lại một chút ở giữa, Lý Tuệ mang theo mỉm cười mà hướng Tô Ngọc Hoa có chút thâm ý nói:
"Dù sao thành chủ đại nhân luôn biết rõ Tử Lam chính là khuê mật của Ngọc Hoa ngươi nha...ngài ấy vì ngươi cao hứng, đương hiên sẽ không đi làm khó Tử Lam nàng ta rồi!"
Vốn đang có chút suy tư về chuyện của khuê mật mình, Tô Ngọc Hoa sau khi nghe vậy thì lập tức có chút bất ngờ.
Nhưng ngay sau đó...nàng lại không tự chủ câu lên khóe miệng, nháy mắt đã tạo nên một nụ cười có thể điên đảo chúng sinh tại bên dưới Hắc Lân mặt nạ!
Danh sách chương