Hồng Yến có chút ngượng ngùng mà cúi lấy khuôn mặt kiều mị động lòng người, hai tay non mềm ôm lấy Nham Kiều một cánh tay càng thêm chặt hơn.

Nàng thanh âm nhỏ bé đến mơ hồ mà nhẹ giọng nói:

"Chàng...chàng lúc nào cũng luôn nghĩ đến chuyện không đứng đắn, bọn thiếp hằng đêm không phải đều cùng nhau bồi bên cạnh chàng nha!"

"Chàng còn nói cái gì lễ vật!"

Tiểu Tuyết lại không có Hồng Yến mềm yếu cùng ôn nhu như vậy.

Nàng có chút bắt đắc dĩ mà mang theo nguy hiểm lườm lấy Nham Kiều một mắt, khóe miệng như cười mà không phải cười nói:

"Đó là chúng ta cùng nhau tặng lễ vật cho chủ nhân mới đúng chứ...là ở đâu ra chủ nhân tặng cho chúng ta rồi?!"

Nham Kiều nghe vậy thì làm ra một bộ vô cùng giật mình, thanh âm lộ ra nghi ngờ mà hỏi:

"Kia của ta tất cả tinh hoa...không phải đều bị các nàng cho phân biệt thu lấy không sót hay sao?"

"Đó còn không phải là lễ vật của ta đi?"

Thấy hắn ánh mắt mang theo ý cười trêu ghẹo nhìn tới, Hồng Yến cùng Tiểu Tuyết nhất thời cũng không thể phản bác.

Bởi vì chuyện này là sự thật nha...có lúc các nàng còn tranh nhau cùng Thanh Lân chúng nữ, nguyên nhân chỉ để nhận được 'lễ vật' của Nham Kiều đâu!

Hai nàng vì ngượng ngùng...nhất thời chỉ có thể ôm lấy Nham Kiều thật chặt mà cúi đầu.

Khuôn mặt tuyệt mỹ đều là xuân tình cùng hờn trách...tức giận lườm lấy Nham Kiều tên phu quân bại hoại này!

Xung quanh các nữ vệ đội thì không như vậy, các nàng cười khúc khích đứng hầu ở bên cạnh.

Nhưng bên trong những đôi mắt tuyệt đẹp kia...đều đang mang theo đối với đêm nay chờ mong cùng kích động!

Các nàng thỉnh thoảng mới có một chút cơ hội, được đích thân dùng lấy cơ thể yểu điệu mê người của mình đi hầu hạ cho chủ nhân đâu.

Bình thường đều là Tuyết tỷ, Đường tỷ mấy vị đại nhân luôn quấn lấy chủ nhân không thả nha!

Hiện tại chủ nhân đã chủ động lên tiếng muốn các nàng hầu hạ...như vậy các nàng liền có thêm cơ hội quấn lấy hắn cả một đêm rồi!

"..."

Nham Kiều cũng không tiếp tục trêu chọc lấy các nàng...nếu không thê tử Tiểu Tuyết của hắn, thật sự sẽ nhịn không được mà ra tay đánh người chứ!

Hai tay phân biệt ôm lấy mềm mại giai nhân eo nhỏ như thủy xà, Nham Kiều một đường dạo bước dọc theo Tây thành trên con đường đá.

Vừa ngắm nhìn lương thực nơi phát ra đầu tiên của thành trấn...nhưng Nham Kiều trong âm thầm lại là suy nghĩ rất nhiều vấn đề sắp tới!

Hiện tại Hắc Lân quân đã có tổng cộng năm trăm đơn vị...trong thời gian ngắn lại không cần Nham Kiều tiến hành triệu hoán thêm mới.

Hắc Lân thiết kỵ thực lực, thậm chí đã có chút vượt qua Nham Kiều dự đoán lúc ban đầu.

Bọn hắn chém giết ma thú tựa như cắt dưa thái rau, cho nên thanh lý ma thú tốc độ đã nhanh đến mức không được!

Hiện tại, xung quanh Hắc Lân thành phạm vi năm dặm...tất cả đều đã không có bất cứ bóng dáng ma thú nào dạo quanh.

Chỉ là số lượng ma thú bên ngoài khu vực này lại có chút nhiều hơn khi xưa, tựa như là bị nhân loại khí tức bên trong Hắc Lân thành cho hấp dẫn đến.

"..."

Nhưng thê tử Tiểu Tuyết cũng vì Nham Kiều suy tính qua!

Lấy bốn trăm Hắc Lân thiết kỵ xung kích trong một lần mang đến uy lực cùng sắc bén.

Sức mạnh kia...đầy đủ để đem bất cứ một cái cỡ nhỏ ma thú quần nào cho nhanh chóng xóa đi.

"..."

Mà chỉ cần đi qua hôm nay...ngày mai sẽ là thời gian chính thức thu hoạch vụ mùa đầu tiên của Hắc Lân thành.

Sau khi phân phát một phần không nhỏ cho bên dưới các lĩnh dân...phủ thành chủ thu được số lượng cũng sẽ rất lớn.

Lương thực đầy đủ để cho Nham Kiều yên tâm duy trì Hắc Lân quân trong thời gian rất dài!

Vườn thú cùng bên cạnh rộng lớn vô biên sâm lâm, hằng ngày đều mang đến cho Hắc Lân thành thịt tươi cùng dược liệu rất phong phú.

Con đường thu lấy kim tệ lúc ban đầu...nay cũng đã đi vào ổn định.

An ninh bên trong và ngoại thành đều đã sơ bộ đạt được tuyệt đối an toàn!

Lương thực cùng nhân lực lại vô cùng xung túc...tiếp đó chính là Hắc Lân thành phát triển tấn mãnh giai đoạn.

Thời gian kế tiếp.

Nham Kiều chỉ cần tập trung lĩnh dân, chuyên tâm xây dựng thêm các kiến trúc...để phục vụ cho thành trấn phát triển lâu dài.

Tựa như bến tàu cùng nông trường, vườn thú...dạng này!

Chuyện các thương nhân thời gian kế tiếp xuất hiện nhiều hay ít...cái này cũng không có bị Nham Kiều quá mức quan tâm.

Chỉ cần Hắc Lân thành có thể mang đến lợi ích đầy đủ to lớn...như vậy thương nhân tiến đến tuyệt đối sẽ không bao giờ thiếu!

Nham Kiều cũng từng là một thương nhân, cho nên hắn so với ai khác đều hiểu rõ vấn đề đơn giản này.

"..."

Mà một chuyện khác cần Nham Kiều đi quan tâm tiếp theo...đó chính là cùng xung quanh các thành trì khác quan hệ!

Hiện tại xung quanh Hắc Lân thành, trước mắt được phát hiện ra thì đã có hai tòa đại thành.

Đó là Nham Kiều từng lưu lại Hắc Hùng thành, cùng Uyển Tình các nàng xuất thân Thiên Mặc thành!

Theo Hắc Lân thành thể lượng cùng phạm vi ngày một được mở rộng...khi đó nhất định sẽ đưa đến những quý tộc tại hai nơi này chú ý.

Bên trong...đương nhiên sẽ bao gồm nồng đậm ác ý, cùng từng đạo ánh mắt tham lam nhìn chăm chú!

"..."

Nếu muốn đem số lớn quân đội, trực tiếp mà công chiếm một nơi xa xôi...lại có được diệt ma quân hùng mạnh như Hắc Lân thành.

Đó đương nhiên là một chuyện vô cùng ngu ngốc!

Nhưng trên đời này...vì lợi ích to lớn cùng địa vị cao hơn, luôn sẽ có rất nhiều người nguyện ý làm ra những chuyện ngu ngốc này.

Nham Kiều có Hắc Lân quân cường lực diệt ma quân tại, hắn đương nhiên không lo sợ phải cùng những tên kia cương chính diện.

Nhưng một số âm mưu phá hoại cùng gây rối từ bên trong...nhất định cần phải chú ý tới mới được.

Xem ra...số lượng tuần tra Hắc Lân thiết kỵ trong thành, thời gian sau còn phải mở rộng thêm một chút mới được!

Hiện tại nội thành có một trăm Hắc Lân cung thủ, cùng với một trăm Hắc Lân thiết kỵ trú đóng cùng tuần tra...bên cạnh đó còn có gần một trăm thực lực không kém diệt ma quân Nữ Vệ đội.

Nhưng bao nhiêu đây hiển nhiên còn quá ít...nếu lãng khách cùng thương nhân số lượng tăng mạnh, khả năng uy hiếp của phủ thành chủ cũng sẽ đi theo giảm đi!

Nhưng chuyện này còn không ít thời gian mới gặp phải...trước mắt tập trung kiến tạo bến tàu mới là quan trọng.

Thuyền bè mà Hệ Thống tặng cho...hiện tại đều nằm trong không gian ba lô rất lâu rồi chứ!

"..."

Nhìn xem Nham Kiều lại lâm vào suy tư.

Bên cạnh Tiểu Tuyết cùng Hồng Yến hai nàng cũng là vô cùng im lặng mà ôm lấy hắn cánh tay, nhu mì bồi bạn cùng hắn nhẹ bước đi trên đường cái!

Phía sau Nữ Vệ đội các thành viên thì nghiêm mặt, không ngừng đưa mắt nhìn xem xung quanh động tĩnh...đảm bảo cho không một ai làm phiền được chủ nhân của các nàng vào lúc này.

Các nàng đã sớm quen thuộc với cuộc sống như vậy những năm qua...chỉ cần bồi tiếp bên cạnh hắn, những lúc như thế này là đủ.

Tiểu Tuyết đối với Nham Kiều vô cùng quyến luyến, cho nên công việc thường ngày của nàng đều là ở bên cạnh hắn...không chỉ làm một tiểu phụ tá, mà còn kiêm luôn bảo hộ hắn công tác.

Nàng vô cùng hiểu rõ...các nàng có được cuộc sống yên bình như hôm nay, tất cả đều là Nham Kiều trong yên lặng trừu tính như thế này.

Nhiều lúc ban đêm giật mình tỉnh giấc, Tiểu Tuyết cũng thường bắt gặp Nham Kiều ôm lấy các nàng, nhưng lại im lặng ngẩn người mà suy nghĩ đến từng kế hoạch tương lai cho thành trấn.

Đối với hắn im lặng bỏ ra...nàng cũng Thanh Lân, Đường Dĩnh chỉ có thể giành nhiều thời gian hơn mà bồi lấy ở bên hắn, chuyên tâm phụ giúp cho hắn nhiều nhất có thể!

Hồng Yến thì đang im lặng, chuyên tâm ngắm nhìn lấy khuôn mặt lâm vào chăm chú của Nham Kiều.

Nàng hiện tại đã phát hiện, mình theo thời gian ở bên cạnh hắn...đã càng thêm si mê nam nhân bá đạo này.

Hắn luôn ôn nhu cùng vui cười khi cùng các nàng bên nhau.

Nhưng khi nhập tâm vào làm việc lúc...ánh mắt cùng khuôn mặt lạnh lùng của hắn, thật sự có thể làm cho người không biết lâm vào sợ hãi.

Nhưng hắn mỗi khi nghiêm túc đến như vậy...Hồng Yến nàng lại càng thêm yêu thích ngắm nhìn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện