(E hèm...nếu mọi người đã từng đọc qua bộ truyện trước của mình, hẳn là đã phần nào hiểu rõ lối viết của mình rồi.

Mình luôn muốn viết về main sinh hoạt nhẹ nhàng, cùng với hậu cung tình cảm...cái này cách viết khá là đơn điệu cùng nhàm chán với đa số người đọc! Cho nên các đạo hữu nào không hợp nên chú ý cân nhắc thêm, tránh mất thời gian không đáng có nha!

À...về sau lối viết thì sẽ không thay đổi bao nhiêu, nhưng đương nhiê. sẽ có thêm âm mưu, chiến tranh, cướp đoạt cùng xưng bá...các yếu tố này!

Cuối cùng...xin chúc mọi người ngày mới tốt lành, ngàybhôm nay chỉ hai chương này nha)

.............................................................

Nhìn xem đứng tại bên cạnh, đang chăm chú ôm lấy chính mình yểu điệu hai vị kiều thê.

Cùng với xung quanh thần sắc rất chuyên chú mà canh gác, luôn chú tâm bảo vệ mình các thiếu nữ Nữ Vệ đội.

Nham Kiều như nghĩ đến chuyện gì quan trọng, hắn lộ ra mỉm cười nói:

"Không biết lần này tiến đến người...bên trong sẽ có một chút buôn bán trang sức các thương nhân hay không?"

"Nếu thật sự có bọn hắn...ta lại cho các ngươi mua thêm một chút vật dụng sinh hoạt chứ!"

"Còn có...hình như các ngươi y phục mới cũng đã có phần quá ít đi, ta hẳn là lại mua thêm một chút rồi!"

Trước kia làm thương nhân thời gian, Nham Kiều cũng thường xuyên cho bên cạnh mình các nữ nhân mua lấy làm đẹp trang sức, son phấn cùng đắc tiền mềm mại tơ lụa y phục.

Nhưng thời gian cũng đã đi qua không ngắn...lúc này cũng là nên vì các nàng đổi lấy một nhóm mới xinh đẹp y phục, cùng số lớn cần thiết vật dụng sinh hoạt nha!

Không giống với thân là nam nhân hắn, sinh hoạt vật dụng rất đơn giản.

Tiểu Tuyết các nàng bình thường sinh hoạt cần nhiều hơn một chút tư nguyên, nhất là làm đẹp cùng trang điểm rồi!

Đối với luôn xem mình là tất cả Tiểu Tuyết chúng nữ...Nham Kiều là thật sự xuất phát từ nội tâm yêu thương cùng cưng chiều, luôn muốn dùng tất cả của mình mà che chở cho các nàng.

Hắn muốn cho các nàng được sống một cuộc sống tốt đẹp...bình yên cùng hoàn mỹ nhất có thể!

Vì chuyện này mà bỏ ra một chút tài nguyên, đó cũng không tính là gì...đối với hắn nội tình không khác chín trâu mất một sợi lông.

Còn có...

Tại những lúc đêm tối kéo đến!

Nham Kiều muốn được nhìn xem các nàng...từng đạo yểu điệu mê người thân ảnh quấn lấy mình.

Muốn ngắm nhìn các nàng chú tâm ăn diện lấy đủ loại mềm mại lụa mỏng y phục, tùy ý đi lại khắp nơi bên trong phủ thành chủ!

Đó cũng là một khung cảnh vô cùng tuyệt mỹ...làm cho Nham Kiều hằng đêm đều vô cùng yêu thích nha.

"..."

Nghe Nham Kiều nói như vậy, bên cạnh Tiểu Tuyết lập tức có hơi tức giận mà trợn nhìn hắn một chút:

"Chủ nhân...ngươi đừng có vì chúng ta mà lại hao phí nhiều như vậy kim tệ, trước kia tơ lụa y phục cùng đắc tiền son phấn đã mua không thiếu...hiện tại còn có rất nhiều chưa từng dùng đến đâu!"

"Hiện tại phủ thành chủ bên trong sinh hoạt điều kiện đã thật sự rất tốt...chúng ta mới không cần những cái kia không có tác dụng gì vật phẩm!"

Nàng biết, nếu như mình lúc này lại không đứng ra ngăn lại, Nham Kiều tuyệt đối sẽ hoa số lớn kim tệ...chuyên chú mà vì các nàng chọn lựa cùng mua lấy những cái kia xa hoa vật phẩm.

Các nàng là nữ nhân, tuy cũng có chút yêu thích chưng diện để cho hắn xem...nhưng còn không đến mức vì vậy mà đi hao phí trân quý tư nguyên.

Huống chi tại phủ thành chủ bên trong thư khố...những vật phẩm kia còn lại rất nhiều không có sử dụng đến đâu!

Hồng Yến nghe Nham Kiều lời nói cũng là có chút giật mình, nàng vội vàng lôi kéo Nham Kiều cánh tay mà ôm vào trong ngực sữa mềm mại...sau đó dùng thanh âm nhu mì cùng ôn nhu nói:

"Tiểu Tuyết nói rất đúng...bọn thiếp hiện tại đã rất hài lòng với điều kiện sống tốt đẹp thế này!"

"Chàng lại không cần hao phí tài nguyên vì chúng ta rồi...những cái kia trang sức ngược lại không tạo nên tác dụng gì!"

Nàng hiện tại trên thân y phục cũng đã là kín đáo tơ lụa mềm mại tạo thành, nếu so với khi xưa chỉ có thể ăn mặc lấy vải bố thô ráp chế tác thành y phục...đã tốt hơn rất nhiều.

Đối với cái này trước kia chưa từng nhận được cuộc sống tốt đẹp...nàng nội tâm đã vô cùng yêu thích cùng mãn nguyện.

Còn về trang sức cái gì...nàng mới không cần mang lấy những cái kia vô dụng kim khí!

"Chúng ta mới y phục cùng son phấn còn rất nhiều nha chủ nhân...thật sự không cần lại thay mới rồi!"

"Đúng vậy...chúng ta cả ngày đều mang lấy khôi giáp cùng thường xuyên tiến hành tốn sức huấn luyện...thật sự không cần mang lấy trang sức cái gì!"

"Chủ nhân ngươi lại như vậy nuông chiều chúng ta...chúng ta mới không tiếp tục nhận lấy như trước kia nha!"

"Tuyết tỷ cùng Hồng tỷ nói rất đúng...chủ nhân ngươi đừng có như vậy rồi, chúng ta mới không cần trang sức cái gì!"

"..."

Xung quanh các nữ vệ đội cũng đi theo nhao nhao mở miệng ngăn lại.

Ánh mắt của các nàng lộ ra vô cùng nghiêm túc...phản đối lấy Nham Kiều vì các nàng mà đi hao phí số lớn tài nguyên hành vi.

Các nàng biết rõ chủ nhân của mình tính cách...hắn nói được thì nhất định sẽ làm được!

Nếu hiện tại lại không biểu đạt ý tứ của mình...chủ nhân nhất định sẽ vì các nàng mua sắm lấy những cái kia đắc tiền, nhưng lại không có quá lớn tác dụng đồ vật.

So với khi xưa khổ cực cuộc sống...hiện tại được sinh hoạt ở bên cạnh hắn như thế này, đã làm các nàng vô cùng mãn nguyện.

Các thiếu nữ nội tâm, thật sự không có quá nhiều chờ mong vào những cái kia không có tác dụng quá lớn ngoại vật...chỉ muốn vui vẻ ở bên cạnh Nham Kiều, im lặng trôi qua hết cuộc đời như vậy mà thôi!

Nhìn xem các nàng cái kia kiên định vô cùng ánh mắt đang nhìn chăm chú lấy chính mình, Nham Kiều nhất thời có chút bất đắc dĩ cười nói "Nhưng đã rất lâu...ta chưa cho các ngươi lễ vật nha!"

Chứng kiến các nàng hằng ngày đều vô cùng cần cù như vậy làm việc.

Nham Kiều cảm thấy, mình thỉnh thoảng cũng cần thêm chiều chuộng yêu thương các nàng một chút...để cho các nàng càng thêm vui vẻ bên cạnh hắn.

Nhưng hiện tại những giai nhân này, đã là không muốn hắn đi tốn hao thêm tài nguyên rồi...chuyện này làm cho Nham Kiều nội tâm rất ấm áp, nhưng lúc này lại bất đắc dĩ vô cùng!

Nghe Nham Kiều lời nói, Hồng Yến ánh mắt mang theo vô tận nhu mì nhìn hắn mà nói nhỏ:

"Chỉ cần được ở bên cạnh phu quân ngươi mỗi ngày...đó chính là lễ vật tốt nhất đối với chúng ta rồi!"

"Chủ nhân...chàng về sau đừng lại vì chúng ta, mà đi hao phí tâm tư cân nhắc nhiều chuyện vụng vặt như vậy!"

"Chỉ cần ngươi luôn yêu thương cùng bên cạnh với chúng ta...như vậy chúng ta đã vô cùng mãn nguyện rồi!"

Tiểu Tuyết cũng nhẹ nhàng ôm lấy Nham Kiều một bên tay còn lại, thanh âm nhu mì mà nói.

Nàng đi theo hắn thời gian lâu nhất...cho nên cũng là người cảm nhận được tình cảm cùng sự chu đáo của hắn nhiều nhất!

Cái kia lúc nào cũng lộ ra quan tâm ánh mắt cùng hành động...thật sự làm cho Tiểu Tuyết trái tim ngày càng say đắm lấy, càng ngày lại phải chìm sâu vào tình cảm quyến luyến đối với Nham Kiều.

Xung quanh Nữ Vệ đội các thiếu nữ cũng là chăm chú mà gật đầu...ánh mắt mỹ lệ bên dưới Hắc Lân mặt nạ, khi nhìn về phía Nham Kiều đều ẩn chứa vô tận nhu mì cùng nồng đậm tình ý.

Chủ nhân của các nàng, hằng ngày luôn có vô số công tác của thành trấn cần phải đích thân xử lý

Nhưng hắn lúc nào cũng vậy, luôn hao phí rất nhiều tâm tư đi quan tâm cùng lo lắng cho các nàng cảm xúc!

Khi xưa làm một thương nhân cũng đã như vậy...cho đến hiện tại đã là một tòa thành trì chúa tể giả, hắn cũng là như vậy!

Hắn đối với các nàng yêu thương cùng chăm sóc, chưa từng có thay đổi qua...cái này cũng đã là lễ vật mà các nàng trân quý nhất, là thứ mà các nàng yêu thích nhất tồn tại trên thế gian này!

Cảm nhận được xung quanh tình ý, cùng những ánh mắt mềm mại như hóa thành thực chất xuân thủy kia!

Nham Kiều nội tâm vô cùng mãn nguyện, ôn nhu ôm lấy mềm mại eo thon của hai vị lão bà mà có chút buồn cười nói "Cái kia...ta đêm nay, lại lấy thân mình làm lễ vật cho các ngươi như thế nào?"

Nghe hắn mang theo ý cười lời nói...Tiểu Tuyết cùng Hồng Yến hai ngươi hơi liếc nhau một chút, bên dưới Hắc Lân mặt nạ mỹ lệ khuôn mặt trong nháy mắt hơi đỏ lên một chút.

Thân là hằng đêm người bên gối...các nàng đương nhiên hiểu lấy ý tứ bên trong lời nói đơn giản kia!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện