Thực ra Cao Lỗ chính là hiểu lầm ý tứ của Lý Anh Tú, phương hướng của Lý Anh Tú chính là thị trường nước ngoài, chứ không phải là trong nước, nên một số kỹ thuật Lý Anh Tú cũng sẽ để lộ ra, hoặc để các thương nhân tham dự theo phương thức liên doanh.

- Lần này Trẫm gọi khanh đến chính là vì thay đổi quân phục.

Lý Anh Tú nói rồi đưa cho Cao Lỗ mấy bản vẽ, tất cả đều là bản vẽ quân phục, vẽ chi tiết rất rõ ràng. Bản vẽ bao gồm ba loại trang phục: Thường phục, quân phục tác chiến và lễ phục. Cao Lỗ nhìn thấy những y phục kỳ lạ này từ từ nói. 

- Bẩm bệ hạ, chỉ là quân phục thôi có cần phải thay đổi thường xuyên như vậy? Lý Anh Tú lắc đầu nói.

- Tác chiến khác nhau yêu cầu quân phục cũng khác nhau. Trước kia chúng ta đánh nhau chủ yếu bằng vũ khí lạnh, thế nhưng tương lai chủ yếu sẽ là bằng vũ khí nóng, bằng súng đạn. Quân phục hiện tại không phù hợp cho việc tác chiến nên cần phải thay đổi. Không những vậy chờ khi nào hỏa khi phổ biến toàn quân thì lúc đó quân chế cũng cần phải thay đổi.

Vũ khí lạnh đánh nhau thấp nhất cũng là cấp đại đội mấy trăm người, chỉ có lính trinh thám là đánh lẻ tẻ cấp tiểu đội. Do đó quân chế vẫn là xoay quanh cấp doanh trưởng, Bách phu trưởng các loại. Thế nhưng theo vũ khi nóng dần dần phát triển chiến đấu sẽ xoay quanh cấp tiểu đội, trung đội, lúc đó yêu cầu cấp sĩ quan cơ sở sẽ ngày càng quan trọng hơn, binh chế cũng cần phải tinh gọn, dễ hiểu hơn.

Lý Anh Tú uống một ngụm trà liền nói tiếp.

- Hiện tại đang trong thời kỳ khó khăn, thiếu thốn, mới chỉ cấp phát cho binh sĩ được quân phục tác chiến. Thế nhưng sau khi nhà máy dệt đi vào hoạt động sản lượng sản xuất vải sẽ tăng cao, khi đó binh sĩ được trang bị không những là quân phục tác chiến mà còn có thường phục và lễ phục.

- Quá tốn kém, binh sĩ chỉ cần một hai bộ quần áo thay liền có thể.

Trước giờ triều đình chỉ phát quân phục cho binh sĩ ra trận, nào có phát quần áo mặc hằng ngày, rồi còn lễ phục này nọ đây. Quá tốn kém. Lý Anh Tú lại lắc đầu nói.

- Quân phục không chỉ giúp đỡ binh lính khi tác chiến, nó còn tôn lên được tinh thần và sĩ khí của binh sĩ. Người dân nhìn binh lính điều đầu tiên không phải là sức chiến đấu của họ mà là vẻ ngoài của họ. Quân phục quân đội càng đẹp, càng uy nghiêm thì dân chúng nhìn sẽ càng tin tưởng quân đội chính quy sẽ bảo vệ tốt cho họ. Binh sĩ mặc lên mình một bộ quân phục đẹp sẽ càng cảm thấy trận trọng và bảo vệ danh dự của một người quân nhân.

Lý Anh Tú chính là khâm phục Hitle ở điểm này. Lúc tìm gặp Hugo Boss thiết kế quân phục, Hitle chỉ có một yêu cầu duy nhất chính là: “Thượng đẳng”. Trong thiết kế quân phục tác chiến hiệp đại người ta yêu cầu không chỉ “thực dụng” mà nó còn phải “đẹp”. Dù sao ai cũng thích cái đẹp mà.

- Trước tiên liền đưa xuống sản xuất thử vài bộ làm mẫu để Trẫm xem như thế nào, sau đó mới quyết định.

Cao Lỗ biết không thể thuyết phục được bệ hạ chuyển ý nên cũng chỉ đành tuân lệnh.

===================Ta là đường phân cách===================

- Tô đại nhân cho gọi ta?

Trần Khánh Dư một thân giáp trụ, trên đầu vẫn còn mồ hôi đi vào bên trong nha môn, tuy nói hiện tại đã là cuối mùa thu thế nhưng ở bên ngoài trời vẫn còn khá nóng đấy, hắn phi ngựa thẳng một đường từ phòng tuyến trở về thành Triệu Phong vẫn tốn hao thể lực một chút. Vào bên trong trong phòng hắn liền thấy Tô Hiến Thành đang nồi tiếp một lão ông đầu tóc bạc trắng. Nhìn thấy hắn Tô Hiến Thành cười nói.

- Trần tướng quân đã đến. Giới thiệu với ngươi đây là viện trưởng danh dự bện viện đa khoa Đại Việt Lê Hữu Trác, bệ hạ đặc phái đến đây chưa trị cho ngươi.

Tuy Lý Anh Tú nói không rõ ràng thế nhưng Tô Hiến Thành cũng lĩnh hội được ý tứ. Dù sao nơi đây có một cái Tuệ Tĩnh, một Phạm Công Bân liền đầy đủ lo liệu việc y tế, Lê Hữu Trác đến lại có chút dư thừa, chỉ còn ý tứ đến để chữa trị cho Trần Khánh Dư mà thôi.

Nghe nói là bệ hạ đặc phái đến ánh mắt Trần Khánh Dư sáng lên. Tuy bề ngoài không tỏ vẻ gì thế nhưng cánh tay phải bị phế luôn là tâm bệnh của hắn. Lúc này bệ hạ cử một người đến chắc chắn là một vị y thuật cao siêu. Trần Khánh Dư ánh mắt tràn đầy mong đợi nói. 

- Bái kiến Lê viện trưởng. Ngài có thể chưa trị cho ta sao?

Lê Hữu Trác nhẹ nhàng cười làm người ta tâm thần thoải mái nói.

- Tướng quân không ngại cho ta xem thử vết thương chứ.

Trần Khánh Dư gật đầu gọi người đến gỡ xuống giáp trụ, nào ngờ Đề Lạp lại xung phong nhận việc. Đúng là từ khi tộc người tan rã Đề Lạp và Trần Khánh Dư lại như hình với bóng không rời. Đề Lạp cũng thật hi vọng Trần Khánh Dư được chưa khỏi liền xung phong nhận việc để được nghe ngóng.

Được Đề Lạp trợ giúp áo giáp được tháo xuống, Trần Khánh Dư vạch áo để Lê Hữu Trách nhìn rõ vết thương, trải qua hơn hai tháng, đã tháo chỉ, vết thương đã hoàn toàn khỏi chỉ để lại một vết sẹo lớn. Lê Hữu Trách cẩn thận dùng tay nắn nắn tại vai của Trần Khánh Dư, hỏi han vài điều, sau đó liền bắt mạch một hồi lâu.

Trần Khánh Dư như nín thở nhìn chằm chằm Lê Hữu Trác như trước mặt hắn không phải là một ông lão mà là một mỹ nhân vậy. Mọi người trong phòng cũng nín thở chờ đợi kết quả. Nghe nói Lê Hữu Trách đến chữa trị cho Trần Khánh Dư Phạm Công Bân cũng chạy đến xem. Lát sau Lê Hữu Trác buông tay Trần Khánh Dư ra mới nói.

- Thực ra vấn đề của tướng quân không lớn. Nếu trị liệu qua một tuần liền có thể khôi phục hoàn toàn. Chỉ là quá trình trị liệu có chút đau đớn...

Lê Hữu Trác chưa nói hết câu Trần Khánh Dư đã vui mừng nói lớn.

- Có đau bao nhiêu ta cũng có thể chịu được, xin viện trưởng trị liệu giúp ta.

Lê Hữu Trác bất đắc dĩ gật đầu nói.

- Được rồi, vậy trước tiên để ta chuẩn bị một chút. Trong nha môn hẳn có rượu mạnh, cho ta xin một ít.

Phạm Công Bân liền nói.

- Bên trong nha môn rượu mạnh đều đem đến bệnh viện dã chiến cả, ta lập tức lấy đến.

Nói rồi liền chạy đi. Trần Khánh Dư được an bài tạm trong một căn phòng bên trong nha môn, Phạm Côn Bân đã lấy rượu mạnh đến, ngoài ra còn có bông băng các loại dùng cho sơ cứu, thậm chí thuốc tê vẫn là có. Lê Hữu Trác lấy ra một cuộn vải, bên trong ghim đầy những mũi kim châm cứu nhỏ xíu màu bạc. Đây chính là đồ nghề tùy thân của hắn, phải biết thời đại này có thể làm được một bộ kim nhỏ như vậy không phải là điều đơn giản. Lê Hữu Trác nói.

- Trần tướng quân, kinh mạch của ngươi vốn bị thương tổn, dẫn đến tay phải bị tê liệt mất sức, nay ta liền khai thông kinh mạch tại vai của ngươi. Trong quá trình này sẽ có chút đau đớn, mong ngươi có thể chịu đựng, đừng ngất đi.

Trần Khánh Dư ánh mắt kiên định gật đầu nói.

- Lê viện trưởng không cần quan tâm đến ta, cứ yên tâm trị liệu, ta có thể chịu được.

Trần Khánh Dư để mình trần nằm sấp trên giường. Lê Hữu Trách sau khi sát trùng bằng rượu mạnh liền mắt đầu trị liệu, từng mũi kim bé xíu đâm vào vai của Trần Khánh Dư, tổng cộng có mười hai mũi bao vây lấy đầu vai, bốn mũi khác đâm ngay các huyệt dọc xương sống. 

Lê Hữu Trác nhẹ nhàng vân vê đầu kim. Trần Khánh Dư đầu tiên liền cảm giác thấy đầu vai mình ấm áp, thế nhưng cảm giác đó rất mau chóng qua đi thay thế vào đó là một cảm giác đau đớn không thể diễn tả bằng lời từ xương sống kéo lên đến đầu vai.

- A! 

Dẫu có chuẩn bị tâm lý thế nhưng Trần Khánh Dư vẫn không kìm được liền la lên, đây không phải là đau một chút như lời Lê Hữu Trác nói mà chính là đau đến tê tâm đến liệt phế. Lê Hữu Trác giọng vẫn nhẹ nhàng nói.

- Trần tướng quân, cố gắng chịu đựng.

- Ta biết rõ.

Trần Khánh Dư cắn đến răng bật máu trả lời, dù đau đớn nhưng hắn vẫn cố gắng giữ bản thân mình tỉnh táo. Thật kỳ lạ chính là những mũi kim vậy mà bốc lên khói. Đúng vậy, là khói. Mà trên đầu của Lê Hữu Trác cũng tràn đầy mồ hôi. Lê Hữu Trác chính là luyện khí công, đừng nhìn hắn già khọm khẹm như vậy thế nhưng đánh mấy thanh niên vẫn là chuyện bình thường. Phải biết thời trẻ Lê Hữu Trác chính là có thời gian sống trong quân ngũ đây. Về sau mới giải ngũ đồng thời nghiên cứu kinh dịch các loại.

Đến nửa giờ, lúc tim mọi người treo trên cao, Trần Khánh Dư sức chịu đựng sắp đến giới hạn thì Lê Hữu Trác cũng thu công. Sau khi rút ra mũi kim cuối cùng Lê Hữu Trác lấy tay lau mồ hôi tráng nói.

- Tốt rồi, vết thương của Trần tướng quân đã được trị liệu tốt, chừng một tuần liền có thể trở lại như mình thường.

Tô Hiến Thành trước tiên đi lên ân cần nói.

- Lưu viện trưởng vất vả.

Trần Khánh Dư tuy mệt lã người vẫn cố gượng dậy nói.

- Tạ ơn Lưu viện trưởng.

Lê Hữu Trác cười nói.

- Đây là việc ta phải làm. Ta đi nghỉ ngơi một chút.

- Ta đưa tiễn Lưu viện trưởng.

Tô Hiến Thành và Phạm Công Bân liễn tiễn Lê Hữu Trách ra ngoài. Đề Lạp đến ngồi bên cạnh giường ôn nhu nói.

- Trần lang, chàng cảm thấy như thế nào?

Trần Khánh Dư mệt mỏi nhưng đôi mắt vẫn tràng đầy vui vẻ nhìn nàng nói.

- Tốt lắm, ta cảm thấy thoải mái hơn nhiều, bây giờ bế nàng vẫn có thể.

Đề Lạp xấu hổ đỏ mặt nói.

- Chàng lại nói bậy rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện