Nhìn bảng giá mà ba tên sứ thần đưa ra, lại nhìn túi tiền của mình Lý Anh Tú thật muốn khóc ròng. Phải biết Đại Việt thu thuế chính là thu tiền đồng, tiền bạc, hệ thống cũng không có tình, chỉ lấy từ đồng Dinar vàng của các thương nhân ngoại quốc mà quy đổi. Thế nhưng một năm hắn thu được bao nhiêu? Năm nay cũng bất quá thu được mười ngàn đơn vị vàng kể cả khai mỏ. Thế nhưng hắn chi ra cũng không nhỏ, ngoại trừ thuê binh lính phục vụ chiến tranh, còn phải mua chiến mã, còn phải dự trữ một phần làm ngoại hối, cung cấp cho Ám bộ phát triển, một phần giữ lại làm kinh phí dự phòng, thực sự mà nói Lý Anh Tú cũng không dễ dàng.
Cho ba tên sứ thần phương Tây lui đi lại có thêm mấy người nữa đến, chỉ là lần này bọn họ đại diện là cho các quốc gia phương Đông. Đại Lý quốc, Chăm quốc, Ai Lao quốc biến mất mà thay vào đó là Minh quốc, Oa quốc. Lý Anh Tú cũng có thể hiểu được, đến thời Lê Sơ thì Chăm quốc và Ai Lao cơ bản bị Lê Thánh Tông chơi chết rồi, đến thời Lê Trung Hưng thì lại càng thê thảm. Đại Lý quốc, Tống quốc bị Minh quốc thay thế, chỉ là Đại Lý thì hoàn toàn biến mất, Mông quốc còn kéo hơi tàn ở thảo nguyên nên vẫn còn tồn tại bên trong hệ thống.
“Đinh, những binh lính các quốc gia bị xóa bỏ sau khi hết hạn thuê sẽ bị biến mất, không thể tiếp tục chiêu mộ.”
Lý Anh Tú thở phào, may mắn trước khi hệ thống nâng cấp xong hắn đã gia hạn, quân lính đánh thuê ngoài chiến trường ước chừng còn có thể chiến đấu trong gần một tháng. So với Tống quốc và Đại Lý quốc trước đó sứ giả Minh quốc lại có vẻ lại hạch sách, bệ vệ rất nhiều làm Lý Anh Tú khá phản cảm. Nhất là khi quân Minh cho thuê chính là Một đại đội Hồng y đại pháo (Hồng di đại pháo) ba mươi ổ đến bốn trăm đơn vị vàng Lý Anh Tú chính là khịt mũi coi thường.
Oa quốc ngược lại thái độ rất tốt, vừa gặp liền kính tặng cho Lý Anh Tú một thanh Katana. Lý Anh Tú sau này lại phát hiện một điều chính là Đại Việt thời kỳ Lê Trung Hưng có vài mẫu đao rất giống loại này, không biết có phải là sự giao thoa văn hóa hay không, dù sao có quà tặng hắn vẫn rất ưa thích. Oa quốc cho thuê chính là một đội hai trăm người Samurai một tháng một trăm đơn vị vàng. Quà Lý Anh Tú nhận nhưng người hắn tuyệt đối không thuê. Hàng Nhật quả nhiên tốt, chỉ là chi phí quá...đắt. Lý Anh Tú bây giờ đầu tư vào hỏa khí, quân đội kiểu mới, đối với Samurai thực sự không có quá nhiều ý tưởng.
Cho hai sứ thần lui đi Lý Anh Tú tiếp tục tìm hiểu Đại sứ quán. Trong Đại sứ quan có một tòa nhà gần như là thủ phủ, bên trong lại có một bệ đá cổ. Hệ thống liền vang lên thông báo.
“Đinh, Đại sứ quán nâng cấp, hệ thống cung cấp thêm cho ký chủ chức năng mới. Một tháng ký chủ có thể triệu hoán ra một danh sách 12 người gồm nhà khoa học gia, sĩ quan quân sự, thợ thủ công,... của các quốc gia có bang giao với Đại Việt. Ký chủ có thể lựa chọn thuê bọn họ trong một thời gian nhất định. Chi phí mười ngàn đơn vị vàng một năm một người”.
Lý Anh Tú hít một hơi lạnh. Hệ thống thiếu tiền chính là điên rồi, chi phí thuê lại tính theo năm chứ không phải là tháng. Thế nhưng chợt ngẫm lại hệ thống xuất phẩm quả thực là tinh phẩm, tiền cao hẳn có cái lý của nó. Thế nhưng Lý Anh Tú có cảm giác mình tựa như người nghèo vậy.
- Tốt lắm, trước tiên cho ta xem những phát minh nào ta có thể mua được đi.
Lập tức trước mắt hắn hiện ra một bảng điện tử, hiện ra một loạt danh sách, thế nhưng phần lớn lại là màu xám. Hệ thống vang lên.
“Đinh, những ô màu sáng chính là phát minh hiện tại ký chủ có thể mua được, ô màu tối là tài khoản của ký chủ không đủ”.
Lý Anh Tú lướt qua một lần, quả nhiên rất đầy đủ đây, hắn cảm thấy mình như một người nghèo vậy. Công nghệ luyện gan thép lại tiêu tốn đến vậy, hệ thống định giá chính là mười vạn đơn vị vàng. Nếu có thể có được công nghệ này Lý Anh Tú cũng không cần phải đau đầu việc chế tạo các loại máy móc lớn. Lại xem tiếp công nghệ chế tạo pháo cũng có, định giá thấp nhất chính là sáu ngàn đến hai ba vạn đều có. Lý Anh Tú lại hướng xuống mục rẻ hơn, hắn vậy mà thấy được công nghệ chế tạo nòng súng, định giá chỉ một ngàn đơn vị vàng, thế nhưng mục bên cạnh Lý Anh Tú lại kinh ngạc, công nghệ chế tạo nòng súng có khương tuyến cũng có, năm ngàn đơn vị vàng. Lý Anh Tú nhớ lại dường như súng có khương tuyến chính là được sử dụng thí điểm tại Anh vào thế kỷ 17 đây.
Thế nhưng tất cả những phát minh trên hắn đều không mua được. Chỉ có hai ô phát sáng, ô thứ nhất là công nghệ chế tạo giày định giá hai trăm đơn vị vàng, công nghệ chế tạo thủy tinh định giá năm trăm đơn vị. Lý Anh Tú suy nghĩ một chút. Hai thứ này quả thực đều rất hữu dụng. Lý Anh Tú muốn phổ biến toàn quân đi giày, thế nhưng Đại Việt làm giày dép quả thực chất lượng không cao, dùng hỏng rất nhanh nên kỹ thuật này xem như rất thiết thực. Thủy tinh lại càng tốt, Đại Việt hiện tại không có khả năng sản xuất thủy tinh trong suốt, để chế tạo ống nhòm thủy tinh đều phải nhập, nếu có thể nắm lấy kỹ thuật như vậy giá thành ống nhòm sẽ giảm xuống không ít. Thế nhưng vấn đề hắn chỉ đủ tiền để mua một trong hai. Lý Anh Tú suy nghĩ một chút liền quyết định chọn lựa mua kỹ thuật chế tạo giày.
“Đinh, xác nhận tiêu hao hai trăm đơn vị vàng để mua kỹ thuật chế tạo giày?”
- Xác nhận.
“Đinh, mua bán hoàn tất, số đơn vị vàng còn lại là bốn trăm lẻ hai đơn vị vàng. Mời nhận công nghệ tại thủ phủ”.
Sống thời hiện đại Lý Anh Tú biết tầm quan trọng của một đôi giày đối với người lính là như thế nào, giày quân đội quá lởm, đi phồng rộp chân đến mức phải lót băng vệ sinh của chị em để mà hút...mồ hôi, êm chân hơn. Thủy tinh quan trọng thế nhưng Lý Anh Tú có thể thông qua thương mại với Bravia mua công nghệ này, không cần phải đưa đầu ra cho hệ thống chặt.
Rời đi Đại sứ quán Lý Anh Tú lại đi đến Trại lính, trại huấn luyện kỵ binh, Thần cơ doanh, tất cả đều không có thay đổi gì mấy, các binh chủ chỉ cái biến một thoáng trang bị phù hợp với thời đại. Khác biệt lớn nhất có lẽ là Mục trường, tốc độ ngựa thồ sinh ra đã là mỗi ngày một con, chiến mã mỗi ba ngày là một con. Bên trong khoảng mua bán ngựa có tăng thêm ngựa Đại Uyển một đơn vị vàng một con. Quả thực quá đắt đỏ. Thế nhưng suy nghĩ Lý Anh Tú vẫn muốn khi nào giàu có lại mua vài con ban cho các tướng, đến bây giờ chúng tướng nếu không cưỡi ngựa Đại Lý thì chính là cưỡi ngựa chiến lợi phẩm, quá mất mặt cần phải thay đổi. Chỉ là không biết bao giờ ắn mới giàu được mà thôi.
Lý Anh Tú trở về đến thủ phủ liền thấy một tập tài liệu đã đặt sẵn một sấp tài liệu, chính là kỹ thuật may giày. Bên trong có đầy đủ từ thiết kê các loại giày vải, giày da cho đến các nguyên vật liệu chế tạo, kỹ thuật may,... tất cả thông tin cần thiết đều viết rõ ràng, còn có cả hình ảnh minh họa nữa đây. Trở về Ngự thư phòng Lý Anh Tú cho người gọi Cao Lỗ đến.
- Bái kiến bệ hạ.
Cao Lỗ đi vào trong Ngự thư phòng liền thấy bệ hạ đang vẽ thứ gì đó không khỏi tò mò. Cao Lỗ đã đến Lý Anh Tú liền ném cho hắn tập tài liệu kỹ thuật nói.
- Ngồi đi. Khanh đọc thứ này đi. Đợi Trẫm một chút.
Cao Lỗ liền nhận lấy tập tài liều căng mắt ra đọc kỹ, càng đọc đôi mắt càng nhíu sâu lợi hại. Lý Anh Tú vẽ xong ngẩng đầu lên thấy Cao Lỗ đang chú tâm đọc cũng không làm phiền mà ngồi uống trà chờ đợi. Không lâu sau Cao Lỗ liền thả tập tài liệu xuống nói.
- Bệ hạ, thứ này quá tinh xảo, nếu thứ này được phổ biến thì vấn đề giày dép sẽ được triệt để giải quyết.
Hiện tại giá giày dép của Đại Việt quả thực rất cao, bình dân bình thường cũng chỉ đi dép lê hoặc giày được bệnh lại bằng cỏ, binh lính thì mang dép da được quân đội cấp phát nhưng khá mau hỏng nên gánh nặng hậu cần rất lớn, quan lại đi hài lại đỡ hơn một chút. Lý Anh Tú gật đầu nói.
- Đúng vậy, nhưng Trẫm tìm khanh đến không phải vì việc này. Chuyền giày dép bán ngoài dân gian cứ để cho tập đoàn thương mại lo liệu.
Cao Lỗ biết ý tứ của bệ hạ, đơn giản chính là lại khai ra một mối làm ăn, bình thường giày dép tập đoàn thương mại chính là lười nhúng tay, để cho các thương nhân tự làm. Lần này nếu tập đoàn thương mại đưa ra sản phẩm mới chất lượng tốt, giá lại rẻ, thương nhân bình thường tuyệt đối không chọi nổi, không biết bao nhiêu người sẽ phá sản bị tập đoàn này thâu tóm đây.
Cho ba tên sứ thần phương Tây lui đi lại có thêm mấy người nữa đến, chỉ là lần này bọn họ đại diện là cho các quốc gia phương Đông. Đại Lý quốc, Chăm quốc, Ai Lao quốc biến mất mà thay vào đó là Minh quốc, Oa quốc. Lý Anh Tú cũng có thể hiểu được, đến thời Lê Sơ thì Chăm quốc và Ai Lao cơ bản bị Lê Thánh Tông chơi chết rồi, đến thời Lê Trung Hưng thì lại càng thê thảm. Đại Lý quốc, Tống quốc bị Minh quốc thay thế, chỉ là Đại Lý thì hoàn toàn biến mất, Mông quốc còn kéo hơi tàn ở thảo nguyên nên vẫn còn tồn tại bên trong hệ thống.
“Đinh, những binh lính các quốc gia bị xóa bỏ sau khi hết hạn thuê sẽ bị biến mất, không thể tiếp tục chiêu mộ.”
Lý Anh Tú thở phào, may mắn trước khi hệ thống nâng cấp xong hắn đã gia hạn, quân lính đánh thuê ngoài chiến trường ước chừng còn có thể chiến đấu trong gần một tháng. So với Tống quốc và Đại Lý quốc trước đó sứ giả Minh quốc lại có vẻ lại hạch sách, bệ vệ rất nhiều làm Lý Anh Tú khá phản cảm. Nhất là khi quân Minh cho thuê chính là Một đại đội Hồng y đại pháo (Hồng di đại pháo) ba mươi ổ đến bốn trăm đơn vị vàng Lý Anh Tú chính là khịt mũi coi thường.
Oa quốc ngược lại thái độ rất tốt, vừa gặp liền kính tặng cho Lý Anh Tú một thanh Katana. Lý Anh Tú sau này lại phát hiện một điều chính là Đại Việt thời kỳ Lê Trung Hưng có vài mẫu đao rất giống loại này, không biết có phải là sự giao thoa văn hóa hay không, dù sao có quà tặng hắn vẫn rất ưa thích. Oa quốc cho thuê chính là một đội hai trăm người Samurai một tháng một trăm đơn vị vàng. Quà Lý Anh Tú nhận nhưng người hắn tuyệt đối không thuê. Hàng Nhật quả nhiên tốt, chỉ là chi phí quá...đắt. Lý Anh Tú bây giờ đầu tư vào hỏa khí, quân đội kiểu mới, đối với Samurai thực sự không có quá nhiều ý tưởng.
Cho hai sứ thần lui đi Lý Anh Tú tiếp tục tìm hiểu Đại sứ quán. Trong Đại sứ quan có một tòa nhà gần như là thủ phủ, bên trong lại có một bệ đá cổ. Hệ thống liền vang lên thông báo.
“Đinh, Đại sứ quán nâng cấp, hệ thống cung cấp thêm cho ký chủ chức năng mới. Một tháng ký chủ có thể triệu hoán ra một danh sách 12 người gồm nhà khoa học gia, sĩ quan quân sự, thợ thủ công,... của các quốc gia có bang giao với Đại Việt. Ký chủ có thể lựa chọn thuê bọn họ trong một thời gian nhất định. Chi phí mười ngàn đơn vị vàng một năm một người”.
Lý Anh Tú hít một hơi lạnh. Hệ thống thiếu tiền chính là điên rồi, chi phí thuê lại tính theo năm chứ không phải là tháng. Thế nhưng chợt ngẫm lại hệ thống xuất phẩm quả thực là tinh phẩm, tiền cao hẳn có cái lý của nó. Thế nhưng Lý Anh Tú có cảm giác mình tựa như người nghèo vậy.
- Tốt lắm, trước tiên cho ta xem những phát minh nào ta có thể mua được đi.
Lập tức trước mắt hắn hiện ra một bảng điện tử, hiện ra một loạt danh sách, thế nhưng phần lớn lại là màu xám. Hệ thống vang lên.
“Đinh, những ô màu sáng chính là phát minh hiện tại ký chủ có thể mua được, ô màu tối là tài khoản của ký chủ không đủ”.
Lý Anh Tú lướt qua một lần, quả nhiên rất đầy đủ đây, hắn cảm thấy mình như một người nghèo vậy. Công nghệ luyện gan thép lại tiêu tốn đến vậy, hệ thống định giá chính là mười vạn đơn vị vàng. Nếu có thể có được công nghệ này Lý Anh Tú cũng không cần phải đau đầu việc chế tạo các loại máy móc lớn. Lại xem tiếp công nghệ chế tạo pháo cũng có, định giá thấp nhất chính là sáu ngàn đến hai ba vạn đều có. Lý Anh Tú lại hướng xuống mục rẻ hơn, hắn vậy mà thấy được công nghệ chế tạo nòng súng, định giá chỉ một ngàn đơn vị vàng, thế nhưng mục bên cạnh Lý Anh Tú lại kinh ngạc, công nghệ chế tạo nòng súng có khương tuyến cũng có, năm ngàn đơn vị vàng. Lý Anh Tú nhớ lại dường như súng có khương tuyến chính là được sử dụng thí điểm tại Anh vào thế kỷ 17 đây.
Thế nhưng tất cả những phát minh trên hắn đều không mua được. Chỉ có hai ô phát sáng, ô thứ nhất là công nghệ chế tạo giày định giá hai trăm đơn vị vàng, công nghệ chế tạo thủy tinh định giá năm trăm đơn vị. Lý Anh Tú suy nghĩ một chút. Hai thứ này quả thực đều rất hữu dụng. Lý Anh Tú muốn phổ biến toàn quân đi giày, thế nhưng Đại Việt làm giày dép quả thực chất lượng không cao, dùng hỏng rất nhanh nên kỹ thuật này xem như rất thiết thực. Thủy tinh lại càng tốt, Đại Việt hiện tại không có khả năng sản xuất thủy tinh trong suốt, để chế tạo ống nhòm thủy tinh đều phải nhập, nếu có thể nắm lấy kỹ thuật như vậy giá thành ống nhòm sẽ giảm xuống không ít. Thế nhưng vấn đề hắn chỉ đủ tiền để mua một trong hai. Lý Anh Tú suy nghĩ một chút liền quyết định chọn lựa mua kỹ thuật chế tạo giày.
“Đinh, xác nhận tiêu hao hai trăm đơn vị vàng để mua kỹ thuật chế tạo giày?”
- Xác nhận.
“Đinh, mua bán hoàn tất, số đơn vị vàng còn lại là bốn trăm lẻ hai đơn vị vàng. Mời nhận công nghệ tại thủ phủ”.
Sống thời hiện đại Lý Anh Tú biết tầm quan trọng của một đôi giày đối với người lính là như thế nào, giày quân đội quá lởm, đi phồng rộp chân đến mức phải lót băng vệ sinh của chị em để mà hút...mồ hôi, êm chân hơn. Thủy tinh quan trọng thế nhưng Lý Anh Tú có thể thông qua thương mại với Bravia mua công nghệ này, không cần phải đưa đầu ra cho hệ thống chặt.
Rời đi Đại sứ quán Lý Anh Tú lại đi đến Trại lính, trại huấn luyện kỵ binh, Thần cơ doanh, tất cả đều không có thay đổi gì mấy, các binh chủ chỉ cái biến một thoáng trang bị phù hợp với thời đại. Khác biệt lớn nhất có lẽ là Mục trường, tốc độ ngựa thồ sinh ra đã là mỗi ngày một con, chiến mã mỗi ba ngày là một con. Bên trong khoảng mua bán ngựa có tăng thêm ngựa Đại Uyển một đơn vị vàng một con. Quả thực quá đắt đỏ. Thế nhưng suy nghĩ Lý Anh Tú vẫn muốn khi nào giàu có lại mua vài con ban cho các tướng, đến bây giờ chúng tướng nếu không cưỡi ngựa Đại Lý thì chính là cưỡi ngựa chiến lợi phẩm, quá mất mặt cần phải thay đổi. Chỉ là không biết bao giờ ắn mới giàu được mà thôi.
Lý Anh Tú trở về đến thủ phủ liền thấy một tập tài liệu đã đặt sẵn một sấp tài liệu, chính là kỹ thuật may giày. Bên trong có đầy đủ từ thiết kê các loại giày vải, giày da cho đến các nguyên vật liệu chế tạo, kỹ thuật may,... tất cả thông tin cần thiết đều viết rõ ràng, còn có cả hình ảnh minh họa nữa đây. Trở về Ngự thư phòng Lý Anh Tú cho người gọi Cao Lỗ đến.
- Bái kiến bệ hạ.
Cao Lỗ đi vào trong Ngự thư phòng liền thấy bệ hạ đang vẽ thứ gì đó không khỏi tò mò. Cao Lỗ đã đến Lý Anh Tú liền ném cho hắn tập tài liệu kỹ thuật nói.
- Ngồi đi. Khanh đọc thứ này đi. Đợi Trẫm một chút.
Cao Lỗ liền nhận lấy tập tài liều căng mắt ra đọc kỹ, càng đọc đôi mắt càng nhíu sâu lợi hại. Lý Anh Tú vẽ xong ngẩng đầu lên thấy Cao Lỗ đang chú tâm đọc cũng không làm phiền mà ngồi uống trà chờ đợi. Không lâu sau Cao Lỗ liền thả tập tài liệu xuống nói.
- Bệ hạ, thứ này quá tinh xảo, nếu thứ này được phổ biến thì vấn đề giày dép sẽ được triệt để giải quyết.
Hiện tại giá giày dép của Đại Việt quả thực rất cao, bình dân bình thường cũng chỉ đi dép lê hoặc giày được bệnh lại bằng cỏ, binh lính thì mang dép da được quân đội cấp phát nhưng khá mau hỏng nên gánh nặng hậu cần rất lớn, quan lại đi hài lại đỡ hơn một chút. Lý Anh Tú gật đầu nói.
- Đúng vậy, nhưng Trẫm tìm khanh đến không phải vì việc này. Chuyền giày dép bán ngoài dân gian cứ để cho tập đoàn thương mại lo liệu.
Cao Lỗ biết ý tứ của bệ hạ, đơn giản chính là lại khai ra một mối làm ăn, bình thường giày dép tập đoàn thương mại chính là lười nhúng tay, để cho các thương nhân tự làm. Lần này nếu tập đoàn thương mại đưa ra sản phẩm mới chất lượng tốt, giá lại rẻ, thương nhân bình thường tuyệt đối không chọi nổi, không biết bao nhiêu người sẽ phá sản bị tập đoàn này thâu tóm đây.
Danh sách chương