Mấy ngày tiếp theo, Thẩm Từ Thu và Tạ Linh đều không xuất hiện.
Không phải cố ý tránh mặt, mà là cả hai đều đóng cửa bế quan, ngày đêm khổ luyện Phân Hồn Hóa Thân Thuật.
Thẩm Từ Thu đã xin phép nghỉ với tông môn, còn Tạ Linh thì cũng không thấy bóng dáng trong nội môn. Điều này khiến đám đệ tử không khỏi đoán già đoán non, mặt mũi ai nấy cũng đỏ lên vừa xấu hổ vừa kích động.
Nhưng nói gì thì nói, lần này cả hai đúng thật tu luyện rất suôn sẻ bởi vì trong đầu không còn những cảm xúc rối ren như trước nữa. Dù thỉnh thoảng nhớ tới đối phương, nhưng suy nghĩ lúc này chỉ có một: “Hắn sắp tới nhất giai rồi, ta làm sao có thể tụt lại được!”
Quả không hổ là thiên tài chính hiệu, khi đã tĩnh tâm, cách ngày xuất phát đi Vấn Thiên Tông chỉ còn một chút, cả hai thật sự đã luyện thành!
Dù là sát giờ chót mới đột phá, nhưng kết quả vẫn là thành công.
Thẩm Từ Thu mở mắt trong phòng luyện công, nhìn ánh sáng mờ mờ của nắng sớm ngoài cửa sổ, biết thời gian khởi hành chỉ còn một canh giờ nữa. Hắn rốt cuộc cũng đạt tới Phân Hồn Hóa Thân Nhất Giai.
Trong thoáng chốc hắn vẫn còn mơ hồ, rồi mới dần dần thở ra một hơi thật dài.
Đắm chìm trong tu luyện nên không cảm thấy gì, đến khi tỉnh lại mới phát hiện: tốc độ này chính hắn cũng thấy kinh ngạc.
Hắn thực sự luyện thành rồi.
Vừa lấy lại tinh thần, người đầu tiên hắn nghĩ đến chính là Tạ Linh.
Nam Cung Tư Uyển
Không còn cảm giác rối bời như trước, chỉ là một ý nghĩ rất đơn giản: “Tạ Linh chắc vẫn chưa lên đệ nhị giai đâu nhỉ?”
Mà chính hắn cũng không nhận ra ngoài tu luyện ra, những ngày này tâm trí hắn đều treo trên người Tạ Linh. Dù chỉ là một chút, nhưng cũng là người duy nhất chiếm lấy một góc trong lòng hắn.
Hắn giơ tay, vận hành pháp quyết, củng cố cảnh giới mới đạt được.
Giữa lòng bàn tay xuất hiện một vầng sáng xanh nhạt, dưới sự điều khiển của thần thức, ánh sáng hóa thành một con bướm băng lam, sau đó biến thành hình hạc, rồi cuối cùng là một bông tuyết, lơ lửng giữa không trung.
Đây chính là dấu hiệu của Phân Hồn Hóa Thân Nhất Giai khiến thần thức vô hình hóa thành hình dạng hữu hình.
Đa số tu sĩ dù có thể để thần thức rời khỏi cơ thể, nhưng vẫn không có hình dáng cụ thể. Mà cảnh giới nhất giai, chính là bước đầu tiên để thần thức có thể biến hóa thành một “phân thân” thật sự sau này.
Hơn nữa, Thẩm Từ Thu lại có thể trực tiếp ngưng tụ thần thức thành nhiều hình thái khác nhau, chứ không chỉ là một khối ánh sáng đơn giản, đủ thấy ngộ tính và thiên phú của hắn phi phàm đến nhường nào.
Ngay khi hắn đang quan sát bông tuyết thần thức kia, truyền âm ngọc bài vang lên thông báo đệ tử tập hợp chuẩn bị xuất phát.
Thẩm Từ Thu thu thần thức, bước ra khỏi phòng.
Lúc hắn đi ra đến sân, Tạ Linh cũng vừa hay từ biệt viện bên cạnh đi tới.
Trúc Cơ kỳ dù sao vẫn cần ngủ một chút, Tạ Linh thì lại cày đêm suốt mấy hôm, toàn dựa vào đan dược để chống đỡ. Mặt mũi trông vẫn bình thường, nhưng thực ra mệt muốn xỉu.
Chỉ là vừa nhìn thấy Thẩm Từ Thu, y lập tức nuốt ngáp trở vào, thẳng lưng, bung quạt, lại biến thành một vị điện hạ phong lưu tiêu sái như thường.
Tạ Linh mỉm cười:
“Sớm a, Thẩm sư huynh.”
Thẩm Từ Thu gật đầu nhè nhẹ.
Tạ Linh vốn ra cửa đã chỉnh tóc tai cẩn thận, đảm bảo vẻ ngoài hoàn mỹ:
“Lãnh Phong Viện thanh tĩnh thật, ở đây nghỉ ngơi còn dễ chịu hơn cả lúc ta nằm trong Yêu Hoàng Cung.”
Thẩm Từ Thu liếc nhìn y một cái, giọng bình thản như nước giếng:
“Tạ sư đệ, câu này nghe có hơi giả quá. Ngủ không ngon à?”
Tạ Linh suýt nữa cầm không chặt quạt xếp:
Y còn chưa tỉnh ngủ rõ ràng, sao lại quên mất Thẩm Từ Thu nhạy cảm cỡ nào! Lúc trước chỉ cần một câu đã xách y lên đánh bay ra núi cơ mà!
Tạ Linh nghiến răng:
“Sao có thể!”
Thẩm Từ Thu lại như vô tình nói:
“Ta còn tưởng ngươi đang xung kích Kim Đan, nên không nghỉ ngơi.”
Tạ Linh: “……”
Câu này thì không thể nhịn!
Y nghiến răng cười:
“Thẩm sư huynh, ta trong một ngày từ luyện khí nhảy lên Trúc Cơ hậu kỳ, tu luyện tốc độ dù là ngươi cũng không sánh kịp đi?”
Thẩm Từ Thu gật đầu đồng ý, nhưng ngay sau đó lại nói:
“Nhưng ngươi vốn đã là Kim Đan sơ kỳ, nếu không bị tụt tu vi, hiện tại hẳn là phải cao hơn nữa mới đúng.”
Tạ Linh: …………
Được lắm! So xong phân hồn hóa thân lại lôi tu vi ra so đúng không!? Chờ đó, ta trở về lập tức kết Kim Đan cho ngươi nhìn!
Thẩm Từ Thu nói xong, ánh mắt liếc sang bộ dạng Tạ Linh đang dùng quạt che mặt trông như trộm giấu vẻ uể oải, trong mắt hắn thoáng hiện một tia ánh sáng hiếm thấy.
Tia sáng ấy tuy nhỏ, nhưng đã chiếu rọi vào lớp băng lạnh quanh hắn.
Nếu đặt vào lúc trước, Hắc Ưng hẳn sẽ cho rằng sư huynh lạnh lùng kia đang cố tình trêu chọc. Nhưng từ sau lần hai người “giao chiến” ở Nguyệt Hoa Tuyền, hắn càng thấy rõ:
Thẩm Từ Thu đang tự mình thả thính.
Thả đến mức khiến điện hạ nhà mình không muốn dứt ra nổi.
Lạt mềm buộc chặt, đúng là chiêu lạt mềm buộc chặt!
Hồi còn ở Yêu Hoàng Cung, Tạ Linh chỉ cần liếc mắt là vạch trần được mọi mưu mô thủ đoạn. Thế mà sao hễ dính tới Thẩm Từ Thu thì đầu óc liền trì trệ, phản ứng chậm chạp không ra gì!?
Không trách được khi vị hôn phu trước kia của điện hạ là Yến Mị dù giở hết mánh khóe cũng không moi được của y lấy nửa ánh mắt dịu dàng. Hoá ra là vì ngài ấy thích kiểu này!
Hắc Ưng đứng bên cạnh, giận đến nghiến răng.
Thám tử của Yêu Hoàng Cung toàn một lũ vô dụng, chẳng làm nên trò trống gì. Nếu có thể tra ra tính cách của Thẩm Từ Thu sớm hơn, hoặc chỉ cần biết hắn có yếu điểm nào, còn không phải xử lý dễ như trở bàn tay?
Giờ thì hay rồi thân phận người ta đặt ở đó, chẳng dễ mà động vào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tạ Linh sa vào vũng lầy… quá muộn rồi.
Hắc Ưng thở dài, trong lòng lo lắng muốn c.h.ế.t vì điện hạ nhà mình.
Ba người mỗi người một tâm sự, nhưng cuối cùng vẫn cùng nhau đến trước sơn môn Ngọc Tiên Tông.
Trên không trung đã đậu sẵn một phi thuyền cực lớn, dài cả trăm mét, cao sáu tầng, toàn thân chế từ bạch ngọc, mạ viền vàng, lộng lẫy phi phàm. Đầu thuyền còn cắm một cây linh thụ hóa ngọc cao lớn, tỏa ánh sáng vàng kim chói lọi, vừa thần thánh vừa trang nghiêm.
Nhìn từ xa, giống hệt một tòa lầu gác tiên phủ đang lơ lửng giữa mây trời, khí chất không khác gì thần tiên thượng giới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chỉ riêng cây linh thụ ở đầu thuyền, tuổi đời đã ngàn năm, là báu vật cả đời các tông môn nhỏ cũng chưa chắc nhìn thấy.
Ngọc Tiên Tông là một trong Tứ Đại Tông Môn, tông chủ đích thân dự mừng thọ, tất nhiên không thể thua kém về mặt thể diện.
Sau khi đệ tử tụ họp đầy đủ, không lâu sau Huyền Dương Tôn cùng ngũ trưởng lão cũng đến. Các đệ tử lần lượt theo sau mà lên thuyền.
Úc Khôi cũng xuất hiện.
Hôm nay hắn đặc biệt ăn mặc chỉnh tề, che giấu hết dáng vẻ chật vật, không muốn mất mặt. Nhưng giữa chân mày vẫn là u ám quấn quanh, đậm đến mức gần như hòa tan không nổi.
Dù hiện tại đã thành phế nhân, nhưng hắn vẫn là nhị đệ tử của Huyền Dương Tôn. Vì vậy vị trí của hắn vẫn xếp sau Thẩm Từ Thu, nhưng vẫn trên phần lớn đệ tử khác.
Chỉ là Tạ Linh lại là “người nhà” trên danh nghĩa, đi bên cạnh Thẩm Từ Thu.
Úc Khôi nhìn bóng lưng Tạ Linh, trong mắt tràn đầy oán độc, hận không thể lập tức xé xác y, hàm răng nghiến đến bật máu.
Tạ Linh cảm nhận rõ ánh mắt như d.a.o nhọn sau lưng, trong lòng cười lạnh một tiếng. Y liền cố ý dựa gần hơn về phía Thẩm Từ Thu một chút.
Ngay tức thì, ánh mắt sau lưng càng thêm độc địa.
Tạ Linh phe phẩy quạt, cực kỳ đắc ý:
Chậc, ta chính là thích cái kiểu “ngứa mắt nhưng không làm gì được” như vậy.
Chỉ là Úc Khôi bây giờ hận y đến vậy, cũng khó nói sau này có bỗng nhiên gặp được cơ duyên rồi mạnh lên, đến lúc đó thì phiền phức. Trong mắt Tạ Linh lóe lên tia lạnh lẽo:
Nếu có cơ hội trong chuyến đi này, phải xử lý luôn.
Nói đến cùng, chẳng phải Thẩm Từ Thu cũng muốn g.i.ế.c Úc Khôi sao?
Hay là nhân dịp này bàn với hắn một tiếng, xem có muốn liên thủ không?
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên đã lập tức bị chính y gạt bỏ.
Thẩm Từ Thu bây giờ đã là Kim Đan đại viên mãn, lại còn kiểu người độc lai độc vãng, nếu hắn thật sự muốn g.i.ế.c Úc Khôi thì chắc chắn sẽ ra tay một mình, chẳng cần ai hỗ trợ.
Tạ Linh vừa nghĩ đến nếu lúc ấy mở miệng xin hợp tác, e là sẽ bị lạnh lùng phản hỏi một câu:
“Ngươi có Kim Đan chưa?”
Chỉ tưởng tượng đến cảnh đó thôi, Tạ Linh đã lập tức vung quạt nhanh hơn mấy phần:
Phải nhanh chóng tăng tu vi thôi, lửa cháy tới lông mày rồi!
Chiếc phi thuyền khổng lồ từ từ bay lên trời, xé mây phá gió, khí thế ngập trời. Trên thuyền, tiên hạc cùng kêu, sáo trúc ngân vang, những mái ngói ngọc thạch rung rinh phát ra tiếng nhạc êm dịu, tiên khí lượn lờ, từ từ hướng đến Vấn Thiên Tông.
Hôm nay trước cửa Vấn Thiên Tông, khung cảnh náo nhiệt khác hẳn ngày thường.
Đủ loại pháp khí phi hành bay lượn khắp nơi, tiên nhạc vang dậy, lụa màu tung bay hàng chục dặm.
Ngay cả những người không có tư cách vào trong dự yến tiệc, chỉ đứng ngoài cũng có thể nhặt được chút linh dược hay pháp khí rơi vãi.
Tán tu và đệ tử các tiểu tông môn yêu thích không thôi, chỉ cần nhặt được chút đồ liền cười tươi hô to:
“Hành Sơn Tiên Tôn vạn tuế!”, góp vui cho tiệc thọ lớn.
Khi phi thuyền của Ngọc Tiên Tông đến nơi, Hành Sơn Tiên Tôn đích thân ra nghênh đón, mời Huyền Dương Tôn ngồi vào vị trí chủ tọa.
Tông chủ của Đỉnh Kiếm Tông cũng đã đến, và đi theo từ trước còn có Ôn Lan thiếu chủ Đỉnh Kiếm Tông. Tuy là thiếu chủ, nhưng xếp hạng đại đệ tử hắn vẫn đứng thứ ba, ngồi sau hai vị sư huynh, vẻ ngoài lúc nào cũng là hình mẫu của một quân tử ôn hòa, rất biết khiêm nhường.
Trong khi đó, Tạ Linh với thân phận “đạo lữ hôn ước” của Thẩm Từ Thu, được ngồi cùng bàn, rõ ràng đè ép Úc Khôi một bậc.
Còn về ba vị đại sư huynh của các tông môn thì:
Thẩm Từ Thu: lạnh lùng, ít nói.
Đại sư huynh Đỉnh Kiếm Tông: mặt đen, lầm lì, gần như không hé răng.
Đại sư huynh Vấn Thiên Tông Minh Trạc Nguyệt: nổi danh “Người câm” trong tu chân giới, ngoài thi pháp và đoán mệnh ra thì không nói chuyện.
Ba người này hành lễ xã giao xong thì im thin thít ngồi xuống, không ai nói thêm câu nào.
Không khí bữa tiệc tuổi trẻ vốn nên náo nhiệt, bỗng rơi vào một mảnh trầm mặc kỳ dị.
Mấy tiểu đệ tử định mở miệng cũng yên lặng nuốt lời vào bụng, không biết nên nói gì, cũng chẳng ai dám nói trước.
Tạ Linh suýt nữa phì cười: bốn tông môn, bốn đại sư huynh, mà gộp lại may ra mới nặn được hai người chịu mở miệng.
May mà Nhược Thủy Tông còn chưa đến, nếu vị đại sư huynh hiền lành bên đó không tới, thì ba người này coi như không có trò chuyện là chắc chắn.
Tạ Linh lặng lẽ đưa mắt nhìn về phía Minh Trạc Nguyệt.
Trong nguyên tác, hắn là thần toán của phe chính diện, mỗi khi đến tình huống then chốt đều có thể phát huy tác dụng lớn, được xem như trợ lực siêu cường.
Minh Trạc Nguyệt tuy im lặng nhưng luôn nở nụ cười dịu dàng, mặt mày hiền hòa. Nhưng rõ ràng hắn cảm nhận được ánh mắt dò xét của Tạ Linh, sau đó… đột nhiên ngẩn ra.
Sắc mặt hơi đổi, ánh mắt mang theo nghi hoặc và kinh ngạc, quét chậm qua Tạ Linh và Thẩm Từ Thu.
Tạ Linh còn chưa kịp nghĩ cách ứng phó, thì Minh Trạc Nguyệt đã lễ phép nở nụ cười, rồi cúi đầu nâng chén trà, như thể chỉ tiện mắt liếc nhìn, không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Tạ Linh vẫn cảm thấy trong ánh mắt kia ẩn chứa điều gì đó, như thể vừa nhìn ra chuyện gì trọng đại liên quan đến y và Thẩm Từ Thu.
Thần toán chính là vậy mỗi cử chỉ đều sâu không lường được, khiến người khác vừa dè chừng vừa lo sợ, nhưng lại chẳng đoán nổi rốt cuộc có chuyện gì.
Đang nghĩ vẩn vơ, bên ngoài vang lên tiếng báo:
“Nhược Thủy Tông đến rồi!”
Tông chủ Nhược Thủy Tông mặc trường sam lam sắc, đi trước dẫn đầu.
Tất cả mọi người đứng dậy chào đón.
Chỉ riêng Thẩm Từ Thu, vừa nhìn thấy một đệ tử Nhược Thủy Tông liền cứng đờ cả người, đồng tử lưu ly như chìm vào đáy vực sâu.
Đó là thiếu niên đi sau tông chủ Mộ Tử Thần.
Người sắp trở thành tiểu sư đệ của hắn.
Cũng chính là người từng khiến hắn đời trước thân bại danh liệt, từng là thiên tài được xưng tụng “trời sinh tiên cốt, tâm linh lung”, khiến tất cả đều đứng về phía hắn, chính là Mộ Tử Thần.
Thẩm Từ Thu tuyệt đối không thể quên được khuôn mặt kia.
Đời trước, khi hắn bái nhập Huyền Dương Tôn vẫn chưa có môn phái.
Tại sao giờ lại thấy tên đó đi cùng Nhược Thủy Tông đến tiệc mừng thọ!?
Ánh mắt Thẩm Từ Thu lập tức tối sầm, như có gió lạnh, tuyết lớn gào thét cuồn cuộn trong lòng hắn.
Lần này, là Mộ Tử Thần chủ động đến gặp hắn trước.
Không phải cố ý tránh mặt, mà là cả hai đều đóng cửa bế quan, ngày đêm khổ luyện Phân Hồn Hóa Thân Thuật.
Thẩm Từ Thu đã xin phép nghỉ với tông môn, còn Tạ Linh thì cũng không thấy bóng dáng trong nội môn. Điều này khiến đám đệ tử không khỏi đoán già đoán non, mặt mũi ai nấy cũng đỏ lên vừa xấu hổ vừa kích động.
Nhưng nói gì thì nói, lần này cả hai đúng thật tu luyện rất suôn sẻ bởi vì trong đầu không còn những cảm xúc rối ren như trước nữa. Dù thỉnh thoảng nhớ tới đối phương, nhưng suy nghĩ lúc này chỉ có một: “Hắn sắp tới nhất giai rồi, ta làm sao có thể tụt lại được!”
Quả không hổ là thiên tài chính hiệu, khi đã tĩnh tâm, cách ngày xuất phát đi Vấn Thiên Tông chỉ còn một chút, cả hai thật sự đã luyện thành!
Dù là sát giờ chót mới đột phá, nhưng kết quả vẫn là thành công.
Thẩm Từ Thu mở mắt trong phòng luyện công, nhìn ánh sáng mờ mờ của nắng sớm ngoài cửa sổ, biết thời gian khởi hành chỉ còn một canh giờ nữa. Hắn rốt cuộc cũng đạt tới Phân Hồn Hóa Thân Nhất Giai.
Trong thoáng chốc hắn vẫn còn mơ hồ, rồi mới dần dần thở ra một hơi thật dài.
Đắm chìm trong tu luyện nên không cảm thấy gì, đến khi tỉnh lại mới phát hiện: tốc độ này chính hắn cũng thấy kinh ngạc.
Hắn thực sự luyện thành rồi.
Vừa lấy lại tinh thần, người đầu tiên hắn nghĩ đến chính là Tạ Linh.
Nam Cung Tư Uyển
Không còn cảm giác rối bời như trước, chỉ là một ý nghĩ rất đơn giản: “Tạ Linh chắc vẫn chưa lên đệ nhị giai đâu nhỉ?”
Mà chính hắn cũng không nhận ra ngoài tu luyện ra, những ngày này tâm trí hắn đều treo trên người Tạ Linh. Dù chỉ là một chút, nhưng cũng là người duy nhất chiếm lấy một góc trong lòng hắn.
Hắn giơ tay, vận hành pháp quyết, củng cố cảnh giới mới đạt được.
Giữa lòng bàn tay xuất hiện một vầng sáng xanh nhạt, dưới sự điều khiển của thần thức, ánh sáng hóa thành một con bướm băng lam, sau đó biến thành hình hạc, rồi cuối cùng là một bông tuyết, lơ lửng giữa không trung.
Đây chính là dấu hiệu của Phân Hồn Hóa Thân Nhất Giai khiến thần thức vô hình hóa thành hình dạng hữu hình.
Đa số tu sĩ dù có thể để thần thức rời khỏi cơ thể, nhưng vẫn không có hình dáng cụ thể. Mà cảnh giới nhất giai, chính là bước đầu tiên để thần thức có thể biến hóa thành một “phân thân” thật sự sau này.
Hơn nữa, Thẩm Từ Thu lại có thể trực tiếp ngưng tụ thần thức thành nhiều hình thái khác nhau, chứ không chỉ là một khối ánh sáng đơn giản, đủ thấy ngộ tính và thiên phú của hắn phi phàm đến nhường nào.
Ngay khi hắn đang quan sát bông tuyết thần thức kia, truyền âm ngọc bài vang lên thông báo đệ tử tập hợp chuẩn bị xuất phát.
Thẩm Từ Thu thu thần thức, bước ra khỏi phòng.
Lúc hắn đi ra đến sân, Tạ Linh cũng vừa hay từ biệt viện bên cạnh đi tới.
Trúc Cơ kỳ dù sao vẫn cần ngủ một chút, Tạ Linh thì lại cày đêm suốt mấy hôm, toàn dựa vào đan dược để chống đỡ. Mặt mũi trông vẫn bình thường, nhưng thực ra mệt muốn xỉu.
Chỉ là vừa nhìn thấy Thẩm Từ Thu, y lập tức nuốt ngáp trở vào, thẳng lưng, bung quạt, lại biến thành một vị điện hạ phong lưu tiêu sái như thường.
Tạ Linh mỉm cười:
“Sớm a, Thẩm sư huynh.”
Thẩm Từ Thu gật đầu nhè nhẹ.
Tạ Linh vốn ra cửa đã chỉnh tóc tai cẩn thận, đảm bảo vẻ ngoài hoàn mỹ:
“Lãnh Phong Viện thanh tĩnh thật, ở đây nghỉ ngơi còn dễ chịu hơn cả lúc ta nằm trong Yêu Hoàng Cung.”
Thẩm Từ Thu liếc nhìn y một cái, giọng bình thản như nước giếng:
“Tạ sư đệ, câu này nghe có hơi giả quá. Ngủ không ngon à?”
Tạ Linh suýt nữa cầm không chặt quạt xếp:
Y còn chưa tỉnh ngủ rõ ràng, sao lại quên mất Thẩm Từ Thu nhạy cảm cỡ nào! Lúc trước chỉ cần một câu đã xách y lên đánh bay ra núi cơ mà!
Tạ Linh nghiến răng:
“Sao có thể!”
Thẩm Từ Thu lại như vô tình nói:
“Ta còn tưởng ngươi đang xung kích Kim Đan, nên không nghỉ ngơi.”
Tạ Linh: “……”
Câu này thì không thể nhịn!
Y nghiến răng cười:
“Thẩm sư huynh, ta trong một ngày từ luyện khí nhảy lên Trúc Cơ hậu kỳ, tu luyện tốc độ dù là ngươi cũng không sánh kịp đi?”
Thẩm Từ Thu gật đầu đồng ý, nhưng ngay sau đó lại nói:
“Nhưng ngươi vốn đã là Kim Đan sơ kỳ, nếu không bị tụt tu vi, hiện tại hẳn là phải cao hơn nữa mới đúng.”
Tạ Linh: …………
Được lắm! So xong phân hồn hóa thân lại lôi tu vi ra so đúng không!? Chờ đó, ta trở về lập tức kết Kim Đan cho ngươi nhìn!
Thẩm Từ Thu nói xong, ánh mắt liếc sang bộ dạng Tạ Linh đang dùng quạt che mặt trông như trộm giấu vẻ uể oải, trong mắt hắn thoáng hiện một tia ánh sáng hiếm thấy.
Tia sáng ấy tuy nhỏ, nhưng đã chiếu rọi vào lớp băng lạnh quanh hắn.
Nếu đặt vào lúc trước, Hắc Ưng hẳn sẽ cho rằng sư huynh lạnh lùng kia đang cố tình trêu chọc. Nhưng từ sau lần hai người “giao chiến” ở Nguyệt Hoa Tuyền, hắn càng thấy rõ:
Thẩm Từ Thu đang tự mình thả thính.
Thả đến mức khiến điện hạ nhà mình không muốn dứt ra nổi.
Lạt mềm buộc chặt, đúng là chiêu lạt mềm buộc chặt!
Hồi còn ở Yêu Hoàng Cung, Tạ Linh chỉ cần liếc mắt là vạch trần được mọi mưu mô thủ đoạn. Thế mà sao hễ dính tới Thẩm Từ Thu thì đầu óc liền trì trệ, phản ứng chậm chạp không ra gì!?
Không trách được khi vị hôn phu trước kia của điện hạ là Yến Mị dù giở hết mánh khóe cũng không moi được của y lấy nửa ánh mắt dịu dàng. Hoá ra là vì ngài ấy thích kiểu này!
Hắc Ưng đứng bên cạnh, giận đến nghiến răng.
Thám tử của Yêu Hoàng Cung toàn một lũ vô dụng, chẳng làm nên trò trống gì. Nếu có thể tra ra tính cách của Thẩm Từ Thu sớm hơn, hoặc chỉ cần biết hắn có yếu điểm nào, còn không phải xử lý dễ như trở bàn tay?
Giờ thì hay rồi thân phận người ta đặt ở đó, chẳng dễ mà động vào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tạ Linh sa vào vũng lầy… quá muộn rồi.
Hắc Ưng thở dài, trong lòng lo lắng muốn c.h.ế.t vì điện hạ nhà mình.
Ba người mỗi người một tâm sự, nhưng cuối cùng vẫn cùng nhau đến trước sơn môn Ngọc Tiên Tông.
Trên không trung đã đậu sẵn một phi thuyền cực lớn, dài cả trăm mét, cao sáu tầng, toàn thân chế từ bạch ngọc, mạ viền vàng, lộng lẫy phi phàm. Đầu thuyền còn cắm một cây linh thụ hóa ngọc cao lớn, tỏa ánh sáng vàng kim chói lọi, vừa thần thánh vừa trang nghiêm.
Nhìn từ xa, giống hệt một tòa lầu gác tiên phủ đang lơ lửng giữa mây trời, khí chất không khác gì thần tiên thượng giới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chỉ riêng cây linh thụ ở đầu thuyền, tuổi đời đã ngàn năm, là báu vật cả đời các tông môn nhỏ cũng chưa chắc nhìn thấy.
Ngọc Tiên Tông là một trong Tứ Đại Tông Môn, tông chủ đích thân dự mừng thọ, tất nhiên không thể thua kém về mặt thể diện.
Sau khi đệ tử tụ họp đầy đủ, không lâu sau Huyền Dương Tôn cùng ngũ trưởng lão cũng đến. Các đệ tử lần lượt theo sau mà lên thuyền.
Úc Khôi cũng xuất hiện.
Hôm nay hắn đặc biệt ăn mặc chỉnh tề, che giấu hết dáng vẻ chật vật, không muốn mất mặt. Nhưng giữa chân mày vẫn là u ám quấn quanh, đậm đến mức gần như hòa tan không nổi.
Dù hiện tại đã thành phế nhân, nhưng hắn vẫn là nhị đệ tử của Huyền Dương Tôn. Vì vậy vị trí của hắn vẫn xếp sau Thẩm Từ Thu, nhưng vẫn trên phần lớn đệ tử khác.
Chỉ là Tạ Linh lại là “người nhà” trên danh nghĩa, đi bên cạnh Thẩm Từ Thu.
Úc Khôi nhìn bóng lưng Tạ Linh, trong mắt tràn đầy oán độc, hận không thể lập tức xé xác y, hàm răng nghiến đến bật máu.
Tạ Linh cảm nhận rõ ánh mắt như d.a.o nhọn sau lưng, trong lòng cười lạnh một tiếng. Y liền cố ý dựa gần hơn về phía Thẩm Từ Thu một chút.
Ngay tức thì, ánh mắt sau lưng càng thêm độc địa.
Tạ Linh phe phẩy quạt, cực kỳ đắc ý:
Chậc, ta chính là thích cái kiểu “ngứa mắt nhưng không làm gì được” như vậy.
Chỉ là Úc Khôi bây giờ hận y đến vậy, cũng khó nói sau này có bỗng nhiên gặp được cơ duyên rồi mạnh lên, đến lúc đó thì phiền phức. Trong mắt Tạ Linh lóe lên tia lạnh lẽo:
Nếu có cơ hội trong chuyến đi này, phải xử lý luôn.
Nói đến cùng, chẳng phải Thẩm Từ Thu cũng muốn g.i.ế.c Úc Khôi sao?
Hay là nhân dịp này bàn với hắn một tiếng, xem có muốn liên thủ không?
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên đã lập tức bị chính y gạt bỏ.
Thẩm Từ Thu bây giờ đã là Kim Đan đại viên mãn, lại còn kiểu người độc lai độc vãng, nếu hắn thật sự muốn g.i.ế.c Úc Khôi thì chắc chắn sẽ ra tay một mình, chẳng cần ai hỗ trợ.
Tạ Linh vừa nghĩ đến nếu lúc ấy mở miệng xin hợp tác, e là sẽ bị lạnh lùng phản hỏi một câu:
“Ngươi có Kim Đan chưa?”
Chỉ tưởng tượng đến cảnh đó thôi, Tạ Linh đã lập tức vung quạt nhanh hơn mấy phần:
Phải nhanh chóng tăng tu vi thôi, lửa cháy tới lông mày rồi!
Chiếc phi thuyền khổng lồ từ từ bay lên trời, xé mây phá gió, khí thế ngập trời. Trên thuyền, tiên hạc cùng kêu, sáo trúc ngân vang, những mái ngói ngọc thạch rung rinh phát ra tiếng nhạc êm dịu, tiên khí lượn lờ, từ từ hướng đến Vấn Thiên Tông.
Hôm nay trước cửa Vấn Thiên Tông, khung cảnh náo nhiệt khác hẳn ngày thường.
Đủ loại pháp khí phi hành bay lượn khắp nơi, tiên nhạc vang dậy, lụa màu tung bay hàng chục dặm.
Ngay cả những người không có tư cách vào trong dự yến tiệc, chỉ đứng ngoài cũng có thể nhặt được chút linh dược hay pháp khí rơi vãi.
Tán tu và đệ tử các tiểu tông môn yêu thích không thôi, chỉ cần nhặt được chút đồ liền cười tươi hô to:
“Hành Sơn Tiên Tôn vạn tuế!”, góp vui cho tiệc thọ lớn.
Khi phi thuyền của Ngọc Tiên Tông đến nơi, Hành Sơn Tiên Tôn đích thân ra nghênh đón, mời Huyền Dương Tôn ngồi vào vị trí chủ tọa.
Tông chủ của Đỉnh Kiếm Tông cũng đã đến, và đi theo từ trước còn có Ôn Lan thiếu chủ Đỉnh Kiếm Tông. Tuy là thiếu chủ, nhưng xếp hạng đại đệ tử hắn vẫn đứng thứ ba, ngồi sau hai vị sư huynh, vẻ ngoài lúc nào cũng là hình mẫu của một quân tử ôn hòa, rất biết khiêm nhường.
Trong khi đó, Tạ Linh với thân phận “đạo lữ hôn ước” của Thẩm Từ Thu, được ngồi cùng bàn, rõ ràng đè ép Úc Khôi một bậc.
Còn về ba vị đại sư huynh của các tông môn thì:
Thẩm Từ Thu: lạnh lùng, ít nói.
Đại sư huynh Đỉnh Kiếm Tông: mặt đen, lầm lì, gần như không hé răng.
Đại sư huynh Vấn Thiên Tông Minh Trạc Nguyệt: nổi danh “Người câm” trong tu chân giới, ngoài thi pháp và đoán mệnh ra thì không nói chuyện.
Ba người này hành lễ xã giao xong thì im thin thít ngồi xuống, không ai nói thêm câu nào.
Không khí bữa tiệc tuổi trẻ vốn nên náo nhiệt, bỗng rơi vào một mảnh trầm mặc kỳ dị.
Mấy tiểu đệ tử định mở miệng cũng yên lặng nuốt lời vào bụng, không biết nên nói gì, cũng chẳng ai dám nói trước.
Tạ Linh suýt nữa phì cười: bốn tông môn, bốn đại sư huynh, mà gộp lại may ra mới nặn được hai người chịu mở miệng.
May mà Nhược Thủy Tông còn chưa đến, nếu vị đại sư huynh hiền lành bên đó không tới, thì ba người này coi như không có trò chuyện là chắc chắn.
Tạ Linh lặng lẽ đưa mắt nhìn về phía Minh Trạc Nguyệt.
Trong nguyên tác, hắn là thần toán của phe chính diện, mỗi khi đến tình huống then chốt đều có thể phát huy tác dụng lớn, được xem như trợ lực siêu cường.
Minh Trạc Nguyệt tuy im lặng nhưng luôn nở nụ cười dịu dàng, mặt mày hiền hòa. Nhưng rõ ràng hắn cảm nhận được ánh mắt dò xét của Tạ Linh, sau đó… đột nhiên ngẩn ra.
Sắc mặt hơi đổi, ánh mắt mang theo nghi hoặc và kinh ngạc, quét chậm qua Tạ Linh và Thẩm Từ Thu.
Tạ Linh còn chưa kịp nghĩ cách ứng phó, thì Minh Trạc Nguyệt đã lễ phép nở nụ cười, rồi cúi đầu nâng chén trà, như thể chỉ tiện mắt liếc nhìn, không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Tạ Linh vẫn cảm thấy trong ánh mắt kia ẩn chứa điều gì đó, như thể vừa nhìn ra chuyện gì trọng đại liên quan đến y và Thẩm Từ Thu.
Thần toán chính là vậy mỗi cử chỉ đều sâu không lường được, khiến người khác vừa dè chừng vừa lo sợ, nhưng lại chẳng đoán nổi rốt cuộc có chuyện gì.
Đang nghĩ vẩn vơ, bên ngoài vang lên tiếng báo:
“Nhược Thủy Tông đến rồi!”
Tông chủ Nhược Thủy Tông mặc trường sam lam sắc, đi trước dẫn đầu.
Tất cả mọi người đứng dậy chào đón.
Chỉ riêng Thẩm Từ Thu, vừa nhìn thấy một đệ tử Nhược Thủy Tông liền cứng đờ cả người, đồng tử lưu ly như chìm vào đáy vực sâu.
Đó là thiếu niên đi sau tông chủ Mộ Tử Thần.
Người sắp trở thành tiểu sư đệ của hắn.
Cũng chính là người từng khiến hắn đời trước thân bại danh liệt, từng là thiên tài được xưng tụng “trời sinh tiên cốt, tâm linh lung”, khiến tất cả đều đứng về phía hắn, chính là Mộ Tử Thần.
Thẩm Từ Thu tuyệt đối không thể quên được khuôn mặt kia.
Đời trước, khi hắn bái nhập Huyền Dương Tôn vẫn chưa có môn phái.
Tại sao giờ lại thấy tên đó đi cùng Nhược Thủy Tông đến tiệc mừng thọ!?
Ánh mắt Thẩm Từ Thu lập tức tối sầm, như có gió lạnh, tuyết lớn gào thét cuồn cuộn trong lòng hắn.
Lần này, là Mộ Tử Thần chủ động đến gặp hắn trước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương