Tin đồn Thẩm sư huynh và Tạ Linh cùng nhau tắm uyên ương tại Nguyệt Hoa Tuyền, lại còn thân mật nhanh chóng lan truyền khắp hàng ngũ đệ tử. Sáng sớm hôm sau, hầu hết nội môn đệ tử nên biết đều đã biết.

Chuyện chẳng cần ai cố ý truyền ra, bởi vì chỉ riêng tin “Thẩm sư huynh ở vị trí dưới” thôi đã đủ khiến người nghe khiếp vía ba ngày ba đêm.

Đệ tử trấn thủ sơn môn vỗ n.g.ự.c thề thốt: không chỉ bị người ta bế xuống núi, mà trông còn như mệt đến ngủ thiếp đi, ngoan ngoãn nằm trong lòng người kia để ôm.

Mọi người thử tưởng tượng bộ dạng ngoan ngoãn của Thẩm Từ Thu rồi đồng loạt dựng tóc gáy. Không thể nào! Không tưởng tượng nổi!

Hôm qua hắn còn cầm thanh kiếm nhìn bình thường vô hại ấy quét sạch đám người bọn họ trên giáo trường như thu dọn rác, kiếm quang rọi qua khiến tim gan lạnh buốt.

Một tên đệ tử từng bị đánh roi trong hình đường bởi chính tay Thẩm Từ Thu, vừa nghĩ đến đôi mắt lạnh lùng vô cảm kia liền rùng mình, thì thầm như niệm chú: “Giả… chắc chắn là giả…”

Người trấn thủ sơn môn đang ngồi rảnh rang ở dưới liền đập bàn:
“Ta thề, ta thấy tận mắt! Nếu ta nói sai, ta lấy thẻ đeo eo ra ăn ngay tại chỗ!”

Đám đệ tử còn lại cười hùa.

Dù gì cũng không phải thề với Thiên Đạo, cái trò tuyên bố ăn thẻ đeo eo này quanh năm suốt tháng nghe quen cả tai, nhưng đến nay vẫn chưa thấy ai thật sự ăn, chưa nói đến nhai nổi.

Nhưng rất nhanh sau đó, có chuyện khiến lời đồn càng thêm thuyết phục.

Thẩm Từ Thu cáo vắng không tham gia khóa học hai ngày liền, nói là muốn tự mình tu hành.

Hai ngày!

Đám đệ tử đang hóng chuyện nghẹn cứng miệng, đồng tử co rút.
Tạ Linh mạnh đến vậy sao?!

Một kẻ chỉ là luyện khí tầng hai, vậy mà có thể khiến một Kim Đan đại viên mãn… hai ngày không xuống nổi giường? Không thể trông mặt mà bắt hình dong thật mà!

Kể từ đây, vị trí “ai ở trên, ai ở dưới” giữa Thẩm Từ Thu và Tạ Linh trong lòng đám đệ tử đã hoàn toàn định hình. 

Tạ Linh cũng không ngờ, lần trước ở ngoài Lãnh Phong Viện bị Thẩm Từ Thu chiếm thế thượng phong một bước, vậy mà lần này lại âm thầm lấy lại danh tiếng, không một tiếng động mà gỡ lại được thế cờ.

Tin này đến tai Ôn Lan chẳng khác gì một mũi tên ghim thẳng vào lòng. Hắn ta lập tức cho lui người hầu, đóng cửa lại, sau đó “choang” một tiếng, một chiếc ly sứ bị ném vỡ tan.

Mảnh vỡ rơi đầy đất, vang vọng như tiếng ghen tuông đang rạn vỡ trong n.g.ự.c hắn.

Trước kia hắn ta vẫn còn tự an ủi mình rằng nếu thật sự có gì giữa Thẩm Từ Thu và Tạ Linh, thì chắc chắn Thẩm Từ Thu là người ở trên. Có như vậy, hắn ta còn có thể chấp nhận được một chút vì hắn ta muốn thuần phục Thẩm Từ Thu, muốn hắn cuối cùng phải cúi đầu trước hắn ta.

Tạ Linh tuy đến trước một bước, nhưng cuối cùng… vẫn kém xa hắn ta.

Nhưng giờ thì sao?

Thẩm Từ Thu vậy mà cam nguyện để một phế vật đè lên người?

Dựa vào cái gì!?

Ôn Lan nghĩ mãi không thông. Vài năm trước hắn ta thường xuyên đến Ngọc Tiên Tông, từng bước từng bước khiến Thẩm Từ Thu dần rơi vào vòng khống chế của mình, vậy mà vẫn chưa thể hoàn toàn giữ được hắn. Tạ Linh đến tột cùng đã giở trò gì?

Ôn Lan hít một hơi thật sâu.

Đơn độc chia rẽ thì nhẹ quá rồi. Người như Tạ Linh nhất định phải trừ khử.

Nếu không, một khi Thẩm Từ Thu thực sự động lòng, thật sự gắn bó với y, đến lúc đó muốn kéo hắn ra cũng không kịp nữa rồi.

Hắn ta dùng linh lực nghiền nát những mảnh sứ dưới chân thành bột mịn, rồi vừa thong thả bước quanh phòng, vừa trầm ngâm suy nghĩ. Ý định từng bước hình thành rõ ràng trong đầu.

Ôn Lan chỉnh lại vạt áo, trong mắt thoáng qua một tia tàn độc, sắc mặt dần khôi phục vẻ bình tĩnh ung dung thường ngày, mang theo nụ cười của kẻ toan tính sẵn sàng ra tay.

Đã đến lúc, nên đi thăm hỏi Úc Khôi một phen rồi.

Từ sau khi Úc Khôi gặp chuyện, Ôn Lan tuy lấy danh nghĩa thiếu chủ Đỉnh Kiếm Tông gửi chút lễ vật “an ủi”, nhưng căn bản chỉ là tùy tiện sai người mua vài món, chẳng chút thành ý, càng không nói tới việc đích thân đến thăm.

Lần này hắn bước vào chỗ ở của Úc Khôi nơi hiện đã vắng vẻ tiêu điều, dù sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi tận mắt nhìn thấy Úc Khôi, nụ cười đạo mạo giả nhân giả nghĩa trên môi Ôn Lan suýt nữa đã cứng đờ.

Huyền Dương Tôn có hai đệ tử, đều là kiêu hùng trong nhân giới, Úc Khôi lại đặc biệt ngạo mạn, dựa vào thiên tư và thân phận mà kiêu ngạo vô biên, ngạo khí dâng tận trời xanh. Mà nay, chỉ qua một thời gian ngắn không gặp, thiên chi kiêu tử kia đã hóa thành một kẻ âm trầm vặn vẹo, trên người tràn đầy lệ khí, ánh mắt như dã thú bị thương, thấy ai cũng như muốn cắn một miếng.

Giờ phút này Úc Khôi không còn cố kỵ gì nữa, hung bạo thấy rõ, ai hắn cũng không vừa mắt. Dù sao hắn đã thành phế nhân, nếu đã bị mọi người chà đạp dưới chân, chẳng bằng chủ động hung ác cắn lại một miếng, cho hả giận.

Bởi vậy đối với Ôn Lan, giọng điệu của hắn cũng chẳng dễ nghe gì:
“Khách lạ ghé thăm, đường đường là thiếu chủ Đỉnh Kiếm Tông, ngươi tới tìm ta làm gì?”

Ôn Lan thoáng hiện một tia thương hại cao ngạo, bao dung bỏ qua sự vô lễ của Úc Khôi:
“Đã nghĩ đến thăm sư đệ từ lâu, chỉ là vẫn không có dịp.”

Hắn đặt hộp lễ mang theo xuống bàn, giọng hơi trầm buồn:
“Dạo gần đây cùng A Từ bận tìm cách giúp ngươi hồi phục, thật sự mệt mỏi không ít.”

Giọng điệu vừa buồn bã, vừa chân thành như thể hắn thật sự một lòng lo cho Úc Khôi. Úc Khôi nghe thế, ánh mắt đột nhiên sáng lên, không kìm được ngẩng đầu:
“Ngươi nói… Thẩm sư huynh đang giúp ta tìm cách khôi phục?”

Nhưng… ngày đó Thẩm Từ Thu tới thăm, miệng nói rõ ràng rằng sẽ không coi hắn là sư đệ nữa. Úc Khôi run tay. Vậy sao sư huynh còn giúp mình? Sao có thể…

Mặc dù, trước khi đi, Thẩm Từ Thu quả thật đã nói sẽ giúp hắn.

Úc Khôi vốn đã không còn hi vọng, vậy mà nghe Ôn Lan nói thế, trong lòng lại như bị nhóm lên một ngọn lửa, nếu như… nếu như Thẩm Từ Thu thật sự còn quan tâm thì sao?

Phải, Thẩm Từ Thu là người ngoài lạnh trong mềm, hắn rõ điều đó nhất. Ngày trước dù có phạt hắn, nhưng cuối cùng vẫn chưa từng bỏ mặc hắn.

Dù sao hai người họ cũng là bạn đồng môn lớn lên cùng nhau, tình cảm như huynh đệ thủ túc kia… không thể nói quên là quên.

Ôn Lan thản nhiên quan sát mọi biến hóa trên mặt Úc Khôi, rồi khẽ thả một câu, như cào đúng chỗ ngứa trong lòng hắn:
“Chỉ là… thất điện hạ dường như luôn tìm cách cản trở A Từ vì ngươi mà suy nghĩ. Y hình như… không mấy mong muốn ngươi có thể hồi phục.”

Trong đầu Úc Khôi vừa lóe lên chút ấm áp về Thẩm Từ Thu, nghe thấy hai chữ “Tạ Linh” liền như có ai đổ một thùng dầu vào đống lửa. Cơn giận lập tức bùng lên:
“Lại là y!? Nếu không phải tại y, ta sao có thể biến thành kẻ phế nhân như bây giờ!”

Nói thế mà cũng nói được.

Rõ ràng là chính hắn tính kế Tạ Linh trước, kết quả lại biến Tạ Linh thành kẻ ra tay ác độc, còn mình thì đóng vai người vô tội đáng thương.

Cái mặt dày vô sỉ đến mức này, e là tường thành cũng phải cam bái hạ phong.

Ôn Lan thấy hắn nổi giận, liền khẽ cong môi, cười nhàn nhạt:
“Ai, y nhằm vào ngươi như vậy, ta nhìn cũng không đành lòng. Tuy rằng tình huống không giống nhau, nhưng ngươi nghĩ thử xem, Tạ Linh cũng từng bị tụt tu vi, biến thành phế nhân. Y có khi nào đang âm thầm chiếm lấy bí pháp khôi phục tu vi cho riêng mình?”

Úc Khôi trước đó hoàn toàn chưa từng nghĩ đến chuyện này, giờ phút này như sét đánh ngang tai, toàn thân lạnh toát một trận mồ hôi lạnh, lập tức đập bàn đứng phắt dậy:
“Không được! Ta phải đi tìm sư huynh! Nếu thực sự phát hiện ra phương pháp khôi phục tu vi, sao có thể để y chiếm được? Phải là của ta!”

“Đừng nóng,” Ôn Lan nhẹ giọng trấn an, “Ta vẫn luôn đi theo A Từ, vẫn chưa có manh mối gì.”
Lời nói chuyển hướng, giọng nói lấp lửng đầy hàm ý:
“Nhưng lần này đi Vấn Thiên Tông Bách Bảo Bí Các, vạn nhất ngươi gặp được cơ duyên ấy, A Từ lại bị Tạ Linh mê hoặc, ép ngươi giao ra thì sao?”

Úc Khôi nghiến răng nghiến lợi:
“Đừng hòng!”

Tựa hồ đã thật sự tưởng tượng ra tình huống đó, gân xanh bên cổ cũng giật giật, hận đến đỏ mặt tía tai. Tạ Linh! Tạ Linh! Đều là do Tạ Linh! Nếu tên đó c.h.ế.t quách đi rồi thì tốt biết mấy, sao lúc trước lại không bị chôn sống dưới đất luôn đi!

Nhưng đồng thời, Úc Khôi lại âm thầm rùng mình nếu thật sự là Tạ Linh đoạt được cơ duyên, Thẩm Từ Thu có vì hắn mà ra mặt không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chỉ cần nghĩ đến khả năng đó, Úc Khôi đã thấy lòng lạnh như băng. Dù có tự dối lòng thế nào, trong thâm tâm hắn vẫn luôn có một tiếng nói đang gào thét:
Sẽ không. Thẩm Từ Thu đã bị Tạ Linh làm cho mê muội đầu óc, sớm đã xem trọng y hơn cả ngươi rồi.

Ôn Lan ung dung nhấp một ngụm trà, mượn chén trà che đi ý cười nơi khóe miệng. Hắn đến gặp Úc Khôi lần này, vốn không kỳ vọng đối phương thật sự có thể ra tay g.i.ế.c Tạ Linh, nhưng người này vẫn còn chút giá trị lợi dụng, ít nhất là cản chân Thẩm Từ Thu.

Lửa đã nhóm đủ, Ôn Lan cười như không cười lộ mặt ra:

“Luận thân sơ, bốn đại tông môn vốn như tay chân một thể, mà Tạ Linh thì dù gì cũng là Yêu tộc. Ta tất nhiên sẽ giúp ngươi chứ không giúp y. Không bằng thế này: sau khi nhập các, ta tìm cách chia rẽ bọn họ, ngươi chỉ cần ở bên A Từ, khiến hắn phân tâm, vậy thì dù là ai phát hiện cơ duyên khôi phục tu vi, cũng sẽ thuộc về ngươi.”

“Y bên kia, ta sẽ giúp ngươi để mắt. Nếu thật sự gặp may bắt được gì, ta sẽ thay ngươi đoạt lại.”

Biện pháp này quả thực là hay. Giờ đây, người nguyện ý ra tay giúp Úc Khôi chẳng được mấy ai, hơn nữa còn không hề nguy hiểm gì đến thân. Chỉ là…

Úc Khôi vẫn hơi lo:
“Vạn nhất… ta không thể giữ được sư huynh thì sao…”

Ôn Lan dịu dàng khích lệ:
“Hà tất phải xem nhẹ chính mình? Từ nhỏ đến lớn, hắn vẫn luôn đau ngươi mà.”

Úc Khôi khẽ cắn môi, hạ quyết tâm:
“Được!”

Thái độ của hắn lập tức mềm hẳn đi, trở lại phong thái đệ tử đích truyền của đại tông môn, hướng Ôn Lan chắp tay hành lễ:
“Ngọc Tiên Tông và Đỉnh Kiếm Tông vốn thân thiết như người một nhà, nếu Úc Khôi ta có thể khôi phục tu vi, ngày sau tất sẽ đền đáp hậu hĩnh.”

Ôn Lan thấy mục đích đã đạt, mỉm cười ôn hòa:
“Được lời này là đủ.”

Hắn tự cho rằng mình đã bày bố chu đáo, chỉ tiếc tính trăm đường, lại không tính được Thẩm Từ Thu đã sớm không còn thương tiếc Úc Khôi, thậm chí đã liệt hắn vào danh sách thù địch, chỉ còn đợi một kiếm kết thúc.

Kêu Úc Khôi đi “bám” lấy Thẩm Từ Thu, để hai người ở gần nhau? Hay lắm. Chẳng gì tuyệt vời hơn thế.

Tự mình dâng cơ hội lên tận cửa, giúp Thẩm Từ Thu có cơ hội kết liễu hắn, quả là tận tâm tận lực.

Thanh kiếm Ngàn Cơ mới nhận còn chưa dính máu, lấy mạng kẻ thù để tế kiếm, còn có tế phẩm nào tốt hơn sao?

Trên Lãnh Phong, Thẩm Từ Thu đang nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, một tay vuốt qua thân kiếm Ngàn Cơ. Kiếm quang như tuyết, phản chiếu đôi mắt sâu lặng của hắn.

Ngàn Cơ rất hợp với linh căn Băng thuộc tính. Thẩm Từ Thu trước đây thử qua rất nhiều thanh kiếm, nhưng không thanh nào thuận tay. Lúc này chỉ cần nhẹ xoay cổ tay, vài chiêu kiếm pháp vung ra liền cảm thấy như nước chảy mây trôi, thuận tay đến không ngờ.

Dù là kiếm hay roi, hắn đều điều khiển tự nhiên như hơi thở.

Quả thật tựa như được đo ni đóng giày cho hắn vậy.
Thậm chí so với thanh kiếm mà Huyền Dương Tôn ban cho, Ngàn Cơ càng hợp với hắn hơn.

Thẩm Từ Thu tra kiếm vào vỏ, ánh mắt dần nhu hòa lại.
Thân thể đã hồi phục phần nào, hắn đứng trong viện, vừa luyện kiếm vừa vận hành tâm pháp, tiêu hóa phần linh lực dồi dào còn đọng lại.

Lần này hắn ra tay chậm rãi hơn ngày thường một chút, bởi một khi đã tiếp nhận “Ngàn Cơ”, hắn liền tạm gác lại những việc khác.

Tạ Linh nói đúng, bọn họ vốn không phải người tốt gì, nếu đã là người có mưu đồ riêng, tạm thời bị buộc phải gắn bó với nhau, vậy thì cần gì phải giả vờ tránh né. Thản nhiên đối mặt chẳng phải nhẹ nhõm hơn sao?

Không thể để tu hành cứ thế mà trì trệ, hơn nữa…
Ngay cả Tạ Linh cũng có thể thẳng thắn đối diện, hắn nếu né tránh, chẳng phải là tự thua một bậc?
Nam Cung Tư Uyển
Thẩm Từ Thu âm thầm thề với lòng từ nay về sau, sẽ không dễ dàng đem chân tình ra đặt cược, sẽ không bị những giả dối giữa người với người mê hoặc lần nữa.
Nếu đã lập lời thề trả thù, thì không thể để cảm xúc làm trở ngại.

Ánh mắt hắn lạnh lẽo như băng.

Hắn xoay người, vung kiếm một nhát tường bên phủ đầy tử đằng, theo kiếm khí nhẹ nhàng lay động, mấy cánh hoa bông bay lả tả rơi xuống.
Thẩm Từ Thu cổ tay khẽ động, kiếm khí vừa vặn cắt gọn từng cánh hoa, một mảnh… rồi hai mảnh…
Khi kiếm khí chuẩn bị c.h.é.m tới cánh thứ ba.

Một cây quạt xếp bất ngờ giơ lên tiếp được cánh hoa ấy.

Phía sau bức tường, ngay nơi cổng tròn thông giữa hai viện, Tạ Linh đang đứng tựa cửa, cánh hoa kia vừa khéo bay đến trước mặt y, liền bị y nhẹ nhàng tiếp lấy, động tác ung dung tiêu sái, phong lưu vô ngần.

Thẩm Từ Thu: “……”

Hắn đang định thu kiếm lại thì Tạ Linh khẽ lật cây quạt, quạt ra một luồng gió đưa cánh hoa trôi vào hồ nước bên cạnh, vui vẻ nói:
“Ngươi bên này hoa nở đẹp quá, ta chỉ là tới ngắm chút phong cảnh thôi, không có ý quấy rầy ngươi luyện kiếm, cứ tiếp tục đi.”

Thẩm Từ Thu vẫn thu kiếm như cũ, đôi mắt lưu ly màu nhạt sâu kín nhìn y.

Tạ Linh phe phẩy quạt xếp một cách tao nhã, tay còn lại giấu sau lưng siết chặt mồ hôi rịn ướt lòng bàn tay:
“Ta chỉ là đột nhiên nhớ ra, nếu chúng ta thường xuyên giao dịch, vạn nhất không ở trong sân, lại không biết tìm người chỗ nào, chẳng bằng trao đổi một cái truyền âm ngọc ấn, thế nào?”

Thẩm Từ Thu không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn y
Tạ Linh sau lưng mồ hôi ngày càng túa ra, nhưng vẻ mặt vẫn thong dong tiêu sái như thường.

Chốc lát sau, đầu ngón tay Thẩm Từ Thu khẽ động lấy ra một khối truyền âm ngọc bài.

Tạ Linh thở phào, tay giấu sau lưng cũng lập tức lấy ngọc bài ra, động tác thành thạo như đã chuẩn bị từ lâu.

Hai người trao đổi ấn ký, từ nay về sau có thể liên lạc với nhau qua ngọc bài.

Tạ Linh thu hồi ngọc bài, còn định tiếp tục giả vờ ngắm cảnh thì bỗng nghe Thẩm Từ Thu hỏi:
“Phân Hồn Hóa Thân thuật ngươi luyện thế nào rồi?”

Tạ Linh: “……”

Tối hôm qua y vừa mới tĩnh tâm, còn chưa kịp luyện đâu.

Nhưng lẽ nào y có thể thừa nhận gần đây mình tâm loạn như ma, chẳng có ngày nào an ổn tu luyện?
Không thể!
Y liền đáp đầy khí phách:
“Đã nhập môn, sắp tiến vào nhất giai.”

Thẩm Từ Thu: “!”

Tạ Linh nói xong một câu xạo, tầm mắt liền bắt đầu đảo quanh, không khỏi tò mò hỏi ngược lại:
“Ngươi thì sao?”

Thẩm Từ Thu vẫn chưa nhập môn:
“Ta cũng sắp đến nhất giai.”

Tạ Linh: “!”

Tay cầm quạt của y khựng lại giữa không trung, nhất thời không thể phe phẩy tiếp.

Y gượng gạo nặn ra một nụ cười cứng ngắc:
“Bỗng thấy có điều ngộ đạo… phong cảnh cũng không cần nhìn nữa, cáo từ!”

Thẩm Từ Thu nhàn nhạt gật đầu.

Sau đó, hai người một trước một sau xoay người rời khỏi sân, giả bộ bước chậm dạo chơi, nhưng mới đi vài bước, bước chân cả hai liền vô thức nhanh dần, từ ba bước thành hai bước, một đường phóng thẳng về phòng luyện công, đóng sầm cửa lại!

Thẩm Từ Thu / Tạ Linh:
Chẳng phải chỉ là phân hồn hóa thân nhất giai thôi sao!?

Trước ngày xuất phát đến Vấn Thiên Tông dự đại thọ, tuyệt đối phải luyện thành!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện