Triệu Linh suy nghĩ một chút: "Không cần lo, đường bên ngoài không dễ đi,
những người đó không quen địa hình nơi đây, đi thành vòng tròn là chuyện bình thường."
Lang Hoa hướng ra phía ngoài nhìn lại.
Ngô Đồng đã giảm bớt lửa, đứng lên đem rơm rạ che phủ cửa sổ cũ nát, như thế ở bên ngoài cũng sẽ không phát hiện ra ánh sáng.
Lang Hoa nhịn không được hỏi: "Là những người nào?"
Triệu Linh cho thêm củi vào đống lửa: "Đơn giản mà nói, là người muốn giết ta."Ánh lửa chiếu sáng gò má hắn,"Ta không lớn lên ở Khánh vương phủ nên lúc phụ thân bị bắt cũng tránh được một kiếp. Theo lẽ thường, triều đình không nên biết sự tồn tại của ta, nhưng mà mấy năm nay có không ít người một mực tới Giang Chiết tìm ta."
Nhắc tới cái này, Lang Hoa cũng nhớ ra.
Chuyện Triệu Linh tới Cố gia trốn tránh đã lập tức bị Vương Nhân Trí phát hiện.
Nếu như không phải nàng sớm có chuẩn bị, nhật định sẽ bị Vương Nhân Trí gắn tội danh chứa chấp quân phản loạn.
Chẳng lẽ, tất cả những thứ này đều do Cổ đại thái thái để lộ ra? Nhưng làm thế nào mà Cổ đại thái thái biết Triệu Linh? Đây là điều mà nàng nghĩ thế nào cũng không ra.
Lang Hoa không muốn cùng Triệu Linh nói những thứ này, chỉ nhàn nhạt nói: "Bắt được ngươi cũng coi như là có công lớn."
Triệu Linh nhìn Lang Hoa, hình ảnh lông mi rủ xuống như dùng san hô làm thành cây quạt nhỏ, khuôn mặt bôi đen thui nhưng vẫn không che nổi dung nhan xinh đẹp.
Triệu Linh ném côn gỗ trong tay xuống, "Chỉ có điều, lần này cũng vừa dịp có thể lợi dụng." Nói rồi đứng dậy.
Lang Hoa đang buồn bực.
Ngô Đông đã mang theo hai người đi vào nhà.
Hai người lộ vẻ mặt vui mừng, "Công tử, sự tình thành công." Nói rồi đem thư tín đưa cho Triệu Linh.
Triệu Linh nhanh chóng cạo lớp nước sơn phủ ngoài, rút thư tín từ bên trong ra, Lang Hoa tò mò nhìn sang, Triệu linh lại đưa thư tín tới trước mặt nàng, "Đây là công văn của triều đình muốn điều Hàn Chương đi Dương Châu."
Lang Hoa nhíu mày, vào thời điểm này lại điều Hàn Chương đi? Vậy Trấn Giang làm sao bây giờ?
Triệu Linh một lần nữa thả công văn vào phong thư, đưa cho thủ hạ, "Cầm lấy, là thứ sẽ có tác dụng trong chốc lát... Người truyền tin đâu? Đã giết chưa?
Người thủ hạ lập tức nói: "Giết bằng đao của người Tây Hạ."
Lang Hoa kinh ngạc nhìn Triệu Linh, "Ngươi giết quan binh?"
Trên mặt Triệu Linh lộ ra sắc mặthiển nhiên mà tùy ý, "Miễn là thư tín chưa từng đến trong tay Hàn Chương, Hàn Chương sẽ không bị tính là chống lại mệnh lệnh. Qua hai ngày này, cho dù Hàn Chương muốn một mình đi Dương Châu cũng sẽ không có ai tán thành."
Triệu Linh phân phó Ngô Đông đưa mấy người vào phòng.
Có thể nhận ra mấy người này đều là thủ hạ đắc lực của Triệu Linh.
Triệu Linh giới thiệu từng người cho Lang Hoa, Lang Hoa vốn không muốn nhớ, nhưng trí nhớ của nàng vượt quá khả năng bình thường nên rất nhanh đã nhớ kỹ tất cả mọi người.
Giữ lại một người tên là Cao Vinh, có một chòm râu xù xìm, vóc người có chút hơi thấp bé, thiêu mât một cái răng.
Mã Việt có vóc người cao lớn, tướng mạo đơn giản, ánh mắt đảo liên tục.
Dễ nhận thấy là Triệu Linh dùng bọn họ thuận tiện nhất, hai người kích động, không ngừng hướng về phía Triệu Linh hỏi thăm.
Triệu Linh đặt bản đồ địa hình dưới đất, rút ra dao găm chỉ lớn chừng ngón tay bên ra, "Trong vòng hai ngày, người Tây Hạ chắc chắn sẽ tấn công thành Dương Châu, trước đó chuyện ở Hàng Châu nhất định phải làm Xong."
Mọi người gật đầu một cái.
Mã Viện nói: "Y phục người Tây Hạ đã chuẩn bị xong, chúng ta cưỡi ngựa thì chỉ mất một ngày đêm là có thể đến Hàng Châu. Ở thành Hàng Châu di chuyển một vòng, một ngày là có thể trở về, thời gian coi như vừa vặn.”
Triệu Linh nhìn về phía Ngô Đồng.
Ngô Đồng lập tức lắp bắp liếc mắt nhìn Lang Hoa nói, "Ta... nhât định đưa Cô đại tiêu thư về Trấn Giang."
Toàn bộ sự tình trong nháy mất liền sắp xếp ΧΟηg.
Mấy người Mã Việt đi ra ngoài
Lang Hoa mới nghi ngờ hỏi Triệu Linh,"Các ngươi định làm gì à?"
Triệu Linh ngồi xổm xuống, ánh mắt hắn sáng rực, khóe miệng mang theo vẻ tươi cười, "Chúng ta y phục của người Tây Hạ đi tấn công Hàng Châu, những người đó cho rằng đang ở Hàng Châu liền bình an không lo lắng, ta cũng muốn để cho bọn họ nếm thử mùi vị kinh tâm dộng phách, như thế bọn họ mới có thể điều động binh mã đi đánh lại người Tây Hạ."
Triệu Linh nói rồi hoạt động bả vai, nhét lại dao găm trong tay vào bên hông.
Ở dưới ánh lửa, đầu lông mày hắn nhướn lên, đường nét khuôn mặt như đao khắc không giận mà uy.
Lang Hoa không khỏi nhíu mày, Triệu Linh nói thực sự ung dung, hắn nói vậy là muốn đi tấn công địa phương đóng quân, nếu bị bắt thì sẽ bị xử trí như đám phản tặc.
Triệu Linh phảng phất nhìn thấy vẻ mặt rầu rĩ của Lang Hoa, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy vui mừng, "Hàng Châu canh phòng rất lỏng lẻo, bọn chúng cũng không thể dễ dàng bắc ghế cao ngồi xem diễn được đâu. Chúng ta ít người, hành động nhanh chóng, chẳng bao lâu sẽ có thể quay về."
Lang Hoa cười lạnh, "Đừng quên, phía sau còn có người chờ bắt ngươi."
Đôi môi Triệu Linh cong lên, "Ngày thường chúng ta không hành động là sợ bọn chúng phát hiện hành tung của ta, hiện nay chúng ta giả dạng thành người Tây Hạ, bọn chúng cũng không phân biệt rõ được, vừa lúc đánh hắn trở tay không kịp."
Triệu Linh nói tới đây, dừng một chút, "Nàng yên tâm."
Lang Hoa mở mắt, "Ta không có không yên tâm gì cả, chẳng qua ngươi không cần phải để lộ mình nhanh như thế, không nên liên lụy đến ta và Cổ gia."
Triệu Linh đứng dậy, "Cũng kì lạ, lúc trước ta làm việc gì cũng thấy khó khăn, sau khi gặp được nàng, mọi thứ đều thuận lợi suôn sẻ. Nếu như nàng không cho Hồ Trọng Cốt chữa trị vết thương trên vai ta, chỉ sợ sẽ để lại mầm bệnh, tuy ngày thường không nhìn thấy nhưng nếu ra chiến trường thì e sẽ trở thành nhược điểm trí mạng"
Nghe Triệu Linh nói những thứ này, đột nhiên có một ý nghĩ chợt lóe lên trước mắt Lang Hoa, hình như nàng nghĩ đến cái gì, thế nhưng mọi thứ phát sinh quá nhanh, nàng không bắt được.
"Nàng cho người chuẩn bị quân lương, bình định thế cục ở Trấn Giang, bằng không, chỉ sợ ta vì phải đối phó Vương Nhân Trí mà không có thời gian để làm những chuyện này." Lang Hoa nghe liền hiểu, cho nên nói, nàng là muốn giúp Trấn Giang vượt qua cửa ải khó khăn, nhưng gián tiếp cũng đã giúp Triệu Linh.
Nói cách khác, hành động Triệu Linh nổi loạn cũng có một phần của nàng.
Công lao này nàng thật sự không dám nhận.
Sống lại một đời, dù thế nào đi nữa, nàng cũng không muốn có liên quan gì tới một tên phản tặc.
Chẳng qua, nàng rất vui vẻ muốn biết những kẻ luôn cό thái dಧಿ thờ ơ, ở thời điểm bị Tây Hạ uy hiêp sẽ biên thành bộ dáng gì?
Lục Văn Hiển lo lắng đứng ở trong phòng, tim hắn nhảy loạn liên tục. Đã bao nhiêu năm, hắn chưa khi nào cảm thấy vô cùng nôn nóng như thế này.
Tất cả mọi thứ trong thân thể hắn giống như đều bị kéo thành một đường, chỉ cần nhẹ nhàng kéo một cái là hắn sẽ thấy đau.
"Lão gia, tiên sinh tới."
Sự nhiệt tình của Lục Văn Hiển nhất thời nổ tung trên khuôn mặt, hắn giống như một chàng trai mười bảy, mười tám tuổi vậy, lòng tràn đầy phấn khích.
"Sai mọi người mau làm việc, thu dọn một gian nhà, nhanh lên một chút..."
Hạ nhân đáp một tiếng liền lập tức đi bố trí. Rất nhanh, toàn bộ được chuẩn bị đâu ra đấy.
Tiếng bước chân cũng từ bên ngoài truyền tới.
Một bóng người mảnh khảnh xuất hiện ở trong sân, bước đi của nàng nhanh nhẹn, nhấc làn váy, chậm rãi bước lên thềm, sau đó đi vào nhà, đưa tay bỏ mũ trên đầu ra.
Khuôn mặt trắng ngần của Cố đại thái thái xuất hiện ở dưới ánh đèn.
Lục Văn Hiển nhìn thấy liền giật mình, hồi lâu mới lấy lại tinh thần, "Nàng. Cuối cùng thì nàng. Coi như đã tới được đây rồi."
những người đó không quen địa hình nơi đây, đi thành vòng tròn là chuyện bình thường."
Lang Hoa hướng ra phía ngoài nhìn lại.
Ngô Đồng đã giảm bớt lửa, đứng lên đem rơm rạ che phủ cửa sổ cũ nát, như thế ở bên ngoài cũng sẽ không phát hiện ra ánh sáng.
Lang Hoa nhịn không được hỏi: "Là những người nào?"
Triệu Linh cho thêm củi vào đống lửa: "Đơn giản mà nói, là người muốn giết ta."Ánh lửa chiếu sáng gò má hắn,"Ta không lớn lên ở Khánh vương phủ nên lúc phụ thân bị bắt cũng tránh được một kiếp. Theo lẽ thường, triều đình không nên biết sự tồn tại của ta, nhưng mà mấy năm nay có không ít người một mực tới Giang Chiết tìm ta."
Nhắc tới cái này, Lang Hoa cũng nhớ ra.
Chuyện Triệu Linh tới Cố gia trốn tránh đã lập tức bị Vương Nhân Trí phát hiện.
Nếu như không phải nàng sớm có chuẩn bị, nhật định sẽ bị Vương Nhân Trí gắn tội danh chứa chấp quân phản loạn.
Chẳng lẽ, tất cả những thứ này đều do Cổ đại thái thái để lộ ra? Nhưng làm thế nào mà Cổ đại thái thái biết Triệu Linh? Đây là điều mà nàng nghĩ thế nào cũng không ra.
Lang Hoa không muốn cùng Triệu Linh nói những thứ này, chỉ nhàn nhạt nói: "Bắt được ngươi cũng coi như là có công lớn."
Triệu Linh nhìn Lang Hoa, hình ảnh lông mi rủ xuống như dùng san hô làm thành cây quạt nhỏ, khuôn mặt bôi đen thui nhưng vẫn không che nổi dung nhan xinh đẹp.
Triệu Linh ném côn gỗ trong tay xuống, "Chỉ có điều, lần này cũng vừa dịp có thể lợi dụng." Nói rồi đứng dậy.
Lang Hoa đang buồn bực.
Ngô Đông đã mang theo hai người đi vào nhà.
Hai người lộ vẻ mặt vui mừng, "Công tử, sự tình thành công." Nói rồi đem thư tín đưa cho Triệu Linh.
Triệu Linh nhanh chóng cạo lớp nước sơn phủ ngoài, rút thư tín từ bên trong ra, Lang Hoa tò mò nhìn sang, Triệu linh lại đưa thư tín tới trước mặt nàng, "Đây là công văn của triều đình muốn điều Hàn Chương đi Dương Châu."
Lang Hoa nhíu mày, vào thời điểm này lại điều Hàn Chương đi? Vậy Trấn Giang làm sao bây giờ?
Triệu Linh một lần nữa thả công văn vào phong thư, đưa cho thủ hạ, "Cầm lấy, là thứ sẽ có tác dụng trong chốc lát... Người truyền tin đâu? Đã giết chưa?
Người thủ hạ lập tức nói: "Giết bằng đao của người Tây Hạ."
Lang Hoa kinh ngạc nhìn Triệu Linh, "Ngươi giết quan binh?"
Trên mặt Triệu Linh lộ ra sắc mặthiển nhiên mà tùy ý, "Miễn là thư tín chưa từng đến trong tay Hàn Chương, Hàn Chương sẽ không bị tính là chống lại mệnh lệnh. Qua hai ngày này, cho dù Hàn Chương muốn một mình đi Dương Châu cũng sẽ không có ai tán thành."
Triệu Linh phân phó Ngô Đông đưa mấy người vào phòng.
Có thể nhận ra mấy người này đều là thủ hạ đắc lực của Triệu Linh.
Triệu Linh giới thiệu từng người cho Lang Hoa, Lang Hoa vốn không muốn nhớ, nhưng trí nhớ của nàng vượt quá khả năng bình thường nên rất nhanh đã nhớ kỹ tất cả mọi người.
Giữ lại một người tên là Cao Vinh, có một chòm râu xù xìm, vóc người có chút hơi thấp bé, thiêu mât một cái răng.
Mã Việt có vóc người cao lớn, tướng mạo đơn giản, ánh mắt đảo liên tục.
Dễ nhận thấy là Triệu Linh dùng bọn họ thuận tiện nhất, hai người kích động, không ngừng hướng về phía Triệu Linh hỏi thăm.
Triệu Linh đặt bản đồ địa hình dưới đất, rút ra dao găm chỉ lớn chừng ngón tay bên ra, "Trong vòng hai ngày, người Tây Hạ chắc chắn sẽ tấn công thành Dương Châu, trước đó chuyện ở Hàng Châu nhất định phải làm Xong."
Mọi người gật đầu một cái.
Mã Viện nói: "Y phục người Tây Hạ đã chuẩn bị xong, chúng ta cưỡi ngựa thì chỉ mất một ngày đêm là có thể đến Hàng Châu. Ở thành Hàng Châu di chuyển một vòng, một ngày là có thể trở về, thời gian coi như vừa vặn.”
Triệu Linh nhìn về phía Ngô Đồng.
Ngô Đồng lập tức lắp bắp liếc mắt nhìn Lang Hoa nói, "Ta... nhât định đưa Cô đại tiêu thư về Trấn Giang."
Toàn bộ sự tình trong nháy mất liền sắp xếp ΧΟηg.
Mấy người Mã Việt đi ra ngoài
Lang Hoa mới nghi ngờ hỏi Triệu Linh,"Các ngươi định làm gì à?"
Triệu Linh ngồi xổm xuống, ánh mắt hắn sáng rực, khóe miệng mang theo vẻ tươi cười, "Chúng ta y phục của người Tây Hạ đi tấn công Hàng Châu, những người đó cho rằng đang ở Hàng Châu liền bình an không lo lắng, ta cũng muốn để cho bọn họ nếm thử mùi vị kinh tâm dộng phách, như thế bọn họ mới có thể điều động binh mã đi đánh lại người Tây Hạ."
Triệu Linh nói rồi hoạt động bả vai, nhét lại dao găm trong tay vào bên hông.
Ở dưới ánh lửa, đầu lông mày hắn nhướn lên, đường nét khuôn mặt như đao khắc không giận mà uy.
Lang Hoa không khỏi nhíu mày, Triệu Linh nói thực sự ung dung, hắn nói vậy là muốn đi tấn công địa phương đóng quân, nếu bị bắt thì sẽ bị xử trí như đám phản tặc.
Triệu Linh phảng phất nhìn thấy vẻ mặt rầu rĩ của Lang Hoa, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy vui mừng, "Hàng Châu canh phòng rất lỏng lẻo, bọn chúng cũng không thể dễ dàng bắc ghế cao ngồi xem diễn được đâu. Chúng ta ít người, hành động nhanh chóng, chẳng bao lâu sẽ có thể quay về."
Lang Hoa cười lạnh, "Đừng quên, phía sau còn có người chờ bắt ngươi."
Đôi môi Triệu Linh cong lên, "Ngày thường chúng ta không hành động là sợ bọn chúng phát hiện hành tung của ta, hiện nay chúng ta giả dạng thành người Tây Hạ, bọn chúng cũng không phân biệt rõ được, vừa lúc đánh hắn trở tay không kịp."
Triệu Linh nói tới đây, dừng một chút, "Nàng yên tâm."
Lang Hoa mở mắt, "Ta không có không yên tâm gì cả, chẳng qua ngươi không cần phải để lộ mình nhanh như thế, không nên liên lụy đến ta và Cổ gia."
Triệu Linh đứng dậy, "Cũng kì lạ, lúc trước ta làm việc gì cũng thấy khó khăn, sau khi gặp được nàng, mọi thứ đều thuận lợi suôn sẻ. Nếu như nàng không cho Hồ Trọng Cốt chữa trị vết thương trên vai ta, chỉ sợ sẽ để lại mầm bệnh, tuy ngày thường không nhìn thấy nhưng nếu ra chiến trường thì e sẽ trở thành nhược điểm trí mạng"
Nghe Triệu Linh nói những thứ này, đột nhiên có một ý nghĩ chợt lóe lên trước mắt Lang Hoa, hình như nàng nghĩ đến cái gì, thế nhưng mọi thứ phát sinh quá nhanh, nàng không bắt được.
"Nàng cho người chuẩn bị quân lương, bình định thế cục ở Trấn Giang, bằng không, chỉ sợ ta vì phải đối phó Vương Nhân Trí mà không có thời gian để làm những chuyện này." Lang Hoa nghe liền hiểu, cho nên nói, nàng là muốn giúp Trấn Giang vượt qua cửa ải khó khăn, nhưng gián tiếp cũng đã giúp Triệu Linh.
Nói cách khác, hành động Triệu Linh nổi loạn cũng có một phần của nàng.
Công lao này nàng thật sự không dám nhận.
Sống lại một đời, dù thế nào đi nữa, nàng cũng không muốn có liên quan gì tới một tên phản tặc.
Chẳng qua, nàng rất vui vẻ muốn biết những kẻ luôn cό thái dಧಿ thờ ơ, ở thời điểm bị Tây Hạ uy hiêp sẽ biên thành bộ dáng gì?
Lục Văn Hiển lo lắng đứng ở trong phòng, tim hắn nhảy loạn liên tục. Đã bao nhiêu năm, hắn chưa khi nào cảm thấy vô cùng nôn nóng như thế này.
Tất cả mọi thứ trong thân thể hắn giống như đều bị kéo thành một đường, chỉ cần nhẹ nhàng kéo một cái là hắn sẽ thấy đau.
"Lão gia, tiên sinh tới."
Sự nhiệt tình của Lục Văn Hiển nhất thời nổ tung trên khuôn mặt, hắn giống như một chàng trai mười bảy, mười tám tuổi vậy, lòng tràn đầy phấn khích.
"Sai mọi người mau làm việc, thu dọn một gian nhà, nhanh lên một chút..."
Hạ nhân đáp một tiếng liền lập tức đi bố trí. Rất nhanh, toàn bộ được chuẩn bị đâu ra đấy.
Tiếng bước chân cũng từ bên ngoài truyền tới.
Một bóng người mảnh khảnh xuất hiện ở trong sân, bước đi của nàng nhanh nhẹn, nhấc làn váy, chậm rãi bước lên thềm, sau đó đi vào nhà, đưa tay bỏ mũ trên đầu ra.
Khuôn mặt trắng ngần của Cố đại thái thái xuất hiện ở dưới ánh đèn.
Lục Văn Hiển nhìn thấy liền giật mình, hồi lâu mới lấy lại tinh thần, "Nàng. Cuối cùng thì nàng. Coi như đã tới được đây rồi."
Danh sách chương