Lang Hoa nghiến răng nghiến lợi nhìn Triệu Linh. Tên khốn kiếp này vừa mới đánh nàng, hắn còn không biết xấu hổ mà nổi giận? Lang Hoa nói: "Dĩ nhiên là chủ ý của ta, mặc dù các ngươi đang bên ngoài thả tin tức nhưng người Tây Hạ cũng có thể sẽ không cắn câu. Lòng nghi ngờ của những người đó rất lớn, ngộ nhỡ liều mạng đánh về phía Trấn Giang. Nơi đó không có người các ngươi quan tâm nhưng lại có tổ mẫu của ta."

Lúc ra đi, nàng thấy mẫu thân đang thu xếp đồ cho bốn mùa của tổ mẫu. Thời điểm tổ mẫu bệnh nặng, đại nha hoàn trong phòng bắt đầu sao chép Kinh Phật. Tất cả mọi người đều cảm thấy ngộ nhỡ chiến sự căng thẳng, Cổ gia bị liên lụy, khả năng tổ mẫu cũng sẽ mất, trong lòng tổ mẫu đương nhiên cũng rõ ràng.

Thế nhưng tổ mẫu mỗi lần gặp nàng đều sẽ tươi cười, giống như sẽ ở bên nàng suốt đời, tình cảm như vậy nếu mất đi có khả năng sẽ không bao giờ tìm lại được nữa, cho nên − ጎ • لمبر A ጎ m.. 3 x «A nàng phải dôc toàn lực báo Vệ tô mâu cùng Cố gia, tuyệt không phải chỉ nói một chút cho xong.

Lang Hoa nói: "Đã có thể lợi dụng một người Tây Hạ như vậy, tất nhiên ta cũng phải nỗ lực một chút, bọn họ muốn vạch trần ta cũng không quá dễ dàng."

Triệu Linh nhìn Lang Hoa, mở miệng: "Người Tây Hạ phát điên sẽ đến trả thù tất cả người nước Tề, đến lúc đó chỉ bằng hai phế vật kia làm sao có thểbảo vệ được nàng."

Nghe được hai tiếng "phế vật", Ngô Đồng cúi đầu.

Tiêu Ấp có chút bất mãn, nhưng cũng không dám ở chỗ này cãi cổ, quả thật hắn cũng không nghĩ tới đêm nay sẽ có nhiều Người Tây Hạ như vậy đến đây. Nói thật, ngộ nhỡ xảy ra giao đấu, hắn thực sự không nắm chắc có khả năng bảo vệ tốt cho Đại tiểu thư.

Triệu Linh nói tiếp: "Trong mắt những người Tây Hạ này không có sự phân biệt giữa trẻ sơ sinh, phụ nữ hay trẻ con, cũng sẽ không nói đúng sai, nhất là vào thời điểm này."

Vốn hắn nghĩ Lang Hoa sẽ nghe lời hắn trở về Trấn Giang, ai biết nàng lại cả gan làm loạn đến tình trạng này, đặtbản thân lên mũi đao, bây giờ lại còn đắc ý, miệng đầy đạo lý.

Trong lòng hắn liền dấy lên một cỗ tức giận, chờ thời điểm hắn tỉnh táo lại thì đã đang đánh nàng rồi

Dường như lâu lắm rồi hắn không bị chọc giận thế này, "Nếu không nàng không biết viết chữ Tây Hạ thì sẽ không bảo Ngô Đồng đi tìm ta, có đúng hay không?"

"Đúng!" Lang Hoa thừa nhận, "Khi người Tây Hạ kia thừa dịp chúng ta không chú ý đã viết chữ Tây Hạ lên mặt đất để lại cho đồng bạn, lúc đó ta mới biết hắn biết viết chữ... Nếu biết viết chữ thì cứ bắt chước theo chữ hắn sẽ thuyết phục hơn bất kỳ chứng cớ nào."

"Thực sự là to gan làm loạn."

"Lúc đó chẳng phải ngươi cũng giống như vậy,"Lang Hoa nhìn thẳng vào mắt của Triệu Linh, "Ngươi có quyền gì mà nói ta?"Đôi mắt này của hắn, trong bóng đêm phát sáng rạng rỡ, mang theo một loại quyền lực kiêu ngạo, tuy là mặc đồ rách rưới, cải trang thành bộ dáng dân chúng, nhưng mà đến khi nổi giận thì trên người lại tản ra hàn khí giống như vũ khí sắc bén ra khỏi vỏ vậy.

Nói là ẩn núp ở Giang Chiết nhưng lại có thể tùy tiện qua lại dưới mắt quan phủ.

Còn đám thuộc hạ mà hắn mang theo lại tùy ý bắt chuyện cùng dân chúng, căn bản không sợ sẽ có người báo quan.

Dân chúng Giang Chiết cũng không nói gì, tự động che giấu bọn họ.

Tùy ý như vậy, tự do phóng khoáng như vậy.

Cho dù là cường hào ác bá ở địa phương hay con cháu Vua chúa thông thường cũng không làm được.

Hơn nữa, hắn có thể nói tiếng Tây Hạ, viết chữ Tây Hạ, am hiểu tính toán, mấy thứ này không phải tự nhiên đã hiểu mà là qua dạy bảo tốt từ nhỏ mới có thể có thành quả.

Đời trước, nàng cũng được coi là Vợ của trọng thần, mặc dù nàng không ra khỏi cửa nhưng cũng biết cách các nhà quý tộc bồi dưỡng con cái thể nào.

Người như Triệu Linh căn bản không phải lớn lên trong nhà bình thường.

Ở đây giống như đất phong của hắn, địa phương hoàn toàn thuộc về hắn, cho nên hắn mới có thể ở chỗ này càn rỡ.

Đúng, đây vốn là đất phong của hắn. "Ngươi là con của Khánh Vương?"

Sắc mặt Ngô Đồng nhất thời thay đổi, Tiêu Âp cũng kinh ngạc trợn to hai mắt.

Mặc dù nàng đang nổi giận đùng đùng nhưng là ánh mắt lại rất bình tĩnh, "Ta sợ đám người Tây Hạ thì không bằng sợ ngươi. Ai biết ngươi ở đây là có chủ ý gì, sơ ý một chút có khi sẽ bị ngươi liên lụy.”

Đời trước, nàng không nhớ rõ Khánh Vương có lưu lại con cái gì không? Vụ án của Khánh Vương sau đó bị Bùi Khởi Đường lật lại, Hoàng thượng cũng từng để cho người đi Giang Chiết tìm kiếm người có liên quan với Khánh vương, kết quả không thu hoạch được gì.

Có người nói đùa, người cùng Khánh Vương có liên quan thì sẽ ở trên triều đình hoặc ở trong mộ hết rồi. Nếu hoàng đế nhất định muốn bù đắp lỡ làng năm đó, quyết định ban thưởng thì cuối cùng cũng thành tự phong thưởng cho mình.

Tại triều, Bùi Khởi Đường bẩm báo: "Hậu nhân của Khánh Vương không còn ai." Cuối cùng coi như là giải quyết xong.

Giống như Lục Anh nói, thực ra thì Hoàng thượng cũng không muôn tìm được người nhà của Khánh Vương.

Vì lật lại bản án của một Vương gia không có hậu nhân thì dễ dàng hơn nhiều so với việc lật lại bản án cho một Vương gia còn hậu nhân, bởi vì dù thế nào thì Hoàng thượng cũng không sợ Khánh Vương sẽ từ trong phần mộ chui ra ngoài

Trước kia nàng không hiểu, bây giờ đã hiểu.

Khánh Vương treo danh tiếng mưu phản, Triệu Linh ở Giang Chiết có thể giao thiệp cùng người trên triều đình, nếu Khánh vương được minh oanh, có thể tưởng tượng được khi Triệu Linh sẽ kế thừa Vương vị ở Giang Chiết sẽ có bộ dáng gì, đương nhiên Hoàng thượng sợ là đúng rồi.

Nếu như không phải là Ngự sử làm ầm ĩ lên, thiếu chút nữa phủ lên Hoàng thượng cái danh bạo quân, sợ là Hoàng thượng tuyệt đối sẽ không bỏ qua hết chuyện chính sự để đi lật lại bản án của Khánh Vương.

Nàng cũng rất tò mò, rốt cuộc Bùi Khởi Đường dùng cách gì, chẳng những có thể vì Khánh vương lật lại bản án mà còn thắng được cả đám trọng thần được Hoàng thượng tín nhiệm. Phải biết rằng, để đánh bại đám đại thần tâm phúc đó là vô cùng khó khăn.

Liệu hai người Bùi Khởi Đường và Triệu Linh có mối quan hệ sâu xa gì không?

Triệu Linh nhìn nàng, cặp mắt kia phảng phất như mở ra cánh cửa bí mật trong lòng hắn, cánh cửa đó lặng lẽ rộng mở với nàng, "Thì ra nàng đã đoán được."

"Vậy ngươi chuẩn bị muốn làm gì? Vì Khánh Vương lật lại bản án? Vì muốn lấy lại Vương tước cho mình?"

Nàng nói tới chỗ này liền nghe hắn cười một tiếng, ánh mắt giống như ánh sao rực rỡ chân trời, "Thù nhà nhất định phải báo, Vương tước cũng chỉ là một phong thưởng, có muốn hay không cũng không có quan hệ gì."

Tự đại.

Cứ như tiện tay là có thể nhặt được Vương tước ấy!

Ngô Đồng biết thân biết phận, lặng lẽ nhóm một đống lửa ở trong phòng, khí ấm trong phòng lập tức bị thổi khô sạch sẽ.

Lang Hoa nhìn ánh lửa, tuy rằng trong lòng nàng Vô cùng chán ghét Triệu Linh và hành động vừa rồi của hắn, thế nhưng Triệu Linh thẳng thắn thừa nhận thân phận không thể lộ ra ánh sáng kia của hắn cũng khiến cho lòng của nàng thoải mái hơn rất nhiều.

Triệu Linh nhìn Cổ Lang Hoa.

Người bình thường nghe được lời này thì sẽ khấn trương, nàng thì ngược lại, còn tỏ rõ vẻ yên tâm.

Lang Hoa cẩn thận nhớ lại xem rốt cuộc vụ án của Khánh Vương được lật lại như thế nào, dường như là cùng Thái tử có quan hệ, chỉ cần nhớ tới chuyện đời trước thì ý nghĩ của nàng vẫn rất rõ ràng, nhưng sao buổi tối hôm nay lại không thểan tâm.

Cũng đúng, tại sao nàng phải giúp tên khốn Triệu Linh này?

Cho dù nàng biết nàng cũng không nói, để cho hắn một vòng lớn, xem có thể dễ dàng giống như hắn nói hay không.

Ánh lửa soi sáng, Cổ Lang Hoa phồng hai má thở phì phò.

Không phải giận rồi đấy chứ, hắn có dùng sức tí nào đâu?

Cái tát kia của nàng còn mạnh hơn, hơn nữa, sau khi tát nàng còn đạp hắn mấy cái.

Triệu Linh hít một hơi làm tinh thần hăng hái thêm, định đem chuyện này nói ra, nhưng Ngô Đồng canh ở cửa lại tiến vào nói: "Công tử, lại phát hiện những người đó, chắc là xông tới hướng chúng ta, để tránh khỏi bọn họ tìm được, chúng ta vẫn nên rời khỏi nơi này thì hơn."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện