Kỳ thật chỉ mới qua năm sáu ngày, nhưng Hạ Sâm sống một ngày như một năm, còn với người khác thì chỉ là chuyện vừa mới xảy ra, lão thái thái Lạc gia, cùng Viên thị gần như ngày nào cũng nhắc tới, lão thái thái không biết rõ ý của Vệ gia, lại lo lắng bỏ lỡ mất Hạ Sâm, thật sự không ngồi yên ở nhà được, hôm nay liền tới Vệ gia để gặp Vệ lão phu nhân.
Thấy lão thái thái, Vệ lão phu nhân cười nói: “Vừa lúc đang phiền lòng, may mà muội tới trò chuyện với ta.” Bà sai người tới phòng bếp lấy tổ yến, “Mới chưng xong, nếm thử đi, nếu thấy ngon thì sau này có thể đến Lương Ký mua, tổ yến nhà đó vừa ngon vừa sạch, không giống chỗ khác còn trộn lẫn mấy thứ linh tinh.”
Không nói tặng lão thái thái, vì biết lão thái thái không thích lợi dụng.
Lão thái thái chép miệng: “Ta không giống tỷ sớm đã sống trong nhung lụa, ta không hay ăn thứ này, bây giờ ăn được cũng thấy ngon.” Bà ngồi ở bên cạnh, sửa sang lại y phục trên người, “Hôm nay ta tới đây là có chuyện muốn thương lượng với tỷ, có người tới cầu hôn Bảo Anh nhà ta. Tỷ quen biết nhiều người ở kinh thành, còn ta lại không biết rõ, thế nên muốn hỏi ý kiến của tỷ.”
Trong lòng Vệ lão phu nhân “lộp bộp” một tiếng: “Nhà ai tới cầu hôn?”
Bà không xếp người vào Lạc gia nên không biết được chuyện này, may mà giao tình giữa bà và lão thái thái rất tốt, bằng không chờ đến lúc Vệ Lang trở về thì không biết phải làm sao bây giờ!
Bà nhìn chằm chằm lão thái thái: “Đã định chưa? Bảo Anh mới có mười ba tuổi!”
“Định rồi thì còn tới hỏi tỷ làm gì?” Lão thái thái không khỏi đắc ý, “Là Hạ gia, chính là Hạ công tử đứng đầu bảng thi Hương, lúc ở huyện Hoành tỷ cũng gặp rồi đấy.”
Dáng vẻ thiếu niên đó không tệ, môi hồng răng trắng, ôn nhu nho nhã, đương nhiên Vệ lão phu nhân có ấn tượng, bà ha hả cười hai tiếng: “Đúng là không tệ, mấy hôm trước lão gia còn nhắc tới, không ngờ mới mười lăm tuổi mà đã đỗ cử nhân…” Còn sớm hơn Vệ Lang một năm, Vệ lão phu nhân suy nghĩ, thật lo lắng thay cháu trai, bà vỗ vỗ bàn tay lão thái thái, “Tốt thì tốt thật, nhưng sao bằng tình nghĩa sâu đậm giữa hai nhà chúng ta có phải không? Không dối gạt muội, trước khi Lang Nhi đi đã nói với ta chuyện của Bảo Anh, ta nghĩ Bảo Anh còn nhỏ, chờ Lang Nhi về rồi nói cũng không muộn, nhưng xem ra bây giờ ta phải nói luôn, Bảo Anh ấy mà, tốt nhất là về làm dâu Vệ gia nhà ta.”
Lão thái thái không ngờ Viên thị đoán không sai chút nào, bà kinh ngạc nói: “Thật sự Lang Nhi nói như vậy sao? Hắn lớn hơn Bảo Anh nhà ta không ít!”
“Lớn hơn thì sẽ cưng chiều mà.” Đương nhiên Vệ lão phu nhân phải nói tốt cho cháu trai, “Muội nhìn xem, hắn quan tâm săn sóc Bảo Anh nhiều như vậy, Bảo Anh gả đến đây, nhất định sẽ không phải chịu bất kỳ uất ức nào.”
Nói vậy cũng đúng, so với Hạ gia thì Vệ gia là thân thích, hiểu tận gốc rễ, Vệ Lang vẫn còn trẻ mà đã là Tả Công chính, chỉ tiếc là lúc này hắn đi đánh giặc, lão thái thái nghĩ thầm, cũng không biết có thể bình an trở về hay không, nếu chẳng may… Cảm thấy mình nói lời xui xẻo, suy nghĩ linh tinh, sao có thể trù ẻo hắn chứ? Tóm lại là có thể trở về, hơn nữa lần này đại thắng, không chừng còn có thể thăng quan.
Bỏ điểm này đi, đương nhiên Vệ Lang là lựa chọn tốt nhất.
Vả lại, lão thái thái còn phải nể mặt Vệ lão phu nhân, nếu từ chối thì không hay.
Bà cười nói: “Nếu lão tỷ tỷ đã nói vậy thì ta sẽ lập tức trả lời Hạ gia, tỷ cũng đừng lo lắng, Lang Nhi thông minh như vậy, chắc chắn sẽ bảo vệ tốt bản thân, không chừng đầu năm là có thể trở về!”
Vệ lão phu nhân cười nói: “Mượn lời nói tốt lành của muội.” Lại hứa hẹn, “Đến khi Lang Nhi trở về, ta lập tức cho người tới cầu hôn, Bảo Anh gả đến đây, nhất định là vẻ vang rực rỡ.”
Lấy gia cảnh Vệ gia, chắc chắn sính lễ sẽ cực kỳ long trọng, đương nhiên lão thái thái không cần lo chuyện này, bà cười rồi cáo từ, nhưng thật ra đi đến cửa lại không nhịn được thở dài, vẫn luyến tiếc Hạ Sâm, bà đã thích chàng thiếu niên này từ lâu, ai ngờ không có duyên phận, cuối cùng cũng không còn cách nào, buộc lòng phải nhịn đau bỏ đi thứ yêu thích.
Kiệu phu chậm rãi đưa lão thái thái về Lạc gia.
Vừa bước vào cửa viện, bà tử nói: “Lão phu nhân, Hạ công tử tới, đang nói chuyện với phu nhân.”
Lão thái thái “ai da” một tiếng, hỏi: “Tới lâu chưa?”
“Mới được một khắc.”
Lão thái thái lại thở dài, vì đoán được Hạ Sâm tự mình tới đây, nhất định là vì Lạc Bảo Anh, hắn muốn một câu trả lời rõ ràng, nhưng vừa rồi bà đã đồng ý với Vệ lão phu nhân, bây giờ đành phải miễn cưỡng đi vào.
Tin tức truyền tới tai Lạc Bảo Anh, vốn nàng đang cùng Lạc Bảo Châu cho ngựa ăn ở trong sân, lập tức trở về khuê phòng, thay bộ y phục dính cỏ ra, lại bảo Lam Linh chải lại tóc, Lam Linh thấy thần sắc trang trọng của nàng, thận trọng nói: “Chẳng lẽ cô nương muốn đi gặp Hạ công tử?”
Lạc Bảo Anh nhìn mặt mình trong gương, trả lời: “Ừ.”
Từ lúc hắn tới cầu hôn thì nàng sớm biết có một ngày sẽ phải nói rõ ràng với Hạ Sâm, tuy ở chỗ mẫu thân, biết được ý tứ của Vệ gia thì chắc chắn sẽ không đồng ý chuyện đính hôn, nhưng nàng vẫn cảm thấy thiếu Hạ Sâm một lời giải thích. Vì nàng không ngờ rằng, hắn lại cố chấp với nàng như vậy, cố chấp đến mức khiến người ta phải cảm động.
Tử Phù muốn vẽ mắt kẻ mày cho nàng, nàng từ chối, chỉ cài một bộ diêu rồi lập tức tới chính phòng.
Viên thị đang không biết phải nói thế nào với Hạ Sâm, cũng giống như lão thái thái, nhìn thấy dáng vẻ đơn thuần thành tâm thành ý của chàng thiếu niên trước mặt, nàng không đành lòng mở miệng.
Nếu không có Vệ Lang, sợ rằng nàng đã sớm vui mừng đồng ý rồi có phải không?
Hạ Sâm ngồi ngay ngắn, nở nụ cười lễ phép: “Thật ra hôm nay vãn bối tới đây cũng không vì cái gì khác, nếu lão phu nhân và phu nhân cho phép, có thể để vãn bối gặp Tam cô nương một lúc được không?”
Chỉ cần một câu trả lời của nàng, hắn không muốn nghe từ người khác.
Viên thị nghe được lời này, hơi trầm tư, lão thái thái lại rộng rãi, cười nói: “Không phải lúc trước hai người chưa từng gặp qua, bây giờ gặp một lần cũng có sao đâu?” Bà cho người đi gọi Lạc Bảo Anh, kết quả còn chưa mở miệng thì nha hoàn ở ngoài cửa đã bẩm báo, nói là Tam cô nương tới.
Rèm lụa mỏng thêu hoa điểu được vén lên, Hạ Sâm quay đầu lại, thấy gương mặt cô nương như hoa sen trong nước, tiếng lòng hắn vừa động, theo bản năng đứng lên đón nàng.
Cũng không phải lâu ngày không gặp, nhưng người trước mắt đã gầy đi nhiều, cũng không phải là dáng vẻ thiếu niên đắc chí, hăng hái bừng bừng, trong lòng Lạc Bảo Anh hơi khó chịu, đi tới đoan trang thi lễ với hắn: “Gặp qua Hạ công tử.”
“Tam cô nương.” Trong lòng hắn khẽ gọi “Bảo Anh”, ngày ngày đêm đêm đều nhớ đến nàng, nhưng bây giờ người ở trước mặt, hắn lại không thể nói dù chỉ một lời dư thừa.
Viên thị thấy hai người nhìn nhau thì không khỏi nhớ tới nhiều năm trước, nàng đã từng âm thầm thích một thiếu niên, vừa gặp đã thương, chỉ là hiện thực tàn khốc, với thân phận thứ nữ của nàng không thể dễ dàng bước vào chính đường nhà người ấy, cuối cùng vẫn phải che giấu phần tâm tư này, ngoan ngoãn nghe theo đích mẫu, mà bây giờ gả cho Lạc Vân cũng không có gì không tốt.
Chỉ là tận sâu trong lòng vẫn lưu lại một chút tiếc nuối.
Nhưng đời người sao có thể không tiếc nuối? Thời gian dần trôi, tất cả rồi sẽ qua.
Nàng nói với Lạc Bảo Anh: “Bảo Anh, Hạ công tử đặc biệt tới đây, không phải con không biết cách chăm sóc chậu mẫu đơn kia sao, vừa hay thỉnh giáo Hạ công tử một chút.”
Đó là để cho hai người nói chuyện riêng.
Lạc Bảo Anh đồng ý, đi ra ngoài trước.
Hạ Sâm thấy trưởng bối đã cho phép thì hành lễ với hai người, rồi nhanh chóng đi theo sau.
Lão thái thái nhìn theo, thổn thức nói: “Nhìn mà xem, vốn là rất xứng đôi, thật đáng tiếc!”
Gió thu lướt qua mặt, không thoải mái như gió xuân, mang theo một ít hơi lạnh, có lá khô rơi từ trên cành cây xuống đầu, giống như con bướm đã bay một lúc lâu muốn dừng chân nghỉ tạm, sau đó mới chậm rãi rơi xuống đất.
Lạc Bảo Anh đi từ từ, nhẹ giọng nói: “Vẫn chưa chúc mừng huynh, nhưng ta đã sớm đoán được, huynh nhất định sẽ vào vòng trong.”
Bộ diêu trên tóc nàng hơi đong đưa, lóe lên ánh sáng.
Hắn nhìn, khẽ cười nói: “Chắc là vì câu nói của nàng, ta mới có thể trúng cử.”
Trong lúc này nàng không biết phải nói gì.
Hai người đi một đoạn đường, đúng là nàng dẫn Hạ Sâm tới sân viện của nàng, chậu Vân Phù đặt trên cửa sổ. Lúc này không phải mùa hoa, nhưng lá cây lại cực kỳ xanh biếc, đắm chìm dưới ánh mặt trời, lá nào cũng tươi non, lại sạch sẽ, giống như ngọc bích điêu khắc thành.
Hắn cúi đầu nhìn một lúc: “Nàng chăm rất tốt, còn tốt hơn cả người làm vườn nhà ta.” Trong lòng có chút vui sướng, thì ra nàng đã nghiêm túc chăm sóc chậu hoa hắn tặng, hắn cười tươi, lại ngẩng đầu quan sát khắp nơi, thấy sân viện này rất chật chội, chắc chỉ bằng một phần ba chỗ hắn ở, nhưng sắp xếp rất ngăn nắp, không hề qua loa cẩu thả, ngay cả cây chổi ở góc tường cũng được dựng thẳng đứng, hắn lẩm bẩm một mình, “Thì ra nàng ở chỗ này.”
“Hơi nhỏ phải không? Nhưng bổng lộc của phụ thân ta chỉ đủ để mua được chỗ như này.” Nàng cười chỉ sang cách vách, “Tứ muội ta ở đó.”
Lạc Bảo Châu đang lén lút nhìn qua cửa sổ, bị nhắc tới, lập tức rụt đầu về.
Hạ Sâm vẫn nhìn thấy nàng, cười nói: “Ở gần như vậy, khó trách tình cảm của hai người rất tốt.”
“Đúng vậy, thỉnh thoảng buổi tối muội ấy còn tới ngủ cùng ta.” Nàng đi về phía khuê phòng.
Hạ Sâm hơi do dự.
Lạc Bảo Anh đứng trước cửa: “Không có gì phải giấu giếm người khác, chỉ là một phòng ở, đâu có tính là gì? Ta chỉ muốn huynh biết, thật ra ta cũng chỉ là một cô nương bình thường.” Nàng lẳng lặng nhìn hắn, “Lúc ta tức giận, lúc ta cáu gắt, huynh đều không nhìn thấy.”
Nàng không tốt như trong tưởng tưởng của hắn, tuy nàng kiêu ngạo, tự tin, nhưng nàng không phải thập toàn thập mỹ.
Ánh mắt cô nương như dòng nước ấm áp, chạy thẳng vào tim.
Đó là một chút dịu dàng nàng dành cho hắn.
Muốn để hắn thoải mái hơn.
Nhưng có những lúc hai người không cần nói gì, đơn giản chỉ cần một hành động hoặc một biểu cảm là có thể hiểu rõ ý tứ của đối phương, hôm nay nàng nghiêm túc gặp mặt hắn, mà không phải dáng vẻ thẹn thùng xấu hổ, hắn cũng đoán được đáp án của nàng, nàng không muốn gả cho hắn, vào thời khắc này, trong lồng ngực hắn tràn đầy bi thương, nhưng kỳ quái chính là, bởi vì đoán được, giống như cũng không cần phải trút hết bất mãn trong lòng.
Chẳng lẽ vì nàng đang ở trước mặt sao?
Hắn cười cười: “Cho dù nàng tức giận, hay là làm chuyện xấu, thì vẫn là Lạc Bảo Anh mà ta thích.”
Gò má đột nhiên nóng lên, Lạc Bảo Anh cho rằng hắn đã hiểu rõ, ai ngờ hắn còn nói những lời này.
Ngơ ngẩn, nàng không biết nên làm sao bây giờ.
Biết rõ phải kiên quyết nói ra, trong tay đã cầm sẵn đao nhưng lại không đành lòng đâm ra ngoài.
Thấy nàng lúng túng, nhìn gương mặt ửng hồng của nàng, Hạ Sâm chậm rãi nói: “Thật ra ngày ấy ta có rất nhiều lời muốn nói với nàng, nhưng bây giờ xem ra, có nói ra thì sẽ chỉ khiến nàng khó xử, nếu nàng đã…” Rốt cuộc hắn không thể áp chế đau đớn trong lòng, rũ mi mắt nói, “Nếu ta gặp nàng sớm hơn, còn sớm hơn cả lúc Vệ công tử gặp nàng, có phải nàng sẽ nguyện ý gả cho ta đúng không?”
Lúc nàng mười tuổi đã ở lại Vệ gia, nếu là ở Hạ gia, nhất định kết cục sẽ khác.
Dù sao nàng cũng không chán ghét hắn, không phải sao, hoặc là nói, hắn nhìn ra được, nàng có chút thích hắn.
Không thì dựa vào tính tình thẳng thắn của nàng, nàng cần gì phải dẫn hắn vào đây.
Lời nói của chàng thiếu niên rơi vào tai, khiến hô hấp Lạc Bảo Anh như ngừng lại, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, hắn tươi cười ôn nhu, không giống như đang khó chịu, nàng muốn nói, nhưng mấy chữ này, sao có thể dễ dàng nói ra.
Bởi vì trên đời không có nếu như.
Nàng không cho hắn hy vọng, không cho hắn lý do để đợi chờ, Hạ Sâm cười càng ôn nhu: “Cảm ơn nàng, Bảo Anh.”
Lạc Bảo Anh khó có thể nói tiếp.
Hắn lại nói: “Chậu hoa mẫu đơn này, xin nàng tiếp tục chăm sóc, nàng có thể luôn luôn chăm sóc nó không?”
Đó là lễ vật duy nhất hắn tặng nàng, trong thâm tâm, hy vọng nó có thể mãi mãi ở bên nàng, cho dù là khi nàng gả chồng, hay cho dù là thật lâu, thật lâu về sau.
Nàng đồng ý: “Ta rất thích nó.”
Gương mặt không thoa son phấn giống như cánh hoa được nước mưa rửa sạch cực kỳ động lòng người, hắn nhìn nàng thêm lần nữa, khẽ nói: “Ta cũng rất thích nó, nhưng đây là lần cuối cùng ta thấy nó, bảo trọng.”
Hắn xoay người rời đi.
Lúc này nàng không biết nên làm gì, đi chầm chậm đến chỗ chậu hoa mẫu đơn, duỗi tay khẽ vuốt ve cánh hoa.
Không ngờ đôi mắt lại hơi ẩm ướt, có lẽ nàng không nên đau lòng như vậy, lúc trước nàng không hiểu, một lòng thích Vệ Lang, chưa từng để ý tới người khác, nhưng bây giờ nàng mới phát hiện, thì ra trong cuộc đời này, sẽ phải bỏ lỡ một vài người.
Nhưng dù vậy, đời người cũng không có nếu như.
Thấy lão thái thái, Vệ lão phu nhân cười nói: “Vừa lúc đang phiền lòng, may mà muội tới trò chuyện với ta.” Bà sai người tới phòng bếp lấy tổ yến, “Mới chưng xong, nếm thử đi, nếu thấy ngon thì sau này có thể đến Lương Ký mua, tổ yến nhà đó vừa ngon vừa sạch, không giống chỗ khác còn trộn lẫn mấy thứ linh tinh.”
Không nói tặng lão thái thái, vì biết lão thái thái không thích lợi dụng.
Lão thái thái chép miệng: “Ta không giống tỷ sớm đã sống trong nhung lụa, ta không hay ăn thứ này, bây giờ ăn được cũng thấy ngon.” Bà ngồi ở bên cạnh, sửa sang lại y phục trên người, “Hôm nay ta tới đây là có chuyện muốn thương lượng với tỷ, có người tới cầu hôn Bảo Anh nhà ta. Tỷ quen biết nhiều người ở kinh thành, còn ta lại không biết rõ, thế nên muốn hỏi ý kiến của tỷ.”
Trong lòng Vệ lão phu nhân “lộp bộp” một tiếng: “Nhà ai tới cầu hôn?”
Bà không xếp người vào Lạc gia nên không biết được chuyện này, may mà giao tình giữa bà và lão thái thái rất tốt, bằng không chờ đến lúc Vệ Lang trở về thì không biết phải làm sao bây giờ!
Bà nhìn chằm chằm lão thái thái: “Đã định chưa? Bảo Anh mới có mười ba tuổi!”
“Định rồi thì còn tới hỏi tỷ làm gì?” Lão thái thái không khỏi đắc ý, “Là Hạ gia, chính là Hạ công tử đứng đầu bảng thi Hương, lúc ở huyện Hoành tỷ cũng gặp rồi đấy.”
Dáng vẻ thiếu niên đó không tệ, môi hồng răng trắng, ôn nhu nho nhã, đương nhiên Vệ lão phu nhân có ấn tượng, bà ha hả cười hai tiếng: “Đúng là không tệ, mấy hôm trước lão gia còn nhắc tới, không ngờ mới mười lăm tuổi mà đã đỗ cử nhân…” Còn sớm hơn Vệ Lang một năm, Vệ lão phu nhân suy nghĩ, thật lo lắng thay cháu trai, bà vỗ vỗ bàn tay lão thái thái, “Tốt thì tốt thật, nhưng sao bằng tình nghĩa sâu đậm giữa hai nhà chúng ta có phải không? Không dối gạt muội, trước khi Lang Nhi đi đã nói với ta chuyện của Bảo Anh, ta nghĩ Bảo Anh còn nhỏ, chờ Lang Nhi về rồi nói cũng không muộn, nhưng xem ra bây giờ ta phải nói luôn, Bảo Anh ấy mà, tốt nhất là về làm dâu Vệ gia nhà ta.”
Lão thái thái không ngờ Viên thị đoán không sai chút nào, bà kinh ngạc nói: “Thật sự Lang Nhi nói như vậy sao? Hắn lớn hơn Bảo Anh nhà ta không ít!”
“Lớn hơn thì sẽ cưng chiều mà.” Đương nhiên Vệ lão phu nhân phải nói tốt cho cháu trai, “Muội nhìn xem, hắn quan tâm săn sóc Bảo Anh nhiều như vậy, Bảo Anh gả đến đây, nhất định sẽ không phải chịu bất kỳ uất ức nào.”
Nói vậy cũng đúng, so với Hạ gia thì Vệ gia là thân thích, hiểu tận gốc rễ, Vệ Lang vẫn còn trẻ mà đã là Tả Công chính, chỉ tiếc là lúc này hắn đi đánh giặc, lão thái thái nghĩ thầm, cũng không biết có thể bình an trở về hay không, nếu chẳng may… Cảm thấy mình nói lời xui xẻo, suy nghĩ linh tinh, sao có thể trù ẻo hắn chứ? Tóm lại là có thể trở về, hơn nữa lần này đại thắng, không chừng còn có thể thăng quan.
Bỏ điểm này đi, đương nhiên Vệ Lang là lựa chọn tốt nhất.
Vả lại, lão thái thái còn phải nể mặt Vệ lão phu nhân, nếu từ chối thì không hay.
Bà cười nói: “Nếu lão tỷ tỷ đã nói vậy thì ta sẽ lập tức trả lời Hạ gia, tỷ cũng đừng lo lắng, Lang Nhi thông minh như vậy, chắc chắn sẽ bảo vệ tốt bản thân, không chừng đầu năm là có thể trở về!”
Vệ lão phu nhân cười nói: “Mượn lời nói tốt lành của muội.” Lại hứa hẹn, “Đến khi Lang Nhi trở về, ta lập tức cho người tới cầu hôn, Bảo Anh gả đến đây, nhất định là vẻ vang rực rỡ.”
Lấy gia cảnh Vệ gia, chắc chắn sính lễ sẽ cực kỳ long trọng, đương nhiên lão thái thái không cần lo chuyện này, bà cười rồi cáo từ, nhưng thật ra đi đến cửa lại không nhịn được thở dài, vẫn luyến tiếc Hạ Sâm, bà đã thích chàng thiếu niên này từ lâu, ai ngờ không có duyên phận, cuối cùng cũng không còn cách nào, buộc lòng phải nhịn đau bỏ đi thứ yêu thích.
Kiệu phu chậm rãi đưa lão thái thái về Lạc gia.
Vừa bước vào cửa viện, bà tử nói: “Lão phu nhân, Hạ công tử tới, đang nói chuyện với phu nhân.”
Lão thái thái “ai da” một tiếng, hỏi: “Tới lâu chưa?”
“Mới được một khắc.”
Lão thái thái lại thở dài, vì đoán được Hạ Sâm tự mình tới đây, nhất định là vì Lạc Bảo Anh, hắn muốn một câu trả lời rõ ràng, nhưng vừa rồi bà đã đồng ý với Vệ lão phu nhân, bây giờ đành phải miễn cưỡng đi vào.
Tin tức truyền tới tai Lạc Bảo Anh, vốn nàng đang cùng Lạc Bảo Châu cho ngựa ăn ở trong sân, lập tức trở về khuê phòng, thay bộ y phục dính cỏ ra, lại bảo Lam Linh chải lại tóc, Lam Linh thấy thần sắc trang trọng của nàng, thận trọng nói: “Chẳng lẽ cô nương muốn đi gặp Hạ công tử?”
Lạc Bảo Anh nhìn mặt mình trong gương, trả lời: “Ừ.”
Từ lúc hắn tới cầu hôn thì nàng sớm biết có một ngày sẽ phải nói rõ ràng với Hạ Sâm, tuy ở chỗ mẫu thân, biết được ý tứ của Vệ gia thì chắc chắn sẽ không đồng ý chuyện đính hôn, nhưng nàng vẫn cảm thấy thiếu Hạ Sâm một lời giải thích. Vì nàng không ngờ rằng, hắn lại cố chấp với nàng như vậy, cố chấp đến mức khiến người ta phải cảm động.
Tử Phù muốn vẽ mắt kẻ mày cho nàng, nàng từ chối, chỉ cài một bộ diêu rồi lập tức tới chính phòng.
Viên thị đang không biết phải nói thế nào với Hạ Sâm, cũng giống như lão thái thái, nhìn thấy dáng vẻ đơn thuần thành tâm thành ý của chàng thiếu niên trước mặt, nàng không đành lòng mở miệng.
Nếu không có Vệ Lang, sợ rằng nàng đã sớm vui mừng đồng ý rồi có phải không?
Hạ Sâm ngồi ngay ngắn, nở nụ cười lễ phép: “Thật ra hôm nay vãn bối tới đây cũng không vì cái gì khác, nếu lão phu nhân và phu nhân cho phép, có thể để vãn bối gặp Tam cô nương một lúc được không?”
Chỉ cần một câu trả lời của nàng, hắn không muốn nghe từ người khác.
Viên thị nghe được lời này, hơi trầm tư, lão thái thái lại rộng rãi, cười nói: “Không phải lúc trước hai người chưa từng gặp qua, bây giờ gặp một lần cũng có sao đâu?” Bà cho người đi gọi Lạc Bảo Anh, kết quả còn chưa mở miệng thì nha hoàn ở ngoài cửa đã bẩm báo, nói là Tam cô nương tới.
Rèm lụa mỏng thêu hoa điểu được vén lên, Hạ Sâm quay đầu lại, thấy gương mặt cô nương như hoa sen trong nước, tiếng lòng hắn vừa động, theo bản năng đứng lên đón nàng.
Cũng không phải lâu ngày không gặp, nhưng người trước mắt đã gầy đi nhiều, cũng không phải là dáng vẻ thiếu niên đắc chí, hăng hái bừng bừng, trong lòng Lạc Bảo Anh hơi khó chịu, đi tới đoan trang thi lễ với hắn: “Gặp qua Hạ công tử.”
“Tam cô nương.” Trong lòng hắn khẽ gọi “Bảo Anh”, ngày ngày đêm đêm đều nhớ đến nàng, nhưng bây giờ người ở trước mặt, hắn lại không thể nói dù chỉ một lời dư thừa.
Viên thị thấy hai người nhìn nhau thì không khỏi nhớ tới nhiều năm trước, nàng đã từng âm thầm thích một thiếu niên, vừa gặp đã thương, chỉ là hiện thực tàn khốc, với thân phận thứ nữ của nàng không thể dễ dàng bước vào chính đường nhà người ấy, cuối cùng vẫn phải che giấu phần tâm tư này, ngoan ngoãn nghe theo đích mẫu, mà bây giờ gả cho Lạc Vân cũng không có gì không tốt.
Chỉ là tận sâu trong lòng vẫn lưu lại một chút tiếc nuối.
Nhưng đời người sao có thể không tiếc nuối? Thời gian dần trôi, tất cả rồi sẽ qua.
Nàng nói với Lạc Bảo Anh: “Bảo Anh, Hạ công tử đặc biệt tới đây, không phải con không biết cách chăm sóc chậu mẫu đơn kia sao, vừa hay thỉnh giáo Hạ công tử một chút.”
Đó là để cho hai người nói chuyện riêng.
Lạc Bảo Anh đồng ý, đi ra ngoài trước.
Hạ Sâm thấy trưởng bối đã cho phép thì hành lễ với hai người, rồi nhanh chóng đi theo sau.
Lão thái thái nhìn theo, thổn thức nói: “Nhìn mà xem, vốn là rất xứng đôi, thật đáng tiếc!”
Gió thu lướt qua mặt, không thoải mái như gió xuân, mang theo một ít hơi lạnh, có lá khô rơi từ trên cành cây xuống đầu, giống như con bướm đã bay một lúc lâu muốn dừng chân nghỉ tạm, sau đó mới chậm rãi rơi xuống đất.
Lạc Bảo Anh đi từ từ, nhẹ giọng nói: “Vẫn chưa chúc mừng huynh, nhưng ta đã sớm đoán được, huynh nhất định sẽ vào vòng trong.”
Bộ diêu trên tóc nàng hơi đong đưa, lóe lên ánh sáng.
Hắn nhìn, khẽ cười nói: “Chắc là vì câu nói của nàng, ta mới có thể trúng cử.”
Trong lúc này nàng không biết phải nói gì.
Hai người đi một đoạn đường, đúng là nàng dẫn Hạ Sâm tới sân viện của nàng, chậu Vân Phù đặt trên cửa sổ. Lúc này không phải mùa hoa, nhưng lá cây lại cực kỳ xanh biếc, đắm chìm dưới ánh mặt trời, lá nào cũng tươi non, lại sạch sẽ, giống như ngọc bích điêu khắc thành.
Hắn cúi đầu nhìn một lúc: “Nàng chăm rất tốt, còn tốt hơn cả người làm vườn nhà ta.” Trong lòng có chút vui sướng, thì ra nàng đã nghiêm túc chăm sóc chậu hoa hắn tặng, hắn cười tươi, lại ngẩng đầu quan sát khắp nơi, thấy sân viện này rất chật chội, chắc chỉ bằng một phần ba chỗ hắn ở, nhưng sắp xếp rất ngăn nắp, không hề qua loa cẩu thả, ngay cả cây chổi ở góc tường cũng được dựng thẳng đứng, hắn lẩm bẩm một mình, “Thì ra nàng ở chỗ này.”
“Hơi nhỏ phải không? Nhưng bổng lộc của phụ thân ta chỉ đủ để mua được chỗ như này.” Nàng cười chỉ sang cách vách, “Tứ muội ta ở đó.”
Lạc Bảo Châu đang lén lút nhìn qua cửa sổ, bị nhắc tới, lập tức rụt đầu về.
Hạ Sâm vẫn nhìn thấy nàng, cười nói: “Ở gần như vậy, khó trách tình cảm của hai người rất tốt.”
“Đúng vậy, thỉnh thoảng buổi tối muội ấy còn tới ngủ cùng ta.” Nàng đi về phía khuê phòng.
Hạ Sâm hơi do dự.
Lạc Bảo Anh đứng trước cửa: “Không có gì phải giấu giếm người khác, chỉ là một phòng ở, đâu có tính là gì? Ta chỉ muốn huynh biết, thật ra ta cũng chỉ là một cô nương bình thường.” Nàng lẳng lặng nhìn hắn, “Lúc ta tức giận, lúc ta cáu gắt, huynh đều không nhìn thấy.”
Nàng không tốt như trong tưởng tưởng của hắn, tuy nàng kiêu ngạo, tự tin, nhưng nàng không phải thập toàn thập mỹ.
Ánh mắt cô nương như dòng nước ấm áp, chạy thẳng vào tim.
Đó là một chút dịu dàng nàng dành cho hắn.
Muốn để hắn thoải mái hơn.
Nhưng có những lúc hai người không cần nói gì, đơn giản chỉ cần một hành động hoặc một biểu cảm là có thể hiểu rõ ý tứ của đối phương, hôm nay nàng nghiêm túc gặp mặt hắn, mà không phải dáng vẻ thẹn thùng xấu hổ, hắn cũng đoán được đáp án của nàng, nàng không muốn gả cho hắn, vào thời khắc này, trong lồng ngực hắn tràn đầy bi thương, nhưng kỳ quái chính là, bởi vì đoán được, giống như cũng không cần phải trút hết bất mãn trong lòng.
Chẳng lẽ vì nàng đang ở trước mặt sao?
Hắn cười cười: “Cho dù nàng tức giận, hay là làm chuyện xấu, thì vẫn là Lạc Bảo Anh mà ta thích.”
Gò má đột nhiên nóng lên, Lạc Bảo Anh cho rằng hắn đã hiểu rõ, ai ngờ hắn còn nói những lời này.
Ngơ ngẩn, nàng không biết nên làm sao bây giờ.
Biết rõ phải kiên quyết nói ra, trong tay đã cầm sẵn đao nhưng lại không đành lòng đâm ra ngoài.
Thấy nàng lúng túng, nhìn gương mặt ửng hồng của nàng, Hạ Sâm chậm rãi nói: “Thật ra ngày ấy ta có rất nhiều lời muốn nói với nàng, nhưng bây giờ xem ra, có nói ra thì sẽ chỉ khiến nàng khó xử, nếu nàng đã…” Rốt cuộc hắn không thể áp chế đau đớn trong lòng, rũ mi mắt nói, “Nếu ta gặp nàng sớm hơn, còn sớm hơn cả lúc Vệ công tử gặp nàng, có phải nàng sẽ nguyện ý gả cho ta đúng không?”
Lúc nàng mười tuổi đã ở lại Vệ gia, nếu là ở Hạ gia, nhất định kết cục sẽ khác.
Dù sao nàng cũng không chán ghét hắn, không phải sao, hoặc là nói, hắn nhìn ra được, nàng có chút thích hắn.
Không thì dựa vào tính tình thẳng thắn của nàng, nàng cần gì phải dẫn hắn vào đây.
Lời nói của chàng thiếu niên rơi vào tai, khiến hô hấp Lạc Bảo Anh như ngừng lại, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, hắn tươi cười ôn nhu, không giống như đang khó chịu, nàng muốn nói, nhưng mấy chữ này, sao có thể dễ dàng nói ra.
Bởi vì trên đời không có nếu như.
Nàng không cho hắn hy vọng, không cho hắn lý do để đợi chờ, Hạ Sâm cười càng ôn nhu: “Cảm ơn nàng, Bảo Anh.”
Lạc Bảo Anh khó có thể nói tiếp.
Hắn lại nói: “Chậu hoa mẫu đơn này, xin nàng tiếp tục chăm sóc, nàng có thể luôn luôn chăm sóc nó không?”
Đó là lễ vật duy nhất hắn tặng nàng, trong thâm tâm, hy vọng nó có thể mãi mãi ở bên nàng, cho dù là khi nàng gả chồng, hay cho dù là thật lâu, thật lâu về sau.
Nàng đồng ý: “Ta rất thích nó.”
Gương mặt không thoa son phấn giống như cánh hoa được nước mưa rửa sạch cực kỳ động lòng người, hắn nhìn nàng thêm lần nữa, khẽ nói: “Ta cũng rất thích nó, nhưng đây là lần cuối cùng ta thấy nó, bảo trọng.”
Hắn xoay người rời đi.
Lúc này nàng không biết nên làm gì, đi chầm chậm đến chỗ chậu hoa mẫu đơn, duỗi tay khẽ vuốt ve cánh hoa.
Không ngờ đôi mắt lại hơi ẩm ướt, có lẽ nàng không nên đau lòng như vậy, lúc trước nàng không hiểu, một lòng thích Vệ Lang, chưa từng để ý tới người khác, nhưng bây giờ nàng mới phát hiện, thì ra trong cuộc đời này, sẽ phải bỏ lỡ một vài người.
Nhưng dù vậy, đời người cũng không có nếu như.
Danh sách chương