Nếu đúng là vậy, muội muội có thể gả cho thiếu niên tài tuấn như này thì đương nhiên là chuyện tốt, chỉ không biết rốt cuộc tính cách Hạ Sâm như thế nào?
Lạc Nguyên Chiêu không hay ở nhà, đối với chuyện Hạ Sâm qua lại với nhà bọn họ, chỉ biết mấy thứ vụn vặt, cũng không hiểu rõ ràng, bây giờ nghe nói Hạ Sâm tới cầu hôn thì lập tức đứng ngồi không yên, không giống Lạc Nguyên Giác ở bên cạnh tựa như Bồ Tát, không hề để ý tới chuyện xung quanh.
Thứ đệ này kém hắn hai tuổi, vậy mà có thể trúng cử, nói thật, Lạc Nguyên Chiêu có chút bội phục, nhưng cũng biết Lạc Nguyên Giác đã bỏ ra rất nhiều công sức.
Ở thư viện, mỗi khi hết giờ học mọi người đều rời đi, chỉ có mình Lạc Nguyên Giác ở lại, chỉ hận không thể lật nát quyển sách, học tới mức mất ăn mất ngủ, về điểm này, quả thật Lạc Nguyên Chiêu không thể so với hắn. Lạc Nguyên Chiêu cũng không có cách nào để không bị phân tâm, tựa như giờ phút này, sao hắn có thể không quan tâm tới chuyện chung thân đại sự của Lạc Bảo Anh?
Hắn đứng dậy, đi ra ngoài.
Cái gọi là cầu hôn, một là hai nhà trai gái đã đến mức bàn chuyện cưới hỏi, tất cả đã trao đổi xong, mời bà mối tới cửa cầu hôn, định ra ngày tốt. Hai là, hai bên vẫn chưa đi đến thống nhất, một bên có ý muốn, thế nên nhờ bạn bè thân thích đến, uyển chuyển nói lên chuyện kết thân.
Bởi vì Lạc gia không thân quen với Hạ gia, cho nên lần này đến cầu hôn là thuộc loại thứ hai.
Người tới là phu nhân của Tưởng lão gia, ông ấy là bạn tri kỷ của Hạ lão gia, Tưởng lão gia cũng làm quan trên triều đình, thỉnh thoảng ở nha môn có tiếp xúc với Lạc Vân, lúc này Tưởng phu nhân đang ngồi bên phải lão thái thái, cười nói: “Hạ lão gia là người chất phác, đến nhà ta uống rượu thì mới nói chuyện này với lão gia nhà ta, đáng tiếc phu nhân đã mất sớm, trong nhà chỉ có một trai một gái, may mà Sâm Nhi có tiền đồ, kỳ thi này đã đứng đầu bảng.”
Lão thái thái vui rạo rực, không lâu trước đây bà hy vọng cháu gái có thể gả cho Hạ Sâm, không ngờ mộng đẹp còn trở thành sự thật, bà liên tục khen Hạ Sâm: “Hạ công tử không chỉ đọc sách lợi hại mà tính tình cũng hiền lành, lại hiểu lễ nghĩa, ta thấy ở kinh thành không có mấy người xuất sắc hơn Hạ công tử đâu. Bảo Anh nhà ta cũng thường khen hắn, vì đã đến Hạ gia vài lần, đương nhiên biết Hạ công tử rất tốt.”
Lạc Bảo Anh còn chưa biết chuyện, lão thái thái đã bán đứng nàng, Tưởng phu nhân vừa nghe thì lập tức cảm thấy mối hôn sự này đã thành tám chín phần, trong lòng vui mừng thay Hạ Sâm.
Đứa nhỏ này, trước khi thi Hương đã nói với Hạ lão gia, nếu hắn đứng đầu bảng sẽ lập tức tới Lạc gia cầu hôn, lúc ấy Hạ lão gia không để tâm, vì trong mấy triều đại gần đây, không có mấy người mới mười lăm tuổi mà có thể trúng cử, cho rằng nhi tử chỉ nói mạnh miệng nên liền đồng ý cho xong chuyện, ai ngờ cuối cùng thật sự trúng. Lời nói ra giống như bát nước đã hắt đi, Hạ lão gia không thể làm nhi tử đổi ý, thế nên phải nhắm mắt tới nhờ Tưởng phu nhân.
Cũng may là Lạc gia, tuy không phải trâm anh thế tộc nhưng tốt xấu gì Lạc Vân cũng là quan tam phẩm, nếu đổi thành cô nương nhà buôn bán hay cô nương nhà nông thì không biết Hạ lão gia sẽ phải tìm ai khóc lóc kể khổ đây.
Thấy lão thái thái cười không khép được miệng, Viên thị ở bên cạnh nhíu mày.
Tuy Hạ gia tốt, nhưng so với Vệ gia thì vẫn kém hơn một chút, nàng càng nghiêng về Vệ gia!
Nàng cười nói: “Hạ công tử là rồng phượng giữa loài người, Bảo Anh nhà ta vẫn còn nhỏ, mới mười ba tuổi, ở kinh thành làm gì có cô nương nào nhỏ tuổi như vậy đã đính hôn? Thật sự ta không bỏ được nàng, vốn muốn giữ lại một hai năm nữa, dù sao quy củ vẫn còn chưa học hết, không gánh được danh hiền thê lương mẫu.”
Đây là cố tình đối đầu!
Lão thái thái lập tức không vui, ngầm trừng mắt nhìn Viên thị, cảnh cáo nàng không được nói lung tung.
Viên thị đâu có để ý tới, nếu thật sự để lão thái thái ra mặt thì có thể lập tức đồng ý với Hạ gia, như vậy còn có thể cứu vãn sao? Cô nương thập toàn thập mỹ như Lạc Bảo Anh, cho dù đối phương có tốt đến đâu đi nữa thì cũng phải xem xét trong chốc lát, không được làm ra vẻ giống như muốn vội vã gả ra ngoài, cũng không phải hai thứ nữ trong nhà, gả sớm lúc nào hay lúc ấy.
Lạc Bảo Anh có rất nhiều lựa chọn.
Thấy Viên thị chặn ngang một chân, Tưởng phu nhân hơi nhíu mày, nghĩ thầm mẹ chồng nàng dâu nhà này còn chưa thống nhất, đúng lúc này Lạc Vân tới, lão thái thái giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội để Lạc Vân làm chủ: “Con cũng biết Hạ công tử, nói xem, có đúng là không có người nào tốt hơn hắn phải không?”
Đáng tiếc Lạc Vân có chung suy nghĩ với Viên thị, tuy xuất thân từ nhà nông như lão thái thái, nhưng trong lòng hắn không ít thứ quanh co, tuyệt đối không đồng ý một chuyện mà vẫn chưa tính toán kỹ càng, hắn cười nói với Tưởng phu nhân: “Mẫu thân ta rất thích ngài, nhất định phải ở lại dùng bữa cơm, lần sau tốt nhất là tới cùng Tưởng lão gia, ta muốn cùng hắn uống rượu.”
Một chữ cũng không nhắc tới, cứ thế ném chuyện hôn sự sang một bên, lão thái thái cực kỳ tức giận, sắc mặt trở nên xanh mét.
Lạc Vân lại cười: “Mẫu thân hay nóng vội, Tưởng phu nhân đừng để ý.”
Tưởng phu nhân nghe vậy đã hiểu, Lạc gia còn phải suy nghĩ, không thể lập tức nhận lời.
Chuyện này cũng bình thường, một khi hai nhà đã kết thân, không chỉ liên quan đến hai bên nam nữ mà còn ảnh hưởng tới tương lai của cả hai gia tộc, bọn họ không lập tức từ chối, như vậy vẫn còn hi vọng. Dẫu sao nhà người ta có cô nương, còn phải nhìn xem gia thế nhà trai như thế nào, phẩm hạnh công tử đó ra làm sao, bà cũng không nổi giận, vẫn giữ nguyên thái độ khiêm tốn.
Chỉ cần nhìn Tưởng phu nhân là đã biết gia phong của Hạ gia, kết giao với toàn người có phong độ, đến khi Tưởng phu nhân đi, lão thái thái lập tức phát tác.
“Cũng không nhìn xem gia thế nhà mình như nào!” Bà chỉ vào Lạc Vân, “Giờ con đã làm quan tam phẩm, chẳng lẽ ngay cả người như này cũng không thấy vừa mắt? Con không biết đi hết thôn này là không còn cửa hàng nữa sao, bây giờ không cần, sau này có hối hận cũng không kịp, Bảo Anh của ta sẽ bị mấy người làm lãng phí thời gian!”
Lão nhân gia nổi nóng, nói liên tục một tràng dài, Lạc Vân không so đo với bà, yên lặng nghe, cũng không phản bác.
Viên thị ở bên cạnh than một tiếng: “Mẫu thân, cho dù tốt đến đâu cũng không thể lập tức đồng ý! Chưa nói…” Nàng đè thấp thanh âm, “Chẳng lẽ người không nhìn ra ý của Vệ gia?”
“Liên quan gì tới Vệ gia?” Lão thái thái hỏi.
Lão thái thái thật quá hồ đồ, Viên thị đỡ trán: “Lần trước Vệ Tam phu nhân tặng Bảo Anh bộ váy áo kia, người có biết bên ngoài bán bao nhiêu tiền không? Bình thường bà ấy sẽ đưa sao? Còn có Tam công tử, người thật sự không nhìn ra?”
Hai mắt Lão thái thái trợn to: “Nhưng lão tỷ tỷ của ta chưa nói câu nào.”
“Tam công tử đi đánh trận, nói ra kiểu gì bây giờ, còn chưa biết khi nào trở về đâu!” Viên thị nói.
“Vậy không phải có kết quả rồi sao?” Lão thái thái nói, “Nếu đã không nói, hiện giờ Hạ gia tới trước, có gì phải do dự? Ta thấy Bảo Anh với Hạ công tử rất xứng đôi, còn Lang Nhi…” Bà đang nói bỗng dừng lại, nhớ tới lúc ở huyện Hoành, dường như Vệ lão phu nhân đã thử thăm dò, lúc ấy bà không phát hiện, bây giờ nghĩ lại thì có vẻ đúng như lời Viên thị, thật sự có chuyện này, bà mím miệng nghĩ tới nghĩ lui, một lúc sau mới nói, “Lang Nhi lớn hơn Bảo Anh tám tuổi, thật sự có thể nhìn trúng con bé sao?”
Bà vẫn không mấy tin tưởng.
Ba người ở bên trong bàn bạc cả nửa ngày, Ngọc Phiến đứng bên ngoài nghe, nhớ tới Lạc Bảo Đường, lúc ấy bọn họ chỉ muốn nhanh chóng gả ra ngoài, đâu có cân nhắc bao nhiêu thứ như bây giờ? May mà người ngốc có phúc của người ngốc, Đường gia đối xử với Lạc Bảo Đường không tệ, lần trước trở về, khuôn mặt nàng đẫy đà hơn, cũng tươi cười hơn ngày trước, Ngọc Phiến cũng thấy yên lòng.
Lạc Bảo Anh không hề biết chuyện Hạ gia tới cầu hôn, nàng đang vẽ tranh trong khuê phòng, trên giấy dần dần hiện ra một cây quế, trên cành cây nở đầy hoa nhỏ màu vàng nhạt, dường như có thể ngửi thấy hương thơm. Tử Phù cười khen nàng vẽ đẹp, Lam Linh thấy nàng đặt bút xuống, cầm ra ngoài rửa sạch, sau đó mới cắm vào ống bút.
Bên trong đã có hơn mười cây bút, ngay ngắn chỉnh tề, Lạc Bảo Anh chống cằm nhìn, ngón tay tựa như cọng hành đầu xuân rút ra một cây bút nhỏ, ngòi bút đã tõe ra, nàng tùy tay ném lên bàn, lười nhác nói: “Phải mua cái khác.”
Lam Linh chớp mắt: “Cô nương, trong hộp vẫn còn một cái.”
Lạc Bảo Anh ngẩn ra.
Lam Linh đã cầm tới.
Hộp gỗ màu đen nhánh mạ vàng được mở ra, bên trong có một bút lông nhỏ làm bằng bạch ngọc, nó đã nằm trong hộp ba năm.
Đó là Vệ Lang tặng nàng, lập tức bị nàng đày vào lãnh cung, chưa từng thấy qua ánh mặt trời.
Nhớ tới lúc đó nàng oán hắn, lúc nào cũng phải đối đầu, còn cắn hỏng bút của hắn, nàng không nhịn được cong môi cười, lấy bút ra, soi dưới ánh mặt trời. Bạch ngọc bị ánh nắng chiếu vào, phát ra tia sáng lấp lánh, lúc ấy nàng không nhìn kỹ, bây giờ mới phát hiện, mặt trên khắc hoa hải đường cực kỳ xinh đẹp, ngón tay nàng chạm vào, không hề che khuất bông hoa, có thể thấy người khắc ra cũng mất rất nhiều công sức, ngay cả điểm này cũng nghĩ tới.
Hắn cũng mất rất nhiều công sức mới tìm được cây bút này, sau đó mua tặng nàng.
Mỗi một chuyện đều giống như dòng nước chậm rãi chảy qua, trước kia hắn để tâm như vậy nhưng nàng lại không biết, lúc ấy cũng không muốn biết.
Lạc Nguyên Chiêu đẩy cửa đi vào, từ xa đã thấy muội muội ngồi trước án thư không nhúc nhích, giống như người ngọc được khắc ra, không hề tì vết, không khỏi nghĩ thầm khó trách mới mười ba tuổi mà đã có người tới cầu hôn, hắn nói: “Bảo Anh, bây giờ muội rảnh không?”
Nàng bị dọa giật mình, cây bút trong tay suýt rơi xuống đất, sẵng giọng: “Sao ca ca tới mà không có tiếng động nào thế?”
Hắn nói: “Có việc gấp.” Bảo hai nha hoàn ra ngoài, hắn kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh nàng, “Hạ công tử nhờ người tới cầu hôn, muội quen hắn sao?”
Lạc Bảo Anh kinh ngạc: “Hắn thật sự tới cầu hôn?”
Lúc trước Hạ Sâm đã nhắc tới chuyện này, nhưng không ngờ hắn có thể đứng đầu bảng, cô nương khắp thiên hạ mặc cho hắn chọn, tại sao lại nhớ mãi không quên được nàng.
Thấy sắc mặt Lạc Bảo Anh có chút phức tạp, Lạc Nguyên Chiêu nói: “Nếu muội không thích, cho dù phụ thân và mẫu thân đều đồng ý thì ta cũng sẽ ra mặt thay muội, nhưng nếu thích, thì không còn gì tốt hơn.”
Ca ca thật sự quan tâm đến nàng, nàng rất cảm động, nhưng chuyện này phải nói như thế nào đây, nàng chỉ có thể thở dài: “Bọn họ đã quyết định chưa?”
“Sao có thể nhanh như vậy, chắc còn phải bàn bạc, ta chỉ là tới nói cho muội biết, bất kể muội nghĩ như thế nào thì đều phải nói cho ta, có hiểu không?” Lạc Nguyên Chiêu xoa đầu nàng, trực giác cho hắn biết muội muội đang che giấu tâm sự, nhưng nàng không muốn nói, hắn cũng không ép buộc nàng.
Lạc Nguyên Chiêu đi rồi, hai nha hoàn ngơ ngác nhìn nhau.
Bên trái là Vệ Lang, bên phải là Hạ Sâm, đều là nam nhân xuất sắc, nhìn khắp kinh thành, muốn nắm lấy trái tim của cô nương nào mà chẳng được, nhưng không may lại gặp phải cô nương nhà các nàng, hai nha hoàn không nhịn được đồng tình với hai người kia.
Nghe tiếng thổn thức ở bên cạnh, Lạc Bảo Anh lườm các nàng.
Lam Linh và Tử Phù yên lặng cúi đầu.
----------------
Tưởng phu nhân đến Lạc gia đã được một thời gian, nhưng Lạc gia từ đầu đến cuối không hề mời lại, lúc Hạ Sâm trúng cử vô cùng vui sướng, trải qua mấy ngày chờ đợi, tâm trạng vui vẻ đã biến mất gần hết, hắn biết, nếu không cưới được Lạc Bảo Anh, cho dù có công danh thì cũng có ích lợi gì? Hắn không thể tiếp tục chờ đợi!
Thấy ca ca muốn ra ngoài, Hạ Chi Hoa đuổi theo, giữ chặt tay áo hắn nói: “Ca ca, huynh muốn đến Lạc gia sao?”
“Đúng.” Hạ Sâm nghĩ thầm, hắn chết cũng phải chết cho rõ ràng, hắn muốn gặp Lạc Bảo Anh.
Thấy Hạ Sâm cố chấp như vậy, Hạ Chi Hoa không nhịn được khóc lên, cũng không thể hiểu nổi tâm tư của hắn, nàng nức nở nói: “Có lẽ Lạc gia không đồng ý, ca ca cần gì phải làm như vậy? Bằng vào Hạ gia nhà ta, ca ca muốn cưới ai mà chẳng được, sao cứ nhất định phải là Lạc Bảo Anh? Ca ca…” Nàng không muốn hắn bị giày vò, “Ca ca không được đi, vạn nhất…”
Thời gian này nàng tận mắt thấy hắn đọc sách nhiều đến mức nào, khắc khổ ra làm sao, cũng từng nghĩ tới, nếu ca ca thật sự trúng cử, vì phần tâm ý này của hắn, nàng hoàn toàn chấp nhận việc hắn cưới Lạc Bảo Anh, nhưng Lạc Bảo Anh lại có thể nhẫn tâm như vậy, không hề đồng ý, nàng thật sự không chịu đựng được, không muốn ca ca lại bị làm nhục!
Thấy nàng khóc thành như vậy, Hạ Sâm thở dài: “Chi Hoa, đến lúc muội thích một người, muội sẽ hiểu.”
Nếu đúng như vậy, nàng tình nguyện không thích!
Hạ Chi Hoa nói: “Ca ca, huynh trả lời muội trước đã, nếu Lạc Bảo Anh vẫn không đồng ý, huynh phải làm sao đây?”
Nàng muốn hắn chuẩn bị tâm lý.
Nhưng Hạ Sâm không trả lời, hắn lập tức rời đi.
Lạc Nguyên Chiêu không hay ở nhà, đối với chuyện Hạ Sâm qua lại với nhà bọn họ, chỉ biết mấy thứ vụn vặt, cũng không hiểu rõ ràng, bây giờ nghe nói Hạ Sâm tới cầu hôn thì lập tức đứng ngồi không yên, không giống Lạc Nguyên Giác ở bên cạnh tựa như Bồ Tát, không hề để ý tới chuyện xung quanh.
Thứ đệ này kém hắn hai tuổi, vậy mà có thể trúng cử, nói thật, Lạc Nguyên Chiêu có chút bội phục, nhưng cũng biết Lạc Nguyên Giác đã bỏ ra rất nhiều công sức.
Ở thư viện, mỗi khi hết giờ học mọi người đều rời đi, chỉ có mình Lạc Nguyên Giác ở lại, chỉ hận không thể lật nát quyển sách, học tới mức mất ăn mất ngủ, về điểm này, quả thật Lạc Nguyên Chiêu không thể so với hắn. Lạc Nguyên Chiêu cũng không có cách nào để không bị phân tâm, tựa như giờ phút này, sao hắn có thể không quan tâm tới chuyện chung thân đại sự của Lạc Bảo Anh?
Hắn đứng dậy, đi ra ngoài.
Cái gọi là cầu hôn, một là hai nhà trai gái đã đến mức bàn chuyện cưới hỏi, tất cả đã trao đổi xong, mời bà mối tới cửa cầu hôn, định ra ngày tốt. Hai là, hai bên vẫn chưa đi đến thống nhất, một bên có ý muốn, thế nên nhờ bạn bè thân thích đến, uyển chuyển nói lên chuyện kết thân.
Bởi vì Lạc gia không thân quen với Hạ gia, cho nên lần này đến cầu hôn là thuộc loại thứ hai.
Người tới là phu nhân của Tưởng lão gia, ông ấy là bạn tri kỷ của Hạ lão gia, Tưởng lão gia cũng làm quan trên triều đình, thỉnh thoảng ở nha môn có tiếp xúc với Lạc Vân, lúc này Tưởng phu nhân đang ngồi bên phải lão thái thái, cười nói: “Hạ lão gia là người chất phác, đến nhà ta uống rượu thì mới nói chuyện này với lão gia nhà ta, đáng tiếc phu nhân đã mất sớm, trong nhà chỉ có một trai một gái, may mà Sâm Nhi có tiền đồ, kỳ thi này đã đứng đầu bảng.”
Lão thái thái vui rạo rực, không lâu trước đây bà hy vọng cháu gái có thể gả cho Hạ Sâm, không ngờ mộng đẹp còn trở thành sự thật, bà liên tục khen Hạ Sâm: “Hạ công tử không chỉ đọc sách lợi hại mà tính tình cũng hiền lành, lại hiểu lễ nghĩa, ta thấy ở kinh thành không có mấy người xuất sắc hơn Hạ công tử đâu. Bảo Anh nhà ta cũng thường khen hắn, vì đã đến Hạ gia vài lần, đương nhiên biết Hạ công tử rất tốt.”
Lạc Bảo Anh còn chưa biết chuyện, lão thái thái đã bán đứng nàng, Tưởng phu nhân vừa nghe thì lập tức cảm thấy mối hôn sự này đã thành tám chín phần, trong lòng vui mừng thay Hạ Sâm.
Đứa nhỏ này, trước khi thi Hương đã nói với Hạ lão gia, nếu hắn đứng đầu bảng sẽ lập tức tới Lạc gia cầu hôn, lúc ấy Hạ lão gia không để tâm, vì trong mấy triều đại gần đây, không có mấy người mới mười lăm tuổi mà có thể trúng cử, cho rằng nhi tử chỉ nói mạnh miệng nên liền đồng ý cho xong chuyện, ai ngờ cuối cùng thật sự trúng. Lời nói ra giống như bát nước đã hắt đi, Hạ lão gia không thể làm nhi tử đổi ý, thế nên phải nhắm mắt tới nhờ Tưởng phu nhân.
Cũng may là Lạc gia, tuy không phải trâm anh thế tộc nhưng tốt xấu gì Lạc Vân cũng là quan tam phẩm, nếu đổi thành cô nương nhà buôn bán hay cô nương nhà nông thì không biết Hạ lão gia sẽ phải tìm ai khóc lóc kể khổ đây.
Thấy lão thái thái cười không khép được miệng, Viên thị ở bên cạnh nhíu mày.
Tuy Hạ gia tốt, nhưng so với Vệ gia thì vẫn kém hơn một chút, nàng càng nghiêng về Vệ gia!
Nàng cười nói: “Hạ công tử là rồng phượng giữa loài người, Bảo Anh nhà ta vẫn còn nhỏ, mới mười ba tuổi, ở kinh thành làm gì có cô nương nào nhỏ tuổi như vậy đã đính hôn? Thật sự ta không bỏ được nàng, vốn muốn giữ lại một hai năm nữa, dù sao quy củ vẫn còn chưa học hết, không gánh được danh hiền thê lương mẫu.”
Đây là cố tình đối đầu!
Lão thái thái lập tức không vui, ngầm trừng mắt nhìn Viên thị, cảnh cáo nàng không được nói lung tung.
Viên thị đâu có để ý tới, nếu thật sự để lão thái thái ra mặt thì có thể lập tức đồng ý với Hạ gia, như vậy còn có thể cứu vãn sao? Cô nương thập toàn thập mỹ như Lạc Bảo Anh, cho dù đối phương có tốt đến đâu đi nữa thì cũng phải xem xét trong chốc lát, không được làm ra vẻ giống như muốn vội vã gả ra ngoài, cũng không phải hai thứ nữ trong nhà, gả sớm lúc nào hay lúc ấy.
Lạc Bảo Anh có rất nhiều lựa chọn.
Thấy Viên thị chặn ngang một chân, Tưởng phu nhân hơi nhíu mày, nghĩ thầm mẹ chồng nàng dâu nhà này còn chưa thống nhất, đúng lúc này Lạc Vân tới, lão thái thái giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội để Lạc Vân làm chủ: “Con cũng biết Hạ công tử, nói xem, có đúng là không có người nào tốt hơn hắn phải không?”
Đáng tiếc Lạc Vân có chung suy nghĩ với Viên thị, tuy xuất thân từ nhà nông như lão thái thái, nhưng trong lòng hắn không ít thứ quanh co, tuyệt đối không đồng ý một chuyện mà vẫn chưa tính toán kỹ càng, hắn cười nói với Tưởng phu nhân: “Mẫu thân ta rất thích ngài, nhất định phải ở lại dùng bữa cơm, lần sau tốt nhất là tới cùng Tưởng lão gia, ta muốn cùng hắn uống rượu.”
Một chữ cũng không nhắc tới, cứ thế ném chuyện hôn sự sang một bên, lão thái thái cực kỳ tức giận, sắc mặt trở nên xanh mét.
Lạc Vân lại cười: “Mẫu thân hay nóng vội, Tưởng phu nhân đừng để ý.”
Tưởng phu nhân nghe vậy đã hiểu, Lạc gia còn phải suy nghĩ, không thể lập tức nhận lời.
Chuyện này cũng bình thường, một khi hai nhà đã kết thân, không chỉ liên quan đến hai bên nam nữ mà còn ảnh hưởng tới tương lai của cả hai gia tộc, bọn họ không lập tức từ chối, như vậy vẫn còn hi vọng. Dẫu sao nhà người ta có cô nương, còn phải nhìn xem gia thế nhà trai như thế nào, phẩm hạnh công tử đó ra làm sao, bà cũng không nổi giận, vẫn giữ nguyên thái độ khiêm tốn.
Chỉ cần nhìn Tưởng phu nhân là đã biết gia phong của Hạ gia, kết giao với toàn người có phong độ, đến khi Tưởng phu nhân đi, lão thái thái lập tức phát tác.
“Cũng không nhìn xem gia thế nhà mình như nào!” Bà chỉ vào Lạc Vân, “Giờ con đã làm quan tam phẩm, chẳng lẽ ngay cả người như này cũng không thấy vừa mắt? Con không biết đi hết thôn này là không còn cửa hàng nữa sao, bây giờ không cần, sau này có hối hận cũng không kịp, Bảo Anh của ta sẽ bị mấy người làm lãng phí thời gian!”
Lão nhân gia nổi nóng, nói liên tục một tràng dài, Lạc Vân không so đo với bà, yên lặng nghe, cũng không phản bác.
Viên thị ở bên cạnh than một tiếng: “Mẫu thân, cho dù tốt đến đâu cũng không thể lập tức đồng ý! Chưa nói…” Nàng đè thấp thanh âm, “Chẳng lẽ người không nhìn ra ý của Vệ gia?”
“Liên quan gì tới Vệ gia?” Lão thái thái hỏi.
Lão thái thái thật quá hồ đồ, Viên thị đỡ trán: “Lần trước Vệ Tam phu nhân tặng Bảo Anh bộ váy áo kia, người có biết bên ngoài bán bao nhiêu tiền không? Bình thường bà ấy sẽ đưa sao? Còn có Tam công tử, người thật sự không nhìn ra?”
Hai mắt Lão thái thái trợn to: “Nhưng lão tỷ tỷ của ta chưa nói câu nào.”
“Tam công tử đi đánh trận, nói ra kiểu gì bây giờ, còn chưa biết khi nào trở về đâu!” Viên thị nói.
“Vậy không phải có kết quả rồi sao?” Lão thái thái nói, “Nếu đã không nói, hiện giờ Hạ gia tới trước, có gì phải do dự? Ta thấy Bảo Anh với Hạ công tử rất xứng đôi, còn Lang Nhi…” Bà đang nói bỗng dừng lại, nhớ tới lúc ở huyện Hoành, dường như Vệ lão phu nhân đã thử thăm dò, lúc ấy bà không phát hiện, bây giờ nghĩ lại thì có vẻ đúng như lời Viên thị, thật sự có chuyện này, bà mím miệng nghĩ tới nghĩ lui, một lúc sau mới nói, “Lang Nhi lớn hơn Bảo Anh tám tuổi, thật sự có thể nhìn trúng con bé sao?”
Bà vẫn không mấy tin tưởng.
Ba người ở bên trong bàn bạc cả nửa ngày, Ngọc Phiến đứng bên ngoài nghe, nhớ tới Lạc Bảo Đường, lúc ấy bọn họ chỉ muốn nhanh chóng gả ra ngoài, đâu có cân nhắc bao nhiêu thứ như bây giờ? May mà người ngốc có phúc của người ngốc, Đường gia đối xử với Lạc Bảo Đường không tệ, lần trước trở về, khuôn mặt nàng đẫy đà hơn, cũng tươi cười hơn ngày trước, Ngọc Phiến cũng thấy yên lòng.
Lạc Bảo Anh không hề biết chuyện Hạ gia tới cầu hôn, nàng đang vẽ tranh trong khuê phòng, trên giấy dần dần hiện ra một cây quế, trên cành cây nở đầy hoa nhỏ màu vàng nhạt, dường như có thể ngửi thấy hương thơm. Tử Phù cười khen nàng vẽ đẹp, Lam Linh thấy nàng đặt bút xuống, cầm ra ngoài rửa sạch, sau đó mới cắm vào ống bút.
Bên trong đã có hơn mười cây bút, ngay ngắn chỉnh tề, Lạc Bảo Anh chống cằm nhìn, ngón tay tựa như cọng hành đầu xuân rút ra một cây bút nhỏ, ngòi bút đã tõe ra, nàng tùy tay ném lên bàn, lười nhác nói: “Phải mua cái khác.”
Lam Linh chớp mắt: “Cô nương, trong hộp vẫn còn một cái.”
Lạc Bảo Anh ngẩn ra.
Lam Linh đã cầm tới.
Hộp gỗ màu đen nhánh mạ vàng được mở ra, bên trong có một bút lông nhỏ làm bằng bạch ngọc, nó đã nằm trong hộp ba năm.
Đó là Vệ Lang tặng nàng, lập tức bị nàng đày vào lãnh cung, chưa từng thấy qua ánh mặt trời.
Nhớ tới lúc đó nàng oán hắn, lúc nào cũng phải đối đầu, còn cắn hỏng bút của hắn, nàng không nhịn được cong môi cười, lấy bút ra, soi dưới ánh mặt trời. Bạch ngọc bị ánh nắng chiếu vào, phát ra tia sáng lấp lánh, lúc ấy nàng không nhìn kỹ, bây giờ mới phát hiện, mặt trên khắc hoa hải đường cực kỳ xinh đẹp, ngón tay nàng chạm vào, không hề che khuất bông hoa, có thể thấy người khắc ra cũng mất rất nhiều công sức, ngay cả điểm này cũng nghĩ tới.
Hắn cũng mất rất nhiều công sức mới tìm được cây bút này, sau đó mua tặng nàng.
Mỗi một chuyện đều giống như dòng nước chậm rãi chảy qua, trước kia hắn để tâm như vậy nhưng nàng lại không biết, lúc ấy cũng không muốn biết.
Lạc Nguyên Chiêu đẩy cửa đi vào, từ xa đã thấy muội muội ngồi trước án thư không nhúc nhích, giống như người ngọc được khắc ra, không hề tì vết, không khỏi nghĩ thầm khó trách mới mười ba tuổi mà đã có người tới cầu hôn, hắn nói: “Bảo Anh, bây giờ muội rảnh không?”
Nàng bị dọa giật mình, cây bút trong tay suýt rơi xuống đất, sẵng giọng: “Sao ca ca tới mà không có tiếng động nào thế?”
Hắn nói: “Có việc gấp.” Bảo hai nha hoàn ra ngoài, hắn kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh nàng, “Hạ công tử nhờ người tới cầu hôn, muội quen hắn sao?”
Lạc Bảo Anh kinh ngạc: “Hắn thật sự tới cầu hôn?”
Lúc trước Hạ Sâm đã nhắc tới chuyện này, nhưng không ngờ hắn có thể đứng đầu bảng, cô nương khắp thiên hạ mặc cho hắn chọn, tại sao lại nhớ mãi không quên được nàng.
Thấy sắc mặt Lạc Bảo Anh có chút phức tạp, Lạc Nguyên Chiêu nói: “Nếu muội không thích, cho dù phụ thân và mẫu thân đều đồng ý thì ta cũng sẽ ra mặt thay muội, nhưng nếu thích, thì không còn gì tốt hơn.”
Ca ca thật sự quan tâm đến nàng, nàng rất cảm động, nhưng chuyện này phải nói như thế nào đây, nàng chỉ có thể thở dài: “Bọn họ đã quyết định chưa?”
“Sao có thể nhanh như vậy, chắc còn phải bàn bạc, ta chỉ là tới nói cho muội biết, bất kể muội nghĩ như thế nào thì đều phải nói cho ta, có hiểu không?” Lạc Nguyên Chiêu xoa đầu nàng, trực giác cho hắn biết muội muội đang che giấu tâm sự, nhưng nàng không muốn nói, hắn cũng không ép buộc nàng.
Lạc Nguyên Chiêu đi rồi, hai nha hoàn ngơ ngác nhìn nhau.
Bên trái là Vệ Lang, bên phải là Hạ Sâm, đều là nam nhân xuất sắc, nhìn khắp kinh thành, muốn nắm lấy trái tim của cô nương nào mà chẳng được, nhưng không may lại gặp phải cô nương nhà các nàng, hai nha hoàn không nhịn được đồng tình với hai người kia.
Nghe tiếng thổn thức ở bên cạnh, Lạc Bảo Anh lườm các nàng.
Lam Linh và Tử Phù yên lặng cúi đầu.
----------------
Tưởng phu nhân đến Lạc gia đã được một thời gian, nhưng Lạc gia từ đầu đến cuối không hề mời lại, lúc Hạ Sâm trúng cử vô cùng vui sướng, trải qua mấy ngày chờ đợi, tâm trạng vui vẻ đã biến mất gần hết, hắn biết, nếu không cưới được Lạc Bảo Anh, cho dù có công danh thì cũng có ích lợi gì? Hắn không thể tiếp tục chờ đợi!
Thấy ca ca muốn ra ngoài, Hạ Chi Hoa đuổi theo, giữ chặt tay áo hắn nói: “Ca ca, huynh muốn đến Lạc gia sao?”
“Đúng.” Hạ Sâm nghĩ thầm, hắn chết cũng phải chết cho rõ ràng, hắn muốn gặp Lạc Bảo Anh.
Thấy Hạ Sâm cố chấp như vậy, Hạ Chi Hoa không nhịn được khóc lên, cũng không thể hiểu nổi tâm tư của hắn, nàng nức nở nói: “Có lẽ Lạc gia không đồng ý, ca ca cần gì phải làm như vậy? Bằng vào Hạ gia nhà ta, ca ca muốn cưới ai mà chẳng được, sao cứ nhất định phải là Lạc Bảo Anh? Ca ca…” Nàng không muốn hắn bị giày vò, “Ca ca không được đi, vạn nhất…”
Thời gian này nàng tận mắt thấy hắn đọc sách nhiều đến mức nào, khắc khổ ra làm sao, cũng từng nghĩ tới, nếu ca ca thật sự trúng cử, vì phần tâm ý này của hắn, nàng hoàn toàn chấp nhận việc hắn cưới Lạc Bảo Anh, nhưng Lạc Bảo Anh lại có thể nhẫn tâm như vậy, không hề đồng ý, nàng thật sự không chịu đựng được, không muốn ca ca lại bị làm nhục!
Thấy nàng khóc thành như vậy, Hạ Sâm thở dài: “Chi Hoa, đến lúc muội thích một người, muội sẽ hiểu.”
Nếu đúng như vậy, nàng tình nguyện không thích!
Hạ Chi Hoa nói: “Ca ca, huynh trả lời muội trước đã, nếu Lạc Bảo Anh vẫn không đồng ý, huynh phải làm sao đây?”
Nàng muốn hắn chuẩn bị tâm lý.
Nhưng Hạ Sâm không trả lời, hắn lập tức rời đi.
Danh sách chương