Lâm Viễn hút mạnh một hơi thuốc che dấu kích động, huyệt thái dương cũng nhảy dựng lên theo nhịp tim.

“Cậu ăn cái gì vậy?” Lâm Viễn biết rõ còn hỏi, cố gượng chống lại.

“Tui ăn được tình yêu.” Mạnh Đường thẹn thùng rồi lại thành thật đáp, đôi mắt phượng vốn nên diễm lệ lạnh lùng mở ra thật to, bên trong tràn đầy vui sướng, ngây thơ, hoạt bát, sáng lấp lánh, hơi có chút khó hiểu không hợp, nhưng lại có loại tương phản đáng yêu.

Lâm Viễn ngại thừa nhận, mình thích người ta nhanh như vậy, ngoại trừ mặt mũi thì còn có thể thích cái gì? Tuy rằng người xinh đẹp đúng là khiến người ta thích không sai, nhưng nghe vào khó tránh khỏi quá nông cạn, cho nên Lâm Viễn muốn qua loa cho qua vấn đề này, về sau lại chậm rãi ở chung với nhóc con, chậm rãi phát triển.

Vì thế, Lâm tiên sinh giả vờ đứng đắn nói: “Có phải cậu nếm sai hương vị không?”

Mạnh Đường chớp mắt mấy cái, lại nhét một cục vào miệng, nhắm mắt lại nhai tỉ mỉ, hai tay đặt trên ngực, vẻ mặt say mê như giám khảo mỹ thực bình luận: “Không sai được, vừa ngọt vừa mềm, ngọt đến nghẹn cổ, may mắn còn có một chút socola đen đăng đắng và một chút vị chua của hoa quả trung hoà, cắn xuống có hơi dính răng, giống một ngụm kẹo hương cỏ bị bọc trong socola, bên trong còn mang theo một chút vị chua… tình yêu chính là 90% ngọt, 5% chua, và 5% đắng, hừm —— rất đúng vị.”

“Cậu…” Lâm Viễn nghe có chút mất tự nhiên, nhíu mày hỏi, “Làm sao cậu biết?”

Mạnh Đường thỏa mãn nhẹ nhàng thở ra một cái: “Trong tiểu thuyết thường xuyên có thể ăn được, có điều không ngon bằng tình yêu thật, tình yêu thật đặc hơn, vài hớp là có thể lấp đầy bụng, trong tiểu thuyết rất xốp.”

“Còn chưa từng có ai yêu tui như vậy đâu, nguyên hình tui rất béo, bọn họ đều ghét bỏ tui.” Nhóc mập mạp dùng đầu ngón tay chọt chọt hai gò má mình, giải thích, “Thật ra béo không chỉ vì tui ăn nhiều, còn bởi vì gien của tui biến dị, dù tui có ăn ít cũng không gầy xuống nổi…”

Nhưng mà Lâm Viễn cũng không để ý cái này, hình người Mạnh Đường biến ra phù hợp hết thảy ảo tưởng của hắn, về phần nguyên hình, Lâm Viễn chỉ cảm thấy vô cùng đáng yêu, còn ghét bỏ gì đó hoàn toàn không thể nào nói đến.

“Cậu không phải béo, ” Lâm Viễn an ủi, “Cậu chỉ là… lông dày thôi.”

Mạnh Đường cười ra một hàng răng trắng, nâng mắt lên, không tránh không né nhìn Lâm Viễn, dùng giọng điệu hiển nhiên hệt như quyết định giữa trưa ăn cái gì, nói: “Anh yêu tui, tui đây cũng phải yêu anh, nghe nói hai ngày trước anh viết đơn xin ký kết hôn nhân hả?”

“Viết thì viết vậy, ” Lâm Viễn châm điếu thuốc, vùi đầu hút mạnh, dùng logic và thói quen lý trí của nhân loại để đáp lại, “Nhưng mà tôi viết cái đơn xin đó chủ yếu là bởi vì nếu tôi không viết thì họ sẽ lập tức xóa đi ký ức của tôi, tôi không muốn, tôi cảm thấy những ký ức này rất tốt, cho nên mới xin hoãn một tháng…”

Mạnh Đường: “Chỉ là vì vậy?”

Lâm Viễn gật đầu như đảo tỏi: “Ừ.”

Mạnh Đường dùng đôi mắt đen lúng liếng nhìn hắn, nói: “Tui có thể khôi phục ký ức bị xóa bỏ của sinh vật, dù họ xóa trí nhớ của anh cũng không sợ, tui có thể tìm về.”

“A.” Vẻ mặt Lâm Viễn hơi xấu hổ, dừng một chút lại nghi hoặc nói, “Trên sổ tay không viết cậu có loại năng lực này.”

“Tui là mộng mô biến dị gien, cả tộc có lẽ cũng chỉ mỗi mình tui biết khôi phục ký ức, ” Mạnh Đường ưỡn ngực lên cao cao, ngang nhiên tự hào nói, “Thịt của tui cũng không phải là mọc ra chơi chơi!”

Lâm Viễn bị dáng vẻ kiêu ngạo của Mạnh Đường chọc cười.

Mạnh Đường sắp xếp logic, chậm rãi hỏi: “Nếu ký ức có thể tìm về, vậy anh có muốn đi hủy bỏ đơn xin kết hôn không?”

Lâm Viễn thô giọng nói: “Không đi.”

Cánh mũi tinh xảo của Mạnh Đường mấp máy, cố gắng bắt giữ tình yêu thơm ngọt trong không khí: “Vậy…”

Lâm Viễn cố gắng tìm về lý trí nhân loại của mình, bình tĩnh nói: “Trước hết cậu cứ ở chung với tôi đi, cảm thấy thật sự thích tôi thì lại bàn cái này, loại chuyện này không thể quyết định nhanh như vậy được.”

Mạnh Đường nhíu hàng mi thanh tú, từ bên giường đứng lên, mặt đối mặt dùng ánh mắt soi xét tỉ mỉ nhìn Lâm Viễn.

Mới đầu Lâm Viễn rũ mắt, hai người giằng co chốc lát, hắn như là bị Mạnh Đường nhìn đến hết cách, ngọt ngào lại đau đầu mà nâng mắt nhìn trở lại, tầm mắt hai người vừa mới giao nhau, Mạnh Đường liền mãnh liệt vươn hai tay ra ôm lấy Lâm Viễn, khuôn mặt cũng vùi vào ngực Lâm Viễn, rầu rĩ hỏi: “Không thể quyết định nhanh như vậy sao? Ba với mẹ tui ngày đầu tiên quen biết liền ở bên nhau, vậy nếu theo quy củ của nhân loại, tui phải chờ mấy ngày mới có thể thích anh?”

“Ý tôi là…” Lâm Viễn bối rối đạp tắt nửa điếu thuốc rớt dưới đất, giọng nói khẩn trương đến khô khốc, “Cậu không hiểu tôi một chút nào, còn tôi thì ít nhất cũng đã xem sổ tay mà họ phát cho tôi rồi.”

Nói thì nói vậy, nhưng cánh tay hắn đã trước đại não một bước ôm cả người Mạnh Đường vào trong lòng mình.

Hết sức nghĩ một đằng nói một nẻo!

“Tui rất hiểu anh.” Hơi nóng mềm mại giữa môi răng Mạnh Đường phất qua hõm cổ Lâm Viễn, “Tất cả tiểu thuyết của anh tui đều ăn rồi, ngay cả cái bộ viết sớm nhất cũng đã ăn, mỗi chữ đều nhai không còn chút mùi vị, sao có thể nói là không biết?”

Trong lòng Lâm Viễn bỗng dưng run lên.

Mạnh Đường: “Hương vị mấy bộ truyện lúc đầu của anh tựa như chuối tiêu vậy, nhưng nghĩ đến anh, ngay cả mấy cái đó tui đều nắm mũi ăn sạch, chỉ có thể là bởi vì yêu thôi.”

Lâm Viễn dở khóc dở cười.

“Được không? Mình yêu nhau đi, ” Mạnh Đường hơi hơi ngẩng mặt lên, trán tựa trán với Lâm Viễn vội vàng nói xong, thuộc tính tham ăn của nhóc mập mạp lộ rõ, “Tui hy vọng anh có thể vẫn luôn thích tui, luôn cảm thấy tui đáng yêu, như vậy mỗi ngày tui đều có đồ ăn ngon.”

Đây mới thật sự là nghĩa đen của câu có tình yêu uống nước cũng no!

Tình nhân trong mộng ôm lấy mình làm nũng không ngừng, giữa hai cánh môi cách xa mình chỉ có vài cm tản ra mùi thơm ngọt dụ người, Lâm Viễn xác thực không làm Liễu Hạ Huệ nổi nữa, mơ mơ màng màng cúi đầu, hôn xuống.

Khi đầu lưỡi chạm nhau, Lâm Viễn cảm thấy mình giống như nếm được vị ngọt tản ra mùi cỏ thơm, ở giữa lại trộn lẫn một chút đắng của socola, cùng một chút chan chát của ô mai, hoàn toàn ăn khớp với miêu tả của Mạnh Đường lúc trước. Lâm Viễn dùng bàn tay bao lấy đôi mắt mở tròn trìa trịa của Mạnh Đường, xong cũng tự nhắm mắt lại, giống như đang nhấm nháp mỹ thực, hút lấy hương vị tình yêu trong truyền thuyết còn sót lại trên đầu lưỡi Mạnh Đường.

Một nụ hôn lâu dài qua đi, Mạnh Đường lại hăng hái dùng cái mũi nhỏ ngửi ngửi trên hõm cổ Lâm Viễn, hai má đỏ như lửa đốt.

Lâm Viễn khàn giọng, vịn bả vai Mạnh Đường hỏi: “Ngửi cái gì đó?”

Mạnh Đường thèm thuông liếm liếm môi, ánh mắt lóe sáng thăm dò: “Ngửi được mùi thịt kho tàu, có phải anh muốn ngủ với tui không…”

Lâm Viễn không chỗ nào che giấu cảm xúc phát điên chặn miệng Mạnh Đường, Mạnh Đường bị vị thịt nồng đậm thơm nức trong không khí làm thèm thuồng không ngừng hít mũi, một nụ hôn mới vừa chấm dứt, liền vội vàng chộp lấy mấy miếng tình dục vị thịt kho tàu nhét vào trong miệng nhai.

Hai vạn chữ mới đăng của Lâm Viễn Mạnh Đường còn chưa xem xong, có điều những cảm xúc này đã đủ để chăm cậu ta đến béo tròn béo trục.

Mình thật khờ, thật ngốc, nhóc mộng mô vừa hưởng dụng kẹo thịt và phô mai sữa vừa nghĩ, lúc trước vì sao cứ cố chấp buộc hắn viết truyện chứ, yêu đương một cái thôi không phải liền giải quyết xong xuôi vấn đề cơm ăn rồi sao? Hết chương 74
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện