Tuy rằng Lâm Viễn viết thư tha thứ, nhưng tội phạm mộng mô cũng không có khả năng phóng thích ngay tại chỗ, khẩu cung phải ghi lại một năm một mười, đồng lõa cũng đều phải khai báo rõ ràng, dùng để thành lập hồ sơ phạm tội, cho nên sau khi Lâm Viễn làm xong hết yêu cầu liền cùng với cha mẹ bị đưa về nhà chờ tin tức, mộng mô với đám đồng bọn thì còn phải bị nhốt trong sở tạm giam ma vật hai ngày trước khi khai báo rõ ràng toàn bộ sự việc.

Trong khu tạm giam ma vật có phòng tạm giam đặc biệt thiết kế riêng cho các loại ma vật, nơi giam giữ loại ma vật có thể dùng ma lực mở ra lối đi như mộng mô, vách tường được dùng vật liệu đặc biệt xây nên, loại vật liệu này có thể hút đi ma lực giống như bọt biển hút nước, mộng mô không có biện pháp mở hang động trên vách tường trốn vào thế giới khác.

Mộng mô và năm đồng bọn cùng bị nhốt vào phòng tạm giam, năm đồng bọn tinh thần mẫn cảm còn chưa hoàn hồn lại từ trong khiếp sợ bị bắt, vẫn cứ hôn mê. Còn con mộng mô tinh thần và cân nặng đều lớn mạnh thì vừa giẫm lên mặt đất phòng tạm giam liền bị ép biến trở về nguyên hình, cục lông tròn mập ú uể oải dưới đất, dùng móng vuốt hồng hồng xoa cái bụng trắng trắng nhỏ giọng hỏi: “Tui đói bụng rồi, có gì tui ăn được không?”

Thợ săn ma bị hỏi gãi đầu, đến phòng làm việc lật tìm nửa ngày, đưa cho mộng mô một quyển «Từ điển Tân Hoa».

Mắt đậu đen của mộng mô mở tròn xoe, dùng móng vuốt ôm từ điển, sợ ngây người: “Cái… cái này có gì khác nhân loại ăn rễ cỏ, gặm vỏ cây?”

Quả thực chính là ngược mô! Thợ săn ma vô tình đóng cửa lại.

Mộng mô muốn ngưng tụ ma lực thực thể hóa ra điện thoại để xem tiểu thuyết của Lâm Viễn, nhưng di động mới vừa hiện ra một miếng dán thuỷ tinh công nghiệp, ma lực còn thừa của mộng mô đã bị vật liệu đặc biệt của phòng tạm giam hút sạch. Mộng mô vứt “di động” chỉ có một cái miếng dán xuống đất, rưng rưng mở ra từ điển Tân Hoa ra ăn cơm tù, móng vuốt hồng phấn lật lật trang, ba cánh miệng tuy rằng nhìn như không ăn gì, nhưng cũng theo động tác lật trang không ngừng nhai nhai, bắt đầu từ phát âm a, a a ai ai an an ao… Mộng mô nhai nửa ngày, lại cảm giác trong bụng trống trơn.

Nhân loại nhai vỏ cây tốt xấu còn có chút hương vị vỏ cây, còn từ điển Tân Hoa này bất luận mùi vị gì cũng không có, hơn nữa cũng không no bụng, ăn cũng y như chưa ăn, nhóc mập mạp không cam lòng mà nhai nuốt, bụng kêu ọt ọt, trong đôi mắt đậu đen chứa đầy nước mắt, quyết tâm sau khi ra tù sẽ ra sức sửa chữa sai lầm trước đây, làm lại đời mô, không bao giờ bị đưa vào cái chỗ này nữa.

Hai ngày sau, Lâm Viễn nhận được thông báo, đến mang mộng mô về nhà.

Theo quy định thì hắn không thể tiết lộ chuyện này với cha mẹ hắn, dù nói ra ở trong nhà thì thợ săn ma cũng chưa chắc đã biết, nhưng Lâm Viễn không muốn chọc phải phiền toái, hắn nhét mộng mô mập ú vào trong ngực mang về nhà, về phòng ngủ đóng cửa lại, mới thả mộng mô ra từ trong áo khoác.

Từ hai ngày trước, sau khi ở đại đội chấp pháp biểu đạt ý nguyện muốn sống cùng mộng mô, Lâm Viễn nhận được một quyển sổ tay đặc biệt in ra cho hắn, trên đó là một ít chú ý khi ở chung với mộng mô, cùng với giới thiệu về loại ma vật mộng mô, hai ngày này Lâm Viễn đem quyển sổ lăn qua lộn lại xem thiệt nhiều lần, cũng sắp thuộc lòng hết, nhưng khi thật sự ở cùng một chỗ với nhóc con thần kỳ này, Lâm Viễn vẫn không thể ngăn nổi mà có chút khẩn trương.

Mộng mô bẹp một phát rơi từ trong áo khoác của Lâm Viễn xuống giường, bụng hướng xuống dưới nằm úp sấp, thịt béo gợn sóng quanh người chậm rãi tản ra trên rap giường, cả người mộng mô thoạt nhìn tựa như một cái bánh tròn bự.

Lâm Viễn nhịn không được dùng ngón tay nhẹ nhàng chọt chọt trên cái bánh.

Cách một lớp da lông mềm mại, Lâm Viễn có thể cảm giác được xương cốt tinh tế mảnh khảnh của mộng mô dưới làn da, khung xương nhóc con này thật ra rất nhỏ, phần phồng lên đều là da lông và thịt mỡ, Lâm Viễn thu tay lại giống như sợ chọt hỏng mộng mô, nói: “Đứng lên đi.”

Mộng mô dựng người lên, thịt mỡ nằm xoài bốn phía lập tức chảy hết xuống dưới, mộng mô xoa xoa cái bụng bẹp bẹp, chịu đựng đói khát nói lời cảm ơn trước: “Cám ơn anh viết thư tha thứ, không thì tui với người nhà tui nhất định phải ở trong đó thật lâu.”

Lâm Viễn không được tự nhiên khụ một tiếng, ngồi xuống bên giường: “Ừm.”

Mộng mô bịch bịch chạy lên trên đùi Lâm Viễn, dùng hai móng vuốt nho nhỏ ôm một đầu ngón tay Lâm Viễn vào trong ngực, cúi mí mắt ủ rũ nhỏ giọng nói: “Tui biết tui sai ở đâu, tui không nên tự tiện bắt anh vào trong mơ nhốt lại, không nên hù dọa anh, không nên ép anh viết truyện, tui sai rồi, xin lỗi, bao giờ viết chương mới là tự do của anh.”

“À… khụ.” Lâm Viễn hắng giọng một cái, có chút không được tự nhiên.

Lúc Lâm Viễn phẫn nộ sợ hãi nhất là đoạn thời gian vừa bị mộng mô bắt tới, sau đó phát hiện mình sẽ không bị tổn thương thực chất, hắn cũng dần dần không kích động vậy nữa, chỉ là bị quấy rầy như vậy chất lượng giấc ngủ vẫn luôn không tốt, hơn nữa trong lòng nghẹn một đám lửa không chỗ xả, bắt nhóc con này ra chỉ là để trút giận một phen. Nhưng Lâm Viễn là một tên tính tình mềm, nếu đầu sỏ gây tội cứng với hắn, thì hắn có thể cứng theo hung hăng trách cứ một phen, nhưng đối với một bé con ra sức bán manh lấy lòng như vậy, Lâm Viễn thật sự là không tức giận nổi, lại thêm mình vô cớ ngừng truyện ba tháng quả thật cũng khá thiếu đòn, cho nên hắn vốn định cho qua việc này. Nhưng giờ phút này được đối phương nghiêm túc xin lỗi như thế, Lâm Viễn lại cảm thấy nếu chỉ mới một giây mình đã tỏ vẻ tha thứ cũng không ổn lắm, tốt xấu cũng phải khiển trách một chút, mới phù hợp với thân phận người bị hại của mình.

“Anh có thể tha thứ cho tui không?” Mộng mô dùng gương mặt lông xù xù cọ cọ mu bàn tay Lâm Viễn, lại dùng đầu lưỡi phấn hồng liếm đầu ngón tay Lâm Viễn, “Anh nguôi giận chưa?”

Lâm Viễn cân nhắc một chốc, để đề phòng mềm lòng diễn không nổi, liền dời tầm mắt đi không nhìn mộng mô, cố ý căng đường cong trên mặt ra thẳng băng cứng ngắc, giọng điệu lành lạnh nói: “Tôi bị cậu hành hạ hai tháng, sao có thể nguôi giận nhẹ nhàng như vậy.”

Mộng mô chớp chớp mắt đậu đen, hỏi: “Phải làm thế nào anh mới có thể nguôi giận?”

Lâm Viễn ác liệt nói: “Tôi cũng muốn nhốt cậu lại một phen.”

Nói xong, hắn bỏ mộng mô vào trong cái lồng hamster cỡ bự đã mua từ trước đó, bên trong phân chia ba tầng, có các loại cầu thang, cầu trượt, hành lang, phòng nhỏ, bóng lăn…

Mộng mô dùng móng vuốt bám cửa, đáng thương nhìn chằm chằm Lâm Viễn, cái đuôi to xoã tung không ngừng lắc lắc sau cái mông mập ù.

“Thành thật ở bên trong chốc lát đi, cảnh tỉnh một chút.” Lâm Viễn kéo bản mặt ra thật dài, trong ánh mắt nhìn mộng mô lại có một chút ý cười như có như không.

Mộng mô đứng ngốc ở trong lồng một chốc, cánh mũi đen ướt át như cún con mấp máy, ngửi ngửi chốc lát, bỗng nhiên dùng móng vuốt vồ hai phát trong không khí, sau đó nhét một cục không khí vào miệng, vẻ mặt háu ăn bắt đầu nhai.

“Cậu đang ăn gì đó?” Lâm Viễn hỏi.

Đích thật là hắn đã tìm hiểu tập tính của mộng mô từ trong sổ tay, biết bọn nó không ăn đồ ăn thật thể, nhưng mắt thấy mộng mô nhét không khí vào miệng, Lâm Viễn tồn tại tư duy quán tính nhất thời vẫn không kịp phản ứng.

Nhóc mập mạp thích ý nheo đôi mắt đậu đen, nói: “Ăn đáng yêu.”

Mặc dù Lâm Viễn có nghe không có hiểu, nhưng vẫn bị biểu tình của mộng mô làm cho cảm thấy cực kỳ đáng yêu!

“Lại tới nữa!” Nhóc mập mạp lại vồ hai cục không khí vội vàng nhét vào miệng, vừa ăn vừa mơ hồ không rõ mà bình luận “Đáng yêu nguyên chất là ăn ngon nhất, vừa thơm vừa ấm, giống phô mai sữa, chỉ là nguyên chất rất khó tìm… hưm —— ăn ngon thiệt!”

Dù sao cũng là nhà ẩm thực, nhóc mập mạp ăn cái gì cũng đều có thói quen phát biểu bình luận một phen.

Lúc này Lâm Viễn mới mơ hồ nhớ ra —— mộng mô lấy cảm xúc nhân loại làm thức ăn, có điều thứ như cảm xúc tương đối phức tạp, một người rất ít có thời khắc trăm phần trăm đắm chìm trong một cảm xúc nào đó, đa số thời gian đều là vài loại cảm xúc cùng tồn tại, mà vừa rồi mình đích thật là phát ra từ tận đáy lòng, không hề phân tâm cảm thấy thằng nhóc này đặc biệt đáng yêu, vậy hiện giờ mộng mô đang ăn hẳn là cảm xúc ngọt ngào “cảm thấy người nào đó thật đáng yêu”.

“Tôi không có cảm thấy cậu đáng yêu.” Lâm Viễn vội vàng phủ nhận để bảo vệ tôn nghiêm người bị hại của mình.

“Anh không lừa được tui đâu.” Mộng mô chống hai cái vuốt nhỏ trên eo, ưỡn bộ ngực nhỏ trắng noãn mềm mại, hết sức được sủng mà kiêu, “Anh đã hết tức giận rồi, tức giận là đắng, vừa rồi tui ăn không có đắng chút xíu nào hết!”

Lâm Viễn bất đắc dĩ đỡ trán: “…”

Nhân loại không thể giấu diếm cảm xúc với mộng mô, việc này Lâm Viễn cũng đọc được trong sổ tay, có điều không tự mình trải nghiệm một lần thì vẫn không có cách nào chân thực cảm nhận được năng lực của mộng mô.

“Anh đã hết tức giận, thì mở cửa ra đi.” Nhóc mập mạp giống như tù phạm dùng móng vuốt nắm lấy mấy thanh sắt tạo thành cánh cửa.

Lâm Viễn mở cửa ra, cầm mộng mô ở trong tay nhẹ nhàng nhéo nhéo, hỏi: “Còn chưa hỏi cậu, cậu có tên không?”

Mộng mô: “Đương nhiên là có, cả nhà tụi tui đều họ Mạnh, bởi vì tui thích ăn ngọt, cho nên ba mẹ tui đặt tên cho tui là Mạnh Đường.”

Lâm Viễn cười: “Sao không kêu Mạnh Điềm?”

Mộng mô: “Anh trai tui tên Mạnh Điềm.”

Lâm Viễn: “…”

Hai anh em này thẳng không nổi mà.

“Mấy miếng đáng yêu vừa rồi không đủ ăn.” Mạnh Đường xoa cái bụng đói hai ngày, ánh mắt sáng lấp lánh hỏi, “Hai ngày này anh có đăng chương mới chưa?”

Lâm Viễn gật đầu: “Ừm… mỗi ngày đăng một vạn chữ.”

“Tui muốn ăn! Tui muốn ăn!” Mạnh Đường kích động nhảy tới nhảy lui ở trên giường, thịt béo trên người rung rung một trận.

Lâm Viễn lấy điện thoại ra nhấn vài cái mở giao diện tiểu thuyết của mình ra, đang muốn đưa cho Mạnh Đường, lại tựa như bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, quanh co lòng vòng nói: “Cậu thế này cầm di động không tiện, không bằng… biến ra hình người rồi lại xem?”

Mạnh Đường lập tức ngoan ngoãn biến ra dáng vẻ Lâm Viễn không chống đỡ được nhất, ôm di động bắt đầu khai tiệc, toàn bộ hành trình xem truyện miệng chưa từng nhàn rỗi, vẫn luôn nhai nuốt không ngừng, thần kỳ nhất chính là Lâm Viễn còn mơ hồ có thể nghe thấy tiếng Mạnh Đường nhai, nghe giòn giòn, ngập nước, có hơi giống nhân loại gặm táo.

Mạnh Đường xem truyện, Lâm Viễn xem Mạnh Đường.

Mạnh Đường ăn chốc lát, bỗng nhiên lại ngẩng mặt lên, dùng cái mũi nhân loại tinh xảo ngửi ngửi trong không khí, ngửi ngửi, cậu vươn tay vồ một nắm không khí ở phía Lâm Viễn, ngoàm một hơi ăn vào miệng.

Lâm Viễn bị cậu ta ăn cho tâm hoảng ý loạn, vội hỏi: “Cậu… lại ăn cái gì đó”

Mạnh Đường chuyển động quai hàm hai cái, hai má lại nhanh chóng biến thành màu hồng nhạt, như là ngại ngùng.

“Ôi mẹ…” Bản mặt già của Lâm Viễn đỏ lên.

Cổ Mạnh Đường lăn lộn lên xuống, giống như đang không ngừng nuốt nước miếng: “Ngọt quá, ngọt muốn chết.”

Lâm Viễn sụp đổ lấy ra gói thuốc từ trong túi quần, đứng dậy đi ra ngoài.

Mạnh Đường lại vươn tay kéo lấy góc áo hắn, nửa thẹn thùng nửa hiểu rõ nói: “Anh yêu tui hả?”

“Ai, ai yêu!?” Lâm Viễn vội rút ra một điếu thuốc nhét lên miệng che giấu quẫn bách, nhưng tay bật lửa lại run rẩy đến độ ngọn lửa cũng nhắm không chuẩn, tâm trạng hắn đang hỏng bét, một bàn tay tinh tế mềm mại chụp lên tay hắn, giúp hắn giữ vững ngọn lửa, Lâm Viễn hệt như được cứu trợ hút mạnh một hơi, thuốc rốt cục cũng châm lên.

Hết chương 72
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện