Một nhà bốn miệng đến đông đủ.

Chú mực lại phát ra vài âm thanh tinh tế, hỏi Thẩm Diệu tới như thế nào, có mệt hay không, có đói bụng không, cực kỳ giống một người mẹ hiền ôn hòa săn sóc.

Thẩm Diệu lần lượt đáp lại, một người một quái đang trò chuyện, kraken ba ba đưa ra một cái xúc tu cẩn thận cuốn đi một đám hải tảo không thu hút trên đầu chú cá mực, thoạt nhìn giống như một nam sinh dịu dàng phất đi vật bẩn trên đầu bạn gái.

Chú mực thẹn thùng kêu một tiếng lấy làm cảm ơn, bởi vì xúc tu của y không dài bằng đầu, cho nên trên đỉnh đầu có đồ dơ không tự mình với tới được, hoặc là phải cọ trên đá ngầm, hoặc là đến nhờ kraken ba ba hỗ trợ.

Kraken ba ba phát ra một tiếng gầm nhẹ từ tính, hai phụ huynh hải quái ở trước mặt bọn nhỏ liếc mắt đưa tình đến vui quên trời đất, lúc này, kraken ba ba không thoải mái chớp chớp con mắt bự xanh lục của mình, nâng xúc tu lên chùi chùi trước mắt.

“Có cá vào mắt ba ba.” Thẩm Diệc Thanh giải thích cho Thẩm Diệu hoàn toàn không hiểu mô tê gì.

Thẩm Diệu dùng phương thức tư duy của kraken suy tư một chốc, nói: “Giống như mắt chúng ta có cát vào đúng không?”

Thẩm Diệc Thanh: “Không sai.”

Thẩm Diệu nhất thời cảm thấy mình thật sự là quá thông minh.

Mắt quá lớn cũng có phiền não rất lớn, có khi sẽ có cá nhỏ xem mắt kraken thành vách đá mà không đầu không đuôi chui vào, dẫn đến mắt bị mờ, hơn nữa đoạn thời gian trước có một lượng lớn cá di cư tới từ vùng biển phương bắc, rất nhiều con trong số chúng không biết kraken đã khoanh vùng địa bàn ở nơi này, cho nên thường xuyên có cá không cẩn thận xông vào. Dù sao thì mục đích dùng nguyên hình gặp mặt Thẩm Diệu một lần đã đạt tới, kraken ba ba liền dứt khoát biến về hình dạng ngụy trang dễ dàng sinh hoạt hơn, thân thể khổng lồ như quả núi ấy nhanh chóng thu nhỏ lại dưới sự cắn nuốt của cả một quân đoàn ảnh ma, nước biển xung quanh chợt vọt về phía vật khổng lồ biến mất để bổ khuyết chỗ trống, chỗ giao nhau giữa mặt tường và mặt biển một giây trước lập tức xuất hiện một lốc xoáy lam sẫm thật lớn, lốc xoáy giống như cái miệng khổng lồ của thần biển, cùng với tiếng sóng xoay ù ù, tham lam không hề gián đoạn cắn nuốt nước biển mặn chát. Cùng lúc đó, chú mực cũng bắt đầu biến hình, ba vật nhỏ thể trọng nhẹ là Thẩm Diệu, Thẩm Diệc Thanh và em gái kraken đều bị cơn sóng hung ác điên cuồng này cuốn vào, ở trong biển dùng dạng xoắn ốc với tốc độ cực cao bị cuốn xuống phía dưới…

Thẩm Diệu có loại cảm giác như đang chơi tàu lượn siêu tốc dưới nước, trong tầm mắt đều là cảnh tượng đáy biển không ngừng xoay tròn và bọt nước bị đánh ra khi sóng biển đập vào vách kết giới, may mắn lúc ở trong đội cậu từng tiếp nhận huấn luyện biến đổi góc độ, cơ thể thừa nhận được, không thì hiện tại chắc là đã bị cuốn đến nôn.

Hai đại hải quái đều biến trở về hình người, biển rộng cũng theo đó bình tĩnh trở lại, lúc này Thẩm Diệu mới phát hiện mình đã chìm đến đáy biển, dưới chân cậu là một vùng cát trắng, ánh sáng lập lòe từ trên bầu trời chiếu xuống đất bằng, bị dòng nước khuấy động, vụn sáng chưa kịp tiếp đất đã phân tán tung bay, lóe ra từng mảnh vụn như sao trời.

Kết giới cứng cáp như một cái kén trong suốt bảo vệ Thẩm Diệu, bốn phía không ngừng có bong bóng bàng bạc xuyên thấu kết giới tiến vào, đây là không khí Thẩm Diệc Thanh dùng ma lực dẫn xuống từ trên mặt biển, chúng đến từ gió biển lạnh lẽo tháng hai, lại xuyên thấu qua nước biển băng hàn một đường vọt xuống, nhưng mà khi thông qua kết giới hơi nóng, chúng nó bị xông nóng hầm hập, cho nên không khí trong kết giới vẫn luôn ấm áp dạt dào, giống như mở điều hòa.

Thật ra thì cái này cũng là hô hấp nhân tạo trên ý nghĩa nào đó… Thẩm Diệu có một tích tắc thất thần, đáy lòng giống như tức khắc rải đầy đường ngọt.

Cát trắng dưới đáy biển sôi nổi rơi xuống, tầm mắt Thẩm Diệu không bị che chắn, lúc này cậu mới phát hiện một nhà kraken đều đã biến thành người hình, hơn nữa có thể là vì quan tâm cảm xúc của khách, họ đều thừa dịp cát trắng bay đầy trời vừa nãy mà mặc quần áo nhân loại vào. Mặc dù ở trong nước bất luận thế nào cũng có chút không hợp, nhưng chung quy vẫn dễ chấp nhận hơn là mông trần bơi qua bơi lại.

Hình người của kraken ba ba cùng phong cách với Thẩm Diệc Thanh, đều là tuấn mỹ mang theo tí bá đạo và tà khí, mà ngụy trang của chú mực cũng phù hợp với tính cách của y, là một mỹ nam tử thoạt nhìn gần như thanh xuân dào dạt, mặt mày dịu dàng, trong mắt giấu một tầng sáng trong trẻo, mà em gái kraken đang ở tuổi điệu đà thì… đang đổi tới đổi lui.

“Anh cảm thấy ngụy trang này không hợp với khí chất của em lắm.” Thẩm Diệc Thanh uyển chuyển nói.

Em gái kraken tóc vàng mắt xanh môi đỏ mọng rực lửa trước nhô sau vểnh: “Em thích hợp với kiểu gì?”

Thẩm Diệc Thanh nghiêm túc giúp em gái suy nghĩ hình dạng, thoạt nhìn tựa như anh trai nhân loại đang giúp em gái tham mưu quần áo thích hợp: “Tuổi nhỏ một chút, gương mặt phương đông, tóc thẳng màu đen, da rất trắng, mắt vừa to vừa tròn, mũi cao nhưng đường cong không cần quá sắc bén, chóp mũi nhỏ nhỏ nhọn nhọn, có hai má lúm đồng tiền, cằm tinh xảo nhưng khuôn mặt lại hơi có chút thịt, môi trên mỏng, môi dưới hơi dày hơn môi trên một ít… diện mạo như vậy vô cùng đáng yêu.”

Thẩm Diệu trùng hết tất cả đặc điểm: “…”

Em gái kraken càng nghe càng thấy không đúng, kháng nghị: “Người anh hình dung hình như là chị dâu mà!”

Thẩm Diệc Thanh đột nhiên phát hiện, miệng há thành một chữ O, nước biển lập tức ùa vào.

Thẩm Diệu ở trong kết giới cười đến đau bụng, nói với em gái: “Em cứ biến theo sở thích của mình đi.”

Em gái liền biến thành một thiếu nữ phương đông tinh xảo như búp bê sứ, ngũ quan có loại cảm giác lạnh lùng diễm lệ, mặc dù vẫn không quá hợp với tính cách cô bé, nhưng cô bé thích thì tốt rồi.

Thẩm Diệc Thanh bất đắc dĩ giải thích: “Vừa rồi anh không phải cố ý…” Dừng một chút, kraken bảo bảo cơ trí thuận thế nói lời tâm tình, “Có lẽ trong cảm nhận của anh, Diệu Diệu chính là đại diện cho xinh đẹp.”

Vị trí hiện tại của bốn người họ chính là ngôi nhà nhỏ mà kraken ba ba đặc biệt xây cho con gái, kraken ba ba lên tiếng kêu Thẩm Diệc Thanh dẫn Thẩm Diệu đi xung quanh nhà thăm thú một chút, Thẩm Diệc Thanh liếc nhìn ba hắn, hơi lúng túng nói: “Hou, hou, hou?”

Ba, bộ dạng của ba thoạt nhìn còn trẻ hơn con nữa, thích hợp sao? Lớp ngụy trang của kraken ba ba quả thật là thoạt nhìn chỉ có dáng vẻ hai mươi tuổi, mặt còn nộn hơn cả Thẩm Diệc Thanh, thoạt nhìn không giống ba Thẩm Diệc Thanh, trái lại như là em trai Thẩm Diệc Thanh…

Kraken ba ba vô cùng cưng con trai lập tức tiếp nhận đề nghị, mềm hóa lớp ngụy trang định sửa bề ngoài lớn thêm mười tuổi, nhưng mà Thẩm Diệc Thanh lại thừa dịp ba hắn mềm nhũn mà bơi qua, đưa tay xoạt xoạt vẽ ra vài nếp nhăn nơi khoé mắt ba hắn!

Kraken ba ba lập tức kéo phẳng khóe mắt, phẫn nộ nói: “Hou hou!”

Còn quấy rối nữa là ba đánh ót đó!

Đối với kraken không có mông mà nói, đánh ót liền tương đương với đét mông.

Kraken bảo bảo cực kỳ sợ bị đánh ót trước mặt Thẩm Diệu vội vàng bơi về, nắm tay Thẩm Diệu dẫn cậu bơi ra, nói: “Diệu Diệu đi, dắt em đi thăm nhà anh.”

Thẩm Diệu ngoan ngoãn bơi theo hắn, hiếu kỳ nói: “Vừa rồi chú nói gì với anh vậy?”

Thẩm Diệc Thanh mặt dày mày dạn nói: “Ông ấy nói nửa năm không gặp anh hiểu chuyện hơn nữa rồi.”

Thẩm Diệu: “…”

Thẩm Diệu cảm thấy mình cần phải học tập tiếng kraken một chút.

Nếu khuẩn nhân có thể học được tiếng long tộc, vậy mình học tiếng kraken khẳng định cũng không vấn đề.

Thẩm Diệc Thanh dắt Thẩm Diệu đi thăm phòng ngủ của mình trước, nói là phòng ngủ, nhưng dưới biển cũng không có biện pháp thật sự xây tường, cho nên trên thực tế vẫn là không gian trống trải, chỉ là có một đám san hô cao to dày đặc mọc chung một chỗ, hình thành tường san hô có tác dụng phân cách không gian.

Hết chương 65
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện