Thẩm Diệu chìm vào trong biển, nơi cách bàn chân hai ba mét chính là cái đầu mang diện tích sa mạc lại còn không có một ngọn cỏ của kraken ba ba, hiện giờ làn da hắn là một loại màu cam ấm áp, màu cam là màu sắc khi cảm xúc kraken vui sướng, việc này nói lên rằng tận đáy lòng hắn hoan nghênh Thẩm Diệu đến chơi.
Đây cũng là tất nhiên, năm đó sau khi Thẩm Diệc Thanh được ba ba cứu về, trong một đoạn thời gian thật dài, mỗi ngày đều không ngừng khen Thẩm Diệu là một cậu bạn nhỏ thiện lương ấm áp cỡ nào, ở trong phòng thí nghiệm đã trợ giúp mình như thế nào, cho nên điểm ấn tượng của kraken ba ba đối với Thẩm Diệu đã cày max cấp vào rất nhiều năm trước rồi.
Sau khi Thẩm Diệc Thanh xuống nước, đưa bàn tay vào kết giới nắm lấy Thẩm Diệu bơi về một phương hướng cố định, đồng thời phun bong bóng nói: “Diệu Diệu đến đây, mắt phải của ba ba ở phía đông chúng ta đó.”
Mà mắt trái thì ở phía tây! Có điều mắt phải tương đối gần hơn, cho nên trước hết để ba ba dùng mắt phải xem một chút trước đã.
“Được.” Thẩm Diệu cố gắng thích ứng loại phương thức nói chuyện quỷ dị này, lễ phép không làm ra bất cứ phản ứng kinh ngạc hoặc khoa trương gì.
Thẩm Diệc Thanh vừa xuống biển liền biến ra mấy cái xúc tu trợ lực sau người, bơi nhanh hơn nhân loại không biết bao nhiêu, xúc tu phiêu dật bày ra dạng cuộn sóng dưới biển, rất nhanh bọn họ liền đến được biên giới đỉnh đầu kraken ba ba đồng thời bơi xuống phía dưới. Thẩm Diệu bị Thẩm Diệc Thanh kéo chìm xuống, không ngừng chìm xuống, sau khi lướt ngang qua vầng trán đầy đặn của kraken ba ba, trước mặt Thẩm Diệu bỗng nhiên xuất hiện một bức tường tròn tản ra ánh huỳnh quang xanh biếc, diện tích bức tường bởi vì xuyên thấu cho nên rất khó tính ra, nhưng đường kính nói ít cũng phải có hơn mười mét, chất liệu tạo thành “bức tường” trong suốt, thoạt nhìn tựa như một mặt hồ dựng đứng, mặt ngoài bóng loáng của bức tường phản chiếu ra hình ảnh Thẩm Diệc Thanh và Thẩm Diệu tay cầm tay.
Màu xanh huỳnh quang này Thẩm Diệu rất quen thuộc, mắt ở nguyên hình của Thẩm Diệc Thanh chính là màu sắc này, cho nên cậu lập tức nhận ra, thoáng nghiêng mặt nhỏ giọng xác nhận lại: “Đây là mắt của chú phải không?”
“Diệu Diệu thật thông minh.” Thẩm Diệc Thanh bắt lấy hết thảy cơ hội ca ngợi Thẩm Diệu, lại cười nói, “Ba đang nhìn chúng ta đó.”
Thẩm Diệu khom lưng với bức tường và chúc tết bức tường: “Chú năm mới vui vẻ.”
Kraken ba ba khẽ kêu: “Hou hou hou —— ”
Giọng thấp ù ù siêu nặng ấy lấy xu thế gió cuốn mây tan đánh sâu vào vùng biển trong phạm vi mấy trăm mét, nghe vào còn có lực rung động hơn lúc ở trên du thuyền vừa rồi, cơ thể Thẩm Diệu lắc lư, nếu không phải tố chất tâm lý của cậu tốt thì hiện tại khẳng định đã ngất đi rồi.
Thẩm Diệc Thanh nghe tiếng hô của ba ba xong, cười ha ha không ngừng, phiên dịch: “Ba ba nói, tốt tốt tốt, con cũng năm mới vui vẻ, đến thì đến còn mang theo cái gì vậy chứ.”
Thẩm Diệu mím môi nén cười.
Cậu đoán là Thẩm Diệc Thanh dùng giọng điệu gần sát với thói quen nói chuyện của nhân loại để phiên dịch lời ba ba hắn, không thì phương thức nói chuyện của kraken không khỏi quá bình dân rồi…
Lúc này, vùng biển ở phương xa lại xao động lên, từ rất xa có một bóng đen to lớn nhanh chóng tiếp cận bên này, Thẩm Diệc Thanh vội giải thích: “Đó là chú của anh, hẳn là chú ấy tới cùng với em gái anh.” Nói đến đây, Thẩm Diệc Thanh trấn an Thẩm Diệu, “Hình thể của chú rất nhỏ, chỉ lớn bằng một phần ba của ba anh thôi, không cần sợ.”
Khi nói chuyện, con mực biến dị to lớn đã bơi tới gần, bởi vì hình thể y tương đối nhỏ xinh, cho nên ở khoảng cách này Thẩm Diệu có thể nhìn thấy toàn cảnh. Chú cá mực này có đầu dài hình tam giác, thoạt nhìn cứng cứng dẹp dẹp, không mềm mại đến độ nước biển vừa lướt qua chính là một trận cuộn sóng giống như kraken, hơn nữa chiều dài xúc tu rất ngắn. Ngắn này không chỉ là ngắn về giá trị tuyệt đối, còn bao gồm cả tỉ lệ —— tỉ lệ giữa đầu và chiều dài xúc tu kraken ước chừng là 1:1.5, xúc tu dài hơn đầu, mà tỉ lệ đầu và chiều dài xúc tu mực ước chừng là 1:0.5, hệt như dưới đầu mọc ra một loạt chân ngắn ngủn, nhìn mà chọc người ta thương yêu một cách khó hiểu.
Vừa nhìn thấy chú cá mực này, Thẩm Diệu liền không khỏi nhớ tới “tình sử ba và chú” mà lúc trước Thẩm Diệc Thanh kể với mình…
Sự việc phát sinh vào năm thứ hai Thẩm Diệc Thanh được ba ba cứu về đáy biển.
Sau khi kraken ba ba tìm được con trai, ôm mục đích ngao du biển rộng mỗi ngày dắt con trai đi chơi khắp nơi, có một lần đi ngang qua một rãnh biển nghỉ chân, trùng hợp nhìn thấy một con mực biến dị to lớn bơi vào trong rãnh biển nghỉ ngơi.
Mười cái xúc tu ngắn đến đáng thương lại đáng yêu của chú mực tích tắc bắt lấy trái tim kraken ba ba, dùng lời nhân loại nói chính là, kraken ba ba cảm thấy bé chân ngắn này thật sự là rất moe, muốn ngủ cùng.
Vì thế kraken ba ba liền tựa vào rìa rãnh biển, chỉnh cặp mắt thành sáng lóe sáng lòe, giống như hai cái đèn pha bự nhìn vào bên trong, có lẽ là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, kraken ba ba vừa gặp đã yêu chỉ cảm thấy chú mực chỗ nào cũng đẹp, ngay cả cái đầu tam giác dẹp mà cứng kia cũng lộ ra một sự quật cường nhàn nhạt, mà sự quật cường thanh thuần ấy hấp dẫn kraken ba ba sâu sắc.
Nhưng mà, hành động này của kraken ba ba thật ra là vô cùng đáng sợ, rãnh biển kia chính là nhà của mực nhỏ, kraken ba ba bám ở bên trên dùng đôi mắt rọi vào trong nhìn, đổi thành nhân loại gần như tương đương với con gái tối về nhà phát hiện có một tên biến thái bám vào cửa sổ bật hai cái đèn pin nhìn vào trong nhà mình… Hơn nữa tên biến thái kia còn là một tên đàn ông hình thể gấp ba lần mình!
Vì thế chú mực đương trường sợ tới mức chảy cả mực, mực nước làm ô nhiễm một vùng biển rộng, nhuộm hai bố con kraken đen thui đen thùi, qua một tháng mới rửa sạch được… đương nhiên, đây đều là nói sau.
Nếu dùng văn phong của tiểu thuyết bá đạo tổng tài để thuyết minh, thì sự việc lúc sau chính là như vầy: sau khi bị phun đầy mực, kraken ba ba nhất thời cảm thấy vật nhỏ này thật mẹ nó đủ cay, đủ hăng hái, còn chưa từng có con mực nào dám phun mực với tôi đâu, ông đây thích nhất là mèo rừng tính tình ương bướng! Mực nhỏ, em đang chơi với nước đó.
Vì thế, kraken ba ba bởi vì chủng tộc bên bờ tuyệt chủng, cho tới giờ chưa từng thấy đồng loại nào ngoài con trai, ế mấy trăm năm, liền vọt vào rãnh biển, bá đạo hấp diêm mực nhỏ đáng thương… Kraken bảo bảo cảm thấy trong rãnh biển truyền ra âm thanh xấu hổ, vì thế ngây thơ đứng ở cửa rãnh biển dùng xúc tu bao mình thành bạch tuộc viên chiên, đỏ bừng bừng chờ ba ba đi ra.
Chuyện này nếu dùng chuẩn mực đạo đức của nhân loại đến bình phán, thì thực chất là tương đối quá đáng, nhưng kraken ba ba với chú cá mực lúc ấy chưa được tiếp thu bao nhiêu văn hóa nhân loại hun đúc, trên bản chất không có gì khác động vật, cho nên mực nhỏ bị hấp diêm chỉ bày ra vẻ mặt mờ mịt thêm kinh ngạc, cũng không có cảm giác gì khác.
Thật ra mực nhỏ là một kẻ ngoại tộc bị tộc đàn đuổi đi, trước lúc gặp được kraken, y đã cô độc sống dưới đáy biển rất nhiều năm.
Cha mẹ y đều là mực khổng lồ bình thường không có ma lực, y lại là một con mực biến dị, có lẽ là vì trong số tổ tiên y từng có ma vật viễn cổ to lớn, mà gien tổ tiên vẫn luôn ngủ đông không có biểu hiện ra, chỉ riêng đời của y mới hiện ra… Tóm lại, loại di truyền cách đời đời này khiến hình thể chú cá mực tăng trưởng nhanh vèo vèo, vả lại trong cơ thể ẩn chứa ma lực, hoàn toàn không giống những con mực khổng lồ khác. Khi loại dị thường này càng ngày càng rõ ràng, mực đáng thương bị cha mẹ nhỏ hơn mình rất nhiều đuổi ra khỏi vùng biển mà chúng nó ở.
Mực nhỏ trôi giạt khắp nơi, ở nơi nào cũng không được hoan nghênh, y thông minh hơn những con mực khác rất nhiều, cho nên bị đuổi như vậy khiến y càng thêm tổn thương, y hận hình thể quá lớn của mình, đắm chìm trong tự ti và cô độc không thể tự kiềm chế.
Chú cá mực bởi vì quá khổng lồ nên bị đuổi đi, mất đi tình thân, lại bởi vì dáng vóc quá nhỏ xinh mà hấp dẫn kraken, thu hoạch tình yêu.
Cho nên nói mọi việc trên thế giới này thường không hề có tuyệt đối.
Sau khi bá đạo chiếm hữu mực nhỏ chân ngắn, kraken ba ba rất chịu trách nhiệm ép mực nhỏ về rãnh biển của mình và đem vàng bạc châu báu trân quý nhiều năm của mình cho y xem —— khi Thẩm Diệu nghe Thẩm Diệc Thanh kể lại đoạn này, không khỏi cảm khái hắn không hổ là do ba hắn phân tách ra, cái kiểu xx xong liền tặng núi vàng quả thực là giống nhau như đúc —— nhưng mực nhỏ cũng không có hứng thú với núi vàng, dù sao thì y cũng không có chỗ xài, cho nên lúc mới vừa bị kraken bắt về vẫn luôn nghĩ mọi cách chạy trốn, sau khi trình diễn một series «Tiểu kiều thê bướng bỉnh của đại tổng tài: lần đào hôn thứ 99», kraken ba ba thành công dùng khí phách, sự thật lòng và tua giao phối dài hơn trăm mét chinh phục mực nhỏ, hai hải quái to lớn hạnh phúc sống bên nhau, và nuôi dưỡng em gái kraken.
Gien của mực với kraken không cách nào dung hợp, em gái kraken vẫn là do kraken ba ba tự tách ra, lúc kraken tự phân tách có thể lựa chọn gien muốn biểu đạt trên trình độ nhất định, cho nên dù là sinh sản kiểu phân tách, nhưng đời sau sinh ra cũng không hoàn toàn là kết quả copy paste bản thân, giống như Thẩm Diệc Thanh với ba hắn tuy đa số phương diện đều hết sức tương tự, nhưng mà cũng có rất nhiều chỗ khác biệt.
Thẩm Diệu cũng chào hỏi chú cá mực, chú cá mực phát ra một loại sóng âm bén nhọn đáp lại, đại khái chắc cũng là hoan nghênh đến làm khách.
Nghe tiếng kêu có thể một giây phân ra công thụ…
Hai phụ huynh đều đã gặp mặt Thẩm Diệu, sau cái đầu tam giác của chú cá mực lú ra một bé kraken tròn trùng trục, bé kraken này nhỏ hơn nguyên hình của Thẩm Diệc Thanh rất nhiều, đường kính ước chừng cũng chỉ hơn một mét, chỉ tính phần đầu thì sợ là còn chưa dài bằng Thẩm Diệu, hơn hai mươi cái xúc tu của cô bé như bèo rong mềm mại phiêu tán trong nước biển, có mấy cái xúc tu còn quấn vòng tay vỏ sò tự chế, thoạt nhìn chính là một bé gái yêu thích cái đẹp!
Em gái kraken tròn tròn mềm mại quơ xúc tu nhỏ xoạt một phát vọt vào lòng Thẩm Diệc Thanh, quấn từ đầu đến chân Thẩm Diệc Thanh thành một cái xác ướp, lập tức mở miệng rộng ra dùng tiếng Hán rõ ràng kêu lên: “Anh ơi!”
“Nửa năm không gặp, đầu lại tròn rồi.” Thẩm Diệc Thanh vẻ mặt hiền lành vuốt ve cái đầu tròn bự của em gái, chuyển hướng Thẩm Diệu giới thiệu, “Đây là chị dâu em, mau kêu đi.”
“Chị dâu!” Em gái kraken hoạt bát kêu lên. Trong mắt Thẩm Diệu thì nguyên hình của cô bé với nguyên hình của Thẩm Diệc Thanh ngoại trừ lớn nhỏ khác nhau thì toàn bộ đều giống nhau như đúc, nhưng xuất phát từ lễ tiết, Thẩm Diệu vẫn trái lương tâm chào hỏi và ca ngợi: “Diệc Thanh thường xuyên nhắc tới em với anh, em thật… xinh đẹp.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Thẩm Diệc Thanh sâu sắc chấp nhận, phụ họa, “Xúc tu của em gái anh còn mềm mại hơn cả tảo biển nữa.”
“Cực kỳ mềm mại.” Trong văn hóa hải quái thì xúc tu mềm mại hiển nhiên là lời hay ca ngợi phái nữ, vì thế Thẩm Diệu liên tục gật đầu nói, “Vừa nhìn đã thấy mềm nhũn rồi.”
Em gái kraken được khen đến không biết đâu là đâu, kích động điên cuồng xoay vòng trong biển, một hàng xúc tu nhỏ bị quán tính xoay vòng vứt ra tung bay trong nước, thoạt nhìn tựa như làn váy tung bay khi bé gái nhân loại xoay vòng.
Hết chương 64
Đây cũng là tất nhiên, năm đó sau khi Thẩm Diệc Thanh được ba ba cứu về, trong một đoạn thời gian thật dài, mỗi ngày đều không ngừng khen Thẩm Diệu là một cậu bạn nhỏ thiện lương ấm áp cỡ nào, ở trong phòng thí nghiệm đã trợ giúp mình như thế nào, cho nên điểm ấn tượng của kraken ba ba đối với Thẩm Diệu đã cày max cấp vào rất nhiều năm trước rồi.
Sau khi Thẩm Diệc Thanh xuống nước, đưa bàn tay vào kết giới nắm lấy Thẩm Diệu bơi về một phương hướng cố định, đồng thời phun bong bóng nói: “Diệu Diệu đến đây, mắt phải của ba ba ở phía đông chúng ta đó.”
Mà mắt trái thì ở phía tây! Có điều mắt phải tương đối gần hơn, cho nên trước hết để ba ba dùng mắt phải xem một chút trước đã.
“Được.” Thẩm Diệu cố gắng thích ứng loại phương thức nói chuyện quỷ dị này, lễ phép không làm ra bất cứ phản ứng kinh ngạc hoặc khoa trương gì.
Thẩm Diệc Thanh vừa xuống biển liền biến ra mấy cái xúc tu trợ lực sau người, bơi nhanh hơn nhân loại không biết bao nhiêu, xúc tu phiêu dật bày ra dạng cuộn sóng dưới biển, rất nhanh bọn họ liền đến được biên giới đỉnh đầu kraken ba ba đồng thời bơi xuống phía dưới. Thẩm Diệu bị Thẩm Diệc Thanh kéo chìm xuống, không ngừng chìm xuống, sau khi lướt ngang qua vầng trán đầy đặn của kraken ba ba, trước mặt Thẩm Diệu bỗng nhiên xuất hiện một bức tường tròn tản ra ánh huỳnh quang xanh biếc, diện tích bức tường bởi vì xuyên thấu cho nên rất khó tính ra, nhưng đường kính nói ít cũng phải có hơn mười mét, chất liệu tạo thành “bức tường” trong suốt, thoạt nhìn tựa như một mặt hồ dựng đứng, mặt ngoài bóng loáng của bức tường phản chiếu ra hình ảnh Thẩm Diệc Thanh và Thẩm Diệu tay cầm tay.
Màu xanh huỳnh quang này Thẩm Diệu rất quen thuộc, mắt ở nguyên hình của Thẩm Diệc Thanh chính là màu sắc này, cho nên cậu lập tức nhận ra, thoáng nghiêng mặt nhỏ giọng xác nhận lại: “Đây là mắt của chú phải không?”
“Diệu Diệu thật thông minh.” Thẩm Diệc Thanh bắt lấy hết thảy cơ hội ca ngợi Thẩm Diệu, lại cười nói, “Ba đang nhìn chúng ta đó.”
Thẩm Diệu khom lưng với bức tường và chúc tết bức tường: “Chú năm mới vui vẻ.”
Kraken ba ba khẽ kêu: “Hou hou hou —— ”
Giọng thấp ù ù siêu nặng ấy lấy xu thế gió cuốn mây tan đánh sâu vào vùng biển trong phạm vi mấy trăm mét, nghe vào còn có lực rung động hơn lúc ở trên du thuyền vừa rồi, cơ thể Thẩm Diệu lắc lư, nếu không phải tố chất tâm lý của cậu tốt thì hiện tại khẳng định đã ngất đi rồi.
Thẩm Diệc Thanh nghe tiếng hô của ba ba xong, cười ha ha không ngừng, phiên dịch: “Ba ba nói, tốt tốt tốt, con cũng năm mới vui vẻ, đến thì đến còn mang theo cái gì vậy chứ.”
Thẩm Diệu mím môi nén cười.
Cậu đoán là Thẩm Diệc Thanh dùng giọng điệu gần sát với thói quen nói chuyện của nhân loại để phiên dịch lời ba ba hắn, không thì phương thức nói chuyện của kraken không khỏi quá bình dân rồi…
Lúc này, vùng biển ở phương xa lại xao động lên, từ rất xa có một bóng đen to lớn nhanh chóng tiếp cận bên này, Thẩm Diệc Thanh vội giải thích: “Đó là chú của anh, hẳn là chú ấy tới cùng với em gái anh.” Nói đến đây, Thẩm Diệc Thanh trấn an Thẩm Diệu, “Hình thể của chú rất nhỏ, chỉ lớn bằng một phần ba của ba anh thôi, không cần sợ.”
Khi nói chuyện, con mực biến dị to lớn đã bơi tới gần, bởi vì hình thể y tương đối nhỏ xinh, cho nên ở khoảng cách này Thẩm Diệu có thể nhìn thấy toàn cảnh. Chú cá mực này có đầu dài hình tam giác, thoạt nhìn cứng cứng dẹp dẹp, không mềm mại đến độ nước biển vừa lướt qua chính là một trận cuộn sóng giống như kraken, hơn nữa chiều dài xúc tu rất ngắn. Ngắn này không chỉ là ngắn về giá trị tuyệt đối, còn bao gồm cả tỉ lệ —— tỉ lệ giữa đầu và chiều dài xúc tu kraken ước chừng là 1:1.5, xúc tu dài hơn đầu, mà tỉ lệ đầu và chiều dài xúc tu mực ước chừng là 1:0.5, hệt như dưới đầu mọc ra một loạt chân ngắn ngủn, nhìn mà chọc người ta thương yêu một cách khó hiểu.
Vừa nhìn thấy chú cá mực này, Thẩm Diệu liền không khỏi nhớ tới “tình sử ba và chú” mà lúc trước Thẩm Diệc Thanh kể với mình…
Sự việc phát sinh vào năm thứ hai Thẩm Diệc Thanh được ba ba cứu về đáy biển.
Sau khi kraken ba ba tìm được con trai, ôm mục đích ngao du biển rộng mỗi ngày dắt con trai đi chơi khắp nơi, có một lần đi ngang qua một rãnh biển nghỉ chân, trùng hợp nhìn thấy một con mực biến dị to lớn bơi vào trong rãnh biển nghỉ ngơi.
Mười cái xúc tu ngắn đến đáng thương lại đáng yêu của chú mực tích tắc bắt lấy trái tim kraken ba ba, dùng lời nhân loại nói chính là, kraken ba ba cảm thấy bé chân ngắn này thật sự là rất moe, muốn ngủ cùng.
Vì thế kraken ba ba liền tựa vào rìa rãnh biển, chỉnh cặp mắt thành sáng lóe sáng lòe, giống như hai cái đèn pha bự nhìn vào bên trong, có lẽ là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, kraken ba ba vừa gặp đã yêu chỉ cảm thấy chú mực chỗ nào cũng đẹp, ngay cả cái đầu tam giác dẹp mà cứng kia cũng lộ ra một sự quật cường nhàn nhạt, mà sự quật cường thanh thuần ấy hấp dẫn kraken ba ba sâu sắc.
Nhưng mà, hành động này của kraken ba ba thật ra là vô cùng đáng sợ, rãnh biển kia chính là nhà của mực nhỏ, kraken ba ba bám ở bên trên dùng đôi mắt rọi vào trong nhìn, đổi thành nhân loại gần như tương đương với con gái tối về nhà phát hiện có một tên biến thái bám vào cửa sổ bật hai cái đèn pin nhìn vào trong nhà mình… Hơn nữa tên biến thái kia còn là một tên đàn ông hình thể gấp ba lần mình!
Vì thế chú mực đương trường sợ tới mức chảy cả mực, mực nước làm ô nhiễm một vùng biển rộng, nhuộm hai bố con kraken đen thui đen thùi, qua một tháng mới rửa sạch được… đương nhiên, đây đều là nói sau.
Nếu dùng văn phong của tiểu thuyết bá đạo tổng tài để thuyết minh, thì sự việc lúc sau chính là như vầy: sau khi bị phun đầy mực, kraken ba ba nhất thời cảm thấy vật nhỏ này thật mẹ nó đủ cay, đủ hăng hái, còn chưa từng có con mực nào dám phun mực với tôi đâu, ông đây thích nhất là mèo rừng tính tình ương bướng! Mực nhỏ, em đang chơi với nước đó.
Vì thế, kraken ba ba bởi vì chủng tộc bên bờ tuyệt chủng, cho tới giờ chưa từng thấy đồng loại nào ngoài con trai, ế mấy trăm năm, liền vọt vào rãnh biển, bá đạo hấp diêm mực nhỏ đáng thương… Kraken bảo bảo cảm thấy trong rãnh biển truyền ra âm thanh xấu hổ, vì thế ngây thơ đứng ở cửa rãnh biển dùng xúc tu bao mình thành bạch tuộc viên chiên, đỏ bừng bừng chờ ba ba đi ra.
Chuyện này nếu dùng chuẩn mực đạo đức của nhân loại đến bình phán, thì thực chất là tương đối quá đáng, nhưng kraken ba ba với chú cá mực lúc ấy chưa được tiếp thu bao nhiêu văn hóa nhân loại hun đúc, trên bản chất không có gì khác động vật, cho nên mực nhỏ bị hấp diêm chỉ bày ra vẻ mặt mờ mịt thêm kinh ngạc, cũng không có cảm giác gì khác.
Thật ra mực nhỏ là một kẻ ngoại tộc bị tộc đàn đuổi đi, trước lúc gặp được kraken, y đã cô độc sống dưới đáy biển rất nhiều năm.
Cha mẹ y đều là mực khổng lồ bình thường không có ma lực, y lại là một con mực biến dị, có lẽ là vì trong số tổ tiên y từng có ma vật viễn cổ to lớn, mà gien tổ tiên vẫn luôn ngủ đông không có biểu hiện ra, chỉ riêng đời của y mới hiện ra… Tóm lại, loại di truyền cách đời đời này khiến hình thể chú cá mực tăng trưởng nhanh vèo vèo, vả lại trong cơ thể ẩn chứa ma lực, hoàn toàn không giống những con mực khổng lồ khác. Khi loại dị thường này càng ngày càng rõ ràng, mực đáng thương bị cha mẹ nhỏ hơn mình rất nhiều đuổi ra khỏi vùng biển mà chúng nó ở.
Mực nhỏ trôi giạt khắp nơi, ở nơi nào cũng không được hoan nghênh, y thông minh hơn những con mực khác rất nhiều, cho nên bị đuổi như vậy khiến y càng thêm tổn thương, y hận hình thể quá lớn của mình, đắm chìm trong tự ti và cô độc không thể tự kiềm chế.
Chú cá mực bởi vì quá khổng lồ nên bị đuổi đi, mất đi tình thân, lại bởi vì dáng vóc quá nhỏ xinh mà hấp dẫn kraken, thu hoạch tình yêu.
Cho nên nói mọi việc trên thế giới này thường không hề có tuyệt đối.
Sau khi bá đạo chiếm hữu mực nhỏ chân ngắn, kraken ba ba rất chịu trách nhiệm ép mực nhỏ về rãnh biển của mình và đem vàng bạc châu báu trân quý nhiều năm của mình cho y xem —— khi Thẩm Diệu nghe Thẩm Diệc Thanh kể lại đoạn này, không khỏi cảm khái hắn không hổ là do ba hắn phân tách ra, cái kiểu xx xong liền tặng núi vàng quả thực là giống nhau như đúc —— nhưng mực nhỏ cũng không có hứng thú với núi vàng, dù sao thì y cũng không có chỗ xài, cho nên lúc mới vừa bị kraken bắt về vẫn luôn nghĩ mọi cách chạy trốn, sau khi trình diễn một series «Tiểu kiều thê bướng bỉnh của đại tổng tài: lần đào hôn thứ 99», kraken ba ba thành công dùng khí phách, sự thật lòng và tua giao phối dài hơn trăm mét chinh phục mực nhỏ, hai hải quái to lớn hạnh phúc sống bên nhau, và nuôi dưỡng em gái kraken.
Gien của mực với kraken không cách nào dung hợp, em gái kraken vẫn là do kraken ba ba tự tách ra, lúc kraken tự phân tách có thể lựa chọn gien muốn biểu đạt trên trình độ nhất định, cho nên dù là sinh sản kiểu phân tách, nhưng đời sau sinh ra cũng không hoàn toàn là kết quả copy paste bản thân, giống như Thẩm Diệc Thanh với ba hắn tuy đa số phương diện đều hết sức tương tự, nhưng mà cũng có rất nhiều chỗ khác biệt.
Thẩm Diệu cũng chào hỏi chú cá mực, chú cá mực phát ra một loại sóng âm bén nhọn đáp lại, đại khái chắc cũng là hoan nghênh đến làm khách.
Nghe tiếng kêu có thể một giây phân ra công thụ…
Hai phụ huynh đều đã gặp mặt Thẩm Diệu, sau cái đầu tam giác của chú cá mực lú ra một bé kraken tròn trùng trục, bé kraken này nhỏ hơn nguyên hình của Thẩm Diệc Thanh rất nhiều, đường kính ước chừng cũng chỉ hơn một mét, chỉ tính phần đầu thì sợ là còn chưa dài bằng Thẩm Diệu, hơn hai mươi cái xúc tu của cô bé như bèo rong mềm mại phiêu tán trong nước biển, có mấy cái xúc tu còn quấn vòng tay vỏ sò tự chế, thoạt nhìn chính là một bé gái yêu thích cái đẹp!
Em gái kraken tròn tròn mềm mại quơ xúc tu nhỏ xoạt một phát vọt vào lòng Thẩm Diệc Thanh, quấn từ đầu đến chân Thẩm Diệc Thanh thành một cái xác ướp, lập tức mở miệng rộng ra dùng tiếng Hán rõ ràng kêu lên: “Anh ơi!”
“Nửa năm không gặp, đầu lại tròn rồi.” Thẩm Diệc Thanh vẻ mặt hiền lành vuốt ve cái đầu tròn bự của em gái, chuyển hướng Thẩm Diệu giới thiệu, “Đây là chị dâu em, mau kêu đi.”
“Chị dâu!” Em gái kraken hoạt bát kêu lên. Trong mắt Thẩm Diệu thì nguyên hình của cô bé với nguyên hình của Thẩm Diệc Thanh ngoại trừ lớn nhỏ khác nhau thì toàn bộ đều giống nhau như đúc, nhưng xuất phát từ lễ tiết, Thẩm Diệu vẫn trái lương tâm chào hỏi và ca ngợi: “Diệc Thanh thường xuyên nhắc tới em với anh, em thật… xinh đẹp.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Thẩm Diệc Thanh sâu sắc chấp nhận, phụ họa, “Xúc tu của em gái anh còn mềm mại hơn cả tảo biển nữa.”
“Cực kỳ mềm mại.” Trong văn hóa hải quái thì xúc tu mềm mại hiển nhiên là lời hay ca ngợi phái nữ, vì thế Thẩm Diệu liên tục gật đầu nói, “Vừa nhìn đã thấy mềm nhũn rồi.”
Em gái kraken được khen đến không biết đâu là đâu, kích động điên cuồng xoay vòng trong biển, một hàng xúc tu nhỏ bị quán tính xoay vòng vứt ra tung bay trong nước, thoạt nhìn tựa như làn váy tung bay khi bé gái nhân loại xoay vòng.
Hết chương 64
Danh sách chương