Thẩm Diệu ngại ngùng giật nhẹ khăn quàng cổ lên trên che khuất non nửa khuôn mặt, nói: “Xong rồi, cậu mở mắt đi.”
Khuẩn nhân mở đôi mắt to như hạt vừng, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, Thẩm Diệc Thanh cúi đầu thoáng nhìn: “Khuẩn nhân?”
Lúc hắn ở nhà Thẩm Diệu giả mèo từng thấy Thẩm Diệu đọc tư liệu liên quan đến loại khuẩn nhân này.
“Đúng.” Thẩm Diệu gật gật đầu.
Buổi chiều trời mưa, hơn nữa diễn biến lúc sau còn thành mưa kèm tuyết, gió đêm lạnh ướt, vì thế Thẩm Diệu kéo cửa xe ra nói: “Chúng ta vào xe chậm rãi nói.”
Cửa xe vừa mở, bên trong liền tràn ra một làn gió nóng đập vào mặt, lúc chờ Thẩm Diệu, điều hòa trong xe Thẩm Diệc Thanh vẫn luôn mở. Loại sinh vật hình thể nhỏ như khuẩn nhân vừa bị gió thổi liền lạnh cứng, rất dễ cảm lạnh, cho nên lên xe rồi Thẩm Diệu liền nâng khuẩn nhân kề sát cậu ta với nguồn gió điều hòa, khuẩn nhân đối diện nguồn gió ngồi xếp bằng hưởng thụ luồng gió ấm hiếm có này, khuôn mặt nhỏ nhắn múp múp bị thổi đến bẹt ra hai bên, khuẩn nhân vội ôm lấy mặt mình, nhích mông ra sau, vui vẻ nói: “Thật ấm áp.”
Thẩm Diệu đem chuyện của khuẩn nhân và rồng phun lửa kể lại một lần với Thẩm Diệc Thanh, Thẩm Diệc Thanh lái xe, vừa nghe vừa gật đầu: “A, chính là con rồng ngày đó thiếu chút nữa bị anh ăn.”
Biểu cảm của Thẩm Diệu hơi phức tạp: “…”
Tiểu khuẩn nhân sợ ngây người, thân thể không tự giác nhích nhích ra xa Thẩm Diệc Thanh: “Anh thiếu chút nữa ăn cậu ấy hả?”
Thẩm Diệc Thanh: “Chưa ăn được, chỉ cắn một cái thôi, quá cay, cắn xong cậu ta liền bỏ chạy.”
Người bạn quan trọng nhất của mình thế mà lại bị người ta đánh giá là “quá cay“, bộ não nhỏ xíu của khuẩn nhân khiếp sợ đến chết máy, xoạc chân ngồi trên lòng bàn tay Thẩm Diệu ngẩn người.
Nhớ tới chuyện ngày đó, sắc mặt Thẩm Diệc Thanh không vui, biện giải cho mình: “Cắn cậu ta một cái cũng là cậu ta đáng đời, vì đến viện nghiên cứu cứu cậu mà cậu ta làm Diệu Diệu gãy chân.”
Khuẩn nhân kinh ngạc a một tiếng, vội đứng dậy ở trong lòng bàn tay Thẩm Diệu khom lưng với cậu, nói: “Xin lỗi, tôi thay cậu ấy xin lỗi cậu, thật ra cậu ấy không xấu, nhất định là nóng ruột mờ đầu thôi.”
Thẩm Diệu lộ ra một nụ cười khoan dung, khoát tay nói: “Không có gì, tôi đã khỏi hẳn rồi.”
Cẩn thận nhớ lại, nếu không phải lúc ấy mình bị rồng phun lửa tập kích khiến Thẩm Diệc Thanh đi ra cứu không cẩn thận lộ tẩy, thì tám phần là đến bây giờ Thẩm Diệc Thanh còn chưa có dũng khí thẳng thắn thân phận của mình, hai người sẽ không tâm ý tương thông ở bên nhau nhanh như vậy. Còn nữa, nếu lúc ấy không phải mình gãy xương nằm viện, Thẩm Diệc Thanh cũng sẽ không biết trong bệnh viện có một con kỳ lân, lại càng không đi bẻ sừng của hắn ta nấu canh cho mình… chuyện xấu liên tiếp lại dẫn đến kết quả tốt, kẻ thua lớn nhất trong cả chuỗi sự kiện là chủ nhiệm Trần nhân phẩm thấp kém, cho nên khi Thẩm Diệu nhớ tới cổ chân bị ngã gãy của mình cũng sẽ không căm tức, hơn nữa sau khi nghe xong câu chuyện của khuẩn nhân và rồng phun lửa còn muốn giúp đỡ họ.
Thấy khuẩn nhân vẫn thấp thỏm bất an, Thẩm Diệu còn an ủi cậu vài câu, khuẩn nhân thở dài: “Tên ngu ngốc kia, không có tôi thì chỉ biết chọc rắc rối, thật sự là tức chết tôi, chờ tôi tìm được cậu ấy nhất định bảo cậu ấy xin lỗi cậu…”
Trong đầu Thẩm Diệu chậm rãi hiện ra hình tượng một cô vợ lải nhải oán giận ông chồng ngu ngốc, cậu bị tưởng tượng của mình dọa sợ, vội ngắt lời: “Khẳng định tìm được, cậu không cần lo lắng, không thì chúng ta đến chợ đêm ma vật trước xem, bọn họ rất biết cách tìm người.”
Dưới tay đám rắn độc chưởng quản chợ đêm có đông đảo ma vật thủ hạ, trải rộng cả thành phố, hơn nữa đám ma vật đó có trí lực và lực hành động, có thể phân biệt ngụy trang hoặc tiến hành theo dõi trên trình độ nhất định, linh hoạt hơn cameras chỉ có thể ở yên một chỗ trên đường rất nhiều, chiếm ưu thế lúc tìm kiếm ma vật cấp cao có thể biến hóa hình người, cho nên mạng lưới tình báo chợ đêm tương đối lớn mạnh, thậm chí nhóm thợ săn ma còn ngẫu nhiên lén đi chợ đêm mua tình báo.
Thẩm Diệc Thanh vểnh tai: “Đi chợ đêm ma vật hả?”
Thẩm Diệu quy hoạch đường đi trong đầu: “Ừm, sao?”
Kraken bảo bảo gia giáo rất nghiêm cho nên không biết chợ đêm ở đâu nhảy nhót nói: “Anh cũng phải đi.”
—— Cứ như học sinh tiểu học lớp một sắp được đàn anh lớp sáu dắt đến phòng game vậy! Thẩm Diệu cong môi: “Anh vốn dĩ phải đi, nhiệm vụ của anh là lái xe và trả tiền…ngã tư thứ hai phía trước quẹo phải.”
Thừa dịp chờ đèn đỏ Thẩm Diệc Thanh xoay đầu, kéo gần khoảng cách giữa lông mày và cặp mắt, vẻ mặt anh tuấn ngưng mắt nhìn Thẩm Diệu nói: “Anh là tài xế kiêm vệ sĩ bảo mẫu và máy ATM của em, 4 trong 1.”
Trong lòng Thẩm Diệu vừa ngọt vừa nuồn cười, vươn tay kéo kéo lông mày Thẩm Diệc Thanh lên trên chút, nói: “Dán gần mắt quá rồi, nhìn thật kỳ quái…”
Khuẩn nhân nhìn bọn họ nói chuyện với nhau, mắt lộ vẻ nghi hoặc, hỏi Thẩm Diệu: “Ông xã cậu là ma vật sao?”
Nghe thấy lời nói của khuẩn nhân, Thẩm Diệc Thanh hết sức sảng khoái, vội ưỡn cơ ngực ra, mặt lộ vẻ uy nghiêm, lực ông xã max!
Thẩm Diệu dựng đứng ngón trỏ bên môi, giảo hoạt nháy mắt, không phủ nhận, chỉ nói: “Cái này là bí mật.”
“Yên tâm, tôi không nói với người khác.” Khuẩn nhân hiểu rõ, dùng tay nhỏ che miệng.
Dưới sự chỉ huy của Thẩm Diệu, Thẩm Diệc Thanh lái xe đến một đầu ngõ hẻo lánh dừng lại, ngõ nhỏ tối đen sâu thẳm, ngay cả cây đèn đường cũng không có, Thẩm Diệc Thanh tắt máy xe, hỏi: “Ở đây à?”
“Ừm, đi vào trong thêm một đoạn.” Thẩm Diệu hô, “Lái xe vào không được, xuống đây đi.”
“Từ từ.” Thẩm Diệc Thanh duỗi dài cánh tay từ chỗ ngồi sau xe lấy ra một thứ, dịu dàng nói, “Cục cưng, trời rất là lạnh, mang bao tay đi, xế chiều hôm nay anh mới mua một cặp.”
“Đuọc….” Thẩm Diệu đầu tiên là đáp ứng, sau khi thấy rõ thứ trong tay Thẩm Diệc Thanh cậu liền nghẹn một chút, ánh mắt trở nên vi diệu.
Trong tay Thẩm Diệc Thanh cầm một cặp bao tay tình nhân cực kỳ nữ tánh, ánh mắt sáng ngời hữu thần. Cặp bao tay đó là hai người sử dụng, nhưng tổng cộng chỉ có ba cái, cái chính giữa cực to, mở miệng hai bên, có thể cho người yêu tay trong tay ở bên trong. Hai cái khác thì coi như là kiểu dáng bình thường, nhưng đối với hai tên đàn ông mà nói, bao tay trắng in trái tim màu hồng phấn chỉ sợ cũng không bình thường đến đâu được…
Nụ cười của Thẩm Diệu hơi cứng ngắc, chỉa chỉa mình lại chỉa chỉa Thẩm Diệc Thanh, khô khan xác nhận: “Em với anh, cùng mang cái này?”
Thẩm Diệc Thanh nhướn lông mày lên, không vui nói: “Không thì em muốn mang với ai?”
Thẩm Diệu: “…”
Không, không phải ý này.
Kraken bảo bảo bên dưới lớp ngụy trang tủi thân xoa xoa xúc tu: “Diệu Diệu không muốn mang bao tay tình nhân với anh.”
“Không có…” Thẩm Diệu vốn muốn nói để hồi sau đi mua kiểu dáng nam tính chút, nhưng nghĩ lại thấy cái thứ như bao tay tình nhân này đa số đều là con gái mua để mang cùng với con trai, kiểu dáng thiết kế tám phần đều là dạng phấn nộn đáng yêu, vì thế liền từ bỏ, chủ động lấy qua một cái mang lên, lại nhận lấy cái xài chung cầm ở trong tay nói: “Cái này xuống xe mang.”
Khuẩn nhân cũng lấy ra áo khoác lông thỏ trắng to ước chừng một ngón tay cái từ trong túi phủ thêm lên, thỏ là do rồng nhỏ bắt, các khuẩn nhân ăn thịt xong liền đem một con thỏ làm thành hai mươi mấy cái áo khoác, sau khi rồng nhỏ bắt thỏ mười lần, toàn tộc khuẩn nhân ai cũng có một cái áo khoác lông thỏ.
Khuẩn nhân ăn mặc y như quả cầu lông lộc cộc lăn vào trong túi áo khoác của Thẩm Diệu, Thẩm Diệu xuống xe, mang bao tay tình nhân tay trong tay với Thẩm Diệc Thanh, quen thuộc dẫn hắn quẹo trái quẹo phải trong hẻm nhỏ rắc rối phức tạp. Hai người đi ước chừng mười phút, sau khi quẹo qua một chỗ rẽ, đường tắt chật chội bỗng nhiên rộng lớn lên, hai bên cũng xuất hiện đèn đường, vài người sói ăn diện mười phần bất lương đứng ở đầu phố, dường như là bảo kê chợ đêm, một người sói cường tráng xỏ một chuỗi đinh tai trong đó hùng hổ đi về hướng hai người, đợi thấy rõ mặt Thẩm Diệu rồi, gương mặt hung hãn kia lập tức trở nên phục tùng, đuôi sói sau mông còn vẫy vẫy hai cái, cười nói: “Đây không phải là phó đội Thẩm sao, trời lạnh mà đến kiểm tra trễ thế?”
Thẩm Diệu mặt mày cong cong mỉm cười, hòa khí nói: “Tôi tới mua đồ.”
“Ngài mua gì, tôi dẫn ngài đi qua?” Người sói lấy lòng hỏi, sợ Thẩm Diệu tự đi tới đi lui khắp nơi tìm ra vấn đề.
“Không cần, tôi rất quen thuộc nơi này.” Thẩm Diệu vòng qua người sói, dắt Thẩm Diệc Thanh nghênh ngang đi đến chợ đêm.
Nhóm người sói trông coi đều mang ánh mắt phức tạp nhìn bao tay tình nhân trên tay Thẩm Diệu, quả thực không thể tin được phó đội Thẩm bình thường mỗi lần đột kích kiểm tra đều hành hạ họ đến thất điên bát đảo này lại còn có một mặt nữ tánh như vậy!
Ép bạn trai mang bao tay tình nhân với mình, chậc chậc.
Chợ đêm ma vật trên bản chất kỳ thật không có gì khác biệt chợ của nhân loại, đơn giản chỉ là quán do ma vật bày ra, đồ bán cũng đều là thứ ma vật dùng đến, mới đầu Thẩm Diệc Thanh cảm thấy mới mẻ, không ngừng hết nhìn đông tới nhìn tây, nhưng nhìn chốc lát phát hiện cũng chỉ có thế, vì vậy lực chú ý liền thu trở về, chuyên chú ở bên trong cái bao tay xài chung sờ bàn tay nhỏ bé của Thẩm Diệu.
“Diệu Diệu chúng ta đi đâu?” Thẩm Diệc Thanh hỏi.
“Đi tìm một kẻ buôn tình báo.” Thẩm Diệu nói xong, khuôn mặt đỏ bừng, bởi vì cậu phát hiện tất cả ma vật đi qua đều đánh giá họ.
Thẩm Diệc Thanh mặc áo khoác dài sẫm màu trưởng thành ổn trọng, tuổi tác nhìn rõ ràng lớn hơn Thẩm Diệu vài tuổi, thêm đôi mắt hoa đào duyệt vô số người tràn đầy phong lưu, mà Thẩm Diệu ăn mặc giống một sinh viên, mặt lại non, khí chất mềm mại đáng yêu… cái thứ như bao tay tình nhân nhìn thế nào cũng thấy là Thẩm Diệu ép Thẩm Diệc Thanh mang, vì thế những ma vật không quen biết Thẩm Diệu khi thoáng nhìn cậu trong ánh mắt đều mang chút nụ cười hoặc thiện ý hoặc trêu tức, Thẩm Diệu có chút không được tự nhiên, nghiêng mặt liếc nhìn Thẩm Diệc Thanh một cái, thấy vẻ mặt hắn rạng rỡ ứa ra bong bóng phấn hồng, cũng không nói muốn gỡ bao tay ra, ngọt ngào mà kiên trì kéo hắn quẹo vào chỗ buôn tình báo.
Kẻ buôn tình báo mà Thẩm Diệu quen biết là một lão người lùn, đầu trọc nhòn nhọn giống cái trứng gà, hai hàng mày rậm như rong biển nghiêm trọng xâm chiếm không gian sinh tồn của đôi mắt, ép cặp mắt chỉ còn lại hai cái khe hẹp, lão người lùn đẩy đẩy kính, đặt sách trong tay lên bàn lùn, đứng lên từ trên ghế nghênh đón Thẩm Diệu, hỏi: “Đến mua tình báo hả?”
“Muốn ông hỗ trợ tìm một con rồng phun lửa.” Thẩm Diệu nói xong, móc khuẩn nhân từ trong túi ra, nhẹ giọng hỏi, “Có ảnh chụp nhỉ?”
“Có.” Khuẩn nhân sờ soạng trên người mình một chốc, rút ra hai mảnh vỏ cây bạch dương riêng biệt từ trong quần áo, cẩn thận mở ra, hình rồng và hình người của rồng phun lửa hiện lên trong không khí, rồng nhỏ ở hình người không mặc đồ…
Còn là hình nude nữa!
“Aiz da, mọi người khoan hẵng nhìn!” Khuẩn nhân đỏ mặt dùng ngón tay điểm vài cái trên không trung, đem vài tia sáng cấu tạo ra bộ phận mấu chốt trên hình người của rồng nhỏ phong ấn trở lại vỏ cây bạch dương, những bộ phận mấu chốt đó lập tức đen xuống, tựa như bị đánh mosaic.
“… Tìm cậu ta.” Thẩm Diệu nói, “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn là ngay trong thành phố, hẳn là hình thái nhân loại.”
Bởi vì nếu rồng phun lửa không lấy hình thái nhân loại hoạt động, thì cameras trải rộng phố lớn ngõ nhỏ khẳng định sẽ bắt giữ được tung tích cậu ta và tự động báo cảnh sát.
“Không thành vấn đề.” Lão người lùn chậm rãi nói xong, vươn ra hai ngón tay khô quắt như cành cây xoa xoa.
Kraken bảo bảo đợi lệnh bên cạnh lập tức vô cùng hào phóng đưa cho lão người lùn một đồng vàng cổ.
Lão người lùn nhét đồng vàng vào miệng cắn một cái, sau khi nhìn thấy dấu răng trên đó thì vừa lòng gật gật đầu, nói: “Đây là tiền đặt cọc, sau khi tìm được lại thêm một đồng, quy tắc cũ, chỉ cung cấp tình báo, không phụ trách bắt rồng.”
Thẩm Diệu đáp ứng: “Không thành vấn đề.”
Lúc này, khuẩn nhân nhảy bắn lên vẫy vẫy tay với Thẩm Diệu, ý bảo mình có chuyện muốn nói, Thẩm Diệu nâng khuẩn nhân đi xa vài bước, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Khuẩn nhân linh mẫn nhảy lên đầu vai Thẩm Diệu, tay nhỏ bé kéo lấy vành tai Thẩm Diệu, nhỏ giọng nói vào tai cậu: “Rồng nhỏ vẫn luôn muốn tìm được tung tích cha mẹ cậu ấy.”
Thẩm Diệu hắng giọng một cái, lộ vẻ khó xử nói: “Khụ, cái này, tôi nói thật, cha mẹ cậu ta hiện tại rất có thể đã…”
“Cậu ấy biết.” Khuẩn nhân bình tĩnh nói, “Nhưng ít nhất cậu ấy muốn dùng lễ nghi long tộc mai táng họ, mà không phải để họ bị đặt ở trong phòng tiêu bản của tên phú hào biến thái nào đó.”
“Được, tôi hiểu rồi.” Thẩm Diệu gật đầu thật mạnh một cái, đang muốn thêm ủy thác cho lão người lùn, khuẩn nhân lại nói: “Rồng nhỏ nói, ở chỗ sâu trong ổ rồng của cậu ấy cất rất nhiều vàng bạc châu báu, nếu ai có thể giúp cậu ấy tìm được cha mẹ, cậu ấy bằng lòng lấy hết ra làm thù lao, dù sao thì sau này bọn tôi muốn đi ngao du thế giới, nhiều tài bảo như vậy vốn cũng mang đi không được.”
Thẩm Diệu: “…”
Gần đây mình thật sự phát tài rồi!
Hết chương 55
Khuẩn nhân mở đôi mắt to như hạt vừng, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, Thẩm Diệc Thanh cúi đầu thoáng nhìn: “Khuẩn nhân?”
Lúc hắn ở nhà Thẩm Diệu giả mèo từng thấy Thẩm Diệu đọc tư liệu liên quan đến loại khuẩn nhân này.
“Đúng.” Thẩm Diệu gật gật đầu.
Buổi chiều trời mưa, hơn nữa diễn biến lúc sau còn thành mưa kèm tuyết, gió đêm lạnh ướt, vì thế Thẩm Diệu kéo cửa xe ra nói: “Chúng ta vào xe chậm rãi nói.”
Cửa xe vừa mở, bên trong liền tràn ra một làn gió nóng đập vào mặt, lúc chờ Thẩm Diệu, điều hòa trong xe Thẩm Diệc Thanh vẫn luôn mở. Loại sinh vật hình thể nhỏ như khuẩn nhân vừa bị gió thổi liền lạnh cứng, rất dễ cảm lạnh, cho nên lên xe rồi Thẩm Diệu liền nâng khuẩn nhân kề sát cậu ta với nguồn gió điều hòa, khuẩn nhân đối diện nguồn gió ngồi xếp bằng hưởng thụ luồng gió ấm hiếm có này, khuôn mặt nhỏ nhắn múp múp bị thổi đến bẹt ra hai bên, khuẩn nhân vội ôm lấy mặt mình, nhích mông ra sau, vui vẻ nói: “Thật ấm áp.”
Thẩm Diệu đem chuyện của khuẩn nhân và rồng phun lửa kể lại một lần với Thẩm Diệc Thanh, Thẩm Diệc Thanh lái xe, vừa nghe vừa gật đầu: “A, chính là con rồng ngày đó thiếu chút nữa bị anh ăn.”
Biểu cảm của Thẩm Diệu hơi phức tạp: “…”
Tiểu khuẩn nhân sợ ngây người, thân thể không tự giác nhích nhích ra xa Thẩm Diệc Thanh: “Anh thiếu chút nữa ăn cậu ấy hả?”
Thẩm Diệc Thanh: “Chưa ăn được, chỉ cắn một cái thôi, quá cay, cắn xong cậu ta liền bỏ chạy.”
Người bạn quan trọng nhất của mình thế mà lại bị người ta đánh giá là “quá cay“, bộ não nhỏ xíu của khuẩn nhân khiếp sợ đến chết máy, xoạc chân ngồi trên lòng bàn tay Thẩm Diệu ngẩn người.
Nhớ tới chuyện ngày đó, sắc mặt Thẩm Diệc Thanh không vui, biện giải cho mình: “Cắn cậu ta một cái cũng là cậu ta đáng đời, vì đến viện nghiên cứu cứu cậu mà cậu ta làm Diệu Diệu gãy chân.”
Khuẩn nhân kinh ngạc a một tiếng, vội đứng dậy ở trong lòng bàn tay Thẩm Diệu khom lưng với cậu, nói: “Xin lỗi, tôi thay cậu ấy xin lỗi cậu, thật ra cậu ấy không xấu, nhất định là nóng ruột mờ đầu thôi.”
Thẩm Diệu lộ ra một nụ cười khoan dung, khoát tay nói: “Không có gì, tôi đã khỏi hẳn rồi.”
Cẩn thận nhớ lại, nếu không phải lúc ấy mình bị rồng phun lửa tập kích khiến Thẩm Diệc Thanh đi ra cứu không cẩn thận lộ tẩy, thì tám phần là đến bây giờ Thẩm Diệc Thanh còn chưa có dũng khí thẳng thắn thân phận của mình, hai người sẽ không tâm ý tương thông ở bên nhau nhanh như vậy. Còn nữa, nếu lúc ấy không phải mình gãy xương nằm viện, Thẩm Diệc Thanh cũng sẽ không biết trong bệnh viện có một con kỳ lân, lại càng không đi bẻ sừng của hắn ta nấu canh cho mình… chuyện xấu liên tiếp lại dẫn đến kết quả tốt, kẻ thua lớn nhất trong cả chuỗi sự kiện là chủ nhiệm Trần nhân phẩm thấp kém, cho nên khi Thẩm Diệu nhớ tới cổ chân bị ngã gãy của mình cũng sẽ không căm tức, hơn nữa sau khi nghe xong câu chuyện của khuẩn nhân và rồng phun lửa còn muốn giúp đỡ họ.
Thấy khuẩn nhân vẫn thấp thỏm bất an, Thẩm Diệu còn an ủi cậu vài câu, khuẩn nhân thở dài: “Tên ngu ngốc kia, không có tôi thì chỉ biết chọc rắc rối, thật sự là tức chết tôi, chờ tôi tìm được cậu ấy nhất định bảo cậu ấy xin lỗi cậu…”
Trong đầu Thẩm Diệu chậm rãi hiện ra hình tượng một cô vợ lải nhải oán giận ông chồng ngu ngốc, cậu bị tưởng tượng của mình dọa sợ, vội ngắt lời: “Khẳng định tìm được, cậu không cần lo lắng, không thì chúng ta đến chợ đêm ma vật trước xem, bọn họ rất biết cách tìm người.”
Dưới tay đám rắn độc chưởng quản chợ đêm có đông đảo ma vật thủ hạ, trải rộng cả thành phố, hơn nữa đám ma vật đó có trí lực và lực hành động, có thể phân biệt ngụy trang hoặc tiến hành theo dõi trên trình độ nhất định, linh hoạt hơn cameras chỉ có thể ở yên một chỗ trên đường rất nhiều, chiếm ưu thế lúc tìm kiếm ma vật cấp cao có thể biến hóa hình người, cho nên mạng lưới tình báo chợ đêm tương đối lớn mạnh, thậm chí nhóm thợ săn ma còn ngẫu nhiên lén đi chợ đêm mua tình báo.
Thẩm Diệc Thanh vểnh tai: “Đi chợ đêm ma vật hả?”
Thẩm Diệu quy hoạch đường đi trong đầu: “Ừm, sao?”
Kraken bảo bảo gia giáo rất nghiêm cho nên không biết chợ đêm ở đâu nhảy nhót nói: “Anh cũng phải đi.”
—— Cứ như học sinh tiểu học lớp một sắp được đàn anh lớp sáu dắt đến phòng game vậy! Thẩm Diệu cong môi: “Anh vốn dĩ phải đi, nhiệm vụ của anh là lái xe và trả tiền…ngã tư thứ hai phía trước quẹo phải.”
Thừa dịp chờ đèn đỏ Thẩm Diệc Thanh xoay đầu, kéo gần khoảng cách giữa lông mày và cặp mắt, vẻ mặt anh tuấn ngưng mắt nhìn Thẩm Diệu nói: “Anh là tài xế kiêm vệ sĩ bảo mẫu và máy ATM của em, 4 trong 1.”
Trong lòng Thẩm Diệu vừa ngọt vừa nuồn cười, vươn tay kéo kéo lông mày Thẩm Diệc Thanh lên trên chút, nói: “Dán gần mắt quá rồi, nhìn thật kỳ quái…”
Khuẩn nhân nhìn bọn họ nói chuyện với nhau, mắt lộ vẻ nghi hoặc, hỏi Thẩm Diệu: “Ông xã cậu là ma vật sao?”
Nghe thấy lời nói của khuẩn nhân, Thẩm Diệc Thanh hết sức sảng khoái, vội ưỡn cơ ngực ra, mặt lộ vẻ uy nghiêm, lực ông xã max!
Thẩm Diệu dựng đứng ngón trỏ bên môi, giảo hoạt nháy mắt, không phủ nhận, chỉ nói: “Cái này là bí mật.”
“Yên tâm, tôi không nói với người khác.” Khuẩn nhân hiểu rõ, dùng tay nhỏ che miệng.
Dưới sự chỉ huy của Thẩm Diệu, Thẩm Diệc Thanh lái xe đến một đầu ngõ hẻo lánh dừng lại, ngõ nhỏ tối đen sâu thẳm, ngay cả cây đèn đường cũng không có, Thẩm Diệc Thanh tắt máy xe, hỏi: “Ở đây à?”
“Ừm, đi vào trong thêm một đoạn.” Thẩm Diệu hô, “Lái xe vào không được, xuống đây đi.”
“Từ từ.” Thẩm Diệc Thanh duỗi dài cánh tay từ chỗ ngồi sau xe lấy ra một thứ, dịu dàng nói, “Cục cưng, trời rất là lạnh, mang bao tay đi, xế chiều hôm nay anh mới mua một cặp.”
“Đuọc….” Thẩm Diệu đầu tiên là đáp ứng, sau khi thấy rõ thứ trong tay Thẩm Diệc Thanh cậu liền nghẹn một chút, ánh mắt trở nên vi diệu.
Trong tay Thẩm Diệc Thanh cầm một cặp bao tay tình nhân cực kỳ nữ tánh, ánh mắt sáng ngời hữu thần. Cặp bao tay đó là hai người sử dụng, nhưng tổng cộng chỉ có ba cái, cái chính giữa cực to, mở miệng hai bên, có thể cho người yêu tay trong tay ở bên trong. Hai cái khác thì coi như là kiểu dáng bình thường, nhưng đối với hai tên đàn ông mà nói, bao tay trắng in trái tim màu hồng phấn chỉ sợ cũng không bình thường đến đâu được…
Nụ cười của Thẩm Diệu hơi cứng ngắc, chỉa chỉa mình lại chỉa chỉa Thẩm Diệc Thanh, khô khan xác nhận: “Em với anh, cùng mang cái này?”
Thẩm Diệc Thanh nhướn lông mày lên, không vui nói: “Không thì em muốn mang với ai?”
Thẩm Diệu: “…”
Không, không phải ý này.
Kraken bảo bảo bên dưới lớp ngụy trang tủi thân xoa xoa xúc tu: “Diệu Diệu không muốn mang bao tay tình nhân với anh.”
“Không có…” Thẩm Diệu vốn muốn nói để hồi sau đi mua kiểu dáng nam tính chút, nhưng nghĩ lại thấy cái thứ như bao tay tình nhân này đa số đều là con gái mua để mang cùng với con trai, kiểu dáng thiết kế tám phần đều là dạng phấn nộn đáng yêu, vì thế liền từ bỏ, chủ động lấy qua một cái mang lên, lại nhận lấy cái xài chung cầm ở trong tay nói: “Cái này xuống xe mang.”
Khuẩn nhân cũng lấy ra áo khoác lông thỏ trắng to ước chừng một ngón tay cái từ trong túi phủ thêm lên, thỏ là do rồng nhỏ bắt, các khuẩn nhân ăn thịt xong liền đem một con thỏ làm thành hai mươi mấy cái áo khoác, sau khi rồng nhỏ bắt thỏ mười lần, toàn tộc khuẩn nhân ai cũng có một cái áo khoác lông thỏ.
Khuẩn nhân ăn mặc y như quả cầu lông lộc cộc lăn vào trong túi áo khoác của Thẩm Diệu, Thẩm Diệu xuống xe, mang bao tay tình nhân tay trong tay với Thẩm Diệc Thanh, quen thuộc dẫn hắn quẹo trái quẹo phải trong hẻm nhỏ rắc rối phức tạp. Hai người đi ước chừng mười phút, sau khi quẹo qua một chỗ rẽ, đường tắt chật chội bỗng nhiên rộng lớn lên, hai bên cũng xuất hiện đèn đường, vài người sói ăn diện mười phần bất lương đứng ở đầu phố, dường như là bảo kê chợ đêm, một người sói cường tráng xỏ một chuỗi đinh tai trong đó hùng hổ đi về hướng hai người, đợi thấy rõ mặt Thẩm Diệu rồi, gương mặt hung hãn kia lập tức trở nên phục tùng, đuôi sói sau mông còn vẫy vẫy hai cái, cười nói: “Đây không phải là phó đội Thẩm sao, trời lạnh mà đến kiểm tra trễ thế?”
Thẩm Diệu mặt mày cong cong mỉm cười, hòa khí nói: “Tôi tới mua đồ.”
“Ngài mua gì, tôi dẫn ngài đi qua?” Người sói lấy lòng hỏi, sợ Thẩm Diệu tự đi tới đi lui khắp nơi tìm ra vấn đề.
“Không cần, tôi rất quen thuộc nơi này.” Thẩm Diệu vòng qua người sói, dắt Thẩm Diệc Thanh nghênh ngang đi đến chợ đêm.
Nhóm người sói trông coi đều mang ánh mắt phức tạp nhìn bao tay tình nhân trên tay Thẩm Diệu, quả thực không thể tin được phó đội Thẩm bình thường mỗi lần đột kích kiểm tra đều hành hạ họ đến thất điên bát đảo này lại còn có một mặt nữ tánh như vậy!
Ép bạn trai mang bao tay tình nhân với mình, chậc chậc.
Chợ đêm ma vật trên bản chất kỳ thật không có gì khác biệt chợ của nhân loại, đơn giản chỉ là quán do ma vật bày ra, đồ bán cũng đều là thứ ma vật dùng đến, mới đầu Thẩm Diệc Thanh cảm thấy mới mẻ, không ngừng hết nhìn đông tới nhìn tây, nhưng nhìn chốc lát phát hiện cũng chỉ có thế, vì vậy lực chú ý liền thu trở về, chuyên chú ở bên trong cái bao tay xài chung sờ bàn tay nhỏ bé của Thẩm Diệu.
“Diệu Diệu chúng ta đi đâu?” Thẩm Diệc Thanh hỏi.
“Đi tìm một kẻ buôn tình báo.” Thẩm Diệu nói xong, khuôn mặt đỏ bừng, bởi vì cậu phát hiện tất cả ma vật đi qua đều đánh giá họ.
Thẩm Diệc Thanh mặc áo khoác dài sẫm màu trưởng thành ổn trọng, tuổi tác nhìn rõ ràng lớn hơn Thẩm Diệu vài tuổi, thêm đôi mắt hoa đào duyệt vô số người tràn đầy phong lưu, mà Thẩm Diệu ăn mặc giống một sinh viên, mặt lại non, khí chất mềm mại đáng yêu… cái thứ như bao tay tình nhân nhìn thế nào cũng thấy là Thẩm Diệu ép Thẩm Diệc Thanh mang, vì thế những ma vật không quen biết Thẩm Diệu khi thoáng nhìn cậu trong ánh mắt đều mang chút nụ cười hoặc thiện ý hoặc trêu tức, Thẩm Diệu có chút không được tự nhiên, nghiêng mặt liếc nhìn Thẩm Diệc Thanh một cái, thấy vẻ mặt hắn rạng rỡ ứa ra bong bóng phấn hồng, cũng không nói muốn gỡ bao tay ra, ngọt ngào mà kiên trì kéo hắn quẹo vào chỗ buôn tình báo.
Kẻ buôn tình báo mà Thẩm Diệu quen biết là một lão người lùn, đầu trọc nhòn nhọn giống cái trứng gà, hai hàng mày rậm như rong biển nghiêm trọng xâm chiếm không gian sinh tồn của đôi mắt, ép cặp mắt chỉ còn lại hai cái khe hẹp, lão người lùn đẩy đẩy kính, đặt sách trong tay lên bàn lùn, đứng lên từ trên ghế nghênh đón Thẩm Diệu, hỏi: “Đến mua tình báo hả?”
“Muốn ông hỗ trợ tìm một con rồng phun lửa.” Thẩm Diệu nói xong, móc khuẩn nhân từ trong túi ra, nhẹ giọng hỏi, “Có ảnh chụp nhỉ?”
“Có.” Khuẩn nhân sờ soạng trên người mình một chốc, rút ra hai mảnh vỏ cây bạch dương riêng biệt từ trong quần áo, cẩn thận mở ra, hình rồng và hình người của rồng phun lửa hiện lên trong không khí, rồng nhỏ ở hình người không mặc đồ…
Còn là hình nude nữa!
“Aiz da, mọi người khoan hẵng nhìn!” Khuẩn nhân đỏ mặt dùng ngón tay điểm vài cái trên không trung, đem vài tia sáng cấu tạo ra bộ phận mấu chốt trên hình người của rồng nhỏ phong ấn trở lại vỏ cây bạch dương, những bộ phận mấu chốt đó lập tức đen xuống, tựa như bị đánh mosaic.
“… Tìm cậu ta.” Thẩm Diệu nói, “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn là ngay trong thành phố, hẳn là hình thái nhân loại.”
Bởi vì nếu rồng phun lửa không lấy hình thái nhân loại hoạt động, thì cameras trải rộng phố lớn ngõ nhỏ khẳng định sẽ bắt giữ được tung tích cậu ta và tự động báo cảnh sát.
“Không thành vấn đề.” Lão người lùn chậm rãi nói xong, vươn ra hai ngón tay khô quắt như cành cây xoa xoa.
Kraken bảo bảo đợi lệnh bên cạnh lập tức vô cùng hào phóng đưa cho lão người lùn một đồng vàng cổ.
Lão người lùn nhét đồng vàng vào miệng cắn một cái, sau khi nhìn thấy dấu răng trên đó thì vừa lòng gật gật đầu, nói: “Đây là tiền đặt cọc, sau khi tìm được lại thêm một đồng, quy tắc cũ, chỉ cung cấp tình báo, không phụ trách bắt rồng.”
Thẩm Diệu đáp ứng: “Không thành vấn đề.”
Lúc này, khuẩn nhân nhảy bắn lên vẫy vẫy tay với Thẩm Diệu, ý bảo mình có chuyện muốn nói, Thẩm Diệu nâng khuẩn nhân đi xa vài bước, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Khuẩn nhân linh mẫn nhảy lên đầu vai Thẩm Diệu, tay nhỏ bé kéo lấy vành tai Thẩm Diệu, nhỏ giọng nói vào tai cậu: “Rồng nhỏ vẫn luôn muốn tìm được tung tích cha mẹ cậu ấy.”
Thẩm Diệu hắng giọng một cái, lộ vẻ khó xử nói: “Khụ, cái này, tôi nói thật, cha mẹ cậu ta hiện tại rất có thể đã…”
“Cậu ấy biết.” Khuẩn nhân bình tĩnh nói, “Nhưng ít nhất cậu ấy muốn dùng lễ nghi long tộc mai táng họ, mà không phải để họ bị đặt ở trong phòng tiêu bản của tên phú hào biến thái nào đó.”
“Được, tôi hiểu rồi.” Thẩm Diệu gật đầu thật mạnh một cái, đang muốn thêm ủy thác cho lão người lùn, khuẩn nhân lại nói: “Rồng nhỏ nói, ở chỗ sâu trong ổ rồng của cậu ấy cất rất nhiều vàng bạc châu báu, nếu ai có thể giúp cậu ấy tìm được cha mẹ, cậu ấy bằng lòng lấy hết ra làm thù lao, dù sao thì sau này bọn tôi muốn đi ngao du thế giới, nhiều tài bảo như vậy vốn cũng mang đi không được.”
Thẩm Diệu: “…”
Gần đây mình thật sự phát tài rồi!
Hết chương 55
Danh sách chương