Rồng nhỏ không nhà để về biết nhóm khuẩn nhân sợ mình, liền tự giác rời xa, mỗi ngày lẻ loi dựa vào một vách núi nhô ra cách sào huyệt khuẩn nhân mấy chục mét, hoặc là nhìn sơn cốc ngẩn người nhớ ba mẹ, hoặc là vùi đầu dưới cánh khóc thầm, từng giọt từng giọt nước mắt nóng hổi to đùng làm ướt hết bùn đất dưới thân cậu, lúc khóc dữ dội nước mắt với bùn đất còn trộn với nhau tạo ra một đầm lầy mini.

Hoàng tử bé khuẩn nhân lòng đầy hiếu kỳ trèo đèo lội suối chạy đi tìm rồng nhỏ, vừa không lưu ý, nửa cơ thể đều rơi vào trong đầm lầy do nước mắt rồng nhỏ chế tạo ra, không trèo lên được. Khuẩn nhân cao giọng kêu cứu, rồng nhỏ lắp bắp kinh hãi, híp mắt dán đất tìm một trận rốt cuộc mới phát hiện một bé tí hon cắm dưới đất. rồng nhỏ vội biến trở về hình người tương đối nhỏ bé, thật cẩn thận dùng hai đầu ngón tay nhón lấy khuẩn nhân nhẹ nhàng nhấc lên. Theo một tiếng “bụp” nhỏ, khuẩn nhân được nhấc lên khỏi đầm lầy, tựa như có nút đậy chai champagne nào đó cũng theo một tiếng bụp này bị rút ra, bong bóng ngọt ngào nhẹ nhàng từ một tích tắc này bắt đầu lén bay ra khỏi miệng bình.

“Hô ——” khuẩn nhân thở phào một hơi, ngã ngồi trên một hòn đá nhỏ nói, “Tính sai, gần đây không đổ mưa, tôi không ngờ dưới đất lại có đầm lầy.”

Rồng nhỏ nghe không hiểu, thân thể trần truồng ngồi trở lại trên mặt đất, đỏ mắt lặng im ngẩn người.

Khuẩn nhân dùng hòn đá nhỏ quẹt quẹt bùn đất trên quần, xong túm lông chân rồng nhỏ một đường leo lên trên đầu gối, lấy từ trong túi ra một quả dâu rừng, dùng hai cánh tay nhỏ giơ lên cao cao, ôn hòa trấn an: “Đừng khóc, mời cậu ăn trái cây, hôm nay tôi mới đi hái đó.”

Rồng nhỏ liếc quả dâu một cái, hứng thú thiêu thiếu: “Grào…”

Tôi chỉ ăn lưu huỳnh thôi…

Khuẩn nhân cũng nghe không hiểu long ngữ vẫn cứ bướng bỉnh giơ quả dâu, khuôn mặt nhỏ bé bị ánh nắng chiếu rọi đến sáng lóa, tựa như một viên trân châu nho nhỏ.

Rồng nhỏ rũ mắt nhìn cậu một chốc, chần chừ cầm lấy quả dâu kia bỏ vào trong miệng, nước dâu chua ngọt lan tràn trên đầu lưỡi, mặc dù không mỹ vị như lưu huỳnh, nhưng cũng không tính là tệ.

Khuẩn nhân nhìn rồng nhỏ ăn quả dâu, tham ăn nuốt một ngụm nước bọt, hầu kết nhỏ như hạt gạo lăn lộn, bị rồng nhỏ thị lực sắc bén nhìn thấy. Rồng nhỏ đứng dậy bay đi, chẳng bao lâu liền trở lại, bởi vì sợ đạp phải khuẩn nhân nên lúc bước đi cậu khom lưng thật cong, trước khi đi một bước đều phải híp mắt quan sát mặt đất, sau khi đi đến trước mặt khuẩn nhân, rồng nhỏ buông cánh tay ôm trước ngực ra…

Vì thế khoảng đất trời nhỏ của khuẩn nhân đổ một trận mưa dâu.

“Grào.” Ăn đi. Rồng nhỏ nói xong, ngồi trở lại tiếp tục ngẩn người.

“Thiệt nhiều trái cây!” Trình độ hưng phấn của khuẩn nhân không thua gì Thẩm Diệu nhìn thấy đầy một hầm tiền vàng, bởi vì dâu sinh trưởng trên cái cây cao ngất trong mây, phù không thuật một lần bay không lên, hái một lần vừa nguy hiểm vừa tốn thời gian, là mỹ vị hiếm có. Khuẩn nhân đột nhiên có bữa tiệc lớn để ăn vô cùng mừng rỡ nâng một quả dâu lên, sau khi cắn một mồm to lại cảm thấy một quả khác hình như càng tím càng ngọt hơn, liền vội vàng vứt quả đã cắn trong tay, rất nhanh, bụng nhỏ của khuẩn nhân đã bị thịt quả chua ngọt thơm hương nhét đầy, quần áo trắng làm bằng cánh hoa bách hợp trên người cũng bị nhuộm thành màu tím, khuẩn nhân ngồi phịch trên hòn đá nhỏ, xoa cái bụng béo tròn béo trục hạnh phúc phơi nắng, nói: “Ăn thật no, cám ơn cậu.”

Rồng nhỏ cúi đầu, thấy dáng vẻ khuẩn nhân lộ bụng phơi nắng thú vị, liền dùng ngón tay cẩn thận cọ hai cái trên bụng khuẩn nhân, khuẩn nhân nhột cười ha ha, ôm lấy ngón tay rồng nhỏ cầu xin tha thứ: “Đừng náo loạn ha ha ha! Nhột lắm!”

Cảm giác đầu ngón tay bị ôm chặt vừa kỳ dị lại ấm áp, rồng nhỏ giật mình một lát, cười cười, bởi vì cậu đã thật lâu không cười, cho nên nụ cười này có chút cứng ngắc và trúc trắc, nhưng đây quả thật là một nụ cười, nhẹ như lá liễu phất phơ theo gió lướt qua gò má.

Sau đó nữa, rồng nhỏ còn giúp khuẩn nhân vận chuyển dâu rừng về hang động, nhóm khuẩn nhân làm tiệc tối lửa trại để chúc mừng dâu gặt hái tốt đẹp, trước khi dâu bị ăn sạch thì thực đơn của họ từ sáng đến tối đều là dâu, liên tiếp tận vài ngày, kẽ răng các khuẩn nhân đều là đen đen tím tím.

Mới đầu khuẩn nhân còn giữ thói quen mỗi ngày đi ra ngoài săn thú, dùng xương cá làm thành trường mâu bắt giết một loại bô giáp xác nhỏ giàu protein. Buổi tối mỗi ngày, khuẩn nhân thắng lợi trở về sẽ xiên bọ trên xương cá, đặt ở bên miệng rồng phun lửa, rồng phun lửa phun ra một đốm lửa cực kỳ nhỏ bé, con bọ tức khắc được nướng đến thơm nức xốp giòn, khuẩn nhân liền thỏa mãn tựa vào móng tay rồng nhỏ ăn xiên nướng.

Để khiến khuẩn nhân càng an toàn khi ra ngoài săn thú, rồng nhỏ nhịn đau nhổ xuống một mảnh vảy rồng, dùng vuốt mài nó thành từng miếng tròn tròn be bé, cho khuẩn nhân dùng làm khiên, vảy rồng cứng rắn, có đủ thuộc tính kháng ma pháp và kháng lửa, khuẩn nhân cầm ở trong tay, cảm giác an toàn tức khắc bùng nổ.

Có điều từ sau một lần khuẩn nhân bị một con chuột đồng cuồng bạo hung mãnh tập kích bị thương trên đường săn thú, rồng nhỏ liền không cho khuẩn nhân đi săn thú nữa, một mình cậu ôm đồm công việc săn thú của bộ tộc khuẩn nhân, vào trong rừng rậm bắt mấy động vật nhỏ như thỏ, gà rừng linh tinh, đã đủ cho cả tộc khuẩn nhân mở to bụng ra ăn.

Mà để tránh cho rồng nhỏ lạc đường lúc săn thú trở về, cứ cách một đoạn thời gian khuẩn nhân liền cho cậu một bông hoa dẫn đường, để bảo đảm rồng nhỏ luôn có thể tìm được mình.

Thiếu niên khuẩn nhân với thiếu niên long tộc thành lập tình bạn vượt qua giống loài và hình thể, chỉ số thông minh của thiếu niên long tộc tương đối sốt ruột, trông cậy cậu học được ngôn ngữ khuẩn nhân hoặc là tiếng người thì không biết phải học tới khi nào, vì thế khuẩn nhân thông tuệ dứt khoát học tiếng long tộc, không lâu lắm đã có thể tiến hành giao lưu hằng ngày với rồng nhỏ. Khuẩn nhân đem “album” mình dùng ngưng quang thuật bảo tồn lại trong sách vỏ cây bạch dương cho rồng nhỏ xem, lại dùng tiếng long tộc trúc trắc kể lại trải nghiệm mạo hiểm của mình với rồng nhỏ, rồng nhỏ bởi vì mù đường nên rất ít khi đi ra khỏi sào huyệt nghe đến nhập tâm, quấn lấy khuẩn nhân bảo cậu ta kể cho mình một lần lại một lần, mà khuẩn nhân cũng làm không biết mệt.

Một người không có năng lực hành động nhưng cảm giác phương hướng và kỹ năng sinh hoạt max điểm, một người có thể đánh có năng lực bay nhưng mù đường đến độ khiến người ta tuyệt vọng, hai thiếu niên trăm phần trăm bổ sung nhau đạt thành ước định vào một ngày nào đó, quyết ý đi ngao du thế giới.

Trước khi ngao du thế giới phải chuẩn bị rất nhiều, ngay khi khuẩn nhân thỏa thuê mãn nguyện tiến hành quy hoạch, thì hang động xa hoa của bộ tộc khuẩn nhân trùng hợp bị một thợ săn ma vào núi truy đuổi ma vật nguy hiểm phát hiện, lúc ấy rồng nhỏ đang ở bên ngoài tìm kiếm lưu huỳnh lấp đầy bụng cho mình, thợ săn ma liền liên hệ đồng nghiệp lên núi bưng hết ổ khuẩn nhân về viện nghiên cứu… Cuộc sống trong viện nghiên cứu rất tốt, khuẩn nhân áo cơm không lo, lại không cần đối mặt với đủ loại nguy hiểm bên ngoài, cho nên họ nhanh chóng quên mất người bạn long tộc to con kia, an tâm ở lại viện nghiên cứu qua ngày. Mà hoàng tử bé khuẩn nhân một lòng muốn ngao du thế giới với thiếu niên long tộc thì sau khi cẩn thận nghiên cứu quy luật thay ca của các nghiên cứu viên, dứt khoát thu dọn túi hành lý nho nhỏ trốn khỏi viện nghiên cứu…

“Sự việc chính là như vậy.” Khuẩn nhân nói xong chuyện của mình, đứng lên từ trên đùi Thẩm Diệu, theo thói quen vỗ vỗ mông, vẻ mặt vui vẻ nói, “Cám ơn cậu chở tôi ra khỏi căn tin, nếu như có thể, phiền cậu đưa tôi đến cửa phía bắc, ra khỏi nơi này đi tìm cậu ấy.”

“À…” Thẩm Diệu ôm thái độ tương đối không lạc quan với chuyện khuẩn nhân tìm kiếm rồng phun lửa, cậu đang sốt ruột châm chước tìm từ ngữ trong đầu, muốn dùng phương thức không tổn thương đến tôn nghiêm của nhà mạo hiểm khuyên bảo cậu ấy không nên tự mình đi tìm, trên không trung liền hết sức phối hợp đổ xuống một cơn mưa, một hạt mưa to như hạt đậu vừa vặn nện trên đầu khuẩn nhân, tưới tóc khuẩn nhân ướt sũng.

Khuẩn nhân kêu a một tiếng, dùng hai cái tay nhỏ bé che đầu.

“Đổ mưa rồi, ” Thẩm Diệu lập tức dùng tay chắn trên đầu khuẩn nhân làm lều che mưa, lại cười nói, “Ngày mưa ra ngoài rất là không tiện, hơn nữa tôi có quan hệ và mạng lưới tình báo, tìm rồng phun lửa sẽ tương đối dễ dàng, không thì cậu về với tôi trước, ở tạm nhà tôi hai ngày, xem bên chỗ tôi có thể nhận được tin tức hay không?”

Khi nói chuyện Thẩm Diệu hơi lắp bắp một chút, bởi vì “nhà của tôi” trong lời cậu thực tế là nhà Thẩm Diệc Thanh, có điều…

Nhà hắn với nhà mình, đã không có gì khác nhau rồi nhỉ… dòng suy nghĩ của Thẩm Diệu đột nhiên bay xa, ánh mắt nhìn về phía nhà Thẩm Diệc Thanh, đáy mắt nhuộm đầy mây xuân, hai má nổi lên màu hoa đào, cơn mưa nhanh chóng trở nên hung mãnh, Thẩm Diệu lại ngây ngốc ngồi trên ghế dài nhớ Thẩm Diệc Thanh đến thất thần, bị mưa xối tận vài giây đồng hồ mới hoàn hồn lại trong tiếng la hoang mang của khuẩn nhân. Cậu thấp giọng kêu một tiếng, luống cuống tay chân mở túi áo khoác ra bỏ khuẩn nhân vào, sau đó dùng tay che đầu chạy như điên vào văn phòng.

Thẩm Diệu chạy vào cao ốc, lau mưa trên mặt, hỏi: “Mới nãy nói đến đâu rồi?”

Khuẩn nhân cười: “Tôi mới vừa nói ‘được’.”

Thẩm Diệu đỏ mặt: “Mới nãy không nghe thấy… Vậy cậu đợi với tôi ở văn phòng một buổi nhé, buổi tối tôi mang cậu về nhà.”

Khuẩn nhân gật đầu: “Được.”

Thẩm Diệu mang theo khuẩn nhân về văn phòng, thừa dịp đồng nghiệp không chú ý, lén đặt khuẩn nhân vào trong ngăn kéo, còn tốt bụng chỉnh di động thành tắt âm xong mở game ra đồng thời bỏ vào trong ngăn kéo, nhỏ giọng nói: “Nếu cậu chán thì chơi game một lát đi, ba cục giống nhau là diệt được.”

Khuẩn nhân đặt hết bàn tay nhỏ bé lên trên màn hình, trượt đến trượt đi trên đó y như lau thủy tinh.

Chơi một chốc, khuẩn nhân lộ ra nửa cái đầu nhỏ từ trong ngăn kéo, nhỏ giọng nói: “… Ông xã của cậu nhắn tin cho cậu.”

Thẩm Diệu che mặt, vội lấy điện thoại di động ra hồi âm.

Năm giờ, Thẩm Diệu mang theo khuẩn nhân tan tầm, xe Thẩm Diệc Thanh đã sớm đậu ở bên ngoài, hắn mặc một cái áo khoác dài sẫm màu rất tôn dáng người, khiến cho đường cong cơ thể hắn mạnh mẽ lưu loát, thậm chí lộ ra cảm giác sắc bén nhàn nhạt, cực kỳ hút mắt. Bởi vì không có Thẩm Diệu nhìn, cho nên Thẩm Diệc Thanh lười quản lý biểu cảm, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng, ngũ quan không chút dao động, nếu lúc này có người cứ luôn gần gũi lén theo dõi hắn, thì nhất định sẽ hoài nghi vị mỹ nam tử này có phải đang đứng cạnh xe trợn tròn mắt đột tử hay không…

Nhưng mà theo Thẩm Diệu càng chạy đến gần, mặt khối băng của Thẩm Diệc Thanh cũng dần dần tan ra, mỗi một tế bào tạo nên lớp ngụy trang trên mặt giống như đều bị ý cười rót đầy. Không đợi Thẩm Diệu đi đến trước mặt, kraken bảo bảo đã không thể chờ đợi được tiến lên vài bước, một tay ôm cậu bạn nhỏ một ngày không gặp vào trong lòng, cúi đầu hôn hôn mặt cậu, xong lập tức nghiêng mặt đi chỉ vào má mình nói: “Cục cưng tới nào, hôn một cái.”

Thẩm Diệu đỏ mặt nhanh chóng chạm môi vào má Thẩm Diệc Thanh, sau đó trước khi Thẩm Diệc Thanh nói ra càng nhiều lời ngọt ngấy, moi khuẩn nhân tự động tự giác che mắt từ trong túi ra, nói: “A… em giới thiệu cho anh một người bạn.”

Thiếu niên khuẩn nhân ngây thơ nhắm hai mắt hỏi: “Hai người hôn xong chưa?”

Hét chương 54
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện