Dương Châu mưa phùn liên miên, có hai cây dù đi trong màng mưa.

Dưới cây dù phấn hồng, thỉnh thoảng lộ ra một cái đầu nhỏ, vẻ mặt hưng phấn, hoặc sửng sốt hoặc say mê.

Đảo mắt đã không thấy, nàng đã chạy đến bên đường, ngắm tranh mỹ nữ treo trước các cửa hàng.

Dưới cây dù màu lam, một bóng dáng cao lớn luôn mang theo nét cười dịu dàng, đuổi theo bóng hình lanh lợi kia, lúc nàng thất thần ngắm mưa rơi, yên lặng lấy dù của mình che cho nàng.

Hắn thấy nhiều người phương Bắc nhìn thấy cảnh đẹp Giang Nam thì kinh ngạc và say mê. Tuy Dương Châu và Uyển Châu đều ở phí bắc Trường Giang, nhưng cảnh trí, phong vận ước chừng cũng có vị Giang Nam.

" Oa噻, bên kia thiệt nhiều mỹ nữ nha, chúng ta mau qua đó nhìn xem."

Nhìn thấy một đám đại cô nương, tiểu nương tử tụ tập như vậy, mắt trái Tề Vân Đình khẽ giật giật, hay là hắn cũng đến Dương Châu? Hân Duyệt xông lên, nhìn chúng nữ mắt lấp lánh tim hồng nhìn về một hướng, nàng cũng nhìn theo.

Trên cây cầu trắng như bạch ngọc có một bóng hình đơn độc, một vị công tử trẻ tuổi tay cầm quạt lông, thần thái tuấn dật tựa trên lan can nhìn về phía xa. Chỉ riêng một bên mặt trông không rõ ràng kia cũng đủ mê hoặc chúng sinh.

Hân Duyệt trong lòng thầm than: Bà nó, thật đủ phong cách.

Thì ra phía sau thư sinh kia có một lá cờ lớn màu đỏ, trên đề bảy chữ chữ to: Giang Nam đệ nhất Chúc tài tử.

Chúc? Hay là Chúc Chi Sơn?

Thần tượng của ta chính là Đường Bá Hổ, hay lắm, tiểu tử ngươi dám thừa dịp tiểu Đường không có ở đây tự xưng thứ nhất? (Chúc Chi Sơn, Đường Bá Hổ là nhân vật trong Tứ đại tài tử, bạn nào coi phim của Châu Tinh Trì chắc biết mà hé ^^)

Lúc Tề Vân Đình còn chưa kịp giữ cánh tay nàng lại, Hân Duyệt đã dũng mãnh dẹp tan đám người, xông lên cầu.

"Nè, ngươi chính là Giang Nam đệ nhất tài tử?"

Nam tử áo trắng kia xoay người, mày liễu mắt phượng, môi hồng răng trắng, làn da trắng nõn, mi tâm có một nốt ruồi chu sa càng thêm vô hạn phong tình.

Hân Duyệt lần đầu tiên nhìn thấy tướng mạo của mình lúc trọng sinh, đã vui vẻ không thôi. Có điều, bây giờ so với nam nhân này, lại cảm thấy mình chẳng là gì cả. Hắn giống như một đóa hồng lam yêu mị, còn bản thân mình chỉ giống như một ngọn cỏ tầm thường mà thôi.

Nam nhân này đẹp đến ngây người, Hân Duyệt thẫn thờ chốc lát, bị câu trả lời của hắn làm tỉnh lại: "Tiểu kiều nước chảy như xưa, ai nói độc kiều có thể nào viên~ không sai, tại hạ đúng là Chúc mỗ."

"Chúc Chi Sơn?"

" Chúc Chi Sơn? Người nào. Tại hạ không biết."

"Ta muốn nói ngươi tên là gì?"

"Chậc, chậc, chậc, thất bại quá, thiên hạ lại có người không biết Giang Nam đệ nhất tài tử ta-- tên gọi Chúc Lương, thật sự quá đau lòng mà." Hắn lắc đầu, nhíu mày, quạt lông để trước ngực làm bộ dạng thương tâm.

Chung quanh lại một trận ồn ào.

"Thì ra ngươi tên Chúc Lương à, còn không bằng kêu Lương Chúc đâu, ngươi biết Đường Bá Hổ không?" (Lương Chúc là muốn nói đến Lương Sơn Bá với Chúc Anh Đài)

Khóe miệng hắn khẽ nhếch một nụ cười châm chọc: "Mỹ nhân như thế, vậy mà ở trước mặt ta hỏi người khác, ngươi là người đầu tiên."

Ngón trỏ của hắn chỉ vào chóp mũi Hân Duyệt, chung quanh một trận thét chói tai vang lên.

Một cánh tay mạnh mẽ bắt lấy cổ tay hắn: "Chúc công tử không ở Uyển châu an ủi người hâm mộ, lại chạy đến Dương Châu treo hoa ghẹo nguyệt?"

Chúc Lương quay đầu: "Thì ra là Tề huynh, đã lâu không gặp, nghe nói ngươi bắc thượng đón dâu?"

"Không sai." Tề Vân Đình ôm eo Hân Duyệt mang nàng cách xa Chúc Lương, chừa khoảng cách an toàn.

Ai mượn ngươi xen vào việc của người khác, ta vốn tính toán lúc hắn ra tay thì tặng hắn một cước---- Hân Duyệt lầu bầu.

Chúc Lương hứng thú nhìn động tác cảnh giác của hắn, nhướng mày phóng điện với Hân Duyệt: "Xem ra vị này chính là tẩu phu nhân, quả nhiên là quốc sắc thiên hương, chỉ tiếc...... Chậc chậc, hình như thiếu thứ gì đó."

"Cái gì?"

Nhìn thấy Hân Duyệt thành công đích bị hắn làm lên tiếng, khóe miệng Chúc Lương gợi lên ý cười như có như không, lấy tư thái mê hoặc chết người không đền mạng từ từ nói:

"Phong tình...... Tẩu phu nhân tuy dung mạo xuất chúng, nhưng có chút ngây thơ không hợp tuổi, nhiều nhất cũng chỉ là một trái dưa xanh mà thôi. Xem ra Tề huynh thật sự là Liễu Hạ Huệ nha, một đường nam hạ lại chưa từng nhúng chàm, chẳng lẽ là Tề huynh......, hắc hắc, thật sự không có khả năng kia. Không bằng đem tẩu phu nhân đưa cho đệ mấy ngày, cam đoan dạy dỗ thành kiều diễm ướt át cho ngươi."

Tề Vân Đình tiến lên từng bước, chắn ở trước mặt Hân Duyệt: "Miễn, vợ ta thì tự ta dạy là được, ngươi vẫn nên dạy dỗ những người vì ngươi tình nguyện về nhà bị phụ thân mắng hoặc là những đại cô nương, tiểu nương tử có trượng phu đi. Cẩn thận đừng làm tổn thương thân mình."

Tề Vân Đình vỗ vỗ bả vai Chúc Lương, kéo tay Hân Duyệt rời đi, Chúc Lương cười mị mị chắp tay không nói gì.

Trên mặt Hân Duyệt một trận vừa hồng vừa trắng, nhưng không thể không bội phục nhãn lực của Chúc Lương và định lực của Tề Vân Đình.

Bị người nhìn thấu mà còn mặt không đỏ tim không đập, đây chính là cổ nhân phúc hắc.

"Nàng nhìn nơi đó, thùy dương bích liễu, hồ nước trong veo; lại nhìn bên này, y thủy bàng đình, thiên tiệm nhất lộ thông......" Tề Vân Đình xứng danh làm hướng dẫn viên.

"Ta cảm thấy đình giữa hồ này đẹp nhất, ngươi xem, gió nhẹ gợn sóng lăn tăn, trong mông lung có thể nhìn thấy bóng nước, như một bức tranh, oa, trong nước còn có rất nhiều cá đẹp nữa." Hân Duyệt vui vẻ không thôi.

"Đình giữa hồ, trong nhà chúng ta cũng có, ngày nóng ở đó hóng mát, là tốt nhất rồi." Kỳ thật đình giữa hồ trong nhà, hắn vẫn chưa đi qua vài lần, chính là hắn nghĩ Hân Duyệt nhất định sẽ thích lắm.

... ........

Buổi chiều, lúc tắm rửa thay quần áo xong, Hân Duyệt ngồi trước gương đồng nhìn trái nhìn phải, chốc lát lại nhướng mi, chốc lát phồng má, đáng tiếc lần thứ hai đầu thai của mình, có được dung mạo tốt, nhưng quả thật là chỉ có thanh thuần.

Tuy nói không giống một khúc gỗ, có điều quả thật ngây thơ như một quả dưa xanh bình thường, không có một chút mị hoặc của thục nữ, khó trách hắn một đường đến đây đều chưa từng xâm phạm.

Tề Vân Đình cười thầm không nói, một mình uống trà xanh.

Rốt cục, Hân Duyệt nhảy đến bên người hắn ngồi xuống, cầm ly trà trong tay hắn một hơi uống sạch.

Đôi mắt lấp lánh lóe qua một tia giảo hoạt: "Ta đã nghĩ rồi, ta vẫn là không đi...... Thực xin lỗi nha, ta không đi."

Sắc mặt Tề Vân Đình dần dần ảm đạm, khóe miệng vốn đang nhếch lên lại nghiêm nghị thành một đường thẳng tắp, mắt không chớp nhìn chằm chằm mỹ nhân đang cười tươi kia.

Ý cười trong mắt nàng ngày càng đậm, làm cho người ta không thể tin được câu tổn thương người khác vừa nãy là nàng nói ra.

"Nàng nói cái gì? Nghĩ cái gì vậy hả."

"Ta nói......", Hân Duyệt hai tay đặt trên bàn, dưới chân đạp đạp vài cái làm tư thế chuẩn bị.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện