Tề Vân Đình luôn khởi hành sớm, hôm nay là một ngoại lệ.

Mặt trời đã lên cao ba sào, Hân Duyệt bị những âm thanh tạp nham bên ngoài đánh thức. Dụi dụi đôi mắt nhập nhèm chưa tỉnh ngủ, vò vò đầu tóc dài hỗn loạn, đẩy cánh cửa sổ nhìn ra phố.

Bên ngoài người đông nghìn nghịt, nói đúng hơn đều là nam nhân, sắp xếp thành hàng dài, không biết đang chờ đợi cái gì.

Chỉ nghe một người mập mạp nói: "Nghe nói tối hôm qua Tề đại thiếu gia bận rộn, đến bây giờ còn chưa có rời giường đâu."

"Đúng vậy, phỏng chừng là suối nước nóng kia chữa khỏi bệnh cũ của hắn." Người xếp hàng phía sau nói tiếp.

"Hắn thì có bệnh cũ gì, không phải là mạnh mẽ quá thôi sao, ha ha ha."

Có người trêu ghẹo một lão nhân râu tóc bạc trắng: "Đại gia, ngài đến từng tuổi này rồi, còn có thể được không?"

Lão nhân vuốt râu, không tức giận nói: "Chưa nghe nói suối nước nóng kia chữa được bách bệnh hay sao, chút chuyện nhỏ của ta tính là gì. Tề gia lại không quy định để các ngươi báo danh, lão hủ ta cũng phải khiêm tốn một chút."

Chung quanh lại cười ầm lên.

Hân Duyệt âm thầm phỉ nhổ: Xem ra cổ nhân bảo thủ cũng chỉ chèn ép nữ nhân, nam nhân vẫn nói năng phóng khoáng đó thôi. Ngẫm lại cũng đúng, cổ đại không phải có rất nhiều xuân cung đồ gì gì đó hay sao, cũng giống như AV (adult video) ở hiện đại đó thôi, nói vậy chuyện vợ chồng lúc đó cũng đâu bí mật gì.

Không biết khi nào, Tề Vân Đình đã dán phía sau lưng Hân Duyệt.

"Nhiều người tới báo danh như vậy, Tề gia các người buôn bán có lời thiệt đó." Hân Duyệt ngửa đầu nhìn về phía hắn.

Mặt Tề Vân Đình không chút thay đổi, rất đạm mạc.

Một tên sai vặt còn nhỏ tuổi đột nhiên chỉ vào lầu hai nói: "Kia không phải là Tề đại thiếu sao, trong ngực hắn là thiếu nãi nãi rồi, thật đúng là một mỹ nhân, khó trách đại thiếu gia hôm nay luyến tiếc không rời giường.”

"Đúng vậy, đúng vậy, ngươi xem bộ dáng liễu yếu đào tơ của thiếu nãi nãi, cũng đã biết chiến huống tối qua thế nào rồi."

Hân Duyệt đỏ mặt xoáy người, dúi đầu vào trong ngực hắn, cắn răng nói hai chữ: "Đóng cửa."

Trên mặt Tề Vân Đình không cười, nhưng trong lòng đã sớm nở hoa, thân mình nhẹ nhàng run rẩy, cũng không có ý muốn đóng cửa.

Cho ngươi mở nửa áo trong nè, cho ngươi lộ ra khuôn ngực rắn chắc nè, vậy đừng trách ta không khách khí. Hân Duyệt một ngụm cắn xuống, Tề Vân Đình ăn đau cúi đầu nhìn.

Dưới lầu có người kinh hô: "Mau nhìn kìa, hai người Tề đại thiếu thân mật quá."

Tề Vân Đình nhanh chóng đóng cửa sổ, đem tiểu yêu nữ mang về bên giường.

Dấu răng rướm máu, đỏ tươi chói mắt, cái miệng phấn hồng mềm mại như khiên chiến tính nhẫn nại của hắn.

Thật nhanh, dùng tay trái bắt lấy tay nàng để lên đỉnh đầu, tay phải vỗ về gò má ửng đỏ, "Nói, nếu không ta báo thù."

Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, nên cúi đầu thì cúi đầu, "Nếu không, ta giúp ngươi lau khô nước miếng là được chứ gì." Người nào đó mơ màng nhìn thấy mình để lại nước miếng trên ngực người ta.

Tề Vân Đình dùng ngón tay quệt một chút nước miếng, đưa vào trong miệng mình, vứt cho nàng một ánh mắt mê người, "Hương vị không tệ, ta tự làm là được. Chịu ân một gàu nước, báo đáp cả hồ đầy, nàng cắn ta một ngụm, ta đương nhiên trả lại nàng một trăm cái."

"Không cần......"

Tiếng kháng nghị biến mất trong miệng hắn, bá đạo hôn xuống, sao còn quản nàng muốn hay không.

Môi lưỡi dây dưa, lúc chậm lúc nhanh, vô cùng triền miên......

Thật lâu sau, Tề Vân Đình ôm lấy Hân Duyệt, nghiêm mặt nói: "Lần sau còn châm lửa, thì không dễ dàng như vậy đâu, có biết không."

"Đây còn gọi là dễ dàng, sắp muốn mạng người ta rồi." Hân Duyệt há mồm thở dốc.

Tề Vân Đình mặc quần áo, cưng chìu vỗ vỗ mặt nàng, "Mau mặc quần áo, nàng không đói sao? Bằng không chúng ta lại đi tắm suối nước nóng nha."

Nhìn thấy vẻ mặt dê xồm của hắn, Hân Duyệt không tức giận nói:"Muốn tắm thì ngươi tắm đi, ta mới không đi đâu."

Ăn xong cơm, Hân Duyệt tiện tay lôi kéo Tề Vân Đình đi theo đường cửa sau.

Tại sao là cửa sau? Cửa trước đông người, hơn nữa này thành Tể Nam này ai cũng gần như biết bọn họ rồi, chỗ nào cũng nói từ ngữ thân mật, ai chịu được.

Xem ra sau này không thể cứ phô trương như thế nữa, vẫn nên giản dị một chút có vẻ tốt.

Có điều vẫn có người nhìn thấy vợ chồng Tề gia cùng cưỡi một con ngựa, vì thế đám tân hôn thiếu phụ bạo dạn đều lấy Tề gia Thiếu phu nhân làm hình mẫu, cùng với trượng phu đi tắm suối nước nóng uyên ương, cưỡi ngựa dạo phố.

Vì thế, Hân Duyệt lại lập công lao hạn mã về xúc tiến tình cảm vợ chồng.

Một đường về phương nam, cuối cùng hơn nửa tháng sau đến Dương Châu.

Hân Duyệt lần đầu tiên nhìn thấy đình đài lầu các, cảnh đẹp thủy tú sơn minh của Giang Nam, hưng phấn thét chói tai. Tề Vân Đình đành phải ôm sát eo nàng, sợ nàng ngã xuống ngựa.

Dọc theo đường đi, đi bộ đi thuyền, du sơn ngoạn thủy thật cũng thích ý.

Lúc Hân Duyệt nhàm chán, sẽ bắt chước một số tuồng kịch ác ý, tỷ như trộn hạt tiêu trong bánh bao, đút cho Tề Vân Đình ăn, hoặc là lúc đi ngủ, đem tất chân của mình đặt trong chăn của hắn. Có khi hắn luyện chữ, động tay động chân trong nghiên mực của hắn. Còn có thể đứng sau lưng nhắm đúng đầu hắn, dùng đồ vật ném qua, sau đó lúc hắn quay đầu lại, thì lấy vẻ mặt vô tội nhìn ra cửa sổ ngắm phong cảnh.

Tề Vân Đình cũng không ngốc, lúc đó sẽ ôm lấy nàng hôn cuồng nhiệt, tính như là trừng phạt.

Chỉ sợ biết rõ trong đồ ăn có hạt tiêu, cũng sẽ một ngụm bắt nó ăn luôn, bởi vì ở lúc mình bị sặc khổ sở, nàng sẽ cười tươi như hoa nở. Thời tiết càng ngày càng nóng, chăn bông dày bị đổi thành mền mỏng, có khi nàng ngủ không yên phận lộ bắp đùi ra ngoài, cũng rất quân tử đắp mền lại cho nàng, tuy nhiên chính là nhân cơ hội sờ soạng một phen. Rõ ràng có thể né tránh tập kích của nàng, lại tình nguyện bị nàng đánh trúng, đáy lòng sẽ có một chút ngọt ngào nho nhỏ.

Nàng ngoan nhất là lúc phải ở đêm trong rừng núi, đi theo hắn bắt thỏ, theo phân phó của hắn đi đốt lửa, đêm xuống thì rút trong ngực của hắn ngủ.

Dương Châu, sắp đến Uyển thành. Là nơi bọn họ làm giao ước, hai tháng sớm chiều bên nhau, Tề Vân Đình càng ngày càng có lòng tin, nàng nhất định sẽ ngoan ngoãn theo ta về nhà làm vợ.

Tề Vân Đình mang Hân Duyệt đến một trạch viện, cảnh vườn bố trí tinh mỹ làm người phương bắc như nàng xuýt xoa không thôi.

"Đây là một trạch viện của Tề gia ở Dương Châu, chúng ta không đến khách điếm, liền ở nơi này đi."

Quản gia là lão Âu và Âu tẩu bước lên phía trước nghênh đón, buổi tối nấu vài món nổi tiếng Dương Châu làm Hân Duyệt ăn tới mặt mày hớn hở.

Buổi tối lúc đi ngủ, vợ chồng lão Âu thật thà kinh ngạc nhìn bọn họ cùng ở một phòng, nhưng lại không dám nói gì.

Tề Vân Đình như là nhắc nhở: "Trạm tiếp theo chính là Uyển châu, có cha mẹ ta ở đó, cho dù nàng không muốn cũng đừng nói gì."

"Trước hết chúng ta đừng đi Uyển châu được không, Dương Châu phong cảnh đẹp như vậy, ta phải chơi nhiều một chút."

"Được." Chỉ cần nàng vui vui vẻ vẻ đi theo ta, ta làm sao không đợi được thêm mấy ngày? Tề Vân Đình tâm niệm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện