Editor: Hồng Phan – Virgo
Beta: Stuki^^
“Ừm”. Trình Vãn trả lời.
Qúy Ức lễ phép tạm biệt: “Trình tiểu thư, vậy tôi không quấy rầy nữa”.
Lần này, phải qua một lúc thì Trình Vãn mới đáp lại: “Tốt”.
Quý Ức tùy tiện chọn một icon mặt cười trả lời lại, sau đó cô liền buông điện thoại xuống, quay đầu nhìn về phía cửa sổ.
Qúy Ức nhìn chằm chằm ánh nắng bên ngoài, ngẩn người một lúc lâu, mãi đến khi Đường Họa Họa đi tới mép giường, vươn tay đẩy đẩy người của cô thì cô mới hoàn hồn mà nhìn về phía Đường Họa Họa.
“Tiểu Ức, cậu ngây ngốc cái gì vậy, tớ kêu nửa ngày mà cũng không có phản ứng, đi xuống căn tin ăn cơm thôi!”.
“Ừ, tớ đi ngay đây”. Qúy Ức mở miệng trả lời, sau đó vội vội vàng vàng xuống giường rồi đi rửa mặt.
( Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dichngontinh.com – không nên copy trái phép)
Cuối tuần nên căn tin cũng không có nhiều người.
Bởi vì “Tam thiên si” ngừng quay khiến đáy lòng của Qúy Ức ẩn chứa nhiều tâm sự, cho nên cô cũng không có gọi gì nhiều, chỉ gọi một đĩa cơm rồi tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, vừa ăn cơm từ từ vừa chờ Đường Họa Họa.
Lúc Qúy Ức vừa mới ăn được thìa cơm thứ hai thì có người đi tới, đến chỗ bàn của cô liền dừng lại, kêu tên của cô: “Qúy Ức?”.
Quý Ức nghe thấy có người gọi tên mình thì ngẩng đầu, đập vào mắt của cô là một nữ sinh trong khu ký túc xá, tuy không có quen biết gì nhiều nhưng Qúy Ức vẫn nở một nụ cười, sau đó đáp lời lại: “Ăn xong rồi?”.
“Ừm”. Trả lời xong, nữ sinh kia cũng không có sốt ruột rời đi, ngược lại lại ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Qúy Ức, sau đó làm ra vẻ thần thần bí bí rồi ghé sát vào người của cô, mở miệng hỏi: “Lâu lắm rồi tớ cũng chưa có thấy cậu, hôm nay vất vả lắm mới gặp được cậu ở đây nên nhất định phải hỏi cậu một chút, nói thật đi, cậu cùng soái ca Hạ Qúy Thần ở khoa đạo diễn rốt cuộc có quan hệ gì?”.
Qúy Ức hơi hơi nhíu mày, hướng về phía nữ sinh kia lắc lắc đầu: “Tớ cùng Hạ Qúy Thần khi nào thì có quan hệ? Cậu đừng có nói bậy”.
“Tớ nói bậy lúc nào? Nếu cậu không có quan hệ gì với Hạ Qúy Thần, hắn làm sao sẽ vì cậu mà động thủ với Lâm Nhã?” Nữ sinh bĩu môi, rõ ràng không có tin tưởng câu trả lời của Qúy Ức.
Động tác nhai đồ ăn của Qúy Ức liền dừng lại, chờ đến khi nuốt sạch sẽ đồ ăn ở trong miệng cô mới nghiêng đầu, vẻ mặt cổ quái nhìn nữ sinh kia, hỏi: “Động thủ với Lâm Nhã? Cậu đang nói giỡn sao?”.
“Tớ nói giỡn? Có mà cậu nói giỡn thì có!” Nữ sinh đáp lời lại, sau khi nhìn thấy biểu cảm của Qúy Ức giống như không phải nói dối liền kinh ngạc hô to gọi nhỏ một câu: “Không thể nào? Qúy Ức, đừng nói là cậu không có biết chuyện này đi?”.
Quý Ức hướng về phía nữ sinh lắc lắc đầu.
“Trời ơi, cậu cư nhiên lại không có biết cái gì! Chuyện này toàn bộ nữ sinh ở ký túc xá đều biết!”. Nữ sinh giọng điệu khoa trương, cảm thán xong mới tiếp tục nói: “Chính là lần trước, đại khái là buổi sáng hai tháng trước, Hạ Qúy Thần xông vào phòng của các cậu, sau đó đem Lâm Nhã ở trên giường lôi xuống, hỏi cậu ta là đã đem cậu giấu ở đâu?”.
Quý Ức nghe đến đó, liền hiểu được nữ sinh đang nói đến chuyện phát sinh hôm cô đi quay “Vương thành”.
Ngày đó Hạ Qúy Thần có thể tìm được cô là vì tới ký túc xá tìm Lâm Nhã sao?.
“Lâm Nhã không chịu nói nên Hạ Qúy Thần liền túm cậu ta đến trước cửa sổ, đem hai phần ba thân thể của cậu ta đẩy ra ngoài cửa sổ!”, nữ sinh cho rằng Qúy Ức đang chăm chú nghe mình nói chuyện nên còn vừa nói vừa chạy tới trước cửa sổ, ý tứ muốn cho Qúy Ức hiểu rõ ràng cảnh tượng ngày hôm đó: “Sau đó hắn liền nói với Lâm Nhã, nếu cô còn nói những lời vô nghĩa … Hắn còn chưa nói câu kế tiếp thì Lâm Nhã đã nói cho hắn biết cậu ở nơi nào …”
“Cậu không có biêt đâu, ngày hôm đó Hạ Qúy Thần thật sự rất đáng sợ! Hắn như vậy, quả thật giống như người điên!”.
Beta: Stuki^^
“Ừm”. Trình Vãn trả lời.
Qúy Ức lễ phép tạm biệt: “Trình tiểu thư, vậy tôi không quấy rầy nữa”.
Lần này, phải qua một lúc thì Trình Vãn mới đáp lại: “Tốt”.
Quý Ức tùy tiện chọn một icon mặt cười trả lời lại, sau đó cô liền buông điện thoại xuống, quay đầu nhìn về phía cửa sổ.
Qúy Ức nhìn chằm chằm ánh nắng bên ngoài, ngẩn người một lúc lâu, mãi đến khi Đường Họa Họa đi tới mép giường, vươn tay đẩy đẩy người của cô thì cô mới hoàn hồn mà nhìn về phía Đường Họa Họa.
“Tiểu Ức, cậu ngây ngốc cái gì vậy, tớ kêu nửa ngày mà cũng không có phản ứng, đi xuống căn tin ăn cơm thôi!”.
“Ừ, tớ đi ngay đây”. Qúy Ức mở miệng trả lời, sau đó vội vội vàng vàng xuống giường rồi đi rửa mặt.
( Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dichngontinh.com – không nên copy trái phép)
Cuối tuần nên căn tin cũng không có nhiều người.
Bởi vì “Tam thiên si” ngừng quay khiến đáy lòng của Qúy Ức ẩn chứa nhiều tâm sự, cho nên cô cũng không có gọi gì nhiều, chỉ gọi một đĩa cơm rồi tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, vừa ăn cơm từ từ vừa chờ Đường Họa Họa.
Lúc Qúy Ức vừa mới ăn được thìa cơm thứ hai thì có người đi tới, đến chỗ bàn của cô liền dừng lại, kêu tên của cô: “Qúy Ức?”.
Quý Ức nghe thấy có người gọi tên mình thì ngẩng đầu, đập vào mắt của cô là một nữ sinh trong khu ký túc xá, tuy không có quen biết gì nhiều nhưng Qúy Ức vẫn nở một nụ cười, sau đó đáp lời lại: “Ăn xong rồi?”.
“Ừm”. Trả lời xong, nữ sinh kia cũng không có sốt ruột rời đi, ngược lại lại ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Qúy Ức, sau đó làm ra vẻ thần thần bí bí rồi ghé sát vào người của cô, mở miệng hỏi: “Lâu lắm rồi tớ cũng chưa có thấy cậu, hôm nay vất vả lắm mới gặp được cậu ở đây nên nhất định phải hỏi cậu một chút, nói thật đi, cậu cùng soái ca Hạ Qúy Thần ở khoa đạo diễn rốt cuộc có quan hệ gì?”.
Qúy Ức hơi hơi nhíu mày, hướng về phía nữ sinh kia lắc lắc đầu: “Tớ cùng Hạ Qúy Thần khi nào thì có quan hệ? Cậu đừng có nói bậy”.
“Tớ nói bậy lúc nào? Nếu cậu không có quan hệ gì với Hạ Qúy Thần, hắn làm sao sẽ vì cậu mà động thủ với Lâm Nhã?” Nữ sinh bĩu môi, rõ ràng không có tin tưởng câu trả lời của Qúy Ức.
Động tác nhai đồ ăn của Qúy Ức liền dừng lại, chờ đến khi nuốt sạch sẽ đồ ăn ở trong miệng cô mới nghiêng đầu, vẻ mặt cổ quái nhìn nữ sinh kia, hỏi: “Động thủ với Lâm Nhã? Cậu đang nói giỡn sao?”.
“Tớ nói giỡn? Có mà cậu nói giỡn thì có!” Nữ sinh đáp lời lại, sau khi nhìn thấy biểu cảm của Qúy Ức giống như không phải nói dối liền kinh ngạc hô to gọi nhỏ một câu: “Không thể nào? Qúy Ức, đừng nói là cậu không có biết chuyện này đi?”.
Quý Ức hướng về phía nữ sinh lắc lắc đầu.
“Trời ơi, cậu cư nhiên lại không có biết cái gì! Chuyện này toàn bộ nữ sinh ở ký túc xá đều biết!”. Nữ sinh giọng điệu khoa trương, cảm thán xong mới tiếp tục nói: “Chính là lần trước, đại khái là buổi sáng hai tháng trước, Hạ Qúy Thần xông vào phòng của các cậu, sau đó đem Lâm Nhã ở trên giường lôi xuống, hỏi cậu ta là đã đem cậu giấu ở đâu?”.
Quý Ức nghe đến đó, liền hiểu được nữ sinh đang nói đến chuyện phát sinh hôm cô đi quay “Vương thành”.
Ngày đó Hạ Qúy Thần có thể tìm được cô là vì tới ký túc xá tìm Lâm Nhã sao?.
“Lâm Nhã không chịu nói nên Hạ Qúy Thần liền túm cậu ta đến trước cửa sổ, đem hai phần ba thân thể của cậu ta đẩy ra ngoài cửa sổ!”, nữ sinh cho rằng Qúy Ức đang chăm chú nghe mình nói chuyện nên còn vừa nói vừa chạy tới trước cửa sổ, ý tứ muốn cho Qúy Ức hiểu rõ ràng cảnh tượng ngày hôm đó: “Sau đó hắn liền nói với Lâm Nhã, nếu cô còn nói những lời vô nghĩa … Hắn còn chưa nói câu kế tiếp thì Lâm Nhã đã nói cho hắn biết cậu ở nơi nào …”
“Cậu không có biêt đâu, ngày hôm đó Hạ Qúy Thần thật sự rất đáng sợ! Hắn như vậy, quả thật giống như người điên!”.
Danh sách chương