Editor: Hồng Phan – Virgo
Beta: Stuki^^
“Những chuyện cậu vừa nói tôi đều biết …” Hắn hẳn là đang nói chuyện điện thoại, âm thanh hỗn loạn lại đặc biệt xa cách: “ ….Buổi sáng lúc mở cuộc họp, tôi đã nói rất rõ ràng rồi”.
Nguyên lai Hạ Qúy Thần đang ở nhà a … Bước chân của Qúy Ức theo bản năng ngừng lại.
Hạ Qúy Thần đang đứng ở trên ban công vẫn chưa có phát hiện Qúy Ức đang tới gần, hắn trầm mặc trong chốc lát mới tiếp tục mở miệng: “Cậu không cần lãng phí thời gian để khuyên tôi, tôi sẽ không thay đổi quyết định”.
Lời nói của Hạ Qúy Thần vang lên, trong lúc đó Qúy Ức cũng nghe được tiếng bước chân, cô theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn về phía ban công. Xuyên qua cửa kính, cô nhìn thấy Hạ Qúy Thần đang đi đến một cái bàn tròn nhỏ ở trên ban công, hắn cầm điếu thuốc lên rồi cắn ở trong miệng, sau đó lấy bật lửa châm lửa, giọng điệu vang lên chắc nịch: “Tôi không có rối rắm, cũng không xằng bậy, tôi rất rõ ràng mình đang làm gì”.
Hạ Qúy Thần lấy điếu thuốc từ trên miệng xuống, đại khái là người ở trong điện thoại hình như vẫn đang còn khuyên hắn, lông mày tinh xảo của hắn hơi hơi nhăn lại, dường như không có kiên nhẫn: “Được rồi, bọn họ muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ, chuyện này là do tôi gây ra, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết! Cho dù có là vạn kiếp bất phục thì cũng là tôi, mấy người muốn xem chuyện náo nhiệt cái gì?”
*Vạn kiếp bất phục: Muôn đời muôn kiếp không trở lại được như trước.
Chuyện gì vậy? Hạ Qúy Thần gặp phiền toái gì sao? Là liên quan tới chuyện xung đột với Lâm Chính Ích ở khách sạn Bắc Kinh ngày hôm qua sao?.
Trong đầu của Qúy Ức vừa mới nghĩ đến lý do này, Hạ Qúy Thần đang đứng ở trên ban công đã hơi khom khom người hướng về phía gạt tàn ở trên bàn, khóe mắt của hắn đúng lúc nhìn thấy cô. Môi mỏng đáng lẽ là nhúc nhích, lời nói chuẩn bị từ miệng truyền ra ngoài liền dừng lại, hắn vẫn duy trì tư thế khom người, nhìn chằm chằm cô một lúc rồi mới tiếp tục đem tàn thuốc ấn xuống gạt tàn. Sau đó hắn đứng thẳng người, mở miệng, nhưng lại không phải nói với cô, cũng không phải trả lời người trong điện thoại mà là kêu một tiếng: “Thím Trương!”.
“Tôi đây” Thím Trương nghe được tiếng la của Hạ Qúy Thần, rất nhanh liền từ phòng bếp chạy ra, đến nơi liền mở miệng hô một câu “Cậu chủ Hạ”, sau đó lại thấy được Qúy Ức đang đứng ở bên cạnh, lập tức cười nói: “Tiểu thư, cô đã tỉnh”.
Qúy Ức nhẹ gật đầu, trả lời lại: “Chào buổi sáng, Thím Trương”.
Dừng một chút cô lại nhìn về phía Hạ Qúy Thần: “Chào buổi sáng”.
Hạ Qúy Thần nhìn lại vào mắt của Qúy Ức, hắn nhìn một lúc lâu rồi mới đáp lại một tiếng “Sớm”, sau đó lại nhìn về phía Thím Trương: “Bữa sáng chuẩn bị xong chưa?”.
“Đã sớm chuẩn bị tốt, cậu chủ Hạ”.Thím Trương cung kính nói.
Hạ Qúy Thần không trả lời lại, hắn hướng về phía Qúy Ức chỉ chỉ phòng ăn: “Cô đi ăn chút gì trước đi, tôi còn có chút việc cần xử lý”.
Hạ Qúy Thần cũng không có quản xem Qúy Ức đồng ý hay không, hắn dừng một chút, sau đó lại hướng về phía Thím Trương phân phó: “Dẫn cô ấy đi ăn cơm”.
Nói xong, hắn liền giơ di động lên, lướt qua người của Qúy Ức đi về phía cầu thang lầu hai, cùng với tiếng bước chân, Qúy Ức còn nghe thấy âm thanh nhạt nhẽo mà lạnh băng của hắn từ phía sau truyền đến: “Vừa có chút chuyện, cậu tiếp tục nói”.
P/s: Mị đoán sai mất tiu rồi, có ai đoán đúng không?
Beta: Stuki^^
“Những chuyện cậu vừa nói tôi đều biết …” Hắn hẳn là đang nói chuyện điện thoại, âm thanh hỗn loạn lại đặc biệt xa cách: “ ….Buổi sáng lúc mở cuộc họp, tôi đã nói rất rõ ràng rồi”.
Nguyên lai Hạ Qúy Thần đang ở nhà a … Bước chân của Qúy Ức theo bản năng ngừng lại.
Hạ Qúy Thần đang đứng ở trên ban công vẫn chưa có phát hiện Qúy Ức đang tới gần, hắn trầm mặc trong chốc lát mới tiếp tục mở miệng: “Cậu không cần lãng phí thời gian để khuyên tôi, tôi sẽ không thay đổi quyết định”.
Lời nói của Hạ Qúy Thần vang lên, trong lúc đó Qúy Ức cũng nghe được tiếng bước chân, cô theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn về phía ban công. Xuyên qua cửa kính, cô nhìn thấy Hạ Qúy Thần đang đi đến một cái bàn tròn nhỏ ở trên ban công, hắn cầm điếu thuốc lên rồi cắn ở trong miệng, sau đó lấy bật lửa châm lửa, giọng điệu vang lên chắc nịch: “Tôi không có rối rắm, cũng không xằng bậy, tôi rất rõ ràng mình đang làm gì”.
Hạ Qúy Thần lấy điếu thuốc từ trên miệng xuống, đại khái là người ở trong điện thoại hình như vẫn đang còn khuyên hắn, lông mày tinh xảo của hắn hơi hơi nhăn lại, dường như không có kiên nhẫn: “Được rồi, bọn họ muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ, chuyện này là do tôi gây ra, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết! Cho dù có là vạn kiếp bất phục thì cũng là tôi, mấy người muốn xem chuyện náo nhiệt cái gì?”
*Vạn kiếp bất phục: Muôn đời muôn kiếp không trở lại được như trước.
Chuyện gì vậy? Hạ Qúy Thần gặp phiền toái gì sao? Là liên quan tới chuyện xung đột với Lâm Chính Ích ở khách sạn Bắc Kinh ngày hôm qua sao?.
Trong đầu của Qúy Ức vừa mới nghĩ đến lý do này, Hạ Qúy Thần đang đứng ở trên ban công đã hơi khom khom người hướng về phía gạt tàn ở trên bàn, khóe mắt của hắn đúng lúc nhìn thấy cô. Môi mỏng đáng lẽ là nhúc nhích, lời nói chuẩn bị từ miệng truyền ra ngoài liền dừng lại, hắn vẫn duy trì tư thế khom người, nhìn chằm chằm cô một lúc rồi mới tiếp tục đem tàn thuốc ấn xuống gạt tàn. Sau đó hắn đứng thẳng người, mở miệng, nhưng lại không phải nói với cô, cũng không phải trả lời người trong điện thoại mà là kêu một tiếng: “Thím Trương!”.
“Tôi đây” Thím Trương nghe được tiếng la của Hạ Qúy Thần, rất nhanh liền từ phòng bếp chạy ra, đến nơi liền mở miệng hô một câu “Cậu chủ Hạ”, sau đó lại thấy được Qúy Ức đang đứng ở bên cạnh, lập tức cười nói: “Tiểu thư, cô đã tỉnh”.
Qúy Ức nhẹ gật đầu, trả lời lại: “Chào buổi sáng, Thím Trương”.
Dừng một chút cô lại nhìn về phía Hạ Qúy Thần: “Chào buổi sáng”.
Hạ Qúy Thần nhìn lại vào mắt của Qúy Ức, hắn nhìn một lúc lâu rồi mới đáp lại một tiếng “Sớm”, sau đó lại nhìn về phía Thím Trương: “Bữa sáng chuẩn bị xong chưa?”.
“Đã sớm chuẩn bị tốt, cậu chủ Hạ”.Thím Trương cung kính nói.
Hạ Qúy Thần không trả lời lại, hắn hướng về phía Qúy Ức chỉ chỉ phòng ăn: “Cô đi ăn chút gì trước đi, tôi còn có chút việc cần xử lý”.
Hạ Qúy Thần cũng không có quản xem Qúy Ức đồng ý hay không, hắn dừng một chút, sau đó lại hướng về phía Thím Trương phân phó: “Dẫn cô ấy đi ăn cơm”.
Nói xong, hắn liền giơ di động lên, lướt qua người của Qúy Ức đi về phía cầu thang lầu hai, cùng với tiếng bước chân, Qúy Ức còn nghe thấy âm thanh nhạt nhẽo mà lạnh băng của hắn từ phía sau truyền đến: “Vừa có chút chuyện, cậu tiếp tục nói”.
P/s: Mị đoán sai mất tiu rồi, có ai đoán đúng không?
Danh sách chương