Trong nhà có thêm một người, Lâm Tố Mỹ vẫn chưa thích ứng được cho lắm. Buổi sáng lúc ngủ dậy, khi nhìn thấy Ngô Hoa, cô luôn hơi ngẩn ra, sau đó mới cười gọi chị dâu. Tiếp đó, sau ba ngày, cảm giác ấy đã biến mất hết, cô hoàn toàn coi Ngô Hoa thành một thành viên trong gia đình.

Ngô Hoa còn thích ứng tốt hơn Lâm Tố Mỹ. Sau khi gả đến nhà họ Lâm, tuy con dâu mới không phải làm việc, nhưng chị không chịu được nhàn rỗi nên bèn ôm hết toàn bộ việc nhà, quét tước trong ngoài sạch bong.

Nhà họ Lâm không phải gia đình câu nệ nhiều. Chỉ là trong việc giặt quần áo, ngoài đôi ba lần Trần Đông Mai giặt quần áo cho con trai, chồng, con gái thì về cơ bản là mọi người tự giặt đồ của mình, nhất là sau khi Lâm Tố Mỹ yêu cầu tự giặt đồ.

Cho nên bây giờ sau khi Lâm An cũng có vợ giặt quần áo cho, nhà họ Lâm luôn nhìn thấy một cảnh tượng thế này: Lâm An cười hì hì quan sát Ngô Hoa giặt quần áo bên chiếc giếng ở sân sau của nhà, Ngô Hoa bị anh nhìn như thế thì đương nhiên xấu hổ, nhưng mà có đuổi anh cũng chẳng đi.

Chiếc giếng này của nhà họ Lâm không đào sâu, nhiều nhất là hai mét. Lúc này thời tiết vẫn chưa khắc nghiệt, nếu đến lúc nóng nhất, nước trong giếng tích chậm, ngay cả uống cũng phải miễn cưỡng chứ đừng nói đến giặt quần áo, khi ấy phải bê quần áo ra ngoài giặt.

Sau khi Ngô Hoa gả đến đây, Lâm Tố Mỹ phát hiện mình đã trở nên nhàn rỗi. Trước đây cô còn có thể làm mấy công việc như nhóm lửa, chứ bây giờ ngay cả công việc đó cũng không còn nữa. Vì Ngô Hoa đã đoạt đi rồi, chỉ để lại Lâm Tố Mỹ và Lương Anh mắt to nhìn mắt nhỏ.

Mà thực ra Lâm Tố Mỹ cũng không quá nhàn. Lần trước lúc lên huyện, cô tìm tới tìm lui, rồi thật sự tìm được một hiệu sách. Cô không mua những loại sách khác mà chỉ tìm những sách liên quan đến tiếng Anh. Cô vốn muốn tìm các loại từ điển tiếng Anh, kết quả là những đầu sách về phương diện đó ít đến đáng thương, tìm đi tìm lại cũng chỉ tìm được một quyển sách cũ, lại còn từng bị người ta xé nữa.

Ông chủ hiệu sách vừa thấy Lâm Tố Mỹ cầm quyển sách đó thì tiền cũng chẳng cần, sau đó cảm khái mãi, nói sách bây giờ quá ít, những người đọc sách cũng không nhiều, có người mua sách rồi bất giác giắt vào trong quần áo, cũng không biết có phải do chịu ảnh hưởng quá nặng từ những năm tháng đó hay không.

Lâm Tố Mỹ vẫn trả tiền. Cô rất muốn nói với ông chủ rằng rất nhanh thôi, mọi người đều sẽ đổ xô đến hiệu sách xem sách, chỗ sách trong hiệu sách có lẽ sẽ bị mọi người tranh đoạt điên cuồng.

Trong tình hình bán sách rõ ràng không thể giúp no bụng này, từ việc ông chủ vẫn kiên trì với công việc đó, cô đã có thể tưởng tượng ra được ông chủ hiệu sách nhất định có sự kiên trì của bản thân.

Cho nên Lâm Tố Mỹ sẽ đọc sách một lúc trong phòng mình và làm quen với loại văn tự này. Chúng thân thiết vô cùng, giống như loại mà kiếp trước cô học, từng ký hiệu tiếng Anh đều trở nên đáng yêu.

Cô của kiếp trước, sau khi một mình đến một thành phố xa lạ, ngoại trừ nỗ lực cắm rễ ở thành phố ấy thì chính là tự học tiếng Anh. Cô dành tất cả thời gian vào phương diện đó, không để lại bất cứ thời gian nào để suy nghĩ linh tinh.

Sự nỗ lực sau này của cô cộng thêm việc cô có hứng thú với tiếng Anh nên cố gắng học nó thời đại học đã khiến cô trội hơn những người cùng lứa tuổi. Sau một lần thể hiện kỹ năng tiếng Anh của mình, cô lập tức được công ty nhìn trúng. Họ điều cô khỏi cương vị vốn có, thăng chức tăng lương, hơn nữa thường cử cô đi công tác giao lưu với một vài người nước ngoài, cho nên khẩu ngữ của cô thực ra cũng không tệ.

Khi cô khẽ học thuộc tiếng Anh, có một thứ cảm xúc kịch liệt nói không rõ được cứ xoay chuyển nhiều lần trong đầu cô, rất lâu sau không chịu tan đi.

……

Hôm nay, Lâm Tố Mỹ đã hẹn đi bán phụ kiện cùng Tạ Trường Bình. Lúc cô đi tìm Tưởng Xuân Diệp, Tưởng Xuân Diệp cũng muốn đi, nhưng qua hai hôm nữa là đến ngày Tưởng Xuân Hoa kết hôn rồi, Tưởng Xuân Diệp bây giờ cũng giống như Lâm Tố Mỹ lúc trước, sắp bận điên cuồng, đâu có thời gian cùng họ đi chợ. Lâm Tố Mỹ bất lực, chỉ đành tiếp tục đi gọi Dương Xuân Ni.

Tạ Trường Bình thấy Tưởng Xuân Diệp không đến thì cũng cảm khái: “Bốn đóa hoa vàng chúng ta thiếu mất một đóa, không hoàn hảo chút nào cả.”

Đó là cách nói của người trong thôn, bởi vì bốn người họ thường đi với nhau, dần dà bị người ta gọi như thế.

Đến chợ, Tạ Trường Bình lấy phụ kiện trong gùi ra, Lâm Tố Mỹ và Dương Xuân Ni bày ra giúp chị. Việc làm ăn của Tạ Trường Bình bây giờ đã không còn quá tốt nữa. Dẫu sao mức giá đó vẫn là đắt so với mọi người. Những người có thể mua được cũng không biết phải tích tiền bao lâu thì mới mua được một món.

May là Tạ Trường Bình thường thay một vài món đồ mới vào nên vẫn luôn giữ được cảm giác mới mẻ. Cho nên dù người mua không nhiều nhưng cũng có các cô bé thích vây xem, không nỡ rời tay ngồi ngắm cả buổi, đôi khi cũng sẽ hạ quyết tâm mua một món.

Bày đồ xong, Tạ Trường Bình bèn rao bán. Các cô gái đi đến rất nhiều. Đương nhiên, họ xem thì nhiều chứ mua thì ít, giống như đến xem mấy thứ hay ho hơn.

Tạ Trường Bình tiếp đãi và giới thiệu bằng khuôn mặt tươi cười, rõ ràng chị mang kinh nghiệm đầy mình, học thuộc làu làu giá cả của các món đồ.

Bây giờ những nơi khác cũng có người bán phụ kiện rồi, giá còn rẻ hơn của Tạ Trường Bình nhưng không đẹp và tinh xảo như những món đồ Tạ Trường Bình bán, cho nên Tạ Trường Bình rao câu “tiền nào của nấy” cũng hăng hơn. Điều này rõ ràng cho thấy ánh mắt lúc nhập hàng của Tạ Trường Du.

Bây giờ cuộc sống của mọi người đều không tốt, cho dù nhập hàng thì cũng phải đắn đo cân nhắc, người ta sẽ bất giác lựa chọn những món rẻ hơn để bán, khiến phần lớn mọi người đều có thể chấp nhận cái giá đó, tiền vốn nhập hàng nhỏ mà mối nguy cũng nhỏ.

Còn tất cả hàng Tạ Trường Du nhập hẳn đều là những món cao cấp hơn một chút, giá cả đương nhiên cũng đắt. Cho dù sau này có người bán rong cũng bán phụ kiện thì cũng có thể có sự khác biệt, không đến mức khiến những người từng mua lúc trước cảm thấy không thoải mái trong lòng.

Lúc vắng người, Tạ Trường Bình bèn tám chuyện với Dương Xuân Ni và Lâm Tố Mỹ. Tạ Trường Du bảo chị phải đối đãi với mọi người giống nhau, đừng tưởng những cô gái ăn vận xúng xính mới là những người tiêu thụ hàng, những cô gái ăn mặc bình thường cũng có thể lấy tiền mừng tuổi tích góp mấy năm ra để mua hàng.

Còn về cánh đàn ông con trai, Tạ Trường Du bảo Tạ Trường Bình nhiệt tình chào hỏi. Bởi đàn ông đến mua thông thường đều là muốn tặng quà, mục đích đã rõ ràng, thậm chí sẽ không bới tìm kén chọn, rất dễ tạo thành mối làm ăn một một. Nhưng vì cánh đàn ông con trai mua để tặng người khác nên rất có thể người được tặng sẽ không hài lòng lắm. Những lúc như thế, khi cánh đàn ông mua đồ, chị chủ động nói với người ta nếu cầm về nhà mà không thích thì có thể đổi lại.

Tạ Trường Bình làm theo lời Tạ Trường Du bảo. Sau khi chị nói là có thể đổi hàng, một vài anh chàng đang lưỡng lự quả nhiên dứt khoát mua.

Dương Xuân Ni nghe mà xuýt xoa vì kinh ngạc. “Em trai chị giỏi thật đấy, sao mà cái gì cũng biết vậy.”

“Đương nhiên rồi, nó thường chạy ra ngoài cũng có phải là chạy không đâu.” Tạ Trường Bình hơi hếch cằm, mặt trông đầy kiêu ngạo.

Lâm Tố Mỹ nhìn dáng vẻ của chị thì khẽ cười. “Ở nhà chị cũng thế này đi.”

Tạ Trường Bình nhìn Lâm Tố Mỹ một cái, hừ một tiếng, ở nhà sao có thể khen thằng oắt đó chứ, thế thì không phải là toi hay sao.

Qua một lúc, sau khi một tốp con gái đi qua, Dương Xuân Ni thở dài. “Chỉ có mỗi một người mua.”

Rõ ràng Tạ Trường Bình đã có kinh nghiệm trong chuyện này. “Không sao, còn có lúc chẳng có ai mua ấy chứ!”

Người bán bánh ngô ở bên cạnh vội nhét cho ba cô gái mỗi người một chiếc bánh ngô. Dương Xuân Ni và Lâm Tố Mỹ không nhận, bị Tạ Trường Bình ngăn lại. Tuy đối phương nói là tặng nhưng Tạ Trường Bình vẫn trả tiền. Có Tạ Trường Bình ở đây bày đồ thu hút mọi người qua, hai quán bán đồ ăn bên cạnh cũng bán chạy hơn không ít. Cho nên hai quán đó kết hợp ăn ý với nhau chiếm chỗ cho Tạ Trường Bình.

Lâm Tố Mỹ ăn bánh ngô, nhìn thấy một người quen đang bước về phía này.

Lâm Tố Mỹ sờ mũi mình. Là mình nghĩ nhiều hay sao nhỉ, sao cô cảm thấy Lưu Nhân vẫn luôn nhìn mình, chị ấy đang xông đến chỗ mình ư? Lưu Nhân sải bước lớn đi qua, nhìn các loại phụ kiện bày trên tấm vải. Quả thực rất xinh đẹp, cho dù là cặp tóc, dây chuyền hay khuyên tai thì đều đính những hạt cườm tinh xảo đáng yêu, hạt cườm và tấm vải sặc sỡ kết hợp với nhau, đương nhiên đẹp hơn những chiếc cặp tóc bình thường rất nhiều.

“Những thứ này bán thế nào?” Lưu Nhân ngồi xổm xuống, không hỏi cụ thể món nào.

“Chị thích cái nào? Các món khác nhau thì giá cũng khác nhau. Có cái năm hào, sáu hào, bảy hào, tám hào…” Tạ Trường Bình vội lên trước chào hỏi, cho dù là người hơi quen thì vẫn rất nhiệt tình.

“À, tôi lười chọn, cái nào đắt nhất?”

Giọng điệu này của Lưu Nhân khiến lòng Tạ Trường Bình không thoải mái. Nhưng chị vẫn cười niềm nở, lấy ra một chiếc vương miện đính không ít hạt cườm trông hơi giống chiếc xược, có mức độ tinh xảo và sang trọng mà những món phụ kiện bình thường đều không thể bì được. “Đắt nhất là cái này, năm đồng, cái bên cạnh ba đồng, cái này hai đồng…”

Năm đồng, Dương Xuân Ni hít sâu một hơi.

Sau đó, chuyện khiến tất cả mọi người đều hít sâu một hơi đã xảy ra. Lưu Nhân cầm chiếc vương miện đó lên. “Năm đồng à, ừ, cái này đi!”

Tạ Trường Bình cũng sững sờ. Thứ này bày ở đây chỉ để “làm nền” cho những thứ khác thôi. Người ta vừa nghe đó là thứ có giá năm đồng thì cũng chẳng buồn chạm vào vì sợ làm hỏng, chứ đừng nói đến chuyện mua.

Dương Xuân Ni và Lâm Tố Mỹ cũng hơi kinh sợ.

Tạ Trường Bình nuốt nước bọt. “Cái này năm đồng… Lưu Nhân, chị có cần cân nhắc chút không?”

Đừng nói là Dương Xuân Ni và Lâm Tố Mỹ, ngay cả bản thân Tạ Trường Bình cũng cảm thấy không đáng, có đẹp hơn nữa cũng không đáng, nó đúng là sự tồn tại chỉ khiến người ta mất tiền oan.

Khi Tạ Trường Du định giá món này, Tạ Trường Bình tức tối hỏi anh, bán đắt như thế chắc chắn không ai mua, để đến cuối cùng không phải là lỗ hay sao?

Kết quả là Tạ Trường Du nói với chị, sau khi thứ đồ này hoàn thành ý nghĩa cuộc đời của nó là làm cảnh thì có thể thanh lý một lần cuối cùng, bán hạ giá toàn bộ.

Khi ấy Tạ Trường Du còn nói – Có thể không cần đợi đến cuối cùng để bán hạ giá, ngộ nhỡ chị gặp được ai tiêu tiền oan thì sao?

Bây giờ người tiêu tiền oan đến rồi.

Tạ Trường Bình tỏ ra mình không vui chút nào.

Lưu Nhân sững người. “Cô có ý gì đây, cảm thấy tôi không mua nổi hả?”

“Không phải, không phải, tôi chỉ hy vọng chị cân nhắc thêm chút thôi.”

“Không cần cân nhắc, tôi mua luôn.” Lưu Nhân rất dứt khoát, ném thẳng cho Tạ Trường Bình năm đồng, sau đó vươn tay cầm chiếc vương miện rồi rời đi.

Thái độ phóng khoáng đó khiến Tạ Trường Bình trông theo rất lâu.

Dương Xuân Ni nhìn năm đồng đó mà nuốt nước bọt, chỉ một cái vương miện như vậy mà đã bán được năm đồng…

Tạ Trường Bình cầm năm đồng lên, nhưng mặt lại như sắp khóc. “Bố mẹ Lưu Nhân sẽ không tìm đến tận nơi đòi trả hàng chứ?”

Dương Xuân Ni và Lâm Tố Mỹ đều nhìn Tạ Trường Bình, chuyện này thì thật sự không chắc.

Chuyện Tạ Trường Bình bị người ta trả hàng vẫn có khả năng xảy ra. Chủ yếu là vì cô gái tự lén lút mua, sau khi bị bố mẹ phát hiện thì bị lôi đến trả hàng.

Gặp phải tình huống đó, Tạ Trường Bình lập tức cho trả hàng. Một là vì không muốn đối phương tiếp tục làm ầm lên; hai là cô gái bị kéo đến đó khóc trông quá thương tâm, cứ tiếp tục chậm trễ sẽ chỉ khiến đối phương cảm thấy mất mặt hơn.

Còn có một vài cô gái kích động lên là mua đồ ngay, khi lý trí quay về thì xót cho chỗ tiền đã tích góp lâu như thế. Gặp phải tình huống đó, Tạ Trường Bình kiểm tra xem hàng có hỏng hóc gì không rồi sẽ cho trả hàng.

Tạ Trường Bình khóc không ra nước mắt. Có ai thê thảm như chị không, khó khăn lắm mới bán được một món đồ đắt tiền, không chỉ không vui nổi, ngược lại còn thấp thỏm không yên, buôn bán đến thế này rồi mà cũng khổ cực trăm bề…

Để an ủi trái tim nhỏ bé đang thấp thỏm không yên của Tạ Trường Bình, Lâm Tố Mỹ chủ động đứng dậy, chạy đi mua đậu nành.

Đậu nành không đắt, một xu mua được một bát lớn, mua lúc dọn hàng thì một xu hai bát cũng có thể mua được.

Trước đây đều là Tạ Trường Bình đi mua, Lâm Tố Mỹ đã cảm thấy ngại từ lâu, đắt hay không là một chuyện, nhưng cũng không thể chiếm hời từ người ta mãi được.

Ông chủ bán đậu nành đó cũng biết cô, dẫu sao cô và Tạ Trường Bình thường đến đây mua đậu nành và cũng đến chợ cùng nhau. Cho nên ông chủ bán cho cô với giá ưu đãi, hai xu mua được ba bát.

Lâm Tố Mỹ bê qua cho Tạ Trường Bình và Dương Xuân Ni trước, sau đó tự uống ở chỗ ông chủ, uống xong thì có thể đi thu bát ở chỗ Tạ Trường Bình và Dương Xuân Ni về.

Lâm Tố Mỹ đang uống đậu nành thì sau lưng bị người ta vỗ nhẹ.

Cô quay đầu, bèn thấy Lưu Nhân đang nhìn mình với khuôn mặt không cảm xúc.

“Lâm Tố Mỹ, anh cô bây giờ thế nào rồi?”

“Tôi có hai anh trai, chị hỏi ai?” Với chuyện Lưu Nhân nghe ngóng về Lâm An, rốt cuộc Lâm Tố Mỹ hơi bài xích. Bây giờ Lâm An đã kết hôn rồi, nếu truyền ra chút tin tức gì thì trong lòng Ngô Hoa chắc chắn sẽ không thoải mái.

Lưu Nhân không nói gì, chỉ trừng cô.

Lâm Tố Mỹ thở dài một hơi. Nếu không trả lời, Lưu Nhân sẽ không để mình đi. “Rất tốt. Từ sau khi kết hôn, tình cảm của anh hai và chị dâu tôi mặn nồng lắm, chỉ cần ở nhà, anh hai tôi đều hận không thể quanh quẩn bên chị dâu.”

Lưu Nhân nghe vậy, chôn chân tại chỗ, một lúc lâu sau cũng không nói gì.

Lâm Tố Mỹ thấy mắt cô ấy hình như hơi đỏ, nhất thời không biết nên thế nào mới tốt.

“Thế à.” Lưu Nhân hồi hồn, nặn ra một nụ cười. Chút tâm tư thiếu nữ đó còn chưa nở ra đóa hoa rực rỡ thì đã nhanh chóng tàn lụi rồi.

Lưu Nhân không nói thêm gì nữa, xoay người định đi.

Lâm Tố Mỹ đứng dậy, đuổi theo. “Lưu Nhân.”

“Hử?”

“Cái vương miện của chị quả thực rất đắt, nếu chị không quá thích thì bây giờ có thể đi trả hàng luôn cũng được.”

Lưu Nhân nhìn Lâm Tố Mỹ, cười phì một tiếng. “Được rồi, tôi không trả hàng hay đổi hàng đâu, đừng lo.”

“Thế bố mẹ chị sẽ không có ý kiến gì à?”

Lưu Nhân không nói gì nhiều. “Tôi có thể tự quyết được.”

Lâm Tố Mỹ gật đầu. Thế này thì Tạ Trường Bình không cần lo bị người ta tìm đến tận nơi làm ầm lên rồi biến thành câu chuyện bàn tán của cả thôn nữa.

Tiêu năm đồng, đương nhiên Lưu Nhân cũng xót ruột xót gan. Đó cũng là món tiền lớn, nếu bị bố mẹ biết được thì chắc chắn họ sẽ tức giận.

Nhưng ai bảo bây giờ là tình huống đặc biệt chứ?

Hiện giờ, bố mẹ Lưu Nhân đang muốn cho cô đi xem mắt người ta. Cô vẫn một mực không đồng ý, luôn cảm thấy lòng trống rỗng, luôn cảm thấy Lâm An cưới người khác là vì bị bức ép đến mức bất lực, bèn vô thức mỹ hóa những gì xảy ra giữa cô và Lâm An. Nhưng hiện thực lại cho cô một cái bạt tai.

Bây giờ, để khiến Lưu Nhân đồng ý, đừng nói là năm đồng, dù là mười đồng thì bố mẹ cô cũng cho, miễn sao cô chịu đi gặp người ta là được.

Cho nên chiếc vương miện này, đối với Lưu Nhân của giờ này phút này, cũng chẳng là gì cả.

Nhìn dáng vẻ phóng khoáng của Lưu Nhân, chẳng hiểu sao Lâm Tố Mỹ rất thích cô ấy. Chỉ có điều, giữa họ không có duyên phận.

- -------------------------

Hai ngày sau là ngày Tưởng Xuân Hoa kết hôn.

Trong thôn có hai hỉ sự liên tiếp, dù người lớn nghĩ thế nào về việc tặng quà thì đám trẻ con đều vô cùng vui vẻ. Đừng nói là thịt, chỉ cần nước dầu trên mặt các món ăn cũng khiến mọi người phấn chấn rồi. Huống hồ cháo còn có thể ăn thỏa thích, cho nên tất cả mọi người đều ăn thả cửa.

Nhà gái cũng ăn hai bữa, bữa sáng là bữa chính, bữa trưa là người trong thôn ăn, có gia đình khó khăn cũng tiết kiệm được bữa cơm trưa này.

Lâm Tố Mỹ dậy từ sáng sớm. Trần Đông Mai và Lâm Kiến Nghiệp đã dậy sớm đến nhà họ Tưởng giúp đỡ rồi, cho nên cô và hai chị dâu đi cùng nhau.

Với hôn lễ, trẻ con trong thôn luôn cực kỳ thích. Bởi vì chúng không chỉ được ăn kẹo mà nếu may mắn thì còn có thể tranh được mấy chiếc lì xì nữa.

Vừa đến chỗ nhà họ Tưởng, Lâm Tố Mỹ đã nhìn thấy Dương Xuân Ni. Cô bất giác đi đến gần Dương Xuân Ni.

Kết quả là cô vừa đi đến chỗ Dương Xuân Ni thì Tưởng Xuân Diệp đã chạy qua. “Tiểu Mỹ, cậu đi theo tôi.”

“Hả…” Lâm Tố Mỹ bị Tưởng Xuân Diệp kéo đi thẳng.

Lâm Tố Mỹ không được coi là người đến sớm, những người đến sớm đều ngồi bên bàn đợi ăn cơm rồi, cô cũng đã căn thời gian ăn rồi mới đến.

“Đi đâu thế?” Lâm Tố Mỹ tò mò nói.

“Bưng cơm cho chị tôi.”

Cô dâu còn chưa ăn cơm.

Sau đó, Lâm Tố Mỹ và Tưởng Xuân Diệp ngoan ngoãn đứng, dì Thục Phương nhỏ xới cơm xong thì hai người họ một người bưng cơm một người bưng thức ăn.

Sau khi bưng cơm và thức ăn đến cho cô dâu, Tưởng Xuân Diệp lại kéo Lâm Tố Mỹ chạy ra, đứng trước mặt dì Thục Phương nhỏ.

Dì Thục Phương nhỏ cười, cho hai người mỗi người một chiếc lì xì. Bưng cơm cho cô dâu thì phải cho lì xì.

Lâm Tố Mỹ ngẩn người, nói một tiếng cảm ơn, cũng rất vui vẻ. Bất luận là khi nào mà cầm được lì xì thì trong lòng đều cảm thấy thỏa mãn cả.

Dương Xuân Ni đứng ở cổng, nhìn thấy Lâm Tố Mỹ cầm lì xì trong tay, cô mím môi, tay xoắn xuýt.

Lúc này, tất cả các bàn gần như đều đã đầy người. Lâm Tố Mỹ đang nghĩ xem mình ngồi ở đâu thì đã trông thấy Tạ Trường Bình đang vẫy tay. “Qua đây qua đây, ngồi đây này.”

Tạ Trường Bình chiếm hai chỗ cho đồng bọn. Lâm Tố Mỹ, Dương Xuân Ni, Tưởng Xuân Diệp đều qua đó ngồi, chật cũng chẳng sao, họ vẫn cứ ngồi xuống.

Thức ăn đã đầy đủ từ lâu, chỉ cần phía nhà trai đến thì sẽ bắt đầu ăn cơm.

“Tụi mình phải ăn nhanh một chút, đợi lát nữa đi ngăn anh rể tôi lại bắt anh ấy cho lì xì.” Tưởng Xuân Diệp cười hì hì nói.

Tính cách của Tưởng Xuân Diệp vốn không hoạt bát như thế. Nhưng hôm nay là ngày chị gái cô kết hôn, cũng coi như cô là chủ xị, thế nên cô cũng trở nên hoạt bát hơn rất nhiều.

Ăn cơm không cần gấp gáp, người nhà trai dẫn đến cũng phải ăn cơm trước rồi mới đi đón cô dâu.

“Được lì xì hả!” Tạ Trường Bình huých Lâm Tố Mỹ.

“Ừm.”

“Chị cũng muốn.”

“Thế chị lấy đi.”

Tạ Trường Bình chỉ tò mò trong lì xì có bao nhiêu tiền thôi. Chị cầm lên xem, một chiếc lì xì sáu xu, hai chiếc lì xì một hào hai xu, cũng được.

“Chị nói chơi thôi, gái còn tưởng thật hả.”

……

Lâm Tố Mỹ cười.

Có điều khi Lâm Tố Mỹ nhìn thấy Tống Uyên đi từ một phía khác về, có vài ký ức dù bị chôn giấu dưới đáy lòng nhưng cuối cùng đã bị khơi lên mơ hồ vì một vài người và một vài chuyện.

Hôm nay là thứ bảy, cho nên Tống Uyên về nhà. Theo cách nói của nhà họ Tống, Tống Uyên ở trường học cùng người ta, cho nên ngày hôm sau mới về nhà.

Vốn trường cấp ba không giữ học sinh vào cuối tuần. Nhưng có một năm có học sinh ngã xuống vách đá rồi chết ngay tại chỗ lúc về nhà buổi tối hôm thứ sáu. Kể từ đó, học sinh có thể ở lại trường cuối tuần, dẫu sao có vài em thật sự đi học rất xa nhà.

Nói đến chuyện giữa nhà họ Tống và nhà họ Tưởng thì vô cùng lúng túng.

Hai nhà vốn sát nhau, kết quả là nhà họ Tưởng có hỉ sự, gần như cả thôn đều đến, song nhà họ Tống lại tự thổi lửa nấu cơm, còn ngồi ăn ở chỗ không xa nữa.

Có người nói khẽ: “Tống Uyên đó là một đứa trẻ tốt, đáng tiếc là sinh ra trong gia đình như thế…”

Lâm Tố Mỹ nhìn Tống Uyên đi vào nhà họ Tống với ánh mắt phức tạp. Những ấm ức và sự tra tấn như hình với bóng mà cô từng chịu cuối cùng hoàn toàn biến thành một vài ký ức theo kiếp sống một đi không trở lại đó, hơn nữa những ký ức ấy cũng dần trở nên vụn vỡ.

Tạ Trường Du ngồi một bên khác nhìn thấy ánh mắt của cô thì hơi bất ngờ. Sau đó anh nhíu mày.

Nhân lúc chú rể chưa ngồi xuống bàn ăn, hội Lâm Tố Mỹ theo Tưởng Xuân Diệp cùng chạy đến phòng của cô dâu.

Mọi người đều vô cùng ầm ĩ.

“Đến rồi hả? Đến rồi hả?” Câu nói này sắp thành câu cửa miệng của mọi người luôn rồi.

……

“Mau, chặn cửa chặn cửa…”

“Lấy lì xì…”

……

Sau khi đạp cánh cửa bên ngoài, chú rể tiến đến gõ cửa thật mạnh. Người bên ngoài quá nhiều, lời Tưởng Xuân Diệp nói ở bên trong hoàn toàn không nghe rõ.

Mấy người bọn cô cũng thông minh, bên ngoài không nghe thấy cũng chẳng sao, cứ hô lớn “lì xì” là được.

Vì thế chú rể không ngừng nhét lì xì vào qua khe cửa.

Lâm Tố Mỹ nhanh nhẹn, cầm được không ít lì xì từ khe cửa. Cô xoay người đi đến chỗ Dương Xuân Ni ở phía sau, đưa một xấp lì xì mình lấy được cho cô ấy.

Dương Xuân Ni ngẩn người, rồi vẫn nắm chặt lì xì Lâm Tố Mỹ đưa cho.

Sau khi chú rể nhét không ít lì xì thì mọi người mới mở cửa cho người ta vào.

Mục đích của mọi người đều nhất trí, chính là đòi lì xì, câu hỏi hỏi chú rể cũng đủ kiểu.

Lâm Tố Mỹ: “Sau này anh và chị Xuân Hoa cãi nhau, ai sẽ cúi đầu xin lỗi trước?”

Chú rể cũng là người phản ứng nhanh: “Bọn anh không cãi nhau, không cãi nhau đâu…”

Sau khi nhận được mấy chiếc lì xì, Lâm Tố Mỹ cho chú rể qua…

……

Sau khi sự huyên náo qua đi, chú rể bế cô dâu ra khỏi cửa, phải cõng một mạch ra khỏi thôn rồi cô dâu mới xuống đi bộ. Dẫu sao lên huyện cũng quá xa, không thể để chú rể cõng suốt được. Mà con đường nhỏ này cũng không thể cho xe đến đón.

……

Tưởng Xuân Diệp theo bố mẹ cùng tới nhà trai. Còn hội Lâm Tố Mỹ về bàn của mình, tiếp tục ăn cơm.

Sau khi chú rể đưa cô dâu đi, mọi người hoàn toàn trở nên hóng chuyện. Cho dù là quần áo cô dâu chú rể mặc hay chuyện lì xì thì họ đều có thể bàn tán rầm rì.

Tạ Trường Bình không có tâm trạng ăn cơm mà chỉ ngồi đó đếm lì xì.

“Chị đoạt hết sạch lì xì nhà người ta rồi hả!” Quách Chí Cường trêu Tạ Trường Bình.

“Chị mày mới có ngần này thôi, Tiểu Mỹ đoạt được nhiều nhất kia kìa.”

Mọi người đều nhìn Lâm Tố Mỹ. Lâm Tố Mỹ cũng rất bất lực. “Không phải tôi đoạt, mà là chú rể tự nhét vào…”

Nhưng Lâm Tố Mỹ cũng vui vẻ. Cô bèn chia lì xì mình cầm được cho mọi người trên bàn. Đây là niềm vui đấy, mọi người đều được nhiễm không khí vui mừng.

“Hình như tôi chia lì xì to của tôi đi rồi, mọi người nhìn xem, ai cầm được lì xì to đó nhất định sẽ may mắn đấy.” Lâm Tố Mỹ cười khì, cho dù chia đi một chút thì bản thân cô vẫn còn lại không ít.

Đám trẻ con là người vui vẻ nhất, lũ lượt lấy lì xì của mình ra đếm.

“Của mày là bao nhiêu?” Quách Chí Cường nhìn Tạ Trường Du.

Tạ Trường Du nhét luôn chiếc lì xì của mình vào trong túi.

Quách Chí Cường: …

……

Bàn của họ có bốn bạn nhỏ. Lúc này các bạn nhỏ đã ăn no nên chán chường. Một bạn nhỏ chỉ vào hai cái bàn kê sát nhau rồi hỏi: “Hai cái bàn đó để làm gì đấy?”

Một bạn nhỏ khác: “Tao biết, hai cái bàn đó là để cho cô dâu chú rể ngủ.”

“Ngủ hả? Cũng đúng, một cái bàn chắc chắn không đủ để ngủ đâu.”

“Đúng đó, cô dâu phải ngủ trên cái bàn đó, sau đó sinh ra em bé mũm mĩm…”

……

Lâm Tố Mỹ trợn mắt há mồm nhìn mấy bạn nhỏ đó, sau đó phát hiện chúng nói chuyện với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Hy vọng rằng chúng trưởng thành rồi thì đừng nhớ lại những lời ngô nghê non dại này của mình.

Cô tự tưởng tượng một chút cảnh chú rể cô dâu ngủ trên chiếc bàn đó rồi sinh ra em bé mũm mĩm. Ặc… cảnh tượng ấy, không tài nào tưởng tượng được.

Song Quách Chí Cường vẫn còn góp loạn: “Mấy đứa thông minh thật đấy, nói đúng lắm, đúng là như thế đấy.”

Tạ Trường Du sờ chiếc lì xì trong túi mình, từ độ dày của chiếc lì xì đã có thể cảm nhận ra độ dày của tiền. May mắn ư, không phải, chiếc lì xì này Lâm Tố Mỹ đặt trên bàn, anh tự vươn tay lấy…

Lúc này, Lâm Tố Mỹ đang nhìn mấy bạn nhỏ đó, không biết nên dùng biểu hiện nào để ứng đối.

Tạ Trường Du hơi ngẩng đầu, cảm xúc của anh cũng rất phức tạp.

Anh chưa từng nghiêm túc phân tích tình cảm của mình. Một lần duy nhất, chính là khi Tạ Trường Linh nói với anh Lâm Tố Mỹ và La Chí Phàm lén lút hẹn gặp nhau.

Khi đó, anh đột nhiên thấy chán. Chút tình cảm vừa mới manh nha ấy đã mau chóng đứt gãy.

Bản thân anh cũng sững người, sao mình lại dễ dàng từ bỏ như thế?

Nếu nghiêm túc suy nghĩ thì cũng có thể hiểu được.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng anh quả thực rất kiêu ngạo vì “thành tựu” hiện giờ của bản thân, tự cho rằng mình rất ưu tú, tương lai cũng nhất định sẽ tạo ra một mảnh trời riêng. Có suy nghĩ đó rồi, về vấn đề con gái, rất rõ ràng, anh cũng cảm thấy cô gái xinh đẹp nhất mới có thể xứng với mình. Chỉ đơn giản như vậy thôi.

Nhưng khi Lâm Tố Mỹ dây dưa không dứt với La Chí Phàm, thậm chí còn nói dối gạt người khác, anh cảm thấy mắt đối phương rất có vấn đề. Cô gạt anh cũng khiến anh không vui, cái gì mà đi học cái gì mà không có quan hệ chứ, đều là giả cả.

Anh cảm thấy Lâm Tố Mỹ thích người khác cũng không sao, nhưng không thể là loại người như La Chí Phàm.

Sau đó, lần dã ngoại đã khiến anh biết hình như mình hiểu lầm cô. Tâm trạng ấy hơi phức tạp. Nhất thời, anh cũng không biết nên đối mặt thế nào.

Sau đó nữa, chính là cú đá của cô với La Chí Phàm…

Tạ Trường Du nhắm mắt.

Cú đá đó, cả tâm trí anh đều cảm thấy đáng yêu, đáng yêu chết mất…

Haizz…

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện