Phàm là tin tức liên quan tới làm quan, chỉ trong nháy mắt sẽ được lưu truyền tới tất cả phố phường Giang Phổ.

Cả Giang Phổ huyện sôi trào.

Ở thời này muốn làm quan cũng không phải dễ dàng gì, chế độ khoa cử giống như từng tấm chướng ngại vật ngăn cản chí làm quan của đám học sinh, trước tiên phải lấy được tư cách đồng sinh, sau đó phải tham gia khảo tú tài do huyện học phủ học lập ra, thân phận tú tài còn chưa đủ, nó cũng chỉ là tầng lớp thấp nhất của giai cấp sĩ phu, chỉ có thể nói là ngươi có công danh mà thôi, nhìn thấy Huyện lão gia cũng không cần quỳ xuống, nếu muốn vươn cao hơn phải tham gia thi hương khảo cử nhân, cử tử mới có thể có tư cách làm quan, nhưng mà cử nhân vẫn còn xa mới đủ, nếu muốn tiến thêm một bước nữa còn phải tham gia thi hội, thi đỗ được gọi là sĩ, thêm bước nữa là thi đậu tiến sĩ mới tính là chính thức có tư cách làm quan triều đình, hơn nữa còn có danh vọng cực cao tại dân gian, được dân chúng tôn kính, dân gian gọi là "Tên đề bảng vàng" "Bảng" này chính là bảng tiến sĩ, đương nhiên, đầu bảng tiến sĩ chính là trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa các loại..., đó là sau khi tham gia thi đình do Hoàng Đế đích thân bổ nhiệm.

Nhìn xem, làm quan khó cỡ nào, khoa khảo là một hồi chiến tranh không có thuốc súng, thế nhưng tính tàn khốc của nó lại không thua gì chiến trường chém giết chính thức, vô số học sinh gian khổ học tập đọc sách mười năm, thậm chí hai mươi năm, kết quả đến chết cũng không trèo lên nổi Kim Bảng.

Thế nhưng Tiêu Phàm lúc này đã là Thượng Quan rồi, hai mươi ba tháng giêng thi xong tú tài, hôm nay đã được đương kim thiên tử đích thân hạ chỉ, ban thưởng để hắn làm tiến sĩ, đồng thời còn ban thưởng hành tẩu trong cấm cung, làm bạn đọc sách với thái tôn.

Cấm cung là địa phương nào? Trong lòng dân chúng cấm cung là Thiên cung đó! Đó là chỗ ở của Thiên tử trong truyền thuyết, chỉ cần một đạo ý chỉ của Thiên tử, tên tiểu tử nông hộ này không ngờ có thể nghênh ngang hành tẩu trong Thiên cung, tùy thời có thể thấy mặt Thiên tử, tấu chương quốc chính. Còn Hoàng thái tôn là ai? Đó là Hoàng Đế tương lai của vương triều Đại Minh, Tiêu Phàm đi học cùng Hoàng Đế tương lai, sớm chiều ở chung, cái này là chuyện thân mật cỡ nào, tương lai Thái tôn điện hạ đăng cơ làm đế, Tiêu Phàm chính là người thân cận nhất của Hoàng Đế khi còn chưa đăng ngôi, với cái công đó, tiền đồ của hắn sẽ rộng lớn đến mức nào?

Tiêu Phàm cung kính nâng thánh chỉ, vẫn đứng ở trước đại môn huyện nha như cũ, một bộ tươi cười nhàn nhạt. Thế nhưng dân chúng vây xem đã nhìn hắn với ánh mắt khác, dần trở nên cung kính, sợ hãi, tôn sùng...

Từ xưa đến nay, dân chúng luôn mang tâm lý kính sợ quan viên, trong mắt bọn hắn, quan, là đại nhân vật chỉ có thể mơ mà không thể trở thành, rất nhiều người dân từ khi sinh ra đến lúc chết đi, cả đời ngay cả bộ dáng của quan huyện cũng không biết, càng đừng nói chi là nhìn thấy vị Tiêu đại nhân này đã trở thành bạn giá của Thái Tôn, tương lai chắc chắn sẽ được trọng dụng, là đại nhân vật gây sóng gió trong triều đình. Nhân tài chính là là nhân tài, căn bản không phải là vật trong ao, một khi thời thế cần dùng, chung quy sẽ có ngày nhất phi trùng thiên (một bước lên trời), Trần gia chính là cái ao nhỏ, cuối cùng cũng không giữ chân được kim long.

Tào Nghị ở sau lưng Tiêu Phàm lộ ra thần sắc mừng rỡ, hắn thật tâm cảm thấy cao hứng thay cho Tiêu Phàm, Tiêu Phàm làm quan có thể nói là trong dự đoán của hắn, từ khi phía trên hạ chỉ để Tiêu Phàm khảo tú tài, là hắn đã biết con đường làm quan của Tiêu Phàm sắp bắt đầu rồi.

Thần sắc của Tiêu Phàm rất bình thản, không thấy chút vui mừng nào, có một số việc sớm đã biết kết quả như vậy rồi, tâm tình mừng rỡ cũng tiêu tan rất nhiều.

Dưới con mắt kính sợ của phần đông dân chúng, Tiêu Phàm liếc mắt nhìn Giải Chư ở bên cạnh, Giải Chư lại mang theo vẻ mặt mất hứng, vẫn dùng ánh mắt cừu hận liếc nhìn hắn, xem ra hai lần bị đòn đau đã để lại bóng đen khó có thể xóa nhòa trong lòng hắn.

Thấy bộ dáng của hắn như vậy, Tiêu Phàm mới đột nhiên nhớ tới chuyện mục đích mà thiên tử phái hắn tới tuyên chỉ, đánh người không thể đánh công khai, tốt nhất là nên nói tiếng xin lỗi với người ta a, lại nói đây cũng là ý tứ của Chu Nguyên Chương, Hoàng Đế có mệnh, thần tử sao giám không tuân lời?

Thân mật vỗ vai Giải Chư, Tiêu Phàm cười híp mắt nói:
- Giải học sĩ đi đường cực khổ rồi, vào nha môn uống chén nước nha, sau này mọi người đều là đồng liêu, mong được giải học sĩ chiếu cố nhiều.

Giải Chư bị động tác thân mật của Tiêu Phàm làm cho lảo đảo, lại càng thêm tức giận: - Tên ác tặc này! Ta với ngươi có giao tình gì? Dựa vào cái gì mà dám uống rượu cùng ta? Không đi! Ta muốn trở lại kinh sư báo tin!

Tiêu Phàm vẫn tươi cười như cũ nói:
- Giải học sĩ thật sự là trung quân, ta rất là bội phục, nếu như là ta mà nói, ta nhất định sẽ uống chén rượu này!

Giải Chư vỗ ngực, vươn cổ, cả giận nói:
- Vì cái gì?

- Vì sẽ không bị đánh!

Khuôn mặt Giải Chư đông lại, khí thế nghiêm nghị lập tức yếu đi vài phần. Khuôn mặt tuấn tú bị oánh bầm dập trong chốc lát lại biến thành màu xanh, chốc lát lại là màu trắng, trong ánh mắt nhìn Tiêu Phàm có vài phần sợ hãi, đối mặt với một vị tướng mạo văn nhã, tính cách lại giống như bổng lão nhị đồng liêu trong triều, Giải Chư thật sự cảm thấy ủy khuất, một cỗ tư vị tú tài gặp nhà binh tự giác sinh ra...

Dùng sức dậm chân, Giải Chư oán hận đổi giọng nói:
- Ngươi, ngươi dám uy hiếp ta? Ta chính là Thiên Sứ tuyên chỉ đó.

- Mọc cánh mới gọi là Thiên Sứ, ngươi ngay cả lông mao cũng không có, cho dù điểu nhân cũng không được tính.
Tiêu Phàm không nói thêm gì nữa liền kéo Giải Chư về phía nha môn, giống như bức gái lành vào trong kỹ viện vậy.

Ý định của hắn là thành tâm thành ý nói lời xin lỗi với Giải đại tài tử, ân, là phụng chỉ xin lỗi.

Giải Chư cố víu lấy khung cửa, dùng sức giãy dụa, một thân quan bào bị lôi kéo trở nên nhàu nát không chịu nổi, bên khóc bên hô:
- Không! Ta không đi! Ta chết cũng không đi, khẳng định là ngươi muốn tìm chỗ không người tiếp tục đánh ta.

- Đi thôi đi thôi, Giải đại nhân, hạ quan dám đảm bảo, hắn tuyệt sẽ không đánh ngươi.
Tào Nghị ở một bên rì rầm, sau đó nhẹ nhàng tách bàn tay đang bấu cửa của Giải Chư ra.

- Cứu mạng a. ( Chu min a )

Tiếng kêu cứu đầy vẻ kinh hãi của Giải Chư dần dần lắng xuống.

Cẩm y thân quân đi theo đưa mắt nhìn nhau, bọn họ thật sự không rõ, một lời tuyên chỉ đơn giản sao lại trở thành trò khôi hài này, vốn định ra mặt can thiệp, thế nhưng Giải đại nhân là quan, vừa rồi Tiêu Phàm cũng là quan rồi, Tào Nghị lại càng là quan phụ mẫu của Giang Phổ.

Cuối cùng dám Cẩm y thân quân đưa ra một cái kết luận rất chính xác: đây là đấu tranh tàn khốc trên quan trường giữa đám người kia, chúng ta là đám quân ngũ tốt nhất là không nên tham gia vào.

Thanh âm thê lương của Giải Chư từ trong nha môn truyền lại:
- Mạnh Thánh Vân đã dạy: uy vũ không khuất phục (không sợ hãi cường quyền bạo lực), ta chỉ uống một chén thôi!

- Giải học sĩ thật sự là người có đạo đức tốt, kiên trinh bất khuất, hạ quan bội phục, Tào Đại ca. Đem bát lớn của ngươi bày ra, Giải học sĩ chỉ uống một chén, nhất định phải để hắn uống chén này tận hứng mới thôi.

Đông cung thị độc, quan giai lục phẩm, không quyền không thế, thân phận duy nhất chính là đồng học của Thái Tôn, cùng đi nghe giảng với Thái Tôn, tan học lại làm tác nghiệp.

Thế nhưng chỉ một chức quan lục phẩm không có quyền lực này mà cả các sĩ tử học sinh cả nước, không biết có bao người tranh nhau vỡ đầu cũng muốn làm, đó là vì cái gì? Vì tiềm lực trong đó là vô cùng lớn.

Thái Tôn là Hoàng Đế tương lai, là người thừa kế hợp pháp của vương triều Đại Minh, làm đồng học cùng Thái Tôn, sớm chiều ở chung, tình nghĩa càng thêm sâu, tương lai Thái Tôn đăng cơ, còn sợ không làm được đại quan, tay cầm quyền lớn sao?

Tiêu Phàm cũng rõ ràng điểm này, lên làm chức quan này không biết có bao nhiêu ánh mắt đang âm thầm nhìn hắn, có hâm mộ, có nịnh bợ, đồng thời cũng có ghen ghét, oán hận.

Nói tóm lại, đã bước một bước vào triều đình, nhất định phải chuẩn bị tâm lý để nghênh đón hết thảy.

Nhẹ nhàng hít một hơi, sau đó chậm rãi thở ra, trong lòng Tiêu Phàm trở nên bình lặng, nhìn qua miếu sơn thần đơn sơ mà ấm cúng, ánh mắt hắn toát ra vài phần không muốn, hoa trạch lộng lẫy, tôi tớ như vân đang ở trước mắt, nhưng hắn cảm thấy rất quý trọng cái miếu sơn thần nho nhỏ hoang phế này, ở đây hắn đã vượt qua những ngày đen tối nhất của nhân sinh, sau này có lẽ làm quan to lộc hậu, tiên y nộ mã, nhưng mà những ngày ở đây đã trở thành phần trí nhớ khắc cốt minh tâm trong lòng hắn, cả đời cũng không quên được.

- Ta phải đánh tiếng với Tào Đại ca, giúp ta giữ lại cái miếu nhỏ này, sau này rỗi rãi chúng ta quay về ở vài ngày, nhớ lại một thời kham khổ a.
Tiêu Phàm thì thào tự nói.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Họa Mi cũng tràn ngập vẻ không muốn, sau khi nghe vậy liền dùng sức gật đầu.

Thái Hư ở một bên không kiên nhẫn được hừ hừ:
- Ngươi chính là đồ hà tiện! Đạo gia sống ở đây quá đủ rồi!

Không có nhiều đồ để chuẩn bị, ba người nguyên bản đều nghèo rớt mồng tơi, sau nửa ngày thu thập, Tiêu Họa Mi mới gom được một bọc đồ nho nhỏ.

Ba người đã chuẩn bị sẵn sàng, ngồi trên xe ngựa do bọn người của Chu Doãn Văn phái tới, một đường chạy thẳng tới kinh sư.

Năm này là năm Hồng Vũ thứ ba mươi, lúc này mới là đầu mua xuân, Tiêu Phàm chính thức bước chân vào triều đình.

Quý phủ Trần Tứ Lục, Giang Phổ huyện.

Tiêu Phàm rời đi, đã nện một trùy cự đại lên tâm lý người nhà Trần phủ, thế nhưng lại không sinh ra ảnh hưởng lớn đến sinh ý của Trần phủ. Sau khi Tiêu Phàm rời đi, có qua chào hỏi Tào Nghị, xin Tào Nghị chiếu cố nhiều hơn tới Trần gia, có Huyện lão gia trợ giúp, nghiệp hôm nay của Trần gia cũng đủ thịnh vượng rồi.

Trong khuê các, nội viện Trần gia, tiếng đàn u nhã điềm nhiên vờn quanh.

Đôi mắt - xinh đẹp của Trần Oanh Nhi khép hờ, mang theo vẻ mặt lạnh nhạt đang chơi một cây đàn cổ. Trước cây đàn là một hộp đàn hương tinh tế, sương mù u nhã nhàn nhạt hòa cùng tiếng đàn chập chờn, nhẹ nhàng nhảy múa, tiếp đó liền tiêu tán vô hình.

Nàng vẫn mang theo bộ dạng thanh lãnh mà lạnh lùng như trước, khuôn mặt không vui không mừng, thanh tịnh tinh khiết giống như ngộ đại đạo, bàn tay trắng nõn liên tục gảy, yên lặng mà tự nhiên giống như một đóa Tuyết Liên trên đỉnh cô sơn, lằng lặng tách ra khỏi đài trước hàn phong, lẳng lặng héo tàn, ngoại trừ nàng ra, không ai có thể thưởng thức được tiếng đàn tuyệt thế này.

Bão Cầm sôi nổi leo lên trên lầu, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng phát hồng, bộ ngực nho nhỏ phập phồng kịch liệt, trên mặt tràn ngập kích động:
- Tiểu thư tiểu thư, cô gia, a, không đúng, Tiêu Phàm, Tiêu Phàm hắn, hắn làm quan rồi!

Tiếng đàn u nhã chợt dừng lại, sau đó lại tiếp tục ung dung vang lên.

- Thì sao?
Trần Oanh Nhi nhàn nhạt nói, khuôn mặt vẫn lãnh đạm trước sau như một.

- Hắn Hắn thi đậu tú tài, sau đó hoàng thượng đích thân phái đại quan tới truyền chỉ, ban thưởng cùng với xuất thân tiến sĩ cho hắn, nghe nói còn cấp cho hắn một chức quan cùng đọc sách với Thái Tôn nữa đó.
Bão Cầm như con chim nhỏ không biết mệt mỏi, líu ríu nói không ngừng.

Trần Oanh Nhi vẫn mang theo vẻ mặt lạnh nhạt gảy đàn:
- Hắn làm quan thì liên quan gì tới ta?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bão Cầm lập tức ảm đạm, lúng ta lúng túng:
- Tiểu thư.

Tiếng đàn bỗng nhiên biến đổi, đột ngột trở nên dồn dập luống cuống, như mưa rào, như trời long đất lở, từng trận Kinh Lôi, lại giống như vạn mã lao nhanh, làn điệu lạnh nhạt bỗng tràn ngập sát khí, giống như ngàn vạn chuôi cương đao sáng loáng đồ sát sinh linh trên chiến trường.

- Tưng!

Cây cổ đàn phảng phất như không chịu nổi sát khí dơ bẩn kia, dây đàn yếu ớt lập tức đứt rời, tiếng đàn cuồng bạo cũng dừng lại, lầu các lại trở nên yên tĩnh, mà trầm hương cũng sớm đã bị dập tắt.

Một giọt máu đỏ chói mắt trên ngón tay mảnh khảnh nhỏ xuống mặt đàn, trông thật kinh tâm.

Bão Cầm vội la lên:
- Tiểu thư, người....

Trần Oanh Nhi nhẹ nhàng giơ ngọc thủ lên, điêm nhiên như không, thanh âm vẫn lãnh đạm:
- Bão Cầm, thu thập một chút, chúng ta đi kinh sư, nói cho phụ thân ta biết, ta muốn đích thân tới kinh sư quản lý tân lâu.

Bão Cầm cẩn thận từng ly từng tí mừng thầm nói:
- Tiểu tiểu thư muốn đi tìm, tìm Tiêu Phàm sao?

Trần Oanh Nhi cười lạnh:
- Tìm hắn? Hừ, hắn sẽ tìm đến ta, không, hắn sẽ đến cầu ta!

Phụ lòng người, tuy có ngàn lý do, nhưng vẫn là phụ lòng người, mà đã phụ lòng sẽ phải trả giá!

Ứng Thiên Kinh sư.

Quý phủ Hoàng Tử Trừng, Xuân phường giảng đọc.

Hoàng Tử Trừng, Hoàng Quan, Tề Thái, còn có Binh bộ thượng thư Như Thụy, bốn người đều tề tụ ở trong nội đường Hoàng phủ.

Hoàng Tử Trừng lông mày nhíu chặt lại, trầm giọng nói:
- Chư công đều là trụ cột trong triều, mấy ngày gần đây thiên tử bởi vì chuyện thái tôn điện hạ bị ám sát, đại tác triều đình, dần dần diễn lại cái án Hồ Lam năm đó, khiến thiên hạ hủ đường lục bộ thập khanh đều rung chuyển, cứ thế mãi, trong triều há có người vì bệ hạ phân ưu? Chư công, có phương pháp ứng phó không?

Hoàng Quan mang theo khuôn mặt âm trầm thở dài, nghiêm nghị nói:
- Bổn quan chẳng qua chỉ có lui lại mấy lần với Tri huyện Giang Phổ, bệ hạ đã bỏ chức Thị Lang Lễ bộ của ta, thiếu chút nữa bởi vậy mà mất cái mạng già này, đã như thế thì còn gì để nói nữa?

Tề Thái cúi thấp đầu, con mắt xuất thần nhìn chăm chú chén trà nhỏ trong tay, cũng không biết đang nghĩ cái gì.

Dáng người của Như Thụy hơi mập, vẻ mặt luôn mang theo nụ cười tủm, giống như phật Di Lặc, có vẻ có phần láu cá, đối với lời nói của Hoàng Tử Trừng hắn cản bản giống như không nghe thấy, đôi mắt nhỏ mọn dò xét khắp nơi, sự chú ý toàn bộ đặt ở cách bố trí trong nội đường Hoàng phủ.

Hoàng Tử Trừng đều thu hết hành động của mọi người vào trong mắt, trong lòng lại nặng nề thở dài.

- Chư công, triều đình bấp bênh tiểu thiên tử thịnh nộ, không biết còn bao nhiêu người bị liên lụy, muốn giang sơn xã tắc Đại Minh ta bình an, mong rằng chư công có thể cùng Bổn quan dâng tấu lên thiên tử, xin thiên tử tạm thời bớt lôi đình, hóa mưa gió thành điềm lành, nếu không tiếp tục như vậy, khó bảo toàn sẽ không xuất hiện Hồ Lam án thật sự, ý chư công thế nào?

Hoàng Quan cùng Tề Thái liếc nhìn nhau rồi nhẹ gật đầu, Tề Thái trầm giọng nói:
- Liên lụy rộng như vậy, xác thực khiến rất nhiều người chết, bị tù oan, hạ quan bất tài, nguyện cùng Hoàng đại nhân dâng tấu lên trên.

Như Thụy lại cười lắc đầu nói:
- Hoàng đại nhân khả năng đã nghĩ sự tình quá nghiêm trọng rồi, thiên ý khó dò, thiên tử làm như thế đều có đạo lý của người, chúng ta thân là thần tử, không thể đoán được thâm ý của thiên tử, cho nên cũng không nên đi can thiệp lung tung vào làm gì, tránh làm hư ý định của thiên tử, hành động này không phải là của thần tử, ha ha, Bổn quan cũng không phải không dám tán thành đệ trình của Hoàng đại nhân.

Ba người nghe vậy đều âm thầm khinh bỉ, tên gia hỏa này rất giảo hoạt trên quan trường, ai cũng không muốn đắc tội, chuyện gì cũng không muốn nhúng vào, từ năm Hồng Vũ thứ bảy đã nhập Quốc Tử Giám, thẳng tới hiện tại hắn làm quan trơn như cá trạch vậy, kỳ quái chính là nhiều lần triều đình thanh tẩy như vậy, người khác kẻ đáng chết phải chết, kẻ đáng loại, bị loại, duy chỉ có hắn số làm quan vẫn còn, đều bước trên mây, chưa tới bốn mươi tuổi đã làm tới chức Binh bộ Thượng Thư, thật sự là lão thiên không có mắt.

Như Thụy không thèm để ý tới thái độ khinh thị của ba người, đong đưa cái tay mập mạp, cười ha ha nói:
- Hoàng đại nhân, hôm nay xuất môn gấp gáp, trong nha môn Binh bộ còn có rất nhiều công văn giấy tờ chưa xem, ha ha, bận quá, bận quá! Cũng không cùng các vị đồng liêu nói nhảm nhiền nữa, các vị chậm rãi nói chuyện đi, ta còn phải trở về duyệt công văn nữa a, đầu năm nay phương bắc có báo, biên cảnh báo nguy, tướng sĩ ở đó rất vất vả, mà Binh bộ Thượng Thư như ta lại càng khổ hơn, các vị chậm rãi nói chuyện, Bổn quan đi trước một bước, xin lỗi, xin lỗi.
Như Thụy vừa nói, thân thể mập mạp đã lui về phía sau, đợi hắn nói xong, người đã tới tiền đường, chốc lát đã không còn bóng dáng.

- Tiểu nhân hèn hạ nhu nhược nhát gan!
Hoàng Tử Trừng hung hăng thấp giọng mắng.

Hoàng Quan căm hận nói:
- Mọi ngày ngoại trừ vuốt mông ngựa hoàng thượng ra, lúc chạy trốn cũng thật là nhanh!"

Tề Thái lắc đầu cười khổ, hắn là Binh bộ tả Thị Lang, Như Thụy là người lãnh đạo trực tiếp của hắn, nhưng hắn cũng không thể yêu quý vị thủ trưởng này, thế nhưng người khác nói Như Thụy như vậy, hắn cũng cảm thấy thể diện mất sạch.

Hoàng Tử Trừng nhìn sắc mặt khó coi của Tề Thái, lập tức ho hai tiếng, sắc mặt âm trầm, nói:
- Chư công có nghe nói gì chưa? Hôm qua Thiên tử đã lên tiếng, cái tên Tiêu Phàm ở Giang Phổ huyện kia đã khảo đậu tú tài, thiên tử liền ban thưởng cùng xuất thân tiến sĩ cho hắn, còn để hắn làm thị độc đông cung. Sau này đọc sách cùng thái tôn nữa đấy.

Hoàng Quan hung hăng vỗ bàn một cái, cả giận nói:
- Tiêu Phàm! Chính là cái tên Tiêu Phàm này! Thừa cơ đoạt quyền của Tri huyện Giang Phổ huyện, Hoàng thái tôn gặp chuyện, thiên tử thanh tẩy triều đình, rất nhiều việc đều có quan hệ với tên Tiêu Phàm này! Người này nếu như vào triều làm quan, nhất định sẽ trở thành gian thần của Đại Minh ta!

Hoàng Tử Trừng cười lạnh nói:
- Chỉ là một tên tú tài, ban thưởng xuất thân tiến sĩ, tên Tiêu Phàm này rốt cuộc có bổn sự gì mà lọt vào mắt xanh của thiên tử?

Tề Thái không nhịn được nói:
- Hai đại nhân, sự tình khác hạ quan không biết, nhưng ngày ấy Tiêu Phàm dâng tấu, đưa ra phương pháp giúp nạn thiên tai, hạ quan trái lại cảm thấy có chút hữu lý, hai vị đại nhân liệu có hiểu lầm gì với hắn hay không?

Hoàng Tử Trừng lắc đầu nói:
- Nhìn như hữu lý, kì thực sai lớn, bất kính với thiên địa quỷ thần chính là lấy họa chi đạo, nếu như nhằm trúng thiên nộ, giúp nạn thiên tai trái lại có tác dụng gì, Tiêu Phàm người này mặc dù diện mạo đoan chính, nhưng xem lời nói và cách làm việc của hắn, chính là tâm thuật bất chánh, ta rất lo hắn đi học cùng với Thái Tôn, thái tôn điện hạ là người nhân nghĩa như thế, nếu như sớm chiều ở chung với hạng người nịnh thần này, không biết sẽ biến thành cái bộ dạng gì.

Hoàng Quan cười lạnh nói:
- Hoàng đại nhân là độc quan xuân phường. Chính là thầy của Thái Tôn. Đến lúc đó tên Tiêu Phàm kia cũng được đại nhân dạy bảo, thánh nhân có thể khai hóa man di, còn sợ không dạy được một tên học sinh sao?

Hoàng Tử Trừng nghiêm nghị gật đầu nói:
- Đúng vậy, tên Tiêu Phàm này, ta nhất định phải tận lực dạy bảo hắn cho tốt, nếu không hắn mà làm hư Thái tôn điện hạ, ta chẳng phải là tội nhân thiên cổ của Đại Minh a!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện