Sau khi Hoàng Duệ Đức bị chém, Tào Nghị được thăng lên làm tri huyện, cho nên hắn liền công khai tiến vào nội đường nha môn, nơi này vốn chỉ có tri huyện mới có thể vào, hôm nay Tào Nghị đã có tư cách này.
Bởi vì vụ án Chu Doãn Văn bị ám sát, trên dưới những người ở nha môn đều bị Chu Nguyên Chương xử lý, Lại bộ tạm thời bổ phái một vị tân nhậm huyện thừa, còn lại như chủ bộ, điển sử, bộ đầu... Sẽ do Tào Nghị tự bổ nhiệm, sau đó báo lên Ứng Thiên phủ nha lập hồ sơ.
Vừa nghĩ tới thủ đoạn lôi đình sét đánh, thực tàn khốc, liên lụy trên phạm vi lớn của Chu Nguyên Chương, Tào Nghị nhịn không được toát mồ hôi lạnh.
Lần này hắn đúng là được lão thiên bảo vệ, may mắn là hắn đến đúng lúc Chu Doãn Văn bị ám sát, hơn nữa còn tự tay giết hai gã thích khách, lúc này mới bởi vì hộ giá có công được thăng quan, không bị liên lụy, nếu như ngày đó hắn không gặp phải chuyện này thì... Phỏng chừng khu mộ của hắn lúc này đã mọc đầy cỏ dại rồi.
Vốn ban đầu chỉ là một quân cờ bị Yến vương vứt bỏ, vậy mà trời xui đất khiến thế nào lại vì cứu đối thủ của Yến vương mà thăng quan, vận mệnh có đôi khi đem người ta ra trêu đùa để thỏa mãn thú vui của nó. Lại hoàn toàn không quản người bị đùa giỡn có chịu nổi hay không.
Yến vương đãi hắn lương bạc, Hoàng thái tôn đãi hắn cảm kích, Tiêu Phàm đãi hắn nhân tình.
Những ngày gần đây, trong đầu hắn hiện giờ có rất nhiều suy nghĩ đang xen nhau, khiến hắn phải đấu tranh tư tưởng không thôi, tuy rằng thăng quan, thế nhưng với tiền đồ của mình, Tào Nghị thấy hết sức mờ mịt.
Tiêu Phàm ngồi trong phòng khách bên trái của tam đường, đang cùng Tào Nghị uống rượu.
Uống rượu không phải thế mạnh của hắn, thế nhưng bằng hữu có tâm sự, có phiền não, rượu này không thể không uống.
Con người sống trên đời chung quy có rất nhiều sự tình mà mình không muốn làm, thế nhưng lại không thể không làm, hơn nữa còn phải cam tâm tình nguyện làm, và uống rượu cùng bằng hữu chính là một trong số đó.
Tào Nghị cũng không mời rượu, giơ bình rượu lên, từng ngụm từng ngụm rót xuống yết hầu, mặt hắn đã đỏ bừng, con mắt đầy tơ máu, thoạt nhìn hết sức dữ tợn.
Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Phàm cũng đỏ hồng như nắng chiều, hai người trầm mặc không nói, không khí trong phòng hết sức yên tĩnh.
- Phanh!
Tào Nghị hung hăng đập vò rượu xuống mặt bàn, lớn tiếng nói:
-Tiêu Phàm, Tào mỗ ta cả đời trên lưng ngựa chiến, vì Yến vương, vì Đại Minh giết địch vô số, vất vả lập quân công, ngươi nói xem, hắn, vì cái gì lại đối xử với ta như vậy?
Tiêu Phàm nhìn thật sâu vào khuôn mặt thống khổ của Tào Nghị, một lúc lâu sau mới thở dài nói:
-Hắn không sai. Mà là huynh sai.
Tào Nghị đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đỏ bừng hung hăng nhìn hắn, hung hăng nói:
-Ta sai? Ta làm sao lại sai?
Tiêu Phàm thở dài nói:
- Huynh sai, bởi vì bản thân huynh là quân cờ mà lại không hiểu mình chỉ là quân cờ.
Tào Nghị chỉ vào mũi mình, khàn giọng cười dài, tiếng cười hết sức chói tai:
- Quân cờ? Ta là quân cờ? Ha ha, buồn cười! Ta chính là dũng tướng dưới trướng Yến vương, Yến vương từng vô số lần ở trước mắt chư tướng khoe ta giết địch dũng mãnh, chính là Hổ Bí kiêu tướng hiếm có dưới trướng của hắn, ta là quân cờ? Tại sao ta có thể là quân cờ chứ?
Tiêu Phàm chăm chú nhìn Tào Nghị cuồng tiếu, rồi lẳng lặng nói:
-Ngươi không muốn tin cũng không được, thật ra trong lòng ngươi sớm đã nghĩ đến, trên thực tế, bản thân ngươi xác thực đã thành quân cờ tiên phong của hắn, hơn nữa còn là quân cờ bị loại bỏ.
Tiếng cuồng tiếu của Tào Nghị lập tức ngừng lại, hắn như bị gõ một côn thật nặng, không còn gì để nói. Vẻ mặt vô cùng khó coi.
- Tào đại ca, huynh nên tỉnh lại đi, cuộc chiến giữa các đại nhân vật, bọn họ sẽ không bận tâm tới cảm giác của đám tiểu nhân vật chúng ta đâu, trong mắt bọn hắn, tiểu nhân vật chết vì bọn hắn, chính là tận trung. Đó là điều tất nhiên, thiên kinh địa nghĩa, thời điểm bọn họ cần dùng tất nhiên sẽ khen ngợi, khuyến khích, sẽ cấp cho ngươi lòng tin tưởng tuyệt đối vào bọn họ. Thời điểm bọn họ cần ngươi hi sinh vì đại lợi ích, sẽ không chút do dự loại bỏ ngươi, hết thảy người và vật trên thế gian đối với bọn họ mà nói đều có thể lấy ra làm mua bán, bọn họ chỉ nhìn sinh ý có lỗ lãi hay không thôi, sẽ không nhìn xem ngươi trung thành, có tình cảm thế nào.
Tào Nghị cúi đầu rất thấp, im lặng không nói gì, dường như không muốn thừa nhận, thế nhưng từ biểu hiện của Yến vương mà xem, những lời của Tiêu Phàm đều đúng cả.
- Ta nên làm cái gì bây giờ?
Tào Nghị giương mắt nhìn Tiêu Phàm, trong ánh mắt thống khổ, còn có vài phần tư vị xin giúp đỡ, hắn cần bằng hữu, cần sự trợ giúp, Tiêu Phàm chính là người hắn cần.
Tiêu Phàm nở nụ cười, nụ cười giống như ánh mặt trời sưởi ấm cõi lòng âm u của Tào Nghị.
- Đại nhân vật thích đánh cờ, chúng ta đương nhiên không thê xen vào, thế nhưng chúng ta cũng không thể đi làm quân cờ để bọn họ tùy ý bài biện, bọn họ làm gì thì mặc bọn họ, chúng ta ở bên cạnh xem đánh cờ là được, thậm chí có thể ca hát trợ hứng cho bọn họ, hắc hắc. Hay là hát Việt ngữ ca? Ta dạy cho ngươi hát Việt ngữ ca, rất êm tai đó.
Tào Nghị tinh tế suy nghĩ lời nói của Tiêu Phàm... Thần sắc dần dần trở nên thoải mái, có một số việc một khi nghĩ thông suốt thực ra lại rất đơn giản, ánh mặt trời không chiếu được tới chính diện, vậy chuyển thân ra chỗ khác chẳng phải xong rồi sao, sao cứ nhất thiết phải chui rúc vào vũng bùn? Người đã phụ ta, ta há chỉ biết ngồi than thở biến thành một kẻ ngu trung đáng cười?
Nghĩ tới đây, cõi lòng Tào Nghị liền được thông suốt, cả người như được giải phóng, hắn nhấc vò rượu hung hăng tợp một ngụm, sau đó dùng sức quệt miệng. Ha ha cười nói:
- Hảo! Hảo tửu! Hôm nay mới phát hiện ra mùi vị của loại rượu này không tệ, hừm...
Tiêu Phàm lẳng lặng nhìn thần sắc thoải mái của Tào Nghị, khóe miệng của hắn cũng lộ ra tiếu ý. Bằng hữu với nhau, quý ở tấm lòng, một chuyện không tình nguyện nhưng lại không hề do dự rút đao tương trợ, một câu an ủi nhỏ khiến hắn ngộ ra đại đạo. Sau đó lại giúp nhau cố gắng tươi cười, bằng hữu chi nghĩa chỉ đơn giản như vậy. Thế nhưng bằng hữu đơn giản như vậy liệu trên thế gian này có bao nhiêu người có thể làm được?
Chẳng qua là thế sự như một bàn cờ lớn, người người đều bị vây chặt vào trong đó. Cứ làm mà không thèm quan tâm đến, nói dễ vậy sao? Trừ phi chính mình nắm đủ quyền lực, quyền lực lớn sẽ có thể nắm giữ quy tắc của bàn cờ, đích thân mình làm người đánh cờ, đây cũng là một lối thoát chăng?
Bản thân mình liệu có ngày này không?
Lo lắng trong lòng Tào Nghị được quét sạch, thế nhưng Tiêu Phàm lại lâm vào trầm tư.
Bầu không khí trầm thấp trong phòng khách dần dần được xua tan, thỉnh thoảng còn truyền tới một hồi trò chuyện vui vẻ.
Lúc này một tên nha dịch vội vàng chạy vào, lau mồ hôi rồi run giọng bẩm:
- Bẩm Huyện tôn đại nhân, có... Có thánh chỉ.
- Thiên Sứ tuyên chỉ cùng nghi thức đã tới cửa huyện nha...
Tào Nghị ngẩn người, trái tim đột ngột co thắt, trong đầu chợt vang lên hàng trăm câu hỏi vì sao? Chẳng lẽ thiên tử vẫn tiếp tục muốn truy tới cùng chuyện thái tôn điện hạ bị ám sát?
Cùng Tiêu Phàm nhìn nhau, hiện tại hắn cũng lâm vào sương mù.
Hai người đều mang vẻ mặt ngưng trọng, xem ra chuyện phiền phức còn chưa tan. Chu Nguyên Chương nếu không tra ra nhất định không bỏ rồi. Không biết lần này là ai gặp xui xẻo đây.
- Mở rộng cửa huyện nha, mang hương án (1) lên. Bổn quan lập tức tới nghênh chỉ.
Tào Nghị sửa sang lại quan bào trên người. Trầm giọng phân phó.
Nha dịch do dự một chút rồi nói:
- Đại nhân, tiểu nhân nghe nói thánh chỉ không phải truyền với ngài.
Tào Nghị ngạc nhiên nói:
- Vậy truyền cho ai?
Nha dịch chỉ chỉ về phía Tiêu Phàm, cười nói:
- Dường như là truyền cho Tiêu công tử.
Tào Nghị kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Tiêu Phàm, nói:
- Tiêu lão đệ, tại sao thiên tử lại tuyên chỉ lên người ngươi vậy? Gần đây không có gây sự gì ở kinh sư chứ?
Từ chuyện Hoàng Tri huyện ngày trước. Rồi đến đương kim Thái Tôn, đối với năng lực gây chuyện của Tiêu Phàm, Tào Nghị trước nay đều không hề nghi ngờ.
Tiêu Phàm cũng kinh ngạc không thôi, sau nửa ngày suy nghĩ, mới mơ hồ nói: "Ngoại trừ ẩu đả Hàn Lâm học sĩ ra, gần đây ta rất thành thật mà."
Tào Nghị toát mồ hôi.
Cửa huyện nha mở rộng, một đội cẩm y thân quân mặc phi ngư ngăn nắp xuất hiện, tay đè Tú Xuân Đao bên hông, thần sắc trang nghiêm, biểu lộ rõ uy nghi của hoàng gia.
Bên cạnh Cẩm y thân quân là một vị quan viên trẻ tuổi mặc quan bào tứ phẩm, thần sắc uy nghiêm, một tay nâng cao quyển thánh chỉ bằng lụa vàng, con mắt khép hờ, không nói cũng không động.
Đợi Tiêu Phàm cùng Tào Nghị vội vã ra ngoài, bên ngoài cửa sớm đã có rất nhiều dân chúng vây quanh xem náo nhiệt, đám dân chúng đứng rất xa mà nhìn, thần sắc vừa mang theo vẻ hưng phấn lại vừa sợ hãi.
Tiêu Phàm kinh sợ cúi đầu trước mặt tên quan nâng thánh chỉ kia, trong miệng lớn tiếng hô:
- Thảo dân Tiêu Phàm tiếp chỉ.
- Hừ.
Một tiếng hừ nhẹ rất khó nghe thấy truyền tới tai Tiêu Phàm.
Trong lòng Tiêu Phàm khẽ động, thanh âm này sao quen tai như vậy?
Kìm lòng không được hắn liền ngẩng đầu lên, Tiêu Phàm không khỏi vừa mừng vừa sợ:
- Ai nha, thì ra là Giải học sĩ. Thảo dân ngưỡng mộ ngài đã lâu.
Vết thương trên mặt Giải Chư do Tiêu Phàm gây ra vẫn còn chưa lành, vẫn còn bầm tím, khối xanh khối hồng, mà lúc này vừa nghe Tiêu Phàm nói vậy, trong lòng hắn vừa tức vừa giận, tên gia hỏa này có ý gì? Đánh ta xong còn nói ngưỡng mộ đã lâu. Ngươi định trêu chọc người sao? Hơi quá đáng rồi đấy!
Nhưng mà Giải Chư đã thật sự hiểu nhầm Tiêu Phàm rồi, với thanh danh tài tử mấy trăm năm của Giải Chư, Tiêu Phàm thật đúng là như sấm bên tai, hắn nói ngưỡng mộ Giải Chư, đó là thực tâm thành ý trăm phần trăm, mười phần chân kim.
- Tiểu nhân câm miệng! Ta chính là khâm sai tuyên chỉ của thiên tử, ngươi phải nghe lời ta nói!
Giải Chư tức giận đến nỗi đến sắc mặt tái nhợt, không biết là sắc mặt bị đánh còn chưa lành hay là bị Tiêu Phàm chọc giận.
- Thảo dân thất lễ! Thảo dân sợ hãi!
Giải Chư cả giận hừ một tiếng. Con mắt rất là phẫn nộ trừng lên nhìn Tiêu Phàm, nếu không ngại thân phận Thiên Sứ, hắn thật hận không thể hung hăng đạp một cước chết Tiêu Phàm mới giải hận.
- Khụ khụ, Tiêu Phàm, chuẩn bị tiếp chỉ.
- Thảo dân đã chuẩn bị xong!
Giải Chư từ từ mở cuốn lụa vàng trong tay, thần sắc cũng trở nên nghiêm túc, khụ một tiếng rồi cao giọng nói:
- Phụng thiên thừa vận Hoàng Đế chiếu viết: Huyện Giang Phổ dưới nha phủ Ứng Thiên, năm Hồng Vũ thứ ba mươi, khoa viện Đinh Sửu, sinh đồ Tiêu Phàm tính tình ôn lương, lại cần cù chịu khó, trước hiến kế chẩn tai báo quốc, sau lại có công hộ giá Thái Tôn, san sẻ nỗi lo với trẫm, lập tức ban thưởng cùng xuất thân tiến sĩ, ngự tứ cấm cung hành tẩu, cũng thụ làm người hầu Đông cung, làm bạn giá (bạn cùng học) với Thái Tôn, vọng khanh công trung thể quốc, đừng phụ thánh ân, khâm thử!
Thánh chỉ đọc xong, chung quanh lâm vào một mảnh im ắng, không ai dám lên tiếng.
Giải Chư chậm rãi khép lại thánh chỉ, khép mắt lại, sau đó lại trừng mắt liếc nhìn tên ma quỷ Tiêu Phàm, lại thấp giọng hừ một tiếng, sau đó không nói một lời, cũng không để Tiêu Phàm đứng dậy, cũng không để hắn tạ ơn.
Tiêu Phàm đợi một hồi lâu không thấy gì, liền không khỏi ngẩng đầu lên nhìn đối phương.
Giải Chư trợn mắt nói:
- Nhìn cái gì vậy! Ta còn chưa cho ngươi đứng dậy, thành thật quỳ xuống cho ta!
Nói xong Giải Chư mang theo thần sắc khoái chí ngẩng đầu nhìn trời, rất là nhàn nhã, phảng phất như việc Tiêu Phàm quỳ trước mặt hắn là một chuyện rất đắc ý, loại cảm giác này đúng là tinh thần báo được đại thù.
Tiêu Phàm vẫn quỳ dưới đất, nhướng mày, hắn lại nghĩ tới một chuyện khác.
Tên khâm sai tuyên chỉ này có thể nói là được Hoàng Đế cực kỳ tín nhiệm, Chu Nguyên Chương phái bất kỳ kẻ nào tới tuyên chỉ đều hết sức bình thường, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại phái Giải Chư tới tuyên chỉ, cái này rất không bình thường rồi, chẳng lẽ Chu Nguyên Chương sớm đã biết hắn giúp mình thi? Càng nghĩ sâu xa hơn, Chu Nguyên Chương có lẽ đã sớm biết chuyện hắn đã oánh Giải Chư, nghe nói Giải Chư rất được Chu Nguyên Chương yêu thích, hôm nay mượn việc phái Giải Chư tới tuyên chỉ, thứ nhất là vì an ủi Giải Chư, thứ hai thì sao, phỏng chừng còn có ý tứ muốn để hắn nhận lỗi, còn có thứ ba, chính là âm thầm cảnh cáo Tiêu Phàm: “Ngươi đừng nghĩ các ngươi mượn người khảo thí, đánh người... Loạn thất bát tao ta không biết, ta chẳng qua là nể mặt mũi Thái Tôn cho nên không truy cứu thôi, sau này đừng có làm ra loại chuyện ngốc nghếch này nữa."
Trên thánh chỉ còn có cái gì mà giúp chẩn tai a, hộ giá a... Tiêu Phàm vẫn thấy kỳ quái, vì sao trước kia Chu Nguyên Chương không phong thưởng đối với cái công này, không có bất kỳ động thái nào, không ngờ đến lúc này mới phong quan ban thưởng, không ngờ Tiêu Phàm từ một tên tú tài biến thành xuất thân tiến sĩ, nói ra cũng hợp tình hợp lý, có hai cái công này, phong thưởng thoạt nhìn cũng không có đột ngột gì.
Thánh ý khó dò a, một lời tuyên chỉ đơn giản, bên trong lại bao hàm nhiều ý nghĩa như vậy. Bản thân mình liệu có thể lăn lộn trên trốn quan trường không?
Tiêu Phàm quỳ trên mặt đất nhưng trong đầu lại nghĩ rất nhiều chuyện, thẳng đến khi hai đầu gối có phần đau đớn, lúc này hắn mới giật mình, thì ra mình đã quỳ rất lâu rồi nhưng vị giải đại tài tử tuyên chỉ kia vẫn chưa tỏ vẻ gì. Tiêu Phàm ngẩng đầu nhìn lại, vẫn thấy đối phương ngẩng đầu nhìn trời. Phảng phất như đã hoàn toàn quên sự tồn tại của hắn, mà thần sắc của đối phương lại có phần đắc ý nữa.
Tên gia hỏa này trả đủa cũng quá rõ ràng đi? Để mình quỳ như vậy cũng không phải chuyện tốt nha.
Chung quanh có nhiều người vây xem như vậy, giải đại tài tử là có chủ tâm làm khó mình đây.
Nhân tâm của kẻ đọc sách thật hẹp hòi, không phải là đánh tới là dừng sao?
- Ài, ài Giải học sĩ, Giải học sĩ!
Tiêu Phàm nhìn chung quanh một chút, sau đó kêu lên một tiếng phi thường.
Giải Chư rốt cục cũng thu hồi bộ mặt thuần khiết, nhìn lại. Không có hảo ý nói:
- Gì đấy?
Tiêu Phàm vẫy vẫy tay, nói nhỏ:
- Ngươi tới đây. Ta có một chuyện cực kỳ bí mật muốn nói.
Giải Chư chau mày, kìm lòng không được đem lỗ tai hướng gần tới miệng Tiêu Phàm, sau đó hỏi:
-Bí mật gì?
Tiêu Phàm cười hắc hắc, sau đó hừm một tiếng thở ra một hơi, thấp giọng cười nói:
- Nhiễm rồi nha?
Giải Chư lập tức bịt chặt mũi, nhíu mày chán ghét nói:
- Ngươi uống rượu?
Tiêu Phàm rất đứng đắn gật đầu một cái, sau đó nói:
- Đừng nói ta không chào hỏi trước, ta là người có một tật xấu, vừa uống rượu là cực kỳ điên cuồng, hơn nữa thấy ai không vừa mắt là đánh, có đôi khi đánh chưa đã nghiền còn lấy dao xin tí huyết.
Giải Chư lộ ra vẻ kinh hãi, vội vàng nhảy về phía sau, phi thường nhanh nhạy bày ra thế Ưng Trảo công, run giọng nói:
- Ngươi, ngươi đừng làm xằng làm bậy nha, ta chính là Thiên Sứ tuyên chỉ, mà hôm nay ngươi cũng đã là mệnh quan triều đình rồi.
Tiêu Phàm lộ ra hàm răng trắng ởn, cười rất giống kẻ biến thái:
- Giải học sĩ à, hiện tại ta có thể tiếp chỉ tạ ơn sao?"
- A, được được.
- Vi thần Tiêu Phàm, lĩnh chỉ. Tạ thiên ân, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
-----
(1) Bàn để trước bàn thờ, trên thường bày bát hương và lọ cắm hương.
Bởi vì vụ án Chu Doãn Văn bị ám sát, trên dưới những người ở nha môn đều bị Chu Nguyên Chương xử lý, Lại bộ tạm thời bổ phái một vị tân nhậm huyện thừa, còn lại như chủ bộ, điển sử, bộ đầu... Sẽ do Tào Nghị tự bổ nhiệm, sau đó báo lên Ứng Thiên phủ nha lập hồ sơ.
Vừa nghĩ tới thủ đoạn lôi đình sét đánh, thực tàn khốc, liên lụy trên phạm vi lớn của Chu Nguyên Chương, Tào Nghị nhịn không được toát mồ hôi lạnh.
Lần này hắn đúng là được lão thiên bảo vệ, may mắn là hắn đến đúng lúc Chu Doãn Văn bị ám sát, hơn nữa còn tự tay giết hai gã thích khách, lúc này mới bởi vì hộ giá có công được thăng quan, không bị liên lụy, nếu như ngày đó hắn không gặp phải chuyện này thì... Phỏng chừng khu mộ của hắn lúc này đã mọc đầy cỏ dại rồi.
Vốn ban đầu chỉ là một quân cờ bị Yến vương vứt bỏ, vậy mà trời xui đất khiến thế nào lại vì cứu đối thủ của Yến vương mà thăng quan, vận mệnh có đôi khi đem người ta ra trêu đùa để thỏa mãn thú vui của nó. Lại hoàn toàn không quản người bị đùa giỡn có chịu nổi hay không.
Yến vương đãi hắn lương bạc, Hoàng thái tôn đãi hắn cảm kích, Tiêu Phàm đãi hắn nhân tình.
Những ngày gần đây, trong đầu hắn hiện giờ có rất nhiều suy nghĩ đang xen nhau, khiến hắn phải đấu tranh tư tưởng không thôi, tuy rằng thăng quan, thế nhưng với tiền đồ của mình, Tào Nghị thấy hết sức mờ mịt.
Tiêu Phàm ngồi trong phòng khách bên trái của tam đường, đang cùng Tào Nghị uống rượu.
Uống rượu không phải thế mạnh của hắn, thế nhưng bằng hữu có tâm sự, có phiền não, rượu này không thể không uống.
Con người sống trên đời chung quy có rất nhiều sự tình mà mình không muốn làm, thế nhưng lại không thể không làm, hơn nữa còn phải cam tâm tình nguyện làm, và uống rượu cùng bằng hữu chính là một trong số đó.
Tào Nghị cũng không mời rượu, giơ bình rượu lên, từng ngụm từng ngụm rót xuống yết hầu, mặt hắn đã đỏ bừng, con mắt đầy tơ máu, thoạt nhìn hết sức dữ tợn.
Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Phàm cũng đỏ hồng như nắng chiều, hai người trầm mặc không nói, không khí trong phòng hết sức yên tĩnh.
- Phanh!
Tào Nghị hung hăng đập vò rượu xuống mặt bàn, lớn tiếng nói:
-Tiêu Phàm, Tào mỗ ta cả đời trên lưng ngựa chiến, vì Yến vương, vì Đại Minh giết địch vô số, vất vả lập quân công, ngươi nói xem, hắn, vì cái gì lại đối xử với ta như vậy?
Tiêu Phàm nhìn thật sâu vào khuôn mặt thống khổ của Tào Nghị, một lúc lâu sau mới thở dài nói:
-Hắn không sai. Mà là huynh sai.
Tào Nghị đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đỏ bừng hung hăng nhìn hắn, hung hăng nói:
-Ta sai? Ta làm sao lại sai?
Tiêu Phàm thở dài nói:
- Huynh sai, bởi vì bản thân huynh là quân cờ mà lại không hiểu mình chỉ là quân cờ.
Tào Nghị chỉ vào mũi mình, khàn giọng cười dài, tiếng cười hết sức chói tai:
- Quân cờ? Ta là quân cờ? Ha ha, buồn cười! Ta chính là dũng tướng dưới trướng Yến vương, Yến vương từng vô số lần ở trước mắt chư tướng khoe ta giết địch dũng mãnh, chính là Hổ Bí kiêu tướng hiếm có dưới trướng của hắn, ta là quân cờ? Tại sao ta có thể là quân cờ chứ?
Tiêu Phàm chăm chú nhìn Tào Nghị cuồng tiếu, rồi lẳng lặng nói:
-Ngươi không muốn tin cũng không được, thật ra trong lòng ngươi sớm đã nghĩ đến, trên thực tế, bản thân ngươi xác thực đã thành quân cờ tiên phong của hắn, hơn nữa còn là quân cờ bị loại bỏ.
Tiếng cuồng tiếu của Tào Nghị lập tức ngừng lại, hắn như bị gõ một côn thật nặng, không còn gì để nói. Vẻ mặt vô cùng khó coi.
- Tào đại ca, huynh nên tỉnh lại đi, cuộc chiến giữa các đại nhân vật, bọn họ sẽ không bận tâm tới cảm giác của đám tiểu nhân vật chúng ta đâu, trong mắt bọn hắn, tiểu nhân vật chết vì bọn hắn, chính là tận trung. Đó là điều tất nhiên, thiên kinh địa nghĩa, thời điểm bọn họ cần dùng tất nhiên sẽ khen ngợi, khuyến khích, sẽ cấp cho ngươi lòng tin tưởng tuyệt đối vào bọn họ. Thời điểm bọn họ cần ngươi hi sinh vì đại lợi ích, sẽ không chút do dự loại bỏ ngươi, hết thảy người và vật trên thế gian đối với bọn họ mà nói đều có thể lấy ra làm mua bán, bọn họ chỉ nhìn sinh ý có lỗ lãi hay không thôi, sẽ không nhìn xem ngươi trung thành, có tình cảm thế nào.
Tào Nghị cúi đầu rất thấp, im lặng không nói gì, dường như không muốn thừa nhận, thế nhưng từ biểu hiện của Yến vương mà xem, những lời của Tiêu Phàm đều đúng cả.
- Ta nên làm cái gì bây giờ?
Tào Nghị giương mắt nhìn Tiêu Phàm, trong ánh mắt thống khổ, còn có vài phần tư vị xin giúp đỡ, hắn cần bằng hữu, cần sự trợ giúp, Tiêu Phàm chính là người hắn cần.
Tiêu Phàm nở nụ cười, nụ cười giống như ánh mặt trời sưởi ấm cõi lòng âm u của Tào Nghị.
- Đại nhân vật thích đánh cờ, chúng ta đương nhiên không thê xen vào, thế nhưng chúng ta cũng không thể đi làm quân cờ để bọn họ tùy ý bài biện, bọn họ làm gì thì mặc bọn họ, chúng ta ở bên cạnh xem đánh cờ là được, thậm chí có thể ca hát trợ hứng cho bọn họ, hắc hắc. Hay là hát Việt ngữ ca? Ta dạy cho ngươi hát Việt ngữ ca, rất êm tai đó.
Tào Nghị tinh tế suy nghĩ lời nói của Tiêu Phàm... Thần sắc dần dần trở nên thoải mái, có một số việc một khi nghĩ thông suốt thực ra lại rất đơn giản, ánh mặt trời không chiếu được tới chính diện, vậy chuyển thân ra chỗ khác chẳng phải xong rồi sao, sao cứ nhất thiết phải chui rúc vào vũng bùn? Người đã phụ ta, ta há chỉ biết ngồi than thở biến thành một kẻ ngu trung đáng cười?
Nghĩ tới đây, cõi lòng Tào Nghị liền được thông suốt, cả người như được giải phóng, hắn nhấc vò rượu hung hăng tợp một ngụm, sau đó dùng sức quệt miệng. Ha ha cười nói:
- Hảo! Hảo tửu! Hôm nay mới phát hiện ra mùi vị của loại rượu này không tệ, hừm...
Tiêu Phàm lẳng lặng nhìn thần sắc thoải mái của Tào Nghị, khóe miệng của hắn cũng lộ ra tiếu ý. Bằng hữu với nhau, quý ở tấm lòng, một chuyện không tình nguyện nhưng lại không hề do dự rút đao tương trợ, một câu an ủi nhỏ khiến hắn ngộ ra đại đạo. Sau đó lại giúp nhau cố gắng tươi cười, bằng hữu chi nghĩa chỉ đơn giản như vậy. Thế nhưng bằng hữu đơn giản như vậy liệu trên thế gian này có bao nhiêu người có thể làm được?
Chẳng qua là thế sự như một bàn cờ lớn, người người đều bị vây chặt vào trong đó. Cứ làm mà không thèm quan tâm đến, nói dễ vậy sao? Trừ phi chính mình nắm đủ quyền lực, quyền lực lớn sẽ có thể nắm giữ quy tắc của bàn cờ, đích thân mình làm người đánh cờ, đây cũng là một lối thoát chăng?
Bản thân mình liệu có ngày này không?
Lo lắng trong lòng Tào Nghị được quét sạch, thế nhưng Tiêu Phàm lại lâm vào trầm tư.
Bầu không khí trầm thấp trong phòng khách dần dần được xua tan, thỉnh thoảng còn truyền tới một hồi trò chuyện vui vẻ.
Lúc này một tên nha dịch vội vàng chạy vào, lau mồ hôi rồi run giọng bẩm:
- Bẩm Huyện tôn đại nhân, có... Có thánh chỉ.
- Thiên Sứ tuyên chỉ cùng nghi thức đã tới cửa huyện nha...
Tào Nghị ngẩn người, trái tim đột ngột co thắt, trong đầu chợt vang lên hàng trăm câu hỏi vì sao? Chẳng lẽ thiên tử vẫn tiếp tục muốn truy tới cùng chuyện thái tôn điện hạ bị ám sát?
Cùng Tiêu Phàm nhìn nhau, hiện tại hắn cũng lâm vào sương mù.
Hai người đều mang vẻ mặt ngưng trọng, xem ra chuyện phiền phức còn chưa tan. Chu Nguyên Chương nếu không tra ra nhất định không bỏ rồi. Không biết lần này là ai gặp xui xẻo đây.
- Mở rộng cửa huyện nha, mang hương án (1) lên. Bổn quan lập tức tới nghênh chỉ.
Tào Nghị sửa sang lại quan bào trên người. Trầm giọng phân phó.
Nha dịch do dự một chút rồi nói:
- Đại nhân, tiểu nhân nghe nói thánh chỉ không phải truyền với ngài.
Tào Nghị ngạc nhiên nói:
- Vậy truyền cho ai?
Nha dịch chỉ chỉ về phía Tiêu Phàm, cười nói:
- Dường như là truyền cho Tiêu công tử.
Tào Nghị kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Tiêu Phàm, nói:
- Tiêu lão đệ, tại sao thiên tử lại tuyên chỉ lên người ngươi vậy? Gần đây không có gây sự gì ở kinh sư chứ?
Từ chuyện Hoàng Tri huyện ngày trước. Rồi đến đương kim Thái Tôn, đối với năng lực gây chuyện của Tiêu Phàm, Tào Nghị trước nay đều không hề nghi ngờ.
Tiêu Phàm cũng kinh ngạc không thôi, sau nửa ngày suy nghĩ, mới mơ hồ nói: "Ngoại trừ ẩu đả Hàn Lâm học sĩ ra, gần đây ta rất thành thật mà."
Tào Nghị toát mồ hôi.
Cửa huyện nha mở rộng, một đội cẩm y thân quân mặc phi ngư ngăn nắp xuất hiện, tay đè Tú Xuân Đao bên hông, thần sắc trang nghiêm, biểu lộ rõ uy nghi của hoàng gia.
Bên cạnh Cẩm y thân quân là một vị quan viên trẻ tuổi mặc quan bào tứ phẩm, thần sắc uy nghiêm, một tay nâng cao quyển thánh chỉ bằng lụa vàng, con mắt khép hờ, không nói cũng không động.
Đợi Tiêu Phàm cùng Tào Nghị vội vã ra ngoài, bên ngoài cửa sớm đã có rất nhiều dân chúng vây quanh xem náo nhiệt, đám dân chúng đứng rất xa mà nhìn, thần sắc vừa mang theo vẻ hưng phấn lại vừa sợ hãi.
Tiêu Phàm kinh sợ cúi đầu trước mặt tên quan nâng thánh chỉ kia, trong miệng lớn tiếng hô:
- Thảo dân Tiêu Phàm tiếp chỉ.
- Hừ.
Một tiếng hừ nhẹ rất khó nghe thấy truyền tới tai Tiêu Phàm.
Trong lòng Tiêu Phàm khẽ động, thanh âm này sao quen tai như vậy?
Kìm lòng không được hắn liền ngẩng đầu lên, Tiêu Phàm không khỏi vừa mừng vừa sợ:
- Ai nha, thì ra là Giải học sĩ. Thảo dân ngưỡng mộ ngài đã lâu.
Vết thương trên mặt Giải Chư do Tiêu Phàm gây ra vẫn còn chưa lành, vẫn còn bầm tím, khối xanh khối hồng, mà lúc này vừa nghe Tiêu Phàm nói vậy, trong lòng hắn vừa tức vừa giận, tên gia hỏa này có ý gì? Đánh ta xong còn nói ngưỡng mộ đã lâu. Ngươi định trêu chọc người sao? Hơi quá đáng rồi đấy!
Nhưng mà Giải Chư đã thật sự hiểu nhầm Tiêu Phàm rồi, với thanh danh tài tử mấy trăm năm của Giải Chư, Tiêu Phàm thật đúng là như sấm bên tai, hắn nói ngưỡng mộ Giải Chư, đó là thực tâm thành ý trăm phần trăm, mười phần chân kim.
- Tiểu nhân câm miệng! Ta chính là khâm sai tuyên chỉ của thiên tử, ngươi phải nghe lời ta nói!
Giải Chư tức giận đến nỗi đến sắc mặt tái nhợt, không biết là sắc mặt bị đánh còn chưa lành hay là bị Tiêu Phàm chọc giận.
- Thảo dân thất lễ! Thảo dân sợ hãi!
Giải Chư cả giận hừ một tiếng. Con mắt rất là phẫn nộ trừng lên nhìn Tiêu Phàm, nếu không ngại thân phận Thiên Sứ, hắn thật hận không thể hung hăng đạp một cước chết Tiêu Phàm mới giải hận.
- Khụ khụ, Tiêu Phàm, chuẩn bị tiếp chỉ.
- Thảo dân đã chuẩn bị xong!
Giải Chư từ từ mở cuốn lụa vàng trong tay, thần sắc cũng trở nên nghiêm túc, khụ một tiếng rồi cao giọng nói:
- Phụng thiên thừa vận Hoàng Đế chiếu viết: Huyện Giang Phổ dưới nha phủ Ứng Thiên, năm Hồng Vũ thứ ba mươi, khoa viện Đinh Sửu, sinh đồ Tiêu Phàm tính tình ôn lương, lại cần cù chịu khó, trước hiến kế chẩn tai báo quốc, sau lại có công hộ giá Thái Tôn, san sẻ nỗi lo với trẫm, lập tức ban thưởng cùng xuất thân tiến sĩ, ngự tứ cấm cung hành tẩu, cũng thụ làm người hầu Đông cung, làm bạn giá (bạn cùng học) với Thái Tôn, vọng khanh công trung thể quốc, đừng phụ thánh ân, khâm thử!
Thánh chỉ đọc xong, chung quanh lâm vào một mảnh im ắng, không ai dám lên tiếng.
Giải Chư chậm rãi khép lại thánh chỉ, khép mắt lại, sau đó lại trừng mắt liếc nhìn tên ma quỷ Tiêu Phàm, lại thấp giọng hừ một tiếng, sau đó không nói một lời, cũng không để Tiêu Phàm đứng dậy, cũng không để hắn tạ ơn.
Tiêu Phàm đợi một hồi lâu không thấy gì, liền không khỏi ngẩng đầu lên nhìn đối phương.
Giải Chư trợn mắt nói:
- Nhìn cái gì vậy! Ta còn chưa cho ngươi đứng dậy, thành thật quỳ xuống cho ta!
Nói xong Giải Chư mang theo thần sắc khoái chí ngẩng đầu nhìn trời, rất là nhàn nhã, phảng phất như việc Tiêu Phàm quỳ trước mặt hắn là một chuyện rất đắc ý, loại cảm giác này đúng là tinh thần báo được đại thù.
Tiêu Phàm vẫn quỳ dưới đất, nhướng mày, hắn lại nghĩ tới một chuyện khác.
Tên khâm sai tuyên chỉ này có thể nói là được Hoàng Đế cực kỳ tín nhiệm, Chu Nguyên Chương phái bất kỳ kẻ nào tới tuyên chỉ đều hết sức bình thường, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại phái Giải Chư tới tuyên chỉ, cái này rất không bình thường rồi, chẳng lẽ Chu Nguyên Chương sớm đã biết hắn giúp mình thi? Càng nghĩ sâu xa hơn, Chu Nguyên Chương có lẽ đã sớm biết chuyện hắn đã oánh Giải Chư, nghe nói Giải Chư rất được Chu Nguyên Chương yêu thích, hôm nay mượn việc phái Giải Chư tới tuyên chỉ, thứ nhất là vì an ủi Giải Chư, thứ hai thì sao, phỏng chừng còn có ý tứ muốn để hắn nhận lỗi, còn có thứ ba, chính là âm thầm cảnh cáo Tiêu Phàm: “Ngươi đừng nghĩ các ngươi mượn người khảo thí, đánh người... Loạn thất bát tao ta không biết, ta chẳng qua là nể mặt mũi Thái Tôn cho nên không truy cứu thôi, sau này đừng có làm ra loại chuyện ngốc nghếch này nữa."
Trên thánh chỉ còn có cái gì mà giúp chẩn tai a, hộ giá a... Tiêu Phàm vẫn thấy kỳ quái, vì sao trước kia Chu Nguyên Chương không phong thưởng đối với cái công này, không có bất kỳ động thái nào, không ngờ đến lúc này mới phong quan ban thưởng, không ngờ Tiêu Phàm từ một tên tú tài biến thành xuất thân tiến sĩ, nói ra cũng hợp tình hợp lý, có hai cái công này, phong thưởng thoạt nhìn cũng không có đột ngột gì.
Thánh ý khó dò a, một lời tuyên chỉ đơn giản, bên trong lại bao hàm nhiều ý nghĩa như vậy. Bản thân mình liệu có thể lăn lộn trên trốn quan trường không?
Tiêu Phàm quỳ trên mặt đất nhưng trong đầu lại nghĩ rất nhiều chuyện, thẳng đến khi hai đầu gối có phần đau đớn, lúc này hắn mới giật mình, thì ra mình đã quỳ rất lâu rồi nhưng vị giải đại tài tử tuyên chỉ kia vẫn chưa tỏ vẻ gì. Tiêu Phàm ngẩng đầu nhìn lại, vẫn thấy đối phương ngẩng đầu nhìn trời. Phảng phất như đã hoàn toàn quên sự tồn tại của hắn, mà thần sắc của đối phương lại có phần đắc ý nữa.
Tên gia hỏa này trả đủa cũng quá rõ ràng đi? Để mình quỳ như vậy cũng không phải chuyện tốt nha.
Chung quanh có nhiều người vây xem như vậy, giải đại tài tử là có chủ tâm làm khó mình đây.
Nhân tâm của kẻ đọc sách thật hẹp hòi, không phải là đánh tới là dừng sao?
- Ài, ài Giải học sĩ, Giải học sĩ!
Tiêu Phàm nhìn chung quanh một chút, sau đó kêu lên một tiếng phi thường.
Giải Chư rốt cục cũng thu hồi bộ mặt thuần khiết, nhìn lại. Không có hảo ý nói:
- Gì đấy?
Tiêu Phàm vẫy vẫy tay, nói nhỏ:
- Ngươi tới đây. Ta có một chuyện cực kỳ bí mật muốn nói.
Giải Chư chau mày, kìm lòng không được đem lỗ tai hướng gần tới miệng Tiêu Phàm, sau đó hỏi:
-Bí mật gì?
Tiêu Phàm cười hắc hắc, sau đó hừm một tiếng thở ra một hơi, thấp giọng cười nói:
- Nhiễm rồi nha?
Giải Chư lập tức bịt chặt mũi, nhíu mày chán ghét nói:
- Ngươi uống rượu?
Tiêu Phàm rất đứng đắn gật đầu một cái, sau đó nói:
- Đừng nói ta không chào hỏi trước, ta là người có một tật xấu, vừa uống rượu là cực kỳ điên cuồng, hơn nữa thấy ai không vừa mắt là đánh, có đôi khi đánh chưa đã nghiền còn lấy dao xin tí huyết.
Giải Chư lộ ra vẻ kinh hãi, vội vàng nhảy về phía sau, phi thường nhanh nhạy bày ra thế Ưng Trảo công, run giọng nói:
- Ngươi, ngươi đừng làm xằng làm bậy nha, ta chính là Thiên Sứ tuyên chỉ, mà hôm nay ngươi cũng đã là mệnh quan triều đình rồi.
Tiêu Phàm lộ ra hàm răng trắng ởn, cười rất giống kẻ biến thái:
- Giải học sĩ à, hiện tại ta có thể tiếp chỉ tạ ơn sao?"
- A, được được.
- Vi thần Tiêu Phàm, lĩnh chỉ. Tạ thiên ân, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
-----
(1) Bàn để trước bàn thờ, trên thường bày bát hương và lọ cắm hương.
Danh sách chương