Những ngày kế tiếp, Nhiễm Nhan mỗi đầu tháng, giữa tháng, cuối tháng thì vào cung hội chẩn cùng Tô Phục, Lưu Thanh Tùng.



Tô Phục chưa bao giờ phát biểu ý kiến, nếu hỏi đến, hắn lại vô thanh vô tức đưa ra một tờ giấy có phương thuốc.



Tô Phục đối với dược lý nắm chắc vượt xa tưởng tượng của thường nhân, Nhiễm Nhan thậm chí còn phát hiện, hắn cố tình trung hòa bớt vị cay đắng cùng mùi lạ trong dược, giúp cho việc dùng thuốc nước hoặc thuốc viên càng dễ dàng hơn.



Nhiễm Nhan cùng Lưu Thanh Tùng thì có hiểu biết hoàn chỉnh hơn đối với bệnh suyễn, có thể xác định phương án trị liệu hợp lý, phối hợp với dược của Tô Phục, hiệu quả rất rõ ràng.



Trong bốn tháng này, Nhiễm Nhan tổng cộng thấy Tấn Dương công chúa hơn 10 lần, phát hiện tiểu cô nương này có sở thích thật sự không bình thường. Tự xưng là "Người bạn của chị em phụ nữ" nhưng Lưu Thanh Tùng toàn ăn mệt ở chỗ nàng, tiểu cô nương vậy mà thiên vị nàng và Tô Phục, tình nguyện cùng bọn họ "không nói gì để nói", cũng tuyệt đối không chịu để Lưu Thanh Tùng dụ dỗ. Đối với việc này, Lưu Thanh Tùng căm giận mà quy kết Hủy Tử vào hiệp hội bề ngoài, không phải mỹ nhân không thân thiết.



Mấy ngày nay, Nhiễm Nhan trải qua thập phần phong phú, bất quá thời gian nàng vào cung mỗi tháng trùng hợp là lúc Tiêu Tụng nghỉ tắm gội, đối với chuyện này tên họ Tiêu nào đó cực kỳ bất mãn, mỗi lần đến ngày nghỉ, đều ở cửa cung mỏi mắt chờ mong đón tiếp phu nhân về nhà, Lưu Thanh Tùng cho là hắn có "luyến thê phích".



Lại không biết sao, danh xưng này "chợt như một đêm gió xuân thổi đến" trải rộng khắp phường thị, họ Tiêu nào đó tức khắc trở thành nam nhân mẫu mực ở toàn Trường An, cả khi phu thê cãi nhau, phụ nhân đều nói: Người ta Tương Võ Hầu ra sao ra sao....



Tiêu Tụng cả ngày nếu không phải chui đầu vào đống án tông, thì là cùng Nhiễm Nhan hưởng thụ thế giới hai người, hoặc là chú ý hướng gió trong triều, căn bản chưa từng để ý những việc này, thẳng đến khi có một ngày hắn đi trên phố, đột nhiên phát hiện trước đây nơi hắn đi qua mấy nương tử đều dạt ra ba thước, hiện giờ lại lui tới xung quanh hắn. Thậm chí có một hai người lớn mật, sẽ chạy tới hỏi hắn: Mua điểm tâm có phải bởi vì Hiến Lương phu nhân thích ăn hay không?



Đi một chuyến đến cửa hàng trang sức, cả lão bản cũng cười tủm tỉm nói: bảo đảm Hiến Lương phu nhân sẽ thích.



Tiêu Tụng vốn muốn cho Nhiễm Nhan một kinh hỉ, kết quả khi hồi phủ, còn chưa bước vào nội môn, liền gặp được Vãn Lục, nàng che miệng cười nói: "Lang quân, phu nhân pha trà chờ điểm tâm của ngài đó!"



Chỉ trong mấy ngày, uy nghiêm của Tiêu Tụng đã bay sạch không còn sót chút gì.



Tiêu Tụng nghiến răng, ba ngày không quất Lưu Thanh Tùng, hắn liền bắt đầu ngứa da!



Nhiễm Nhan đang ngồi trong đình hóng gió, dùng cái xẻng gạt than lửa trong bếp nhỏ bằng đất sét, quay đầu lại thấy Tiêu Tụng tiến vào, khóe miệng cong lên, "Ngươi hôm nay sao lại được nghỉ?"



"Hôm nay là tết mồng tám tháng chạp." Tiêu Tụng đặt đồ vật trong tay lên bàn, chen vào ngồi cùng tịch với Nhiễm Nhan, duỗi tay ôm lấy eo nàng.



Kỳ nghỉ của quan viên Đường triều khá nhiều, một năm hơn 300 ngày, nghỉ từng tuần cộng thêm các ngày tết, tính lên cả trăm ngày đều không cần đi làm, gặp tết liền nghỉ phép, đặc biệt là nguyên chính, đông chí, hàn thực, thanh minh, trung thu, cả hạ chí cũng sẽ cho nghỉ ba ngày.



"Trách không được sáng nay Hình Nương bận bịu lải nhải." Nhiễm Nhan nói. Ở đời sau, những ngày lễ tiết đó hầu như đều bị xem nhẹ, mà nàng ngay cả Tết Âm Lịch có khi phải bay đi nhiều nơi, đối với mấy ngày lễ đương nhiên là không cảm thấy gì.



Tiêu Tụng gác cằm lên vai Nhiễm Nhan, nàng cũng không đẩy hắn ra, chỉ hỏi: "Nghĩ gì mà lại đi mua điểm tâm?"



"Hôm nay mấy tên bạn thân lúc thiếu thời hẹn ta đi uống rượu, ta bỗng nhớ ra nhà này điểm tâm không tồi, mua cho ngươi nếm thử." Tiêu Tụng nói.



Tiêu Tụng khi còn độc thân sống rất đơn giản cũng rất có quy luật, chỉ là buổi tối ngủ rất trễ, nhưng sau khi thành hôn hắn càng ngày leo lên giường càng sớm, hơn nữa dùng đủ mọi cách khuyến khích Nhiễm Nhan cũng đi ngủ sớm một chút. Mà đại đa số bằng hữu của hắn cũng đều là đồng liêu, Nhiễm Nhan lại chưa nghe hắn nói qua chuyện về bằng hữu, "Sao không thấy ngươi mời bằng hữu về nhà tụ tập?"



"Vậy sao được." Tiêu Tụng cười nói: "Bọn họ đều là lưu manh"



"Tiêu Cửu ngươi nói ai là lưu manh hả?"



Một tiếng gào to như sấm, cả Nhiễm Nhan luôn bình tĩnh cũng giật nảy mình, không khỏi theo thanh âm nhìn ra.



Trên đường nhỏ trong nội môn có năm người đang đứng, đều mặc thường phục áo tím hoặc hồng bào, cho thấy chức quan hoặc thân phận đều không thấp, mà người lên tiếng kia, là một đại hán đứng đằng trước, mặc một bộ viên lãnh hồ phục.



Tiêu Tụng dường như không có việc gì mà đứng dậy, phảng phất như không phải hắn nói bậy sau lưng người khác, "Các ngươi không ở nhà ăn tết, chạy tới chỗ này của ta làm chi?"



Trong đó một lang quân có tướng mạo tuấn tú, mặc một bộ hồng bào dáng vẻ phong lưu vung quạt xếp, cười tủm tỉm nói: "Không phải Cửu Lang gần đây thanh danh lan xa sao, bọn ta mời không được, cho nên đặc biệt tới bái phỏng! Cửu Lang thành thân gần một năm, bọn ta đều chưa bái kiến qua tẩu phu nhân, thật sự là thất lễ."



"Đúng vậy đúng vậy." Đại hán kia thanh âm như chuông lớn, đi nhanh xuống cầu thang, lập tức đến gần, gạt Tiêu Tụng vướng víu tay chân qua một bên, chắp tay thi lễ với Nhiễm Nhan: "Mỗ là Trình Hoài Lượng, tẩu phu nhân vạn lần đừng nghe Cửu Lang nói bậy, mỗ chính trực nhất! Khi còn nhỏ mỗi lần đi nhìn lén mấy nương tử tắm rửa, mỗ đều làm lót chân cho Cửu Lang, vẫn chưa nhìn được gì."



Tiêu Tụng mặt đen như đáy nồi, hắn không sớm dẫn bọn họ tới giới thiệu với Nhiễm Nhan, quả nhiên là quyết định cực kỳ đúng đắn.



"Trước kia Cửu Lang chính là đầu nhi của chúng ta, chơi bời lêu lổng ném thẻ vào bình rượu đua ngựa, chúng ta đều là theo Cửu Lang." Lang quân hồng bào cầm quạt kia tiến lên, chắp tay với Nhiễm Nhan: "Tại hạ Lý Đức Kiển."



Nhiễm Nhan biết Trình Hoài Lượng là trưởng tử của Trình Giảo Kim, sau này cưới Thanh Hà công chúa, nhậm chức Phò mã đô úy, tả vệ trung lang tướng. Mà đối với Lý Đức Kiển biết rất ít, chỉ biết hắn là con trai Lý Tịnh.



"Tại hạ Độc Cô Bằng, gặp qua tẩu phu nhân." Một lang quân nhìn rất non thẹn thùng đỏ mặt hành lễ với Nhiễm Nhan.



Ngay sau đó là một lang quân trẻ hào hoa phong nhã, chào Nhiễm Nhan nói: "Tại hạ Lư Khiêm, gặp qua đệ muội."



Nhiễm Nhan nhất nhất đáp lễ.



"Tại hạ Sài Lệnh Võ, gặp qua tẩu phu nhân."



Một thanh âm trầm ổn truyền đến, Nhiễm Nhan không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn. Thật sự là vì Sài Lệnh Võ này quá nổi danh, thêm thê tử tương lai của hắn là Ba Lăng công chúa, vì liên lụy đến chuyện mưu phản bị ban chết, sau khi chết còn bị phanh thây. Nhiễm Nhan thật sự rất tò mò, hắn đến tột cùng đã làm chuyện gì để cho Hoàng Thượng thống hận như thế.



Diện mạo của Sài Lệnh Võ rất đoan chính, so với Tiêu Tụng và Lý Đức Kiển, hắn thật sự không thể xem như tuấn tiếu, nhưng ngũ quan đoan chính, khí độ hồn hậu, cho người ta một cảm giác ổn trọng kiên định, hắn có rất ít biểu tình, có vẻ hơi chất phác, nhưng khi Nhiễm Nhan tiếp xúc ánh mắt hắn, rõ ràng có cảm giác: Đây là người cực kỳ thâm sâu.



"Tẩu phu nhân chẳng lẽ là xưa nay nhìn chán Cửu Lang anh tuấn, cho nên ngẫu nhiên vừa thấy Lệnh Võ, cảm thấy mới mẻ?" Lý Đức Kiển bắt đầu nói móc chuyện "Luyến thê phích" của Tiêu Tụng.



"Eh? Nếu nói mới mẻ, bộ dạng của mỗ mới mẻ hơn nhiều so với tiểu Sài, tẩu phu nhân ngươi nói có phải không?" thanh âm của Trình Hoài Lượng chấn đến muốn điếc tai.



Nhiễm Nhan cười nhẹ, Trình Hoài Lượng này thật sự rất có tinh thần tự tiêu khiển.



Tiêu Tụng đi đến bên người Nhiễm Nhan, nói: "Chớ nghe bọn hắn bậy bạ." Ngược lại nắm tay Nhiễm Nhan đối diện với mọi người, ngạo kiều nói: "Tiêu mỗ ái thê Nhiễm thị, ở nhà mẹ đẻ đứng hàng Thập Thất."



"Chậc." Lý Đức Kiển một tay che lại má, "Chua chết ta."



Trình Hoài Lượng ngây ngô cười hắc hắc, nói với Nhiễm Nhan: "Trình mỗ lập tức có ái thê, là Lý thị, đứng hàng Thập Nhất."



Hôn sự là đã sớm ban xuống, nhưng Thanh Hà công chúa qua năm nay mới mười bốn tuổi, mắt thấy Trình Hoài Lượng đã đầu hai mươi, tính ra hai người chênh lệch không ít tuổi. Sài Lệnh Võ cũng cùng hoàn cảnh, hắn còn thảm hơn Trình Hoài Lượng, ít nhất công chúa kia của người ta còn tao nhã, hắn bên này đau khổ chờ, Ba Lăng công chúa bên kia thì một chút cũng không tịch mịch.



Xem ra Tiêu Tụng trong đám người này cũng không quá khác biệt, đều bởi vì các loại nguyên nhân mà kết hôn muộn.



"Ta đi sai người chuẩn bị chút rượu và thức ăn, các vị chậm rãi trò chuyện." Nhiễm Nhan hơi khom người.



"Tẩu tử thật hiền huệ." Trình Hoài Lượng đầy mặt chờ mong khen ngợi.



Nhiễm Nhan không khỏi cười, xem ra đứa nhỏ này là muốn nhanh thành thân muốn đến điên rồi.



Tiêu Tụng khóe môi mỉm cười nhìn Nhiễm Nhan đi xuyên qua đám lá rụng trên đường nhỏ. Lý Đức Kiển dùng cây quạt nhẹ nhàng gõ đầu vai hắn, "Ê ê ê, một vừa hai phải a."



"Các ngươi tới có chuyện gì không?" Tiêu Tụng thỉnh bọn họ vào đình ngồi.



Lý Đức Kiển đang muốn trả lời, ánh mắt lại dừng trên người Ca Lam đang dẫn người tới dọn đồ, thuận miệng đáp: "Vốn dĩ không có chuyện, nhưng hiện tại có."



Tiêu Tụng biết mấy người bọn họ tuy không quá chính chắn, nhưng cũng sẽ không chỉ vì nhìn Nhiễm Nhan một cái mà lao vào phủ, liền trầm giọng nói: "Có việc thì nói."



Lư Khiêm thấy Lý Đức Kiển thật sự lơ mơ, liền nói, "Chúng ta mới vừa rồi được đến tin tức, nói Tang Tùy Viễn thượng tấu, lưu loát mấy ngàn chữ, văn thải nổi bật gấp mấy lần trước đây, nội dung hắn thượng tấu là về chuyện bị tập kích bốn tháng trước, hắn trong lúc nghỉ dưỡng bệnh, thăm viếng khắp nơi, âm thầm kiểm chứng, đầu mâu chỉ thẳng vào Ngụy Vương và Thái Tử, việc này bị thánh thượng chặn lại, tạm thời đè ép tin này xuống dưới. Bất quá Tang Tùy Viễn văn chương viết đến tuyệt diễm, không ít người truyền tụng, sợ là áp không được."



"Hắn thật ra nhìn rất rõ ràng." Tiêu Tụng bưng trà lên nhấp một ngụm, vẫn mang bộ dáng bình thản.



Sài Lệnh Võ nói: "Lần này, Thái Tử cùng Ngụy Vương hoàn toàn tổn hại, đặc biệt là Thái Tử, địa vị tràn ngập nguy cơ."



Lý Thừa Càn hiện tại thuần túy là dựa vào thị tộc mẫu hệ cùng thân phận đích trưởng tử để chống đỡ, thêm hắn trước kia cũng từng có đoạn thời gian làm người khá vừa lòng, cho nên Lý Thế Dân còn ôm một tia hy vọng mà thôi, nếu Lý Thừa Càn không ngừng mài mòn tia hy vọng này, chuyện phế truất cũng đã ở trước mắt.



Ca Lam đã đi khá xa, Lý Đức Kiển mới hoàn hồn, xen mồm nói: "Cửu Lang, đem thị tỳ trong phủ kia của ngươi cho ta đi, người mặc áo váy màu lam vừa rồi."



"Muốn thì đưa tam môi lục sính tới mà cưới, nàng ấy là lương dân, không phải nô tịch." Tiêu Tụng nhàn nhạt đem việc này gạt qua, ngược lại hỏi hắn: "Ngươi cứ cách vài bữa lại chạy đến Đông Cung, còn biết thêm gì không?"



Lý Đức Kiển tiếc nuối chép chép miệng, đáp: "Có, nhưng không biết là thật giả." Hắn nhổm người dậy, hạ giọng nói: "Nghe nói Thái Tử được đến một phần chứng cứ về chuyện Ngụy Vương có hành vi không hợp, cực có dã tâm, cụ thể là cái gì, ta cũng không biết."



Tuy chỉ vài câu nói, nhưng Tiêu Tụng đã từ trong đó ngửi ra hương vị mưa gió sắp tới, nhìn tư thế, lúc này Thái Tử cùng Ngụy Vương là không chết không ngừng. Tiêu Tụng hơi rũ mắt, chứng cứ Ngụy Vương mưu phản, trong phủ hắn đã có một phần, là Nhiễm Nhan có được từ tay Đông Dương phu nhân. Đây cũng là thứ mà Lý Khác phái sát thủ đi tìm...



"Thái Tử sủng ái An Cẩn như thế, An Cẩn sao có thể không biết? Xem ngươi thả cái tuyến gì này! Một chút thông tin nho nhỏ cũng cầm không được, không phải ta nói ngươi chứ, quá mất mặt rồi!" Trình Hoài Lượng khinh bỉ Lý Đức Kiển.



Bên này vừa thoáng trầm mặc trong chốc lát, thì thấy Lưu Thanh Tùng chạy từ đường nhỏ vào, "Cửu Lang! Tin tức lớn!"



"Khinh Tùng ca!" Trình Hoài Lượng vừa thấy LưuThanh Tùng liền vui vẻ, vội vàng chừa chỗ, "Khinh Tùng ca ngồi bên cạnh mỗ đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện