Lý Thế Dân hơi mỉm cười, sờ sờ đầu Lý Trị, "Đúng vậy."



Nhiễm Nhan đột nhiên cảm thấy áp lực gấp bội, nàng tuyệt đối sẽ không ngây thơ cho rằng, đây là lời Lý Thế Dân dỗ hài tử. Lời này nói rõ ra là dành cho nàng cùng Tô Phục, còn có một người chưa từng trình diện là Lưu Thanh Tùng.



Lưu Thanh Tùng khi cứu giúp Tang Thần, làm trợ thủ của Nhiễm Nhan cũng coi như là thanh danh đại thịnh, Lý Thế Dân đương nhiên cũng không xem nhẹ, bởi vậy cũng lệnh cho hắn theo Nhiễm Nhan cùng vào cung chữa bệnh cho Tấn Dương công chúa, chẳng qua vì hắn vừa không phải ngự y, lại là nam nhân, cũng không thể tiến vào chỗ của phi tần.



"Trẫm nay chuẩn bị lệnh cho Lưu Thanh Tùng làm Thái y thừa, chỉ phụ trách bệnh tình của Tấn Dương công chúa cùng Cửu hoàng tử." Lý Thế Dân hơi ngừng lời, nhìn về phía Nhiễm Nhan cùng Tô Phục, "Hai vị thiếu cái gì cứ việc nói với hắn."



Nói cách khác, Nhiễm Nhan cùng Tô Phục đều tương đương với chuyên gia bên ngoài được mời đến, mà Lưu Thanh Tùng thì được trực tiếp đề bạt làm phó viện trưởng.



"Dạ."



"Dạ."



Hai người đều không có ý kiến, nên đồng thanh đáp ứng.



Kết quả này ở ngoài sự kiến, lại nằm trong tình lý. Nhiễm Nhan thân là tức phụ của Tiêu gia đương nhiên không thể nhậm chức ở Thái Y Thự, mà Tô Phục, chỉ cần là người thì đều có thể cảm giác được cái lạnh phát ra từ trong xương cốt của hắn, huống chi là người biết nhìn người như Lý Thế Dân? Bỏ qua những chuyện đó không nói, để một nam nhân tuấn mỹ như thiên nhân tùy ý ra vào hậu viện của mình, ai cũng không thấy thoải mái đi.



Lưu Thanh Tùng so với hai người họ thì đơn giản hơn nhiều. Quan tịch, thân thế tự do, thanh niên tốt xuất thân trong sạch, quan trọng nhất chính là bộ dạng nhìn cũng chẳng ra gì.



"Phụ hoàng." Hai cung tì đỡ Tấn Dương công chúa từ trong màn lụa đi ra.



Lý Thế Dân nhìn thấy sắc mặt Tấn Dương công chúa tái nhợt, không khỏi thương tiếc nói: "Hủy Tử chịu khổ rồi!"



Tấn Dương công chúa tên tự là Minh Đạt, ấu tự là Hủy Tử. "Hủy" là một loại tê giác cái một sừng, hung mãnh cường tráng, Lý Thế Dân hy vọng Tấn Dương lớn lên khỏe mạnh như 'Hủy', có thể chống đỡ hết thảy bất trắc cùng bệnh tật. Bởi vậy dù cho nàng đã tới tuổi có thể gọi tên tự, Lý Thế Dân lại lệnh cho những người có tư cách gọi tên nàng, đều gọi ấu tự.



Có lẽ lấy chuyện này cầu phù hộ đi!



"Phụ hoàng, ta không có việc gì." Tấn Dương công chúa vỗ vỗ mu bàn tay ông, cười nói.



Nhiễm Nhan hơi giương mắt, gặp ngay lúc nàng quay đầu lại, nói: "Đa tạ phu nhân."



"Đây là thiếp nên làm." Nhiễm Nhan khách khí đáp lời, cũng không hề che dấu ánh mắt, thoải mái nhìn Tấn Dương công chúa. Trên người nàng ta cũng không có chút kiêu căng nào, rất lễ phép, dù mang một bộ dạng yếu đuối mong manh, ánh mắt lưu chuyển lại có vẻ vô cùng hoạt bát.



Tấn Dương công chúa dựa vào lồng ngực Lý Thế Dân, thỉnh thoảng khều khều món tóc mái trên trán, thấy Nhiễm Nhan nhìn qua, liền dừng tay, cười ngượng ngùng với nàng.



"Phụ hoàng, Tô dược sư về sau sẽ trở lại chẩn bệnh cho ta sao?" thân thể Tấn Dương công chúa hơi bình phục, thanh âm non nớt mềm mềm mại mại, rất là dễ nghe.



"Đây là đương nhiên." Lý Thế Dân cười đáp.



Trước đó, Tô Phục đã nhiều ngày chẩn bệnh cho Tấn Dương công chúa. Thả một người khát máu đến bên cạnh nữ nhi sủng ái nhất của mình, Lý Thế Dân cũng rất lo lắng. Nhưng mấy ngày này thân thể công chúa vẫn luôn rất an khang, cũng đủ chứng minh y thuật của Tô Phục cao siêu, nếu không khi thanh danh của Nhiễm Nhan nổi lên, chỉ sợ Lý Thế Dân sẽ không dùng hắn nữa.



Trong tẩm điện to như vậy, ngoại trừ Lý Tiểu Cửu không tính, cũng chỉ có hai nam nhân là Lý Thế Dân và Tô Phục. Nhưng hắn vô thanh vô tức đứng ở nơi đó, giống như pho tượng không có sinh mệnh, nếu không phải bề ngoài của Tô Phục quá hấp dẫn người khác, thì căn bản sẽ không có ai chú ý tới một người sống to như vậy tồn tại.



Nhiễm Nhan đây là lần đầu tiên nhìn thấy hắn không che mặt xuất hiện trước mặt thế nhân, có thể nhìn ra, hắn rất không quen bị nhiều đôi mắt nhìn như vậy.



Lý Thế Dân cũng không nói gì nhiều, ông một ngày nhiều việc, chỉ thấy Tấn Dương công chúa không có gì đáng ngại, liền vội vàng rời đi. Tô Phục tất nhiên sẽ không ở lâu. Tấn Dương công chúa cũng đi giữa một đám hoạn quan cung tì về nơi ở.



Nhiễm Nhan thì bị một đám cung phi giữ lại nói chuyện. Ba nữ nhân một đài diễn, ở ven hồ Thái Dịch, vừa xuống đài lại lên đài, thay phiên nhau lên sân khấu. Tuy rằng không có gì ngoài ý muốn, nhưng Nhiễm Nhan cũng không thích ứng đối tình huống giao tế kiểu này, giữa mọi người với nhau hoàn toàn không có tình cảm gì đáng nói, còn khác biệt cấp bậc. Bởi vậy chờ đến lúc chạng vạng, Nhiễm Nhan mới gần như thoát được thân.



Trở lại chỗ quản trường ở cửa cung kia, vẫn là cảnh quân vệ san sát, cùng không khí hậu uyển hoàn toàn bất đồng.



Nhiễm Nhan đang sắp ra cửa cung, đảo mắt liền nhìn thấy trên quảng trường rộng lớn, một bóng dáng cao lớn mà thẳng thắn, hắn cố tình bước chậm, tay rũ bên người, tay trái bị một bàn tay nho nhỏ nắm lấy.



Tiểu nữ hài quá nhỏ, mặc dù cố với lên, cũng khó khăn mới nắm được tay hắn, hai cái chân ngắn nhỏ dùng sức mà đi mới miễn cưỡng đi được song song với hắn. Hoàng hôn dừng trên người bọn họ, hình ảnh rất ấm áp.



Nhiễm Nhan nhìn cảnh này, không khỏi mỉm cười, kỳ thật Tô Phục cũng có một mặt ôn nhu đi! Nếu một mình sống trong đám người, hắn có lẽ ngày nào đó cũng có thể như người thường cưới vợ sinh con, nắm tay hài tử tản bộ dưới hoàng hôn như vậy.



Nhiễm Nhan hy vọng thấy được một ngày như vậy.



Bên kia, rất nhanh đã có cung tì ra đón, tiểu nữ hài khoe hoa mới hái với nàng, vui vẻ khoa tay múa chân nói gì đó với cung tì.



"Nương tử tương lai sinh nữ nhi tất nhiên cũng đáng yêu như Tấn Dương công chúa." Vãn Lục chồm sát vào Nhiễm Nhan lặng lẽ nói, dứt lời, lại nói: "Vẫn là sinh nhi tử trước tốt hơn."



Nhiễm Nhan hơi mỉm cười, đang định xoay người, lại thấy Tô Phục cũng đi ra hướng cửa cung.



Hắn vẫn như lúc mới gặp trong con hẻm nhỏ dưới mưa ở Tô Châu Giang Nam vậy, nhìn bước đi thong dong, lại đi rất nhanh, chỉ một chốc liền cách nàng chỉ có hai trượng.



Nhiễm Nhan gật đầu với hắn.



Tô Phục cũng nhàn nhạt gật đầu đáp lại.



Hai người mỗi người xoay lại đi ra cửa cung. Cửa cung rất dài, giống như đường hầm. Tô Phục không có ý nói chuyện với nàng, Nhiễm Nhan cũng không định chủ động hàn huyên.



Chỉ là đi trong chốc lát, Nhiễm Nhan phát giác tốc độ đi của hắn cũng không nhanh như bình thường, hầu như là sóng vai với nàng, hai người một người men tường đông mà đi, một người men tường tây mà đi, cách nhau không đầy một trượng.



Chưa ra đến cửa cung, Nhiễm Nhan đã thấy một bộ áo tím đang khoanh tay mà đứng bên ngoài, bên môi không khỏi nở nụ cười.



Tiêu Tụng thấy nàng, gương mặt nguyên bản có vẻ lạnh lùng cũng tràn ra nụ cười, nâng bước đến nghênh đón, thấy Tô Phục thì cũng như đồng liêu bình thường, hơi gật đầu, xem như chào hỏi.



"Có mệt hay không?" Tiêu Tụng cầm tay nàng, cười hỏi.



"Còn tốt." Kỳ thật Nhiễm Nhan đã bủn rủn toàn thân, trách chỉ trách đêm qua quá mức phóng túng, nhưng loại chuyện này cũng không thể đem ra thảo luận trước công chúng, nàng liền nói sang chuyện khác: "Ngươi sao biết ta ra tới lúc này?"



"Ta biết bói toán." Tiêu Tụng vừa nói vừa đỡ nàng lên xe ngựa.



Mà trước cửa cung, đã sớm không còn thân ảnh của Tô Phục....



Lời editor: cô Tụ có nhầm không, Tô Tô chường mặt vài lần rồi mà?????? Đẹp quá cũng là cái tội a...



Tô Tô cứ nói là không đến mức 'phi khanh không cưới' với a Nhan, nhưng sự thật là vậy đó Tô Tô, nhìn đi...buồn quá chừng, cách một trượng mà như cách một đời a...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện