"Chúng ta đi xuống đi." Lưu Thanh Tùng nói rồi vội vàng chạy xuống chân núi, "Trước tiên tới gần một chút nhìn tình huống thử xem."



Những người còn lại hơi dừng một chút, rồi cũng theo hắn xuống núi. Nơi này tuy tầm nhìn rất tốt, có thể nhìn bao quát toàn phủ, nhưng bởi vì cách quá xa, ánh sáng lại yếu, căn bản không thể thấy rõ ràng đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.



Mọi người vì chiếu cố Nhiễm Nhan, tốc độ lúc đầu cũng không tính quá nhanh, nhưng sau đó phát hiện tốc độ của nàng cũng không chậm, mới bắt đầu tăng tốc.



Từ trên núi chạy một đường không ngừng nghỉ chút nào đến gần cửa sau, dù cho Nhiễm Nhan xưa nay luôn chú ý rèn luyện thân thể, thể lực giờ phút này cũng đã chống đỡ hết nổi, nhưng tình hình hiện tại lại không cho phép nàng thở dốc, huyết vũ tinh phong ập vào mắt làm nàng không khỏi mở to hai mắt...



Trên sáu chạc cây đại thụ ở ngay cửa sau, máu ào ạt chảy xuống như thác nước, toàn bộ thân cây cùng mặt đất xung quanh đều bị máu loãng nhuộm đỏ, mưa đỏ đầy trời, từ tán cây thượng rơi xuống, nhìn không thấy thi thể, nhưng mùi máu nồng nặc xộc thẳng vào mũi.



Mọi người trợn mắt, một người trong đám gần như điên loạn mà xông lên phía trước, cũng không màng huyết ô, tay chân vội vã bò lên trên thân cây, khi xuống lại từ trên một cái cây, hắn đã thành một huyết nhân, sắc mặt tái nhợt mấy lần muốn nôn.



Có hai người lao ra kéo hắn trở về, nhỏ giọng hỏi: "Sao lại thế này? Thi thể trên kia...là...là đầu nhi bọn họ?"



Nhiễm Nhan rùng mình, phục hồi lại tinh thần, cũng khẩn trương nhìn hắn.



Người nọ lắc lắc đầu, "Không phải, nhìn dáng vẻ có lẽ là hộ vệ thôn trang, còn có đàn lang*."



*chỉ mấy anh playboys trong chỗ này



Mấy người đồng thời nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nhìn về phía sáu cây đại thụ được ngâm trong biển máu kia, trong lúc nhất thời đều á khẩu không nói được gì, cũng không biết làm gì tiếp theo.



"Vào nhìn xem." Nhiễm Nhan đứng dậy, đi ra đằng sau viện.



Nàng cẩn thận nghĩ lại, nếu thi thể bị cột ở trên cây không phải đám người Bạch Nghĩa, vừa rồi ở trên núi rõ ràng đã thấy bọn họ tiến vào cửa sau, giờ phút này tám phần là đã đi vào trong. Mà những người bị giết này, rất có khả năng là do hắc ảnh sát thủ kia làm.



Nhiễm Nhan từng tận mắt nhìn thấy Tô Phục giết người, chỉ là lần đó cách khá xa, mà cũng chỉ giết hai người, không giống máu chảy thành sông như bây giờ, không biết sao, Nhiễm Nhan lại hy vọng hắc y nhân kia cũng không phải Tô Phục.



Nàng vòng qua mấy cái cây kia, dán sát vào vách tường viện mà đi, rất nhanh đã đến cửa. Đám người Lưu Thanh Tùng cũng theo sau nàng.



Trong viện an tĩnh đến cả tiếng côn trùng kêu cũng không có, đèn lồng trên mấy lầu các thấp thoáng trong đám cây cối phát ra ánh sáng u ám, có thể đại khái thấy được đường nhỏ bên trong.



Phía sau cỏ dại mọc thành cụm, rõ ràng ngày thường là nơi hẻo lánh ít dấu chân người. Nhiễm Nhan đi đầu tiên vào bên trong, đi được một đoạn đường ngắn, đã có thể mơ hồ nghe thấy tiếng đàn sáo phía trước. Hiển nhiên là tiền viện còn chưa bị ảnh hưởng, nghĩa là bọn họ có thể đã bắt đầu tìm người ở xung quanh đây.



Vừa đến ngã rẽ, Nhiễm Nhan quan sát hoàn cảnh trái phải một chút, bên trái tầm nhìn cực tốt, có thể thấy trong vườn trồng chính là mẫu đơn hoặc thược dược, mà bên phải là rừng tùng rậm rạp, nàng hơi dừng một chút, rồi đi về hướng rừng tùng bên kia.



Diện mạo của Nhiễm Vân Sinh tuy rằng thích hợp với mẫu đơn hơn, nhưng rừng tùng thoạt nhìn che dấu nghiêm mật hơn, nàng liền đánh cuộc một chút. Người đi theo Nhiễm Nhan đều phụng mệnh bảo hộ nàng, đương nhiên không thể tự tiện tách ra.



Nhiễm Nhan kỳ thật rất muốn đề nghị chia hai ngả đi tìm người, đem Lưu Thanh Tùng tách ra, nhưng ở bên trong phủ này tình huống không rõ, theo phỏng đoán hẳn là vẫn còn rất nhiều hộ vệ, phân tán ra không thể nghi ngờ là sẽ tăng một phần nguy hiểm, cho nên đành phải thôi.



Mây đen che vầng trăng trên trời cao đã bị gió thổi tan, ánh trăng rọi xuống, những thứ lọt vào trong tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn vài lần, đoàn người đi theo đường mòn đằng sau chừng một chén trà nhỏ, trong lòng Nhiễm Nhan có chút nghi hoặc, viện này không có khả năng là rộng như vậy a!



"Aizz, ngươi nói nơi này có thể có trận pháp gì linh tinh hay không?" Lưu Thanh Tùng nhỏ giọng hỏi.



Tối hôm nay đây là lần đầu tiên Nhiễm Nhan nhất trí với suy nghĩ của hắn, gật đầu nói: "Có thể là ở chỗ nào đó có thủ thuật che mắt làm nhiễu loạn thị giác, chúng ta tìm thử xem. Bất quá...có khả năng là bọn họ không có đi qua bên này, nếu không chúng ta xoay lâu như vậy cũng nên đụng phải."



"Ừm." Lưu Thanh Tùng lên tiếng, đã bắt đầu quan sát bốn phía, tìm cửa vào.



Nhiễm Nhan trầm ngâm một chút, quay ra sau nói: "Ta nhớ rõ chúng ta là từ bên kia tiến vào, chúng ta vẫn luôn đi theo đường đi, có thể là không thật sự có đường đi thông vào bên trong."



"Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta sẽ không bị nhốt ở đây đến vài chục năm sau mới có thể đi ra ngoài đi? Nơi này chỉ có cây cối, chúng ta chỉ có thể săn sóc con, ăn hạt thông." Lưu Thanh Tùng hoảng sợ nói. Hắn trúng độc huyền huyễn rất nặng, cảm thấy động một chút là sẽ bị nhốt ở trận pháp cả đời không ra được, vừa nghe Nhiễm Nhan nói như vậy, lập tức bắt đầu hoảng sợ.



Nhiễm Nhan nhàn nhạt mà nhìn hắn một cái, bắt đầu tìm đường.



Lưu Thanh Tùng không biết làm sao, đột nhiên cao hứng lên, nhảy nhót mà đi theo sau Nhiễm Nhan, Nhiễm Nhan không thể hiểu được mà nhìn hắn, mãi do dự, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: "Ngươi lại nghĩ đến cái gì nữa vậy?"



Lưu Thanh Tùng cười hắc hắc, "Căn cứ định luật vai chính bất tử, cùng với các loại kỳ ngộ..."



Nhiễm Nhan quyết đoán xoay người tập trung tìm đường. Mà những hộ vệ Tiêu phủ đó, cũng đều nghe Lưu Thanh Tùng thần thần thao thao riết rồi quen, nên vào tai này ra tai kia, toàn coi như gió to thổi qua, huống chi từ trước đến nay nghe cũng chưa bao giờ hiểu.



Lại vòng nửa vòng ở trên đường nhỏ, Nhiễm Nhan mới phát hiện trên mặt cỏ dưới một cây tùng có một chỗ hơi trũng, phảng phất như một động khẩu không rõ ràng lắm.



"Có thể chính là nơi này." Nhiễm Nhan khom người chui qua dưới cây tùng, phía trước vẫn là cây tùng, Nhiễm Nhan liền theo dấu vết mờ nhạt trên cỏ tiếp tục đi về phía trước.



Mọi người vừa đề phòng chung quanh, vừa nhẹ tay nhẹ chân đi theo Nhiễm Nhan.



Chui qua bảy hàng tùng, trước mắt rộng mở thông suốt, là một vườn hoa lan, thanh hương của tùng hòa quyện cùng hương hoa lan, hình thành một hương vị thoải mái thanh tân mà quen thuộc.



Khắp nơi yên tĩnh, sau vườn hoa lan có một lầu các được xây gần mặt nước.



"Chúng ta đi vào trước." Hộ vệ hạ giọng nói.



Nhiễm Nhan gật đầu, để vài hộ vệ đi tiên phong, nàng cùng Lưu Thanh Tùng đi ở đằng sau.



Nương theo ánh trăng, Nhiễm Nhan có thể thấy tấm biển trên gác mái có ba chữ cứng cáp hữu lực: Tàng Nguyệt Các. Nhiễm Nhan hơi khựng lại, cảm thấy chữ viết rất quen thuộc, không khỏi nhìn kỹ một cái, chữ nhỏ ở lạc khoản kia vậy mà là...Tiêu Việt Chi!



Cửa được hộ vệ nhẹ nhàng đẩy ra, Nhiễm Nhan ép một bụng hồ nghi xuống, tập trung tinh thần đề phòng.



Mấy hộ vệ vào trong phòng trước để kiểm tra, Nhiễm Nhan cũng nhân lúc này xem xét hoàn cảnh chung quanh, nơi này dựa núi gần nước, ngay phía trước là mảnh rừng tùng vừa rồi mới đi qua, sơn, thủy, tùng đem tòa Tàng Nguyệt Các này quây lại chính giữa, chung quanh không có vết chân.



Qua thời gian khoảng nửa chén trà nhỏ hộ vệ mới quay lại nói: "Trong phòng không có người."



"Có thể là bẫy rập gì hay không?" Lưu Thanh Tùng lòng tràn đầy nghi ngờ.



"Có thể là chỗ ở riêng của Ba Lăng công chúa..." Nhiễm Nhan suy đoán, dừng một chút nói: "Nếu đã tới, thì cẩn thận tìm xem, coi có mật thất gì đó hay không."



Nhiễm Nhan dứt lời liền bước vào nội thất, lúc này hộ vệ đã thắp sáng một cái đèn tứ giác nho nhỏ, ánh sáng u ám chỉ có thể chiếu rọi trong khoảng cách bốn năm bước, tuy vậy, mọi người cũng thấy bức họa nổi bật nhất được treo ở trong phòng kia.



Bức họa kia cao xấp xỉ người thật, là một lang quân trẻ tuổi mặt bào phục màu tím, tư thế thẳng thắng, đôi mày kiếm dài, sống mũi cao thẳng, khí vũ hiên ngang, một đôi mắt đen láy nhìn thẳng, toàn thân khí thế bức người.



Dù cho họa có chút sai lệch, nhưng tất cả mọi người đều chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra, người này là Tiêu Tụng!



"Hả?" Lưu Thanh Tùng kinh ngạc nhìn chằm chằm người trên bức họa, "Té ra tiểu nương tử Ba Lăng kia nhớ thương chính là Cửu Lang!"



Nhiễm Nhan bỗng nhiên nhớ ra hương vị quen thuộc mới vừa rồi ngửi được ở bên ngoài, hương tùng hỗn hợp hương hoa lan, rất giống với mùi hương thoải mái thanh tân trên người Tiêu Tụng, chỉ là thiếu đi một loại hơi thở độc hữu trên người hắn, cho nên Nhiễm Nhan nhất thời chỉ cảm thấy quen thuộc, lại không nhớ ra đây là hương vị trên người hắn.



Mà "Tàng Nguyệt Các", ước chừng cũng chính là hài âm của "Tàng Việt Các".



*chữ 'nguyệt' và chữ 'việt' đều có phiên âm là 'yue'



"Chậc! Ngươi xem, nơi này nhiều bản thảo của Cửu Lang như vậy." Lưu Thanh Tùng rút một quyển từ trên kệ sách bên cạnh, đưa cho Nhiễm Nhan.



Nhiễm Nhan nhận lấy, đây là hồ sơ Tiêu Tụng phê duyệt gần đây, cũng không phải nguyên bản, mà là bản sao chép lại, phần bút tích của Tiêu Tụng, có dấu vết cố tình bắt chước hắn.



Buông hồ sơ, Nhiễm Nhan lại tiện tay rút thêm mấy quyển từ trên kệ, theo ánh sáng đèn mỏng manh mà lật qua xem một cái, toàn bộ đều là hồ sơ Tiêu Tụng phê duyệt, cùng với tấu chương dâng lên, còn có hành quyển và công quyển* của hắn, toàn bộ đều là bản sao chép, không có bất luận bút tích thực nào.



*mấy bài luận hoặc tác phẩm của Tiêu Tiêu



"Đều thất thần cái gì, mau đi tìm người!" thanh âm bình bình của Nhiễm Nhan vang lên.



Mấy hộ vệ lúc này mới phản ứng, vội vàng tản ra mọi nơi tìm người, chỉ để lại một hộ vệ bảo hộ Nhiễm Nhan và Lưu Thanh Tùng.



Lưu Thanh Tùng vừa lung tung lật xem hồ sơ trên giá, vừa lửa cháy đổ thêm dầu vào Nhiễm Nhan, "Chậc chậc! Ta vậy mà không biết Cửu Lang té ra là nổi tiếng cỡ này, ta phỏng chừng, rất nhiều tiểu nương tử chưa chồng đều lén lút nhớ thương hắn kiểu này đi, chỉ là sợ cái danh khắc thê, mà không dám tiếp cận thôi!"



Nhiễm Nhan nhớ tới đêm giao thừa gặp Ba Lăng công chúa ở tửu lầu trong chợ đông, lúc đi xuống lầu nàng ta quay đầu lại hướng về bọn họ bên này cười rạng rỡ, chắc là cười cho Tiêu Tụng nhìn đi! Cảm giác chua chua trong lòng Nhiễm Nhan bắt đầu lăn tăn.



Chẳng qua một cái chớp mắt, nàng lại thu hồi tinh thần, thầm mắng mình ngu xuẩn, đây là lúc nào mà còn có thể rảnh rỗi ăn giấm! Nhiễm Vân Sinh còn không có tin tức gì!



Một đám người ở Tàng Nguyệt Các tỉ mỉ lục soát hai lần, vẫn không có chút phát hiện nào, trên trán Lưu Thanh Tùng bắt đầu hơi đổ mồ hôi, bắt lấy Nhiễm Nhan hỏi: "Có thể là không ở đây hay không?"



Nhiễm Nhan vốn rất chắc chắn, giờ phút này lại thấy đồ vật về Tiêu Tụng nhiều như vậy, nàng bắt đầu hơi không xác định, vạn nhất Ba Lăng công chúa thật sự mê luyến Tiêu Tụng đến nỗi chuẩn bị riêng cho hắn một cái gác mái như vậy, thì có lẽ sẽ không đem nam nhân khác giấu ở đây.



"Đi khắp nơi tìm xem." Nhiễm Nhan quyết định lại lục soát một lần cuối cùng.



"Vì cái gì lại cảm thấy Ba Lăng công chúa sẽ đem người giấu ở chỗ này, ngươi không phải thích phân tích logic sao, có chứng cứ hay không?" Lưu Thanh Tùng nhìn các hộ vệ đi ra ngoài, quay đầu hỏi Nhiễm Nhan.



"Không phải logic." Nhiễm Nhan nói.



Lưu Thanh Tùng ngơ ngác há miệng, "Chẳng lẽ là trực giác của nữ nhân?"



Nhiễm Nhan lạnh lùng nhìn hắn một cái, nhưng vẫn giải thích: "Là ánh mắt nàng nhìn ta kia, cái ánh mắt mà nàng xuyên thấu qua ta, muốn nhìn bóng dáng của Thập ca kia."



Mà Ba Lăng công chúa không nhìn Tiêu Tụng bằng ánh mắt như vậy, tuy toàn bộ đồ vật ở đây đều là về Tiêu Tụng, làm người ta cảm thấy là Ba Lăng công chúa mê luyến Tiêu Tụng, nhưng Nhiễm Nhan càng tin rằng, Ba Lăng công chúa đối với Tiêu Tụng chỉ có loại khát vọng chinh phục đối thủ cường đại, mà đối với Nhiễm Vân Sinh thì hoàn toàn là dục vọng trần trụi.



Lời editor: sợ Tô Tô luôn, đủ tiêu chuẩn cho Huyết Vũ Thám Hoa đoạt xá rồi nha...có ai biết Hoa Hoa ko? Đó là một thằng bé tình thánh cực kỳ xinh đẹp cực kỳ đáng yêu với sợ chỉ đỏ và được vây quanh bởi một bầy bướm bạc...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện