Đáng nói hơn là vì nam nhân được đưa vào phủ đều là những người hơi thiên về nữ tướng, bọn họ dưới tác dụng của A phù dung, cũng thường xuyên làm chuyện kia với nhau, có vài hộ vệ đối với Long Dương chi hảo không có cảm giác kháng cự quá nặng, thì rất dễ dàng phát sinh quan hệ với bọn họ.



Nhiễm Nhan âm thầm phân tích một chút, Tiêu Tụng lại lần nữa mượn tay Ngự Sử Đài thọc Ba Lăng công chúa một đao. Lần trước chẳng qua chỉ là thả ra chút lời đồn, các công chúa phần lớn đều vô cùng hiền đức, đặc biệt là mấy vị như Trường Nhạc công chúa, Tương Thành công chúa, Đông Dương công chúa, Tấn Dương công chúa, đều rất có phong phạm của Trưởng Tôn hoàng hậu, Ngự Sử Đài vừa nghe nói có hành vi bại hoại thể thống như vậy, đương nhiên là nhịn không được muốn đưa lên cho thánh thượng. Mà lần này hiển nhiên nghiêm trọng hơn nhiều, cả chứng cứ cũng dâng lên.



Chuyện này, hộ vệ của biệt viện khẳng định đã nghe thấy, Ba Lăng công chúa bị cấm túc, kết cục khó liệu, biệt viện chỉ sợ đã loạn thành chùm, hơn nữa Tiêu Tụng còn cố ý trộn người vào, muốn tìm được điểm đột phá, thật sự rất dễ dàng.



"Mấy người các ngươi chờ ở chỗ này trước, chờ chúng ta giải quyết thị vệ bên ngoài viện, các ngươi theo sau đi vào." Bạch Nghĩa chỉ vài người, trong đó có Nhiễm Nhan cùng Lưu Thanh Tùng.



Lưu Thanh Tùng có luyện qua công phu, nhưng trình độ so với Tống Quốc Công còn thảm hơn, ít nhất Tống Quốc Công còn có một đống sức lực. Bất quá khi hắn vừa xuyên qua, cho rằng thế giới này có khinh công vượt nóc băng tường, xuất phát từ suy xét muốn tiêu sái, thần bí, chạy trốn cùng với các phương diện xấu xa và không thực tế tổng hợp lại, lại thật sự bỏ ra khổ công để luyện khinh công, nên bây giờ chạy trốn so với người bình thường rất nhanh.



Bởi vì quá yếu, cho nên hắn rất tự mình hiểu lấy đã chuẩn bị lui lại đằng sau.



Mà Nhiễm Nhan thì chuyện càng tới trước mắt thì cành lãnh tĩnh, nàng sốt ruột cứu người, càng không muốn đi theo để kéo chân sau.



Bạch Nghĩa thấy hai người bọn họ phối hợp, đáy lòng nhẹ nhàng một chút, dẫn hơn mười người đi sâu vào rừng.



Một lát sau, một hai tiếng ếch kêu vang lên, xung quanh đều bắt đầu có dị động rất nhỏ. Cách chỗ này của Nhiễm Nhan không xa, Nhiễm Nhan lại biết trước, cho nên có thể dễ dàng phát giác, mà người trong thôn trang dưới chân núi tuyệt đối sẽ không phát hiện được động tĩnh nhỏ như vậy.



"Khụ, ngươi nói Thập Lang sẽ ở trong cái biệt viện này sao?" Lưu Thanh Tùng không biết khi nào đã đứng sát vào Nhiễm Nhan, nhỏ giọng hỏi.



Hình dáng đặc thù của Lưu Thanh Tùng rất rõ ràng, Nhiễm Nhan cũng vậy, cho nên Lưu Thanh Tùng cũng đã sớm nhận ra nàng.



Nhiễm Vân Sinh nhất định bị nhốt ở nơi này, chẳng qua tám phần là có mật thất gì đó, tất nhiên không dễ tìm. Nhiễm Nhan tuy biết đáp án, nhưng chỉ là cảm thấy trả lời Lưu Thanh Tùng tuyệt đối không có kết cục gì tốt, cho nên im lặng không lên tiếng mà dịch qua một bên.



Một hộ vệ bên cạnh đáp: "Chủ tử sai chúng ta điều tra qua, Ba Lăng công chúa hai tháng nay xuất cung tổng cộng năm lần, phần lớn đều là sau khi Nhiễm Thập Lang mất tích, mà nàng ta đều là tới đây, cho nên chín thành là người bị nhốt ở đây."



Nhiễm Nhan gắt gao nhìn chằm chằm thôn trang, cửa hông bên kia nguyên bản có chút động tĩnh, đột nhiên không nghe gì nữa, hiển nhiên là đã đắc thủ.



Bởi vì thôn trang khá lớn, vì có thể tìm kỹ mà không gây rối loạn, cần phải hạ gục hết đa số người. Cũng may bọn họ có rất nhiều mê dược, dược tính lại tuyệt đối cường hãn.



Vì Nhiễm Nhan thường ngày hay luyện thị lực, người bình thường đều không thể so sánh với nàng. Ngay lúc đang quan sát, lại phát hiện có một bóng đen xẹt qua cửa hông bên kia, hàn quang chợt lóe, mấy tên hộ vệ canh giữ ở cửa cả tiếng cũng chưa kịp phát ra, đã ngã quỵ trên mặt đất. Hắc ảnh kia tay chân cực nhanh dùng dây thừng buộc 4 thi thể lại với nhau, đầu dây còn lại vứt qua cành cây, dùng sức kéo, lại kéo hết mấy thi thể lên trên tán cây. Toàn bộ động tác bất quá chỉ mất vài giây, thậm chí cả miệng vết thương còn chưa kịp chảy máu.



Nhiễm Nhan nhìn hắn thành thạo tiến vào trong phủ, biến mất ở lầu các thấp thoáng trong đám cây cối.



"Trời ạ..." trong đám hộ vệ đứng cùng Nhiễm Nhan hiển nhiên cũng có người thấy, không khỏi cảm thán ra tiếng, "Quá khủng bố rồi."



"Đó là ai vậy, không biết có ảnh hưởng gì tới hành động của chúng ta hay không, có muốn thông tri cho đại huynh không?" một người khác hỏi.



"Ta đi báo tin." Một người lời vừa dứt, người đã lẩn vào trong đám cây cối.



Sự tình quan hệ trọng đại, cần phải cho Bạch Nghĩa biết chuyện này. Dù Nhiễm Nhan cảm thấy thân hình cùng thủ pháp giết người của người nọ rất quen mắt, nhưng cũng không có lên tiếng ngăn cản người đi báo tin.



Ánh trăng bị một đám mây đen che khuất, xung quanh lập tức tối sầm lại, ngọn đèn dầu trong thôn trang nhìn càng rõ hơn.



Sau khi đợi thật lâu, người đi báo tin mới quay lại, "Toàn bộ người của chúng ta đều tập trung ở cửa sau, bên ngoài đã đắc thủ, đầu nhi nói chúng ta chờ một chút rồi đến hội hợp."



"Sao lại đi cửa sau?" Lưu Thanh Tùng hỏi ra vấn đề mà Nhiễm Nhan muốn hỏi.



Hộ vệ thấy là Lưu Thanh Tùng, cũng không dám dấu diếm, "Có người truyền tin cho đầu nhi, nói Nhiễm Thập Lang bị nhốt một viện biệt lập ở gần cửa sau, đầu nhi cho rằng tin tức có thể là thật, nhưng cũng không thể thập phần nắm chắc, cho nên muốn chúng ta tạm thời đừng hành động."



"Vạn nhất bị đối thủ của Cửu Lang phát hiện, muốn cho chúng ta toàn bộ đều chôn ở chỗ này thì làm sao bây giờ?" Lưu Thanh Tùng có chút tức giận, nhưng chợt nghĩ lại, Bạch Nghĩa không phải là một người linh hoạt dễ thay đổi, nếu hắn đã quyết định thay đổi phương hướng, đó chính là nắm chắc rất lớn, liền ổn ổn cảm xúc, hỏi: "Có biết người truyền tin cho chúng ta là thân phận gì không?"



"Không biết." Kia hộ vệ đáp.



Lưu Thanh Tùng dậm chân, nhỏ giọng mắng: "Bà nội hắn, thật đúng là dám lấy mệnh ra bất cứ giá nào, các ngươi là anh hùng hảo hán, nhưng đại cữu tử của ta nếu xảy ra chuyện gì, tức phụ của ta chạy mất ta tìm ai đòi hả?"



"Đại trượng phu sợ gì không có vợ!" có người cũng nhỏ giọng mắng trả về một câu. Bọn họ đều đã đi theo Bạch Nghĩa rất nhiều năm, Bạch Nghĩa làm người trượng nghĩa, được cấp dưới tôn kính, đối với quyết định của Bạch Nghĩa đương nhiên không hề dị nghị.



Lưu Thanh Tùng nóng lòng kéo một cái đồng minh, duỗi tay túm túm góc áo Nhiễm Nhan.



Nhiễm Nhan bảo trì trầm mặc, Lưu Thanh Tùng nói cũng rất có khả năng, nàng cảm thấy người mới vừa rồi nhìn thấy kia rất có khả năng là Tô Phục, nhưng mà, Tô Phục hiện tại đang ở dưới trướng Ngụy Vương Lý Thái, nếu Lý Thái có tâm muốn vặn đổ Tiêu Tụng hoặc là muốn giao dịch với Tiêu Tụng, sẽ tìm cách bắt lấy nhược điểm chuyện Tiêu Tụng sai người tập kích giết hại hộ vệ ở biệt viện công chúa, đây cũng không phải không có khả năng.



Tô Phục người này, dù cho làm nghề sát thủ, luôn biến mất vào trong bóng tối, nhưng dù Nhiễm Nhan chỉ liên hệ với hắn một đoạn thời gian, cũng có thể cảm giác được, trong xương cốt hắn là chính trực, cộng thêm phân tích từ thủ pháp giết người của hắn, hắn là người trực tiếp, khinh thường giở âm mưu quỷ kế



Nhiễm Nhan vứt nhân tố cá nhân qua một bên, tiến hành phân tích lý trí, từ phương diện nào cũng kết luận là Tô Phục sẽ không đào bẫy rập. Nhưng điều kiện tiền đề là người kia phải là hắn.



Lưu Thanh Tùng tìm không thấy người ủng hộ, đơn giản nói: "Ta phải đi nhìn một cái."



"Ngươi thành thật đợi cho ta!" Nhiễm Nhan sợ Lưu Thanh Tùng lại làm ra chuyện không đáng tin cậy, gây họa cho đám người Bạch Nghĩa và Nhiễm Vân Sinh, nàng không dám lấy mạng Nhiễm Vân Sinh ra để đùa giỡn.



"Ai u, Nhiễm nương tử ngươi cuối cùng cũng lên tiếng." Lưu Thanh Tùng cười nói.



"Không xong, bị phát hiện rồi!" chợt có hộ vệ nhỏ giọng kinh hô một tiếng.



Mọi người rùng mình, mới đầu còn tưởng rằng chỗ bọn họ ẩn thân bị phát giác, nhưng nhìn theo ánh mắt của người nọ, lại phát hiện ánh lửa trong viện bắt đầu tập trung ở cửa sau, đã có thể loáng thoáng nghe được tiếng binh khí va chạm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện