Tiêu Tụng nói: "Đúng như lời ngươi nói, quan hệ phu thê bọn họ có thể rất đạm mạc, lúc trước ta đã tra qua Sài Huyền Ý, người này phong lưu không kềm chế được, giỏi về thi thư, bởi vậy rất được mấy kỹ nữ đầu bài của kỹ quán hoan nghênh, nghe nói từng có hai kỹ quán bởi vì tranh đoạt một đầu thơ do hắn làm mà đánh nhau, nháo đến vô cùng nghiêm trọng, có lẽ Văn Hỉ Huyện chủ vì hành vi của hắn mà sinh ra bất mãn chăng?"



"Ngươi nói hắn giỏi về thi thư, lại am hiểu thư pháp, nghe ra có vẻ là người rất tài hoa..." vì sao lại không nhập sĩ? Nhiễm Nhan nghĩ thêm một chút thì liền minh bạch. Thân phận Lý Uyển Thuận xấu hổ, mặc dù Sài Huyền Ý có nhập sĩ, cũng chỉ có thể giống như phu nhân đầu tiên của nàng ta, làm một quan thất phẩm nho nhỏ.



Có thể nói, cưới Văn Hỉ Huyện chủ, cũng tương đương với chặt đứt một mảnh tiền đồ tươi đẹp.



Sài Huyền Ý thoạt nhìn cũng không giống như người không có tâm huyết, với tình cảnh như vậy, quan hệ phu thê sao có thể tốt được?



"Như vậy tính ra, cũng nên là Sài Huyền Ý oán hận Văn Hỉ Huyện chủ mới đúng." Nhiễm Nhan nói.



Tiêu Tụng xoa xoa cổ, đáp: "Theo điều tra của ta, Sài Huyền Ý là người rộng rãi, sinh hoạt khá tùy ý bừa bãi, trước khi lập gia đình thì thường xuyên lưu luyến kỹ quán, cùng mấy hoa khôi kỹ quán đều có dính dáng, hắn từng tuyên bố không thích tranh đấu chốn quan trường, không bằng ẩn nấp nơi hương dã mà sung sướng. Có thể nghĩ là chí hướng của hắn không ở triều đình."



Dừng một chút, Tiêu Tụng nói tiếp: "Ta hoài nghi Văn Hỉ Huyện chủ, chủ yếu còn là vì một chuyện khác, cũng là nguyên nhân nàng vì cái gì sẽ gả cho Sài Huyền Ý."



Thì ra còn có nội tình, Nhiễm Nhan lẳng lặng chờ nghe tiếp.



"Nghe nói, lúc ấy Văn Hỉ Huyện chủ và phu quân Lưu Ứng Đạo gặp phải đạo tặc ở Tử Châu, vào thời khắc sinh tử thì gặp được Sài Huyền Ý, nhưng Lưu Ứng Đạo thương thế trở nặng, sau đó không lâu thì ly thế. Tang kỳ mới vừa mãn, Văn Hỉ Huyện chủ liền được Trưởng Tôn Hoàng Hậu an bài, gả cho Sài Huyền Ý." Tiêu Tụng có lý do hoài nghi, năm đó có phải có nội tình gì hay không, khiến Văn Hỉ Huyện chủ ghi hận trong lòng, vì lần này cũng là gặp phải đạo tặc, giống đến làm người ta không thể không nghĩ nhiều.



"Ngươi có biết tính cách của Văn Hỉ Huyện chủ không? Tình cảm của nàng cùng chồng trước Lưu Ứng Đạo ra sao?" Nhiễm Nhan cảm thấy một cái bé gái mồ côi, sống 15 năm trong vai trò thứ dân mà còn đeo danh tội nhân từ Lý Kiến Thành trên lưng, ở trong thâm cung từng bước bị theo dõi, rất khó hình thành nên tính cách hung tàn dứt khoát, mà hôm nay nhìn thấy nàng ta, cũng thấy rõ nàng ta rất rụt rè, hơn nữa còn bài xích chuyện phải tiếp xúc nhiều với người khác.



Tiêu Tụng hầu như không cần nghĩ lại, nói luôn: "Văn Hỉ Huyện chủ luôn ru rú trong nhà rất ít ra cửa, cũng không ra ngoài gặp bạn, đừng nói là ở Trường An không có mấy người gặp qua Văn Hỉ Huyện chủ, ngay cả người hầu trong nhà, có vài người cũng chưa từng gặp qua nàng ta. Ta hôm nay cũng là lần đầu tiên thấy nàng ta, nên không biết tính tình nàng ta, càng không biết quan hệ của nàng ta cùng chồng trước ra sao."



Tiêu Tụng xoa xoa đầu, đây là lần đầu tiên hắn lộ ra vẻ mệt mỏi trước mặt người khác.



Nhiễm Nhan nhìn hắn, cũng có thể cảm nhận một chút áp lực đang đặt trên vai hắn. Hiện giờ tam tư cùng làm một án, nhưng mà trên thực tế người chân chính phá án cũng chỉ có một mình Tiêu Tụng, bên trên cũng chỉ có thúc giục và thúc giục, chờ cấp dưới báo cáo kết quả, người bên dưới thì chỉ ngước mắt mong chờ phía trên hạ mệnh lệnh. Tiêu Tụng bị kẹp ở giữa hai bên, áp lực này có thể thấy rõ ràng.



Tam tư đương nhiên cũng có người chung cảnh ngộ với hắn, nhưng năng lực phá án của Tiêu Tụng đã sớm nổi tiếng triều dã, nếu vụ án phá không được, dù cùng cấp bậc, trách nhiệm mà Tiêu Tụng phải gánh lại nhiều hơn, ở đây không có cái gì gọi là công bằng.



Nhiễm Nhan duỗi tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đỉnh đầu hắn.



Tiêu Tụng hoang mang, nghi hoặc mà nhìn nàng, không rõ nàng đây là có ý gì.



Nhiễm Nhan thấy hắn không hiểu, lại giơ tay vỗ nhẹ, nói: "Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, không cần quá mức lo lắng."



"Ngươi...đây là đang an ủi ta à?" Tiêu Tụng kinh ngạc hỏi. Hắn gặp qua đủ loại hình thức an ủi, lại chưa từng thấy kiểu an ủi nào kỳ quái như vậy, huống hồ vỗ đỉnh đầu, rõ ràng là cách đối đãi con nít.



"Chứ sao nữa!" Nhiễm Nhan rất ít khi an ủi người khác, bình thường nàng đều thích dùng cái ôm để cho người ta một loại cảm giác an tâm ấm áp, nàng đã ôm Tần Vân Lâm, ôm Hình Nương, nhưng các nàng đều là nữ nhân, cũng không thể cứ tùy tùy tiện tiện mà ôm Tiêu Tụng đi, nên nàng đã rất cực khổ mới nghĩ đến biện pháp này.



Nhiễm Nhan thấy hình như hiệu quả an ủi không đạt tới, ho khan hai tiếng rồi nói: "Ngươi có thể tiếp tục đi tra thân phận của chủ nhân cây thoa bạc, nữ nhân trẻ tuổi từ 16 dến 22, còn có thân phận ba người mất tích kia, đây không phải manh mối rất nhiều sao? Còn nữa...nếu như hung thủ thật sự là Văn Hỉ Huyện chủ, ta hoài nghi nàng có thể là đa nhân cách."



"Đa nhân cách?" Tiêu Tụng nhấm nuốt cái từ ngữ này, dễ dàng hiểu ra ý trên mặt chữ.



"Một người có thể có trên hai nhân cách, chúng có thể độc lập tồn tại hoặc là hỗ trợ nhau, ngươi có thể hiểu là trong thân thể nàng có hai cái hoặc hơn hai cái linh hồn." Nhiễm Nhan dựa theo quan sát điều kiện sinh hoạt của Lý Uyển Thuận và bản thân nàng ta, cho rằng nàng ta hẳn là một người cẩn thận quá mức đến sợ sệt, huống hồ, nàng ta 15 năm trước luôn sống dưới sự theo dõi của Lý Thế Dân, có thể không có thế lực riêng nào, mấy năm sau kết hôn lại ít ra ngoài, cả người hầu trong phủ cũng có mấy người chưa từng gặp nàng ta, nếu không phải nàng ta vì bị cô lập cùng áp bách lâu dài mà sinh ra nhân cách phân liệt, Nhiễm Nhan rất khó tin tưởng một người cẩn thận quá mức như nàng ta vậy, sẽ ở gần hoàng thành, ngay dưới mí mắt Lý Thế Dân mà giết người, hoặc sai sử người khác giết người.



"Có khả năng này sao?" Tiêu Tụng không quá tin quỷ thần.



Nhiễm Nhan gật đầu, "Tỷ lệ phát sinh loại chuyện này không lớn, nhưng cũng không thể bài trừ khả năng này, kỳ thật chuyện này không liên quan gì đến quỷ thần, cũng giống như mỗi người đều có những bộ mặt khác nhau, một bộ bình thường, một bộ bí mật, loại này cũng bất quá là một loại bệnh phân liệt."



Tình huống sinh hoạt của Lý Uyển Thuận, rất có khả năng đã thúc đẩy nhân cách của nàng ta phân liệt.



Ở đời sau, "Hai nhân cách" khá quen thuộc, hầu như đa số những người có giáo dục đều biết cụm từ này, cũng có không ít người lúc đang hình dung tính cách bản thân, cũng nói là mình có hai nhân cách. Nhưng mà trên thực tế, số người được xác định là hai nhân cách trên toàn thế giới không vượt quá một ngàn, số đa nhân cách càng không vượt quá 50.



Người có hai nhân cách, có tính cách, tư tưởng, thậm chí ký ức cũng đều bất đồng, tỷ như chuyện mà một nhân cách biết đến, nhân cách còn lại cũng không nhất định sẽ biết.



Nhiễm Nhan trước kia không có tham dự qua vụ án tội phạm đa nhân cách nào, nhưng căn cứ theo tư liệu, thì đây là chuyện vô cùng khó giải quyết. Nhiễm Nhan cũng hy vọng hoài nghi của mình đừng trở thành sự thật.



"Ngươi suy nghĩ quá nhiều chuyện, đương nhiên rất áp lực. Cho dù hung thủ thật sự là Văn Hỉ Huyện chủ thì đã sao? Ngươi chỉ cần bí mật điều tra rõ vụ án, đem chân tướng bày ra trước mặt thánh thượng, rồi để ông ấy quyết định là xong." Nhiễm Nhan biết rất nhiều chuyện nói thì dễ, lúc làm thì rất khó khăn, nhưng đây cũng không còn cách nào khác.



Nụ cười của Tiêu Tụng dần trở nên trong sáng, "Ngươi nói rất đúng."



Số việc hắn ngày thường phải suy xét quá nhiều, mà việc nào cũng phải bảo đảm vạn vô nhất thất, bởi vậy cho tới nay hắn luôn đạt chiến tích nổi bật, nhưng là người thì sẽ luôn có chuyện giải quyết không được. Lời của Nhiễm Nhan, có thể nói một lời làm bừng tỉnh người trong mộng.



Tiêu Tụng tâm tình rất tốt, đưa Nhiễm Nhan trở về phủ, liền lập tức mã bất đình đề tiếp tục đi tra án.



Đã đến thời gian dùng bữa tối.



Nhiễm Nhan dùng cơm xong, tắm gội xong, trong viện đã thắp đèn lồng, mà sau khi hỏi thăm, phát hiện Nhiễm Vân Sinh vậy mà còn chưa trở về, không khỏi hỏi Hình Nương, "Xảy ra chuyện gì sao?"



"Không có đại sự gì, khi sắp ăn tối, Thập Lang vội vội vàng vàng hồi phủ, nói là có việc tìm Nhị Thập nương, nghe nói Nhị Thập nương không ở trong phủ lại vội vàng đi ra ngoài tìm." Hình Nương nói.



"Không ở trong phủ?" Nhiễm Nhan nghĩ thầm, Lưu Thanh Tùng sẽ không hành động nhanh như vậy đi!



Hình Nương gật đầu nói: "Đúng vậy, sinh thần của Trịnh phủ lão phu nhân không phải chỉ còn 4 ngày nữa là đến rồi sao, Nhị Thập nương chắc là vội vàng đi chuẩn bị lễ vật, mấy ngày nay đều không ở trong phủ."



La thị thường xuyên tìm Hình Nương nói chuyện phiếm, lời trong lời ngoài đều có ý muốn đem Nhiễm Vận giao cho nàng dạy dỗ, bởi vậy nói rất nhiều chuyện về Nhiễm Vận.



"Vậy là tốt rồi." Nhiễm Nhan nhẹ nhõm, lại hỏi thăm về thân thế của Văn Hỉ Huyện chủ.



Hình Nương là từ Trịnh thị ra, đương nhiên đối với toàn bộ thị tộc đều vô cùng hiểu rõ, nghe Nhiễm Nhan dò hỏi, liền nhỏ giọng nói: "Nương tử, chuyện này vốn không đáng nói, nhưng nếu ngài đã hỏi, lão nô nói sơ cho ngài nghe, ngài cũng đừng để trong lòng, nó không có quan hệ gì với hiện tại."



Thấy Nhiễm Nhan gật đầu đáp ứng, Hình Nương mới tiếp tục nói: "Thân mẫu của Văn Hỉ Huyện chủ xuất thân từ Huỳnh Dương Trịnh thị, hơn nữa là từ một chi rất gần với phu nhân, Vương phi chính là đường tỷ của phu nhân, trong tộc đứng hàng thứ ba. Năm đó khi Tam nương còn chưa xuất giá, người trong tộc đã nói, tuy hai người không phải thân tỷ muội, nhưng bộ dạng so với thân tỷ muội còn giống nhau đến mấy phần, bởi vậy khi rảnh rỗi cũng có lui tới, nhưng sau khi Tam nương gả cho ẩn Thái Tử thì đã không còn liên hệ nữa."



Vương phi ở Huỳnh Dương Trịnh thị là nữ nhi con vợ cả, mà mẫu thân của Nhiễm Nhan chỉ là con vợ lẽ, lại không giống cha, cho nên có thể dính dáng thì chỉ có diện mạo là tương tự mà thôi. Muốn nói quan hệ, còn không thân bằng Trịnh Nhân Thái.



Nhưng Trịnh Nhân Thái đã đầu nhập Tần Vương phủ từ đầu, đứng ở mặt đối lập với ẩn Thái Tử, bởi vậy hai bên cũng không lui tới.



"Nương tử biết là được rồi, vị huyện chủ kia không phải là người chúng ta có thể dính dáng đến!" Hình Nương không yên tâm dặn dò.



Nhiễm Nhan nói: "Ta bất quá là tò mò thôi, với tình hình hiện giờ, dù nàng ta có là thân tỷ tỷ của ta, ta cũng chưa chắc sẽ đi nhận."



Nhiễm Mỹ Ngọc còn không phải là thân muội muội sao? Có thể thấy được quan hệ huyết thống cũng không đại biểu là có thân tình.



Hình Nương thấy thần sắc nàng nghiêm túc, lúc này mới yên lòng.



"Nương tử, tam phu nhân tới gặp ngài." Vãn Lục ở ngoài mành nói.



"Thỉnh phu nhân vào trong sảnh ngồi." Nhiễm Nhan đứng dậy. Hình Nương và Ca Lam nhanh nhẹn hầu hạ nàng mặc tốt y phục, đi vào phòng.



La thị một thân màu đỏ váy lụa, áo ngoài cũng bằng lụa màu xanh ngọc viền hoa mẫu đơn, trên búi tóc cao cài một cây kim thoa hình mẫu đơn, đang đưa lưng ra cửa, đứng ở trong phòng nhìn hình thêu trên bình phong, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, có vẻ xuất thần.



"Thím." Nhiễm Nhan khom người chào.



La thị phục hồi lại tinh thần, xoay người nâng Nhiễm Nhan dậy, cười khanh khách đánh giá nàng một lượt, nói: "Bộ dạng của A Nhan rất đẹp, cực kỳ giống tẩu tẩu."



Nhiễm Nhan không biết bà vì cái gì bỗng nhiên nói chuyện này, nên cũng không tùy tiện tiếp lời, chỉ cười đáp lại.



La thị cầm tay Nhiễm Nhan, ngồi trên tịch ở chủ tọa, hỏi một ít vấn đề sinh hoạt hàng ngày của Nhiễm Nhan, thí dụ như ở Trường An đã quen chưa, có thiếu gì không, thương thế như thế nào v.v.



Nhiễm Nhan đều kiên nhẫn trả lời toàn bộ.



Hàn huyên trong chốc lát, La thị mới chuyển đề tài nói: "Hôm nay ta đến chỗ Xuất Vân đạo trưởng, thuận tiện giúp ngươi tính thử mệnh cách."



Đuôi lông mày Nhiễm Nhan hơi nhướng, biết đây là đã nói đến chính đề, nàng biết vô luận mình có hỏi hoặc không hỏi La thị đều sẽ nói tiếp, nên chỉ nói: "Làm phiền thím rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện