"Hết thảy đều đã qua, Ca Lam, Nhiễm Nhan đã không còn là Nhiễm Nhan trước kia, tin rằng mấy người chủ tớ chúng ta cùng nhau nỗ lực, tất nhiên có thể sống rất tốt." Lời Nhiễm Nhan nói như vậy tuy rằng có nghĩa khác, nhưng cuối cùng có thể làm trong lòng nàng thoải mái một chút.
"Nương tử, nước nóng để tắm đã nấu xong." Tiểu Mãn lại đây bẩm.
Ca Lam đã uống một chén nước đường, chống đỡ thêm chốc lát hẳn là không thành vấn đề, liền phân phó Vãn Lục bồi nàng đi tắm, tạm thời lấy một kiện y phục của Nhiễm Nhan cho nàng mặc.
"Thập ca." Nhiễm Nhan nhìn về phía Nhiễm Vân Sinh nãy giờ vẫn luôn nhìn nàng cười, đáy lòng có dòng nước ấm chảy qua ào ạt, "Hôm nay vất vả ngươi, ta tự mình xuống bếp khao đại công thần."
"Được." Nhiễm Vân Sinh cảm thấy rất hứng thú nói: "Lúc trước đã nghe Ngô thần y nói đồ ăn A Nhan làm là Tô Châu nhất tuyệt, ta hôm nay thật có lộc ăn."
Nhiễm Nhan mỉm cười, ở trong lòng lại hung hăng đẩy Ngô Tu Hòa một cái! Cho ăn cũng không bịt được miệng của lão, thật là quá không đáng tin cậy! Bất quá lão nhân gia hắn còn có chút lương tâm, biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, cũng biết nên nói với ai, không nên nói với ai.



Bởi vì ở am ni cô, không thể làm món có thịt cá, Nhiễm Nhan liền nhớ tới thức ăn chay của nhà Phật, trong đó có vài món ăn nàng lại biết làm, liền sai Tiểu Mãn lại nhóm lửa, Hình Nương trợ thủ, bắt đầu làm thức ăn chay.
Ba người bận rộn, Nhiễm Nhan đang thả đậu hủ vào dầu, vừa ngước lên lại thấy Nhiễm Vân Sinh đang dựa khung cửa nhìn, trong nụ cười mang theo một chút ngạc nhiên.
Hình Nương cũng thấy Nhiễm Vân Sinh, lập tức mở miệng đuổi hắn đi, "Thập Lang, quân tử xa nhà bếp, mau mau về phòng nghỉ đi."
"Ta chỉ đứng ở cửa, không đi vào." Nhiễm Vân Sinh hơi nhíu mày, thanh âm cũng yếu đi một ít, "Ta một mình chờ ở trong phòng cũng chán, Hình Nương, ngươi để ta đứng một chút đi."
Ánh nắng từ cửa sổ đối diện chiếu lên mặt hắn, gương mặt như ngọc tỏa ra những tia sáng lóa mắt, mắt đen môi đỏ, mang vẻ ủy khuất cùng năn nỉ, làm cho Hình Nương một đống tuổi cũng phải giật mình, chợt than một tiếng: "Tùy ngươi đi."
Nhiễm Vân Sinh thừa lúc Hình Nương nhìn không thấy, nghịch ngợm nháy nháy mắt với Nhiễm Nhan, cười sáng lạn.
Nhiễm Nhan bất đắc dĩ lắc đầu, lại rũ mắt tập trung vào đậu hủ trong nồi.



Vì trước đó đã chuẩn bị tốt, cho nên làm rất nhanh. Sáu món ăn một canh, phân lượng mỗi món đều rất nhiều, Hình Nương đi mượn tới một ít chén dĩa, chia làm hai phần, chủ tử dùng cơm đều là chia ra mà ăn, các nàng thì tùy ý hơn, cơ bản đều là vây xung quanh một mâm đồ ăn mà ăn.
Buổi trưa lúc trong am đưa cơm đến, Hình Nương yêu cầu thêm một ít cơm, vừa đủ cho mấy người ăn.
Trở lại nhà chính, Nhiễm Vân Sinh rửa tay, không thể tin tưởng mà nhìn chằm chằm mấy món ăn sắc hương đều đầy đủ ở trước mặt, thở dài: "Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta thật đúng là không thể tin được mấy món ăn này là xuất phát từ tay A Nhan"
"Mấy món này đều là thức ăn chay, ở trong am vô pháp làm món ăn mặn, Thập ca chịu ủy khuất một chút." Nhiễm Nhan nói.
Kỳ thật Nhiễm Nhan muốn giữ lại một ít thực lực, miễn cho mọi người hoài nghi, chỉ là Nhiễm Vân Sinh đối với "muội muội" nàng yêu quý như thế, Nhiễm Nhan không muốn chỉ qua loa với hắn.
Nhiễm Vân Sinh sau khi nếm một miếng, cũng không rảnh trả lời nữa, không ngừng động đũa. Món ăn Nhiễm Nhan làm ngon là một chuyện, mấu chốt là hắn từ sáng tới giờ chưa ăn miếng nào, giờ phút này ăn càng cảm thấy mỹ vị.



Trong khoảng thời gian dùng cơm này, sắc trời bên ngoài dần dần sầm xuống, mây đen tích tụ, chỉ chốc lát sau liền ép xuống cực thấp, phảng phất như muốn mưa, Nhiễm Vân Sinh sau khi dùng cơm xong, cũng chỉ ngồi thêm thời gian chừng một chén trà nhỏ liền vội vàng rời đi. Nhiễm Nhan vẫn chưa tìm được cơ hội hỏi một chút ý tứ của hắn đối với chuyện hôn sự.
Hình Nương ở trong phòng thắp đèn lên, chủ tớ mấy người tụ tập ở đại sảnh nói chuyện, không khí ấm áp, cũng thập phần có ý nghĩa.
Nhiễm Nhan đơn giản hỏi Ca Lam vài chuyện, biết được người cầm tù nàng là Ân Hiển Đạt thứ đệ của Ân Văn Thư. Địa vị trong nhà của Ân Hiển Đạt không cao, đôi mẹ con này vẫn luôn sống dưới sự uy nghiêm của chính thất, cũng dưỡng thành tính tình luôn yếu đuối nhát gan của Ân Hiển Đạt, sợ mình giết người sẽ rước lấy tai hoạ, liền trộm đem Ca Lam cầm tù, sau khi độc câm nàng, trong lòng mới cảm thấy kiên định một chút, đồng thời cũng cảm thấy mình đã nắm nhân chứng thấy Ân Văn Thư giết người trong tay, từ nay về sau không cần phải chịu người sai sử, bởi vậy phái người canh giữ cũng thập phần nghiêm mật.
Mấy ngày gần đây bởi vì vụ án của Ân phủ, mọi người trong Ân thị ốc còn không mang nổi mình ốc, mới để cho Ca Lam tìm được một khe hở.



Chuyện bi thương đã qua, Vãn Lục hôm nay đặc biệt vui vẻ, miệng vẫn luôn toét đến mang tai, nên kể một ít tin đồn thú vị trong thành để chọc cười, "Ta kể cho nghe một tin đồn lan mạnh nhất trên phố mấy ngày nay, mấy tháng nay cũng không biết tại sao, có tới mấy nương tử cứ cùng lang quân tư bôn, nghe nói đều là gia đình hai bên phản đối, hai ngày này vậy mà có tới ba cặp chạy, trong đó còn có một quý nữ thế gia đó! Nương tử này không biết nghĩ sao, trốn đi làm thiếp, cả đời đều không dám ngẩng đầu, làm cả gia tộc đều hổ thẹn."
Hình Nương nhíu mày, "Đây đều là tệ nạn từ Trường An mang đến, còn có Tề Lục nương kia, mặt mũi thì cao cao tại thượng, băng thanh ngọc khiết, không nghĩ tới lại phóng đãng như thế, lời nói như vậy mà cũng nói ra miệng được."
"Nói cái gì?" Vãn Lục sáng sớm đã đi truyền tin cho Lưu Thứ sử, vẫn chưa gặp Nhị Thập nương, nên cũng chưa nghe nói việc này.
"Nhị Thập nương sáng nay tới, nói là Tề Lục nương đã từng lén lút kêu Thập Lang làm tình nhân của nàng." Hình Nương khinh thường nói.
Vãn Lục vỗ sàn nhà, trợn mắt, giận dữ hét: "Nàng coi mình là cái gì? Nguyệt Cung tiên tử? Thập Lang tuy rằng là thương nhân, nhưng cũng là con vợ cả Nhiễm gia tam phòng chúng ta. Dù có là công chúa cũng chưa chắc đã được, Tề Lục nương nàng ta có tư cách gì mà nói những lời này? Ngày thường nhìn bộ dạng thanh tâm quả dục, không ngờ trong xương cốt lại là thứ dơ bẩn!"
Hình Nương và Tiểu Mãn ngồi gần nàng nhất, nhịn không được phải bịt lỗ tai, Hình Nương trừng mắt nhìn nàng, nói: "Ngươi không thể dịu dàng chút sao? Đều là chuyện đã qua, ngươi la hét ầm ĩ làm cái gì?"
Vãn Lục mếu máo nói: "Qua rồi cũng không được, Thập Lang đối với nương tử nhà chúng ta là tốt nhất, nửa điểm ủy khuất cũng không thể chịu."
"Ủy khuất của Thập Lang chỉ mới bắt đầu thôi! Nghe nói Tề gia có ý liên hôn, sáng nay đã tới cửa bái phỏng, nhị Thập nương chính tai nghe thấy." Tiểu Mãn nói tiếp.
Hỏa khí của Vãn Lục vừa mới tiêu xuống lại nổi lên, nhưng lần này không rống to, mà mang bộ dạng một gậy tre đánh chết một thuyền người hừ hừ nói: "Biết ngay, gia tộc có thể sinh ra thứ như Tề Lục nương, thì cũng không phải thứ tốt gì."
Mọi người bật cười, Hình Nương chỉ đầu nàng cười mắng: "Ngươi khi còn nhỏ làm thư đồng của nương tử, mấy cái khác không học, đi học mấy lời hỗn hào của mấy tên sai vặt kia. Ta thấy nương tử bắt ngươi chép y thư là đúng"


Nhắc tới y thư, Vãn Lục lập tức héo, mắt trông mong mà nhìn Nhiễm Nhan cùng Ca Lam đang ở một bên xem náo nhiệt, "Nương tử, ngươi xem Ca Lam đã trở lại, nàng biết nhiều chữ, chữ viết lại đẹp, còn biết làm thơ mà, để cho nàng tới chép y thư đi"
Nhiễm Nhan đầu ngón tay vỗ vỗ trên miệng chén trà, nhàn nhạt mà nhìn nàng một cái, "Cũng đúng."
Vãn Lục còn chưa kịp vui mừng, lại nghe nàng nói tiếp: "Vậy ngươi chép kinh Phật đi, không cần chữ đẹp, tùy tiện chép hai ba quyển cũng được."
Vãn Lục miệng há đến có thể nhét được cái trứng gà, y thư tốt xấu còn có chút ý tứ, có thể nhìn mấy cái hình mà đoán chữ, kinh Phật... Vãn Lục mới nghĩ thôi thấy đầu đã to thành cái đấu, mấy ngày trước vô ý lật xem một chút, chữ bên trong tất cả đều có chữ "Khẩu" , một loạt chữ thoạt nhìn giống như nhau, nhìn muốn đầu váng mắt hoa.
Dừng một chút, Vãn Lục yếu ớt nói: "Ta vẫn là chép y thư đi, kinh Phật sao có thể tùy tiện chép, đó là bất kính đối với Phật Tổ, Ca Lam chữ đẹp, để nàng chép."



Mọi người lại thêm một trận cười to, Ca Lam trên mặt mang ý cười, lẳng lặng bàng thính.
Sắc trời bên ngoài càng ngày càng tối, đã tí tách tí tách rơi xuống mưa nhỏ, Nhiễm Nhan nghe tiếng cười, cầm lấy cành trúc nhẹ nhàng đẩy bấc đèn, bỗng nhiên nhớ tới một câu: Hà đương cộng tiễn tây song chúc, khước thoại ba sơn dạ vũ thời.



Khi nào lại ở bên nhau, thắp nến tâm sự suốt đêm bên cửa sổ phía tây, thì hãy nói đến ba sơn dạ vũ*. Nghĩ đến những câu này, Nhiễm Nhan cảm thấy hiện tại rất hạnh phúc, rất viên mãn, nàng ngước mắt liếc nhìn Ca Lam một cái, hơi mỉm cười với nàng, trên mặt Ca Lam cũng lẳng lặng nở rộ một nụ cười.
Linh hồn các nàng không quen biết nhau, nhưng lại cảm thấy rất thân thiết với nhau.


*không dịch được, leo núi đêm mưa? Mưa đêm bám núi? Nghe dị dị!! Cầu cao nhân chỉ điểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện