Tang Thần tái mặt, đứng dưới sườn núi có chút bất an nói: "Vậy nương tử vẫn là mau trở về đi thôi, nơi đây...nơi đây không nên ở lâu."

Nhiễm Nhan hơi hơi gật đầu, thật sự xoay người về trên núi.

"Nương tử!" Tang Thần vội vàng gọi một tiếng, "Tại hạ...tại hạ hôm qua bán được một bức tranh chữ, kiếm lời 50 quán, tiền lò nung đã trả hết."

Nhiễm Nhan rũ mắt thấy hắn mang vẻ mặt chờ mong, phảng phất như hài tử chờ được khen, một đôi mắt thuần tịnh như bầu trời được nước gột rửa qua, tay Nhiễm Nhan dấu ở trong tay áo hơi nắm lại, nàng lạnh lùng phun ra hai chữ, "Con thỏ!"

Tang Thần nhìn chằm chằm thân ảnh Nhiễm Nhan dần dần biến mất trong mấy lùm cây, đầy mặt mê mang mà nhìn đám cỏ xung quanh mình, lẩm bẩm tự nói, "Đâu có thỏ đâu!"

Khi ngẩng đầu lên lại, phát hiện đã nhìn không thấy thân ảnh Nhiễm Nhan nữa, mất mát mà lẩm bẩm: "Tại hạ là đặc biệt tới trả nương tử tiền, thuận tiện ngắm cảnh."

Nói đến ngắm cảnh, gương mặt trắng nõn tuấn tiếu nổi lên một mạt đỏ ửng khả nghi, vội vàng niệm một tiếng "A di đà phật", nhưng ngay sau đó, gió nhẹ chợt thổi tới, hắn đột nhiên run run, nhìn quanh bốn phía một vòng, ôm chặt tiền trong ngực, rồi vội vã chạy về hướng chùa như một con thỏ.





"Nương tử, người mới vừa rồi rình chúng ta, hình như là ni cô của Ảnh Mai am." Tiểu Mãn lòng còn sợ hãi nói.

Nhiễm Nhan gật đầu, trong lòng càng thêm cáu giận với Tang Thần, quả thực chính cái sao chổi, sớm không xuất hiện trễ không xuất hiện, cố tình ở ngay lúc ni cô kia chạy trốn mà nhảy ra ồn ào.

Khi bước nhanh vào trong viện, Nhiễm Nhan bỗng nhiên nghĩ đến tiểu ni cô cứ ngó dáo dát kia, lần này người theo dõi rình coi các nàng có phải là nàng ta hay không? Nếu là bởi vì nghe lời đồn trong thành, cũng tò mò không đến mức này đi! Nàng ta đến tột cùng là có ý đồ gì? Nhiễm Nhan tạm thời đem việc này ghi tạc trong lòng, dặn dò Tiểu Mãn không được nói với người khác, cả Hình Nương và Vãn Lục đều không được nói.





Trở vào trong viện, Hình Nương đã đem đồ ăn mua về rửa sạch sẽ, bệ bếp cũng đã dọn dẹp gọn gàng.

"Hôm nay để ta tới làm đi." Nhiễm Nhan nói với Hình Nương đang nhóm lửa.



Vẻ mặt Hình Nương kinh ngạc, Nhiễm Nhan biết làm gì, nàng rất rõ ràng, trước kia là điển hình mười ngón không dính nước dương xuân, sao bỗng dưng biết nấu ăn?

"Ta lúc trước cũng thử làm qua vài lần hiếu kính sư phó, hắn ăn thử cảm thấy được." Nhiễm Nhan cuốn tay áo lên, đem măng sạch đặt trên thớt, dùng tốc độ không nhanh không chậm mà cắt, "Thập ca sáng nay còn chưa ăn cơm liền phải đi ra ngoài, ta muốn đích thân làm cho hắn ăn."

Hình Nương sửng sốt trong chốc lát, rồi lại đỏ hốc mắt, liên tục nói: "Được, được."

Nhiễm Nhan khẽ nhíu mày, "Sao lại khóc, tính tình này của ngươi cần phải sửa, khóc nhiều đối với thân thể không tốt." Nhiễm Nhan tay xắt rau, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hình Nương một cái, bộ dạng nàng ta vô cùng gầy ốm, tóc mai hoa râm, nếp nhăn đầy mặt, thoạt nhìn giống như đã 60 tuổi, chỉ là Nhiễm Nhan từ một ít chi tiết mà phán đoán, nàng ta ước chừng chỉ hơn 50, tuổi này không phải đang là thời kỳ mãn kinh đi!





"Nương tử dùng dao cẩn thận, đừng tổn thương đến mình." Hình Nương lau khô nước mắt, vừa dọn dẹp củi lửa, vừa lải nhải: "Nương tử hiểu chuyện như vậy, làm người đau lòng, aizz, chỉ là mệnh khổ, hiện giờ ngài đổi tính, lại có thể học được một tay y thuật, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, xuất thân cũng hảo, Nhiễm thị tộc lão cũng đều là lão nhân tinh, sẽ không luẩn quẩn trong lòng như lang quân, dù là nhìn mặt mũi phu nhân, cũng nên tử tế một chút, chờ sóng gió này qua đi, nương tử có thể khổ tận cam lai"

Hình Nương nhìn thấy Nhiễm Nhan cắt đồ ra dáng ra hình, trong lòng ngạc nhiên, nhưng ở trong mắt nàng, chỉ cần nương tử nhà mình tốt, hết thảy vấn đề đều không phải là vấn đề nữa.

"Đều đã qua ngọ, như thế nào còn không có tin tức gì?" Hình Nương nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, không khỏi lại bắt đầu bối rối.

Nhiễm Nhan nhìn nàng một cái, cẩn thận ngẫm lại, nếu Hình Nương vẫn luôn là cái tính tình này, sao có thể được Trịnh phu nhân coi trọng? Có lẽ do dự không quyết đoán là bản tính, nhưng ít ra không có khả năng động một chút liền rơi lệ. Phỏng chừng, đúng là thời kỳ mãn kinh.

Hình Nương thường xuyên mà ra ngoài ngó, Nhiễm Nhan không sai biệt lắm đem toàn bộ đồ ăn đều chuẩn bị tốt, chỉ chờ Nhiễm Vân Sinh vừa về tới liền bỏ vào nồi xào.





"Nương tử! nương tử!" thanh âm quát quát của Vãn Lục bỗng nhiên cắt qua yên lặng.

Hình Nương lập tức bước nhanh ra ngoài, thấy chỉ có một mình Vãn Lục, kéo tay nàng gấp gáp hỏi: "Người cứu được không? Thập Lang đâu?"

"Ở phía sau, Ca Lam thân thể hư, đi đường núi không được, Thập Lang tìm kiệu phu nâng lên." Vãn Lục kích động đến mức thanh âm có chút phát run, một đôi mắt sưng như hạch đào, hiển nhiên là vừa khóc thảm thiết qua. Vãn Lục thấy Nhiễm Nhan từ phòng bếp đi ra, chạy vọt lại, lôi kéo cánh tay của nàng mà lắc lắc, nhảy nhót nói: "Nương tử, là Ca Lam! Là Ca Lam!"

"Đừng chỉ lo cao hứng, nói rõ coi nào!" Nhiễm Nhan túm chặt nàng lại.

Vãn Lục miễn cưỡng ổn định lại cảm xúc, nói như gió: "Nô tỳ đi truyền tin cho Lưu Thứ Sử, hắn vừa lúc đang thẩm tra xử lí vụ án, nô tỳ ở cửa đợi nửa canh giờ, đến khi đem tin giao vào tay Lưu Thứ Sử, hắn lập tức liền phái người đến phường Thanh Ngọc, nô tỳ sốt ruột, cũng đi theo qua, vừa lúc gặp Thập Lang đang đem người cứu ra, nô tỳ liền thấy Ca Lam"

Thanh âm Vãn Lục lập tức nhỏ xuống, cổ họng hơi ngạnh, "Nàng không thể nói chuyện...đã thành...thành người câm."

Nhiễm Nhan mím môi, Hình Nương sớm đã khóc không thành tiếng.





Lúc này nghe thấy bên ngoài có ẩn ẩn tiếng la hét ầm ĩ, Nhiễm Nhan dẫn Vãn Lục và Hình Nương ra ngoài đón, Tiểu Mãn thấy thế cũng lập tức cùng đi ra.

Một đám người đang từ trên đường mòn đá xanh đi về hướng này, Nhiễm Vân Sinh đi đầu tiên, phía sau là một cỗ kiệu theo sát, sau cùng có mấy nữ ni nhíu mày đi theo. Chắc là Nhiễm Vân Sinh xông vào sơn môn, làm các nàng không vui.

Nhiễm Vân Sinh nhìn thấy Nhiễm Nhan, trên mặt tràn ra nụ cười sáng sủa, "Đã không có nhục sứ mệnh, Thập ca đem người mang về cho ngươi đây."

Nhiễm Nhan cũng cười, ngược lại toàn bộ ánh mắt đều đặt ở trên kiệu, nhìn bốn kiệu phu đem kiệu thả xuống, yên lặng hai giây, màn trúc bị vén ra từ bên trong.

Nhiễm Nhan nhìn thấy trước tiên là bàn tay vén mành ra kia, tái nhợt như tờ giấy, gầy như cành trúc, bởi vì quá suy yếu cùng với nội tâm đang kích động mà ngăn không được run rẩy. Khi màn trúc xốc lên toàn bộ, một nữ tử cao gầy mặc bố y màu than chì khom người bước ra. Người nàng cũng giống như cái tay kia, thon dài mảnh khảnh, thân mình bọc trong váy áo vải thô to rộng, mỏng manh như tờ giấy, phảng phất chỉ cần một trận gió nhẹ liền có thể thổi đi.





Tóc đen dài đến chân, cột lại sau lưng, làm gương mặt tái nhợt gần như trong suốt kia càng thêm tiều tụy. Ca Lam có một đầu tóc đen xinh đẹp, đôi mắt cũng hắc bạch phân minh, sáng ngời như luôn được nước suối vĩnh viễn rửa qua.

Nhiễm Nhan nhìn nàng, hình ảnh cùng nữ hài trong mộng kia hợp lại, năm nay Ca Lam đã mười tám tuổi, trừ bỏ cao một chút, tiều tụy rất nhiều, cơ hồ không có bất luận thay đổi gì, thời gian phảng phất như rũ lòng thương nàng, đem bộ dáng nàng tận lực giữ lại ở hai năm trước.

Là nữ tử này, có thể đánh bạc tánh mạng để bảo hộ một người, mà hai năm sau, Ca Lam vẫn tin tưởng người mình bảo vệ kia, đem tin tức mình bị cầm tù nói cho nàng trước tiên, Nhiễm Nhan đáy lòng tràn ngập tôn kính cùng thương xót, nhẹ nhàng gọi một tiếng, "Ca Lam!"

Đôi mắt mờ sương của Ca Lam rốt cuộc nhịn không được tuôn xuống nước mắt, há miệng thở dốc, chỉ phát ra thanh âm nức nở đứt quãng, thân mình suy yếu dựa lên kiệu chậm rãi tuột xuống.

Nhiễm Nhan tiến tới duỗi tay ôm nàng, nhẹ nhàng vỗ sống lưng nàng, nhẹ giọng nói: "Hết thảy đều qua rồi, Ca Lam."





Vụ án Ân phủ ở thành Tô Châu đã bị truyền đến ồn ào huyên náo, người ở đây hầu như ai cũng nghe nói qua, một người vốn tưởng rằng hai năm trước đã chết đi, trải qua khổ cực như vậy, lại trở về, khiến cho cuộc gặp gỡ sau hai năm mừng mừng tủi tủi.

Nước mắt Hình Nương càng giống như là vỡ đê, nhưng mặt mày vui mừng khó có thể nói nên lời.

Tiểu Mãn nhìn Ca Lam, trong lòng trăm vị tạp trần, có thông cảm, lại có chút không thoải mái, vốn dĩ nàng nên là thị tỳ bên người của Nhiễm Nhan, nhưng một người đã chết từ hai năm trước bỗng nhiên xuất hiện, chặt đứt niệm tưởng của nàng! Ca Lam đã từng vì Nhiễm Nhan mà "Chết", Vãn Lục lại cùng Nhiễm Nhan đồng cam cộng khổ rất nhiều năm, đều là những tình cảm không thể thay thế, nàng biết chính mình không có hy vọng xen vào những tình cảm như vậy.

"Là hỉ sự, đừng khóc nữa, vào trong rồi nói sau." Nhiễm Vân Sinh trong lúc mấy chủ tớ các nàng ôm thành đoàn mà khóc, đã đuổi kiệu phu cùng người không liên quan đi hết, lúc này mới quay đầu lại gọi các nàng.

Mấy người thu nước mắt, Tiểu Mãn đỡ Hình Nương đã khóc đến sắp ngất xỉu, Vãn Lục cùng Nhiễm Nhan đỡ Ca Lam, cùng nhau vào viện.

"Vãn Lục nấu nước cho Ca Lam tắm gội trước đi, muốn nói cái gì, chờ an ổn rồi nói." Nhiễm Nhan phân phó.

Đợi cho vào trong phòng ngồi xuống, cảm xúc của Ca Lam cũng ổn định không ít, nắm tay Nhiễm Nhan, rưng rưng mà nhìn nàng cười.

Nhiễm Nhan cũng nắm chặc tay nàng, rất cao hứng, đồng thời nàng cũng nhớ tới mới vừa rồi khi Ca Lam phát âm, tựa hồ không phải đầu lưỡi bị cắt, mà là bị độc dược độc câm.

Dù sao đầu lưỡi mà bị cắt đứt, một khi xử lý không tốt, liền có khả năng bị mất mạng, hơn nữa đầu lưỡi bị cắt chỉ ảnh hưởng phát âm, không ảnh hưởng đến dây thanh, không có khả năng tạo ra thanh âm như mất tiếng vừa rồi. Nhưng đây cũng không có nghĩa là có thể chữa trị, rất nhiều truyện truyền kỳ viết là sau khi bị độc dược độc câm, chỉ cần dùng giải dược thì có thể khôi phục, Nhiễm Nhan cảm thấy rất vớ vẩn, loại độc dược này sẽ phá hư dây thanh, hơn nữa rất khó khôi phục, quá trình chữa trị lâu dài mà gian nan, cũng không phải trường hợp nào cũng có thể chữa khỏi.

Mấy người lẳng lặng mà ngồi trong chốc lát, không nói gì, nhưng không khí vui mừng tràn ngập cả gian phòng.

Ca Lam là nữ tử thông tuệ cỡ nào, nhìn quanh hoàn cảnh trong phòng, liền biết Nhiễm Nhan sống cũng không tốt, đặc biệt là Hình Nương, nhìn như già gấp ba lúc trước.

Nhiễm Nhan thấy nàng giống như có chuyện muốn nói, liền sai Tiểu Mãn đi lấy bút mực, lại sai Hình Nương pha một ly nước đường tới.

Ca Lam tiếp nhận bút, câu đầu tiên viết trên giấy là: Nương tử trầm ổn hơn nhiều so với trước kia, nô tỳ mới vừa rồi suýt nữa không nhận ra.

Nhiễm Nhan trong lòng thầm than, cái gì tới sẽ tới, nàng cũng sớm nghĩ ra cách ứng đối nói, "Nếu lại không trầm ổn, không phải làm ngươi thất vọng đã vì ta mà hy sinh tánh mạng sao."

Gương mặt tái nhợt của Ca Lam tràn ra nụ cười nhẹ, tựa như hoa sen bị gió chiều thổi qua, nàng rũ mắt viết: Nô tỳ thật cao hứng.

Nàng cao hứng, một mặt là vì mình còn sống, mặt khác, là Nhiễm Nhan chung quy không làm nàng thất vọng. Hai năm, rốt cuộc chờ đến lúc người canh giữ có một tia lơi lỏng, lợi dụng bà lão đưa cơm truyền ra tin tức, lấy nàng hiểu biết về nương tử của mình, nếu lý trí một chút mà nói, hẳn là sẽ đem tin tức báo cho quan phủ, bởi vì biết rõ tính tình nương tử mềm yếu như vậy có khả năng sẽ cứu không được nàng, chỉ là nàng vẫn đập nồi dìm thuyền mà đánh cuộc một lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện