Thôi vậy!
Nếu người này đúng là Ca Lam, Nhiễm Nhan mà không cứu, lương tâm cả đời này sẽ không yên. Còn về phần hậu quả, Nhiễm Nhan phỏng chừng khả năng lộ chuyện cũng không quá lớn, rốt cuộc chủ tớ các nàng đã hai năm không gặp mặt, mà bản thân mình lại có phần lớn ký ức của nguyên chủ, dù người khác có hoài nghi, nhưng dù sao cũng không có chứng cứ. Cứ cho là đã trải qua một đường sinh tử như vậy, tính cách phát sinh chuyển biến long trời lở đất, cũng miễn cưỡng có thể nói thông.
Nhiễm Nhan sau khi hạ quyết tâm, liền đem hoài nghi trong lòng lén nói với Hình Nương.
Hình Nương khó nén kích động, nức nở nói: "Vậy phải nhanh lên mới được a! Việc này không thể kéo dài nữa, Ca Lam hài tử kia, chịu biết bao nhiêu khổ a."
Vụ án của Ân phủ đã phá, tất nhiên nhân tâm náo động, người được phái trông giữ Ca Lam hẳn là có chút lơ là, cho nên nàng mới có thể ngay lúc này mà truyền tin ra ngoài, nhưng cũng phải cẩn thận, người cầm tù nàng có thể thấy lợi thế đã mất, giết Ca Lam cho hả giận.



Loại lo lắng này trong lòng Nhiễm Nhan đương nhiên không thể nói ra với Hình Nương, chuyện còn chưa rõ ràng, tự loạn trận tuyến là không ổn, vì thế nói: "Trong tay chúng ta không có người, không thể tự mình nghĩ cách cứu viện, biện pháp giải quyết có mấy cái, một là ta tự mình xuống núi gặp Lưu Thứ sử nói ra việc này, cầu hắn phái người ra tay tương trợ, hai là, thông tri Thập ca hỗ trợ cứu người, ba là..."
Ba là cầu Tô Phục hỗ trợ.
Bất quá đối với Tô Phục mà nói, hắn chỉ biết giết người, thỉnh hắn đi làm việc này chỉ sợ không thể tránh khỏi chuyện lòi ra vài cái mạng người, đến lúc đó lại vô pháp giải thích cho Lưu Thứ sử, hơn nữa... hắn dựa vào cái gì mà giúp nàng?



"Lão nô cảm thấy, thỉnh Thập Lang hỗ trợ vẫn là tốt nhất, Thập Lang là người làm buôn bán, tất nhiên không thể thiếu việc giao thiệp với nhiều hạng người, tìm vài người đi cứu Ca Lam, hẳn là không thành vấn đề. Nếu là báo cho quan phủ, động tĩnh một khi nháo lớn, vạn nhất những người đó đem Ca Lam dời đi chỗ khác, hoặc là giết người diệt khẩu thì làm sao bây giờ?" Hình Nương cũng lau khô nước mắt, phụ họa nói.
Nhiễm Nhan gật đầu, nàng hiện tại là người đang thanh tu, kỳ thật cũng chính là biến tướng của việc bị giam lỏng, nếu tự mình xuống núi đi tìm Lưu Thứ sử, không chừng lại đẻ ra thêm vài chuyện rắc rối, "Ta viết hai phong thư, một phong ngươi tự mình đi giao cho Thập Lang, một phong khác sai Vãn Lục đi giao cho Lưu Thứ sử."
Hình Nương cũng cảm thấy được, liền đi đến bên kỷ mài mực.


Nhiễm Nhan vừa mới đề bút viết được mấy chữ, liền nghe Vãn Lục ở ngoài cửa nói: "Nương tử, Thập Lang tới."
"Vừa đúng lúc." Nhiễm Nhan buông bút, sửa sửa vạt áo tà váy, chuẩn bị đi ra ngoài, ngẩng đầu liền nhìn thấy một bàn tay trắng nõn gõ nhẹ lên cánh cửa mở rộng.
"Thập ca!!" Nhiễm Nhan không khỏi gọi ra tiếng.
Ngoài cửa tiến vào một gương mặt minh diễm, mang theo nụ cười ôn hòa như gió xuân, hai tròng mắt lấp lánh, "Không thể ngờ được ta vậy mà vào được đi."
Nhiễm Nhan cũng cười khanh khách mà mời hắn vào, quỳ ngồi trước kỷ, rót cho hắn chén nước, đưa qua rồi nói: "Ảnh Mai am không phải không tiếp đãi nam khách hành hương sao?"
Nhiễm Vân Sinh nhấp một miếng nước, giảo hoạt cười, chồm qua Nhiễm Nhan thần bí nói: "Ta nói với các nàng, kỳ thật ta là nữ giả nam trang"
"Ha!" Nhiễm Nhan nhìn kỹ mặt Nhiễm Vân Sinh, đường cong nhu hòa, không hề có tì vết, hắn nói như vậy, Nhiễm Nhan mới chú ý tới, hắn hôm nay cố tình mặc đại bào tay áo rộng, lộ vòng eo tinh tế, càng thêm giống nữ tử, "Thập ca cũng thật là nghịch ngợm, toàn Tô Châu đều biết Nhiễm Thập lang dung sắc tú lệ minh diễm, ta đoán, những nữ ni kia đã sớm biết ngươi là Nhiễm Thập lang, chỉ là không đành lòng đem tiên nhân như thế đuổi ra cửa thôi."
"Ngươi nha đầu này lá gan càng lúc càng lớn, dám lấy Thập ca ra trêu ghẹo." Nhiễm Vân Sinh cong ngón tay búng lên trán nàng một cái. Hắn lời thì nói vậy, trong giọng nói lại không có bất luận ý tứ trách cứ gì, ngược lại trong lòng vì muội muội không hề thương xuân thu buồn mà vui vẻ.



"Thập ca, ngươi đến rất đúng lúc, ta có việc cần ngươi hỗ trợ." Nhiễm Nhan thu vẻ tươi cười, nghiêm mặt nói.
Nhiễm Vân Sinh thấy bộ dáng nghiêm túc này của nàng, cũng dần dần thu hồi tươi cười, vội vàng hỏi: "A Nhan gặp gỡ phiền toái gì sao?"
"Ân." Nhiễm Nhan đưa tờ giấy có địa chỉ kia cho Nhiễm Vân Sinh, đem mọi chuyện kể lại kỹ càng tỉ mỉ cho hắn.
Nhiễm Vân Sinh càng nghe càng kinh ngạc, "Lại có chuyện này? Nhưng không phải quan phủ đã tìm được thi thể Ca Lam sao? Công thẩm ngày đó ta cũng ở phía sau công đường nghe, nói là lật xem ký lục, hạ tuần tháng Bảy, cùng thượng tuần tháng Tám hai năm trước, trước sau trên sông Bình Giang vớt ra hai khối nữ thi bị chìm, vì đã hoàn toàn biến đổi mà không có cách nào phân rõ thân phận, hiện tại xem ra, chính là Ân Tam nương và Ca Lam."
"Quan phủ chỉ là tìm được hai bộ hài cốt nữ tử có tuổi tác tương xứng mà thôi, huống hồ khi vớt lên đều đã hoàn toàn thay đổi, lúc ấy còn không thể phân rõ thân phận, chẳng lẽ chỉ bởi vì cùng vụ án này vừa lúc trùng hợp, liền kết luận một bộ trong đó là Ca Lam?" Nhiễm Nhan không muốn chỉ trích Lưu Phẩm Nhượng làm gì, từ xưa đến nay trên quan trường đều là như thế, được chăng hay chớ, chỉ cần lúc bắt hung thủ không bắt sai người, trinh thám của vụ án thông thuận, chứng cứ vô cùng xác thực, liền đã là quan tốt khó gặp, ai sẽ để ý thân phận chân chính của một thi thể vô danh từ hai năm trước đâu.



Nhiễm Vân Sinh không nói hai lời mà cầm lên tờ giấy ghi địa chỉ, đứng dậy nói: "Được, ta lập tức đi tìm người."
Mặc kệ hắn trong lòng có tin tưởng Ca Lam còn sống hay không, dù chỉ là làm muội muội an tâm, cũng cần phải cấp bách mà đem người cứu ra.
Nhiễm Vân Sinh vừa đến, lại vội vã mà đi, chỉ để lại hai cái thị tỳ, xách hai hộp đồ ăn tiến vào, hướng Nhiễm Nhan hành lễ: "Thập Thất Nương, Thập Lang sai bọn nô tỳ đem đồ ăn đưa vào."
Nhiễm Nhan nhìn hai cái hộp đồ ăn khắc hoa tinh xảo trong tay các nàng, nhận ra là của Thiên Hương Lâu, "Sao lại có hai cái?"
Một thị tỳ trong đó nói: "Thập Lang sáng sớm chạy đi thành bắc, đón Nhị Thập nương từ Trường An lại đây, còn chưa dùng cơm, liền ghé Thiên Hương Lâu lấy hai phần, nói là muốn cùng ngài dùng cơm."


Nhiễm Nhan cảm thấy vô cùng ấm áp, nhớ tới lần trước hứa xuống bếp làm cơm cho hắn, sau vì nhiều chuyện phải gác lại, lần này thật sự là phải ủy lạo hắn thật tốt mới được.
"Đồ ăn mang lên đi, đem phần kia của Thập ca lấy xuống phân cho Hình Nương các nàng đi." Nhiễm Nhan nói.
Hai thị tỳ kia nhanh tay nhanh chân mà đem đồ ăn bày ra, Vãn Lục xách theo hộp đồ ăn mà am đưa tới tiến vào, nói: "Nương tử, tiểu ni cô đưa cơm kia cứ luôn dáo dát, nhìn dáng vẻ chắc là có rắp tâm khác, muốn nô tỳ nói cho Am chủ hay không?"
Nhiễm Nhan lẳng lặng nuốt xuống đồ ăn trong miệng, nhàn nhạt nhìn nàng một cái: "Cuốn y thư kia trong vòng 5 ngày phải chép cho xong, ngươi cảm thấy chính mình có thời gian đi cáo trạng sao?"
Vãn Lục tinh thần vừa mới khôi phục lại lập tức héo xuống, gục đầu, dẫn hai thị tỳ của Nhiễm Vân Sinh đi ăn cơm.
Vãn Lục các nàng biết Nhiễm Nhan lúc ăn cơm không thích có người hầu hạ, nhưng hai thị tỳ kia không biết, liếc mắt nhìn nhau, cúi đầu cùng nàng đi ra ngoài.



Dùng xong đồ ăn sáng, Nhiễm Nhan sai Hình Nương đến thôn dưới chân núi thôn mua chút đồ ăn về, lại viết một phong thư, sai Vãn Lục lập tức đi đưa cho Lưu Thứ sử.
Vãn Lục vẻ mặt nhảy nhót, chỉ cần không bắt nàng viết chữ, có chạy một ngày nàng cũng không chê phiền.
Kế tiếp đó là chờ đợi, Nhiễm Nhan phân tích tình thế trước mắt, trong Ân phủ đang loạn thành một đám, chắc cũng không có tâm đi quản chuyện khác, Thập ca tìm thêm vài người đi chuyến này, hẳn là sẽ không có nguy hiểm gì.
Nhiễm Nhan ôm mấy quyển y thư Nhiễm Vân Sinh đưa tới hôm qua, từ giữa đống sách tùy tiện rút ra một quyển nhìn nhìn, nhìn trong chốc lát, lại nghe thấy nơi xa ẩn ẩn truyền đến tiếng đàn, vẫn tao nhã thản nhiên, chảy xuôi quanh sườn núi tràn ngập sương mù, có vẻ linh hoạt kỳ ảo mờ mịt, nghe như tiếng trời.
Nhiễm Nhan không hiểu âm nhạc lắm, nhưng cũng không khỏi bị ý cảnh trong đó cảm nhiễm, giống như tâm linh được gột rửa, khôi phục đến bộ dáng thuần tịnh mà vô ưu như lúc ban đầu.



"Hay quá." Khúc âm kết thúc, Nhiễm Nhan lưu luyến mà thở dài.
"Nương tử, tiếng đàn này hình như là từ ngôi chùa dưới chân núi truyền đến." Tiểu Mãn nói.
"Dưới chân núi quả nhiên có chùa?" Nhiễm Nhan nhớ rõ buổi tối hôm đến đây, mọi nơi đều là bụi cỏ rừng cây, chưa nhìn thấy kiến trúc chùa chiền gì.
Tiểu Mãn cười nói: "Có mà, còn là ngôi chùa lớn, tên là chùa Vân Tòng, cách chỗ này chỉ khoảng 1-2 dặm đường, ở ngay trong rừng cây lớn phía nam kia."
"Vậy người đánh đàn kia chắc cũng là cái cao nhân đi." Nhiễm Nhan thuận miệng nói.
Tiểu Mãn nói: "Trong chùa Vân Tòng có vài vị cao tăng mà, nghe nói Hoài Ẩn sư phụ của Giới Luật viện bọn họ là một hòa thượng tuấn tú mới 27 tuổi, cầm kỳ thư họa không cái nào không tinh, có mấy nương tử đều than hắn sao lại luẩn quẩn trong lòng như thế, đang tốt mà lại xuất gia làm hòa thượng."
Nhiễm Nhan buông sách, rất có hứng thú mà ô một tiếng.
Tiểu Mãn thấy nàng hứng thú, liền lập tức mang vẻ mặt bát quái nói: "Nghe nói Tề Lục nương cũng thường xuyên chạy đến chùa Vân Tòng dâng hương, còn tìm gặp riêng Hoài Ẩn đại sư mấy lần, người khác đều nói nàng có ý với Hoài Ẩn đại sư, nô tỳ cảm thấy, Tề Lục nương thanh lãnh cao ngạo, chắc là yêu mà không được đáp lại, đau lòng thành bệnh, cho nên mới có tư thái lang quân toàn thiên hạ không ai có thể vào mắt nàng như vậy, aizz, thật là đáng thương."
Nhiễm Nhan nhướng mày, nói: "Ta cảm thấy ngươi có thể đem câu chuyện này trau chuốt một chút, nặc danh viết cái thoại bản bán đi thư xã đi, không chừng còn có thể một bút kiếm bộn."



Nhiễm Nhan vừa dứt lời liền nghe thấy một thanh âm giòn tan hơi bực bội nói: "Như vậy chẳng phải là tiện nghi cho cái tiện nữ nhân kia được một giai thoại? Nàng mới không phải băng thanh ngọc khiết thiên tiên gì, toàn bộ đều là bỉ ổi, vô sỉ, ti tiện!"
Nhiễm Nhan vừa ngẩng đầu, nhìn thấy ở cửa có một tiểu cô nương chừng mười ba mười bốn tuổi đang đứng, nàng mặc áo váy sa mỏng màu vàng nhạt, mày liễu dựng ngược trên khuôn mặt nhỏ như bàn tay, trong đôi mắt to thủy linh linh cũng tràn đầy khinh thường phẫn nộ, khiến cho gương mặt kiều diễm của nàng có vẻ càng thêm sinh động.



Nàng đối diện đôi mắt trầm lãnh của Nhiễm Nhan, tức khắc ngẩn người, nghi hoặc nói: "Ngươi là Thập Thất tỷ?"
Nhiễm Nhan nhướng mày, cẩn thận mà nhớ lại một chút, mới nhớ ra, nữ hài này là thân muội muội của Nhiễm Vân Sinh, Nhị Thập nương Nhiễm Vận. Lần trước khi nhìn thấy nàng, Nhiễm Vận vẫn là một tiểu hài tử mới có tám tuổi, hiện tại đã lớn, trở nên duyên dáng yêu kiều, khuôn mặt cũng đẹp hơn mấy phần, tuy so ra kém Nhiễm Vân Sinh, nhưng cũng là cái mỹ nhân.
"A Vận." trong trí nhớ của Nhiễm Nhan quan hệ của nàng cùng Nhiễm Vận thực sự không tốt lắm, Nhiễm Vận chướng mắt bộ dáng kiều kiều nhược nhược kia của nàng, mỗi lần nhìn nàng đều có chút coi thường, bất quá nàng lại vì quan hệ với Vân Sinh, đối với Nhiễm Vận lại không tồi.
Nhiễm Vận nhất thời không thể tiếp thu, Nhiễm Thập Thất nhu nhu nhược nhược kia, hai năm không thấy lại trở nên trầm tĩnh như thế! Chuyện này cũng làm ấn tượng của nàng đối với Nhiễm Nhan đổi mới một chút, vừa không kiên nể mà đánh giá Nhiễm Nhan, vừa nói: "Về sau không cho phép ngươi lại khen Tề Lục nương, nữ nhân kia dối trá đến cực điểm, dám mơ ước A huynh của ta, kêu A huynh làm tình nhân của nàng ta! Xuy, nàng ta tính hay lắm, cả xách giày cho A huynh ta cũng không xứng."
Nhiễm Nhan đôi mắt híp lại, ánh mắt ám trầm, thanh âm cũng không tự giác mà lạnh xuống dưới, "Nàng ta thật sự nói như thế?"
Nhiễm Vận cảm giác không tốt, trên mặt hơi kinh ngạc, nhưng vẫn nói: "Đương nhiên là thật, tuy rằng A huynh không cho ta nói ra, nhưng ta chính là nhìn nàng ta không vừa mắt."
Nhiễm Vận thở phì phì mà nói một hồi, xong rồi hỏi: "A huynh của ta đâu?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện