Thời điểm Nhiễm Nhan đi đến tiền điện, buổi giảng kinh đã sớm bắt đầu rồi.
Tiền điện của Ảnh Mai am không lớn, cả tòa am ước chừng chỉ có hơn 70 người, trên núi đám sương mờ mịt, một đoàn nữ ni mặc truy y ngồi xếp bằng ở trong viện phía trước điện, nghiêm túc nghe Am chủ giảng kinh, hài hòa bình an.
Am chủ vẫn mang bộ dạng lão thái già cỗi, nhắm mắt lại vừa vê Phật châu, vừa giảng kinh.
Nhiễm Nhan vẫn chưa quấy rầy mọi người, mà là ở hàng sau cùng tìm một cái đệm hương bồ quỳ ngồi xuống. Am chủ phảng phất như cảm giác được Nhiễm Nhan tới, từ xa hướng về phía nàng hơi gật đầu.
Nhiễm Nhan đáy lòng hơi ngạc nhiên, cảm thấy Am chủ tuy rằng chưa từng mở mắt, lại tựa hồ có thể nhìn thấy nàng, nên cũng hướng Am chủ gật đầu đáp lễ.
Thanh âm già nua của Am chủ phun ra một đám từ ngữ khó hiểu tối nghĩa, Nhiễm Nhan nghe như mây mù dày đặc, không hề có chút manh mối.
Kinh Phật thực sự không dễ hiểu, người bình thường thông qua một ít bản dịch đơn giản, có thể biết sơ ý tứ trên mặt chữ, nhưng những câu nói ẩn chứa đại trí tuệ đó, thì yêu cầu tìm hiểu thâm ý bên trong. Nhiễm Nhan không có hứng thú tìm hiểu kinh Phật, thậm chí có một vài câu nói của nhà Phật mà nàng thấy là rất không có logic, không có căn cứ, nhưng thanh âm tụng kinh có thể làm nội tâm người ta bình tĩnh, đây cũng là nguyên nhân chính nàng đến đây.
Hình Nương quỳ ngồi ở bên cạnh Nhiễm Nhan, nghe cực kỳ nghiêm túc, bỗng nhiên cảm giác được tựa hồ có người vẫn luôn nhìn trộm, ngẩn ra một chút, lập tức theo ánh mắt nhìn qua, lại thấy một tiểu ni cô nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Nhiễm Nhan tất nhiên cũng phát hiện, vẫn bất động thanh sắc mà nghe thanh âm Am chủ giảng kinh, nghe nàng ngâm tụng kinh Phật, bỗng nhiên nhớ tới tiếng chuông sáng nay nghe thấy, cùng với thanh âm tăng nhân tụng kinh, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ gần đây có chùa miếu? Bởi vì Am chủ tuổi càng lúc càng lớn, không chịu được mỏi mệt, cho nên thời gian giảng kinh từ trước kia là một canh giờ nay giảm còn một phần ba, ngẫu nhiên có hứng thú, sẽ giảng lâu hơn một ít. Khi Nhiễm Nhan tới đã giảng được một hồi, vì thế không bao lâu liền kết thúc.
Nữ ni lục tục đứng dậy hành Phật lễ, cung tiễn Am chủ, chờ Am chủ rời khỏi, mọi người cũng tản ra, ai làm việc nấy, rất nhiều nữ ni chưa từng gặp qua Nhiễm Nhan bị dung mạo của nàng hấp dẫn, dừng chân nhìn thêm vài lần.
"Nương tử, mới vừa rồi có một tiểu sư phó nhìn chằm chằm vào ngài đó, lão nô nhận ra, tiểu sư phó kia đúng là có qua đưa cơm mấy lần, lần nào cũng nhìn quanh trong viện, có phải có việc tìm ngài hay không?" Hình Nương hạ giọng thầm thì với Nhiễm Nhan.
Tiểu ni cô chỉ là rình coi mà thôi, Nhiễm Nhan cảm thấy bản thân mình gần đây thanh danh không được tốt, có rất nhiều người hoặc tò mò hoặc ghét bỏ cũng là bình thường. Nhưng nàng cũng không thả lỏng cảnh giác, nói với Hình Nương nói: "Lưu tâm quan sát nàng đi."
Nhiễm Nhan cùng Hình Nương đang định đi ra sau am, lại nghe thấy một trận xôn xao nhỏ, giống như nghe thấy có nữ ni hạ giọng nói: "Có khách hành hương tới, mau đi chuẩn bị."
Nhiễm Nhan mỉm cười, Ảnh Mai am đã lưu lạc thành cái dạng này, có cái khách hành hương tới thôi mà cũng đại kinh tiểu quái đến như vậy.
Hai người vừa mới xoay người đi một đoạn đường ngắn, chưa vòng qua hết chính điện, đã nghe một thanh âm ngọt nị: "Nhiễm Thập Thất Nương!"
Thanh âm kia cách không xa không gần, đúng là ở trên cầu thang tiền điện. Nhiễm Nhan quay đầu về hướng thanh âm, chỉ thấy một nữ tử diễm lệ mặc một bộ áo váy lụa mỏng màu xanh lá cây, đứng cao vút như cành sen, nhưng vẻ đẹp của nàng thật sự trần tục, khí chất đan xen giữa thiếu nữ và thiếu phụ, cùng lá sen hoa sen linh tinh gì đó căn bản không dính dáng.
Nhiễm Nhan chỉ cảm thấy nữ tử này khá quen mắt, lại nhất thời nhớ không nổi đã gặp qua ở đâu, không khỏi hỏi: "Thứ ta mắt vụng, nương tử là..."
Nữ tử đối với tiểu ni cô bên người khách khí cười, nói: "Ta gặp gỡ cố nhân, tạm thời nói chuyện một hai câu, còn thỉnh tiểu sư phụ chờ một chút."
Tiểu ni cô làm cái Phật lễ, nói một câu, "Thí chủ xin cứ tự nhiên." Rồi đi vào tiền điện.
Nữ tử nhìn theo bóng dáng dần xa của tiểu ni cô, mới quay lại cười vũ mị với Nhiễm Nhan: "Thập Thất Nương thật là quý nhân hay quên, nhớ không nổi thiếp cũng là bình thường, ta kêu Liễu Lạc, hôm nay tới chỉ là để truyền lời."
Liễu Lạc cười như vậy, lại lộ ra vài phần phong trần, Nhiễm Nhan lập tức liền nhớ ra, nàng là kỹ nữ đứng cho cá ăn ngày ấy ở đình hóng gió trong Thải Tú quán, vì thế nói: "Liễu Lạc cô nương mời nói."
"Một mặt là a mỗ chúng ta sai ta tới đối với nương tử trí tạ. Nương tử đang ở trong am ni cô thanh tu, nếu là truyền ra cùng kỹ hộ chúng ta có liên quan, thì không tốt đối với danh dự của nương tử, cho nên a mỗ cũng không tiện đưa bọn tỷ muội tự mình lại đây trí tạ." Liễu lạc vừa nói vừa bước theo thang lầu xuống dưới, từng bước quyến rũ mà đi về hướng Nhiễm Nhan, đứng ở nơi cách nàng vài tấc, lại hơi chồm người qua, nhẹ nhàng nói: "Mặt khác, có người muốn cầu nương tử cứu giúp."
Hình Nương khẽ nhíu mày, thầm nghĩ nương tử nhà chúng ta hiện tại liền tự thân còn khó giữ được, lúc này nhờ nàng cứu người, không phải cố ý thêm phiền sao? Bất quá, nàng tuy không vui, cũng nhịn xuống không lên tiếng, chỉ rũ mắt lẳng lặng nghe Liễu Lạc nói.
"Người này bị nhốt trong một gian phòng tối, ăn uống tiêu tiểu đều ở trong đó, có bà tử ngày đêm trông coi, có miệng không thể nói, thậm chí vì dấu diếm chuyện mình biết chữ, cả sách cũng không dám xem, chuyện duy nhất mỗi ngày có khả năng làm, chính là nhìn mảnh trời nhỏ trên đỉnh đầu kia" Liễu Lạc nói, nàng ta cũng không khỏi run rẩy, chỗ kia là cho người ở sao?
Chân mày Nhiễm Nhan bắt đầu nhíu lại, Hình Nương rốt cuộc nhịn không được, mở miệng nói: "Vị nương tử này, chuyện như vậy chỉ sợ ngài phải đi tìm nha môn mới được, nương tử nhà chúng ta cũng chỉ là biết chút y thuật, nghiệm hai cổ thi thể, chuyện cứu người như vậy, nương tử nhà ta sợ là làm không nổi."
"Có cứu nàng hay không, với các ngươi mà nói cũng là chuyện nhỏ không tốn sức gì, ta chỉ là hảo tâm truyền lời." Liễu Lạc từ trong tay áo móc ra một tờ giấy, nhét vào trong tay Nhiễm Nhan, "Đây là địa chỉ, chuyện khác ta mặc kệ."
Nhiễm Nhan mở tờ giấy ra, nhìn thoáng qua, hỏi: "Người kia không có nói rõ mình là ai sao?"
"Nghe nói là thời gian cấp bách, chưa kịp nói." Liễu Lạc thở dài một tiếng, hướng Nhiễm Nhan khom người, "Lời cũng đã truyền, Liễu Lạc liền trước xin lỗi không tiếp nữa."
"Làm phiền." Nhiễm Nhan siết chặt tờ giấy trong tay.
Hình Nương lúc này cũng thoáng hồi hồn, nhưng nhất thời còn chưa nghĩ thấu, nghi hoặc nói: "Nương tử biết là ai? Định đi cứu người"
"Chúng ta trở về rồi nói." Nhiễm Nhan ngăn chặn hồi hộp trong lòng, khẩu khí vững vàng nói.
Hình Nương gật đầu, cùng Nhiễm Nhan quay lại viện các nàng tạm cư.
Vãn Lục đang cùng Tiểu Mãn bày bàn con ở hành lang, hai người đem bản thân mình đều quẹt thành mèo hoa, một người đang phồng má, một người thì mặt ủ mày chau nhìn chằm chằm cuốn sách thật dày trước mặt, chua xót nói: "Vãn Lục tỷ, đây là chữ gì a?"
Vãn Lục quay đầu, ngó nghiêng một lúc lâu, "Câu của 'Câu kỷ tử' đi!"
"Vãn Lục tỷ thật lợi hại." Tiểu Mãn ánh mắt tràn trề sùng bái mà cảm thán nói.
Vãn Lục mắt trợn trắng, "Nhìn hình đoán chữ có hiểu hay không? Trên hình này vẽ rõ ràng là Câu kỷ tử."
Hình Nương nghe một lúc, phì cười, bước tới nâng sách lên nhìn nhìn, quả nhiên là Câu kỷ tử, "Ngươi nha, là cái thông minh, chính là không chịu chăm chỉ."
Nhiễm Nhan lại không có tâm trí chú ý các nàng, lời đồn trong thành chỉ có về y thuật, nghiệm thi của nàng mà thôi, nếu có người lại đây thỉnh nàng nghiệm thi, chữa bệnh còn có thể hiểu được, người nào bị cầm tù lại biết tìm đến nàng? Chuyện này không hợp logic! Trừ phi người này cùng nàng có quan hệ rất lớn.
Nhiễm Nhan nắm chặt tờ giấy trong tay, đáy lòng nổi sóng thật lâu, người chờ nàng đến cứu này, có thể chính là Ca Lam hay không? Ngoại trừ Ca Lam, Nhiễm Nhan nhất thời không thể nghĩ ra được ai khác, hơn nữa trong mộng nàng căn bản không có tận mắt nhìn thấy Ca Lam chết, chẳng lẽ may mắn còn sống?
Có những suy đoán này, trong lòng Nhiễm Nhan có chút phức tạp, nàng không phải là một người giỏi về ngụy trang, nếu thật là Ca Lam, một nữ tử thông tuệ như vậy, chỉ sợ liếc mắt một cái liền nhìn thấu Nhiễm Nhan này không phải Nhiễm Nhan kia đi! Đến lúc đó mình sẽ gặp phải chuyện gì? Ca Lam có tiếp thu được hay không chuyện mà nương tử nàng vẫn luôn bảo hộ kia, linh hồn đã sớm bị hoán đổi?