Thấy Nhiễm Vân Sinh cẩn thận tỉ mỉ như vậy, Nhiễm Nhan hơi thở dài: Muội muội ngươi thật tình yêu thương kia đã sớm không còn nữa a!
Nhiễm Nhan thay người khác hưởng phần quan tâm này, trong lòng cảm thấy phải đối Nhiễm Vân Sinh tốt hơn một chút mới được, thêm nữa bản thân hắn là người nhu hòa, ở chung với hắn lại rất vui vẻ.
Nhiễm Vân Sinh dẫn Nhiễm Nhan đi đến trước bến tàu nhỏ, dẫn nàng vào một con thuyền cỡ vừa.



Con thuyền này nhìn bên ngoài không có gì bắt mắt, nhưng bên trong lại là một khoảng trời riêng. Không gian khoang thuyền không lớn, bốn góc trên cao có treo đèn, lụa màu nguyệt bạch phủ lên trên khung đèn mảnh khảnh, trên có vẽ tranh sơn thủy tinh tế, có hai cái mặt trên được đề thơ. Chính giữa khoang thuyền treo màn trúc, đem không gian chia làm hai gian trong ngoài, bên trong có bàn con giường nệm, trên bàn đặt một cái lư hương bằng bạc hình tròn có khắc hoa, bên trong thả không phải hương, mà là khối băng.



Toàn bộ nội thất, thoạt nhìn hết sức khiêm tốn, cũng hết sức thoải mái, Nhiễm Nhan biết, vẻ khiêm tốn này tất nhiên có giá trị xa xỉ, hơn nữa là phần tâm tư khó có này, nên không tiếc rẻ mà ca ngợi, "Thập ca đúng là đã quá lo lắng rồi, đây đúng là dạng ta thích."
"Thích là tốt." Nhiễm Vân Sinh cười lộng lẫy, xoay người đi ra ngoài sai người lái thuyền.
Lúc quay lại bên trong, trong tay có thêm hai hộp đồ ăn, "Khó có được lúc không người quấy rầy, đây là đồ ăn ta vừa mới lệnh người từ trong phủ mang tới, bơi thuyền ngắm trăng, lại uống mấy chén, nhân sinh hạnh phúc cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi."
Nhiễm Nhan gỡ mặt nạ xuống, cười nhẹ nói: "Thập ca thật ra rất biết đủ."
"Ta mặc ấm, ăn no, còn có vàng bạc để tiêu xài, như thế còn không biết đủ có thể bị trời phạt." Nhiễm Vân Sinh vừa nói đùa, vừa lấy hết đồ ăn trong hộp ra. Đồ ăn không nhiều lắm, chỉ có hai mặn ba rau, màu sắc lại rất tinh xảo.



"Thập ca không có lý tưởng khát vọng gì à?" tuy rằng vui vẻ thấy đủ là chuyện tốt, chỉ là không có lý tưởng thì không phải là chuyện tốt.
Nhiễm Vân Sinh tay đang rót rượu hơi khựng lại, khuôn mặt tuyệt diễm nở ra một nụ cười phức tạp, "Khi còn bé ta từng muốn nhập sĩ, bởi vậy việc học cũng không chậm trễ, nhưng khi tới mười tuổi, mới biết được con nhà thương nhân không thể tham gia khoa cử, cũng không thể vào triều làm quan."
Nhiễm Nhan cổ họng chua xót, trong lòng biết mình vừa chọc đến chỗ đau của hắn, nhẹ nhàng nói: "Thiên hạ to lớn, chuyện có thể làm nhiều không kể xiết, thập ca chớ có thương tâm."


Nghĩ một chút thôi Nhiễm Nhan liền hiểu, Nhiễm Bình Dụ làm kinh thương cũng là bị buộc bất đắc dĩ, trong tộc có quan hệ có thể lấy được nhất quan bán chức, cũng đều bị con cháu dòng chính chiếm hết, hắn thân là con vợ lẽ, không có khả năng ra mặt, không muốn bị người khinh thường, không muốn cả đời tầm thường vô vi, nhất định phải tìm lối tắt, thế nhân tuy khinh thường thương nhân, nhưng không ai không yêu tài.



"Thúc phụ thật sự rất giỏi." Nhiễm Nhan nói.
Có thể trong mười mấy năm ngắn ngủi mà trở thành nhà giàu nhất thành Tô Châu, cũng có tiếng tăm ở Trường An, hạng người hời hợt chỉ có thể nhìn bóng lưng hắn, không có thủ đoạn tuyệt đối không làm được.
"A, ngươi ở trước mặt hắn ngàn vạn lần đừng có khen như vậy, nếu không hắn phải vui đến ba ngày đều ngủ không yên." Nhiễm Vân Sinh cười nói.
Thuyền chậm rì rì mà trôi trên mặt nước, gió đêm mát mẻ trên sông từ cửa sổ thổi vào, trăng sáng vời vợi, xung quanh thuyền cũng đều là đèn đuốc sáng trưng, sênh tiêu ca vũ, son phấn phiêu hương, thật náo nhiệt.



"Di! Kia không phải Nhiễm Thập Lang sao?"
Trên một con thuyền bên cạnh có người lên tiếng.
Nhiễm Vân Sinh ngẩng đầu nhìn qua, thấy một bộ bào phục tay rộng màu xanh sẫm đứng ở trên boong thuyền, nam tử đang cong eo thăm dò thuyền của bọn họ, Nhiễm Vân Sinh nhàn nhạt cười nói: "Ra là Trương lang quân, thật trùng hợp."



Khuôn mặt Nhiễm Nhan hơn phân nửa dấu ở sau màn trúc, nàng nhàn nhạt liếc nhìn người nọ một cái, bưng lên chén rượu nhấp một ngụm nhỏ.
Người nọ tên Trương Phỉ, ngày ấy ở cửa Ân phủ gặp qua một lần, vào hoa viên, người Tề Thập nương sai Vãn Lục đi dụ lại, cũng chính là hắn, cho nên Nhiễm Nhan ấn tượng khắc sâu.
Trương Phỉ thấy đôi tay mười ngón nhỏ dài, dưới ánh trăng phiếm lên ánh sáng nhu hòa của Nhiễm Nhan, đôi mắt sáng lên, chợt nói: "Thập Lang, ngồi cùng ngươi là vị nương tử nào, hôm nay Thất Tịch, nương tử đều không che mặt, không ngại dẫn ra cho chúng ta biết một chút"


Cùng ở trên thuyền với Trương Phỉ còn có rất nhiều nam tử, mọi người đều biết Nhiễm Thập Lang dung mạo tuyệt diễm, nữ tử ngồi cùng hắn tất nhiên sẽ không kém. Bọn họ ở trong khoang thuyền nghe nói Nhiễm Thập Lang cùng một nữ tử hẹn hò, hứng thủ rào rạt nổi lên, lớp lớp mà vọt lên boong thuyền.
"Xá muội xưa nay ít gặp người, chư vị nhiệt tình quá mức, xá muội hoảng sợ, không dám ra gặp, còn thỉnh chư vị thứ lỗi." Nhiễm Vân Sinh uyển chuyển nói, kỳ thật ý tứ chính là các ngươi một đám bộ dáng như lang như hổ, làm muội muội nhà ta sợ hãi.


Những người đó ngày thường cũng hay vui đùa, tự nhiên sẽ không quá để tâm, Nhiễm phủ có rất nhiều nữ nhi con vợ cả con vợ lẽ...cũng đều thường xuyên tham gia yến hội lớn nhỏ, chỉ có gần đây nổi bật nhất là Nhiễm Nhan người đã từng tròn hai năm không ra khỏi thôn trang, lập tức một đám người càng thêm hứng thú dạt dào, sôi nổi nói: "Là Nhiễm Thập Thất Nương đi! Nghe thanh danh nương tử đã lâu, còn mong được gặp mặt."



Tiếng bọn họ kêu la đã kinh động rất nhiều con thuyền ở gần đó, nhiều con em quý tộc lắm chuyện sôi nổi đem thuyền lái đến gần, đem thuyền của Nhiễm Nhan bao vây, phòng ngừa nàng bỏ chạy.
Hành động này chọc giận Nhiễm Vân Sinh, chính hắn cũng thường xuyên gặp tình huống như vậy, bị người vây xem, xoi mói như xem khỉ, tự nhiên biết cảm giác khó chịu cỡ nào.



Nhiễm Nhan thấy hắn song quyền nắm chặt, trên tay gân xanh nổi lên, liền biết hắn sắp nổi giận, vội vàng duỗi tay đè lại hắn, "Thập ca đừng tức giận, ai là phong cảnh, còn chưa biết đâu."


Bọn họ có thể đem nàng coi như đồ vật, Nhiễm Nhan tự nhiên cũng có thể đem bọn họ lấy ra ngắm cảnh. Nhiễm Vân Sinh nhanh chóng hiểu ý, trong lòng tuy còn tức giận, nhưng cũng nhịn xuống.
"Muốn ta ra ngoài cũng không phải không thể." Thanh âm lãnh đạm của Nhiễm Nhan cùng với gió trên sông nhẹ nhàng phiêu tán ra ngoài.
Nghe Nhiễm Nhan lên tiếng, mấy tên ăn chơi trác táng bên ngoài càng thêm hăng hái, ồn ào hỏi Nhiễm Nhan như thế nào mới bằng lòng bước ra.
"Chư vị đều là người có thân phận, không đến mức đi bức bách người khác đi! Huống hồ, một mình ta thì có gì đẹp? Các ngươi nếu có thể nghĩ biện pháp dẫn Tề Lục nương cùng toàn bộ quý nữ trên con thuyền kia đi lên boong thuyền, ta đương nhiên cũng sẽ đi ra. Nghe nói Tề Lục nương thích hảo khúc hảo thơ, chư vị cũng đều là những người bác học đa tài, nghĩ chắc cũng không khó." Thanh âm Nhiễm Nhan thanh thanh đạm đạm, khóe môi lại hơi nhếch lên, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh trào phúng.



Một đám người đi khi dễ một cái tiểu nương tử, bọn họ tuyệt đối làm được, chỉ là lúc này đang ở trước mắt bao nhiêu người, Nhiễm Nhan lại không phải nương tử nhà bình thường, trước khi bọn họ làm ra chuyện gì hoang đường, tất nhiên cũng phải cẩn thận mà ngẫm lại.
Huống hồ đề nghị của Nhiễm Nhan, cũng có thể xem là một trò chơi thú vị.
Lập tức, mọi người bắt đầu vắt hết óc ra phú khúc làm thơ, ai cũng muốn làm được một bài nổi danh, đạt được mỹ nhân ưu ái, nếu thật có thể nhờ linh cảm đột phát mà làm ra vài câu xuất sắc, nhanh chóng được truyền tới trong tai đại nho hay nhân vật nổi tiếng nào đó, đối với việc nhập sĩ rất có lợi, bởi vậy ai cũng cố gắng ra sức.


Nhiễm Nhan đem toàn bộ màn trúc buông hết xuống, che khuất cửa sổ, rũ mắt rót cho Nhiễm Vân Sinh một chén rượu, nhàn nhạt hỏi: "Thập ca vì ta mà chuẩn bị du thuyền, vừa lúc có này cơ hội, ta vì Thập ca mà đưa tới khúc, thơ trợ hứng, Thập ca có vừa lòng không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện