May mà Hình Nương đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, Nhiễm Nhan vội vàng tắm rửa xong, liền bắt đầu chải tóc trang điểm.
Hình Nương nguyên tắc kiên trì nhất quán, đem hết toàn lực mà trang điểm cho nàng theo hướng nhu hòa vũ mị, Tiểu Mãn lần này cũng dùng hết thủ đoạn, đem gương mặt tử khí trầm trầm của Nhiễm Nhan cứng rắn hóa trang đến vô cùng nhu mỹ kiều tiếu.


Nhiễm Nhan nhìn trong gương một hồi, trong lòng vạn phần biệt nữu, vốn dĩ đã thay đổi cả một cơ thể, còn chưa hoàn toàn thích ứng, hiện tại lại thành dáng vẻ này, Nhiễm Nhan cảm thấy cả linh hồn cũng sắp không phải của mình.
Bất quá thời gian cấp bách, cũng không kịp sửa lại, dù sao nàng cũng không nhìn thấy chính mình, liền căng da đầu vác một thân trang điểm này đi thiên thính tìm Nhiễm Vân Sinh.



Nhiễm Vân Sinh hôm nay mặc một kiện Hồ phục viên lãnh tay bó màu xanh, đầu đội khăn quấn màu đen, chân mang ủng mềm, bên trong vẻ nhu hòa xưa nay lại thêm một tia ngạnh lãng, nhìn thấy là cái mỹ lang quân phong độ nhẹ nhàng sáng rọi bức người, bớt giống con gái.



"Thập ca sau này nên thường xuyên mặc Hồ phục hơn mới được." Nhiễm Nhan thưởng thức hắn một lúc, mở miệng nói.
Đôi mắt xinh đẹp của Nhiễm Vân Sinh cũng không che giấu kinh diễm mà nhìn Nhiễm Nhan, nhịn không được trêu ghẹo: "A Nhan, ngươi đêm nay hay là mang mịch li đi? Thập ca sợ ngươi bị người ta bắt đi."
Thực sự mảnh mai như vậy? Nhiễm Nhan nhíu mày, gật gật đầu nói: "Mang mịch li vẫn tốt hơn."
Nhiễm Vân Sinh là biến tướng mà khen nàng mỹ lệ, Nhiễm Nhan lại hiểu sai ý.
Nhiễm Vân Sinh cho rằng Nhiễm Nhan cũng nói đùa, phì cười, không nghĩ tới, óc hài hước của Nhiễm Nhan không chạy cùng tần số với người khác, nàng là thật sự không thích vẻ ngoài lúc này của mình.



Hai người vừa nói chuyện, vừa cùng nhau ra cửa. Thân thể Vãn Lục còn chưa khỏi hẳn, Nhiễm Nhan lại không thích mang thị tỳ Cao thị đưa tới ra cửa, nên một mình ngồi xe ngựa cùng Nhiễm Vân Sinh.
Thất Tịch và Nguyên Tiêu, nữ tử không cần mang mịch li, có thể tận tình chơi đùa cùng một chỗ với lang quân, cho nên rất là náo nhiệt.
Thời tiết nắng ráo đã hai ngày, trên bầu trời đêm thăm thẳm, nửa vầng trăng sáng đang treo bên cạnh dòng ngân hà như dải khói nhẹ.
Mồng 7 tháng 7 mỗi năm, ánh trăng làm chúng ta nhìn không thấy dải ngân hà, thoạt nhìn giống như thiên hà đang dần trôi xa, lúc này Ngưu Lang mới gặp Chức Nữ. Nhưng mà trên thực tế, khoảng cách giữa chúng nó không có thay đổi.



Nhiễm Nhan dựa vào bên cửa sổ quan sát bên ngoài, xe ngựa đi được một lát, bóng đêm yên tĩnh trước mắt dần dần bị phố xá ồn ào náo động thay thế, từng hàng dài những cái đèn màu đỏ thắp sáng dọc theo hai bên bờ Bình Giang, uốn lượn như những con rồng dài, nhìn không thấy đầu đuôi.
Trên mặt sông Bình Giang rộng lớn đậu đầy những con thuyền đèn đuốc sáng trưng, tường hoa chạm rỗng, màn lụa tơ mỏng, vô cùng đẹp đẽ quý giá, mà trong đó thấy rõ nhất, là một cái thuyền lớn ba tầng khắc hoa, trên thuyền đình đài lầu các, trang trí như phòng ở, quanh thân thuyền treo mấy dải lụa rực rỡ, cách mỗi hai bước lại treo một cái đèn lồng bằng lụa có sáu cạnh, trên boong thuyền người đến người đi, cười nói yến yến, rất là náo nhiệt.
"Đó là nơi nào?" Nhiễm Nhan không khỏi hỏi.
Nhiễm Vân Sinh nói: "Đó là thuyền của Tề thị, Thất Tịch hàng năm sẽ đậu bên bờ Bình Giang, chỉ cần là con cháu thế gia đều có thể lên thuyền, tụ họp chơi đùa. A Nhan muốn đi không?"
Nhiễm Nhan lắc đầu, thế gia quý nữ mà gom lại một chỗ không phải bát quái thì cũng là tranh phong, còn không bằng dạo dạo trên phố, cảm thụ không khí Thất Tịch của Đại Đường thịnh thế.


Xe ngựa dừng lại bên đường, Nhiễm Nhan vẫn mang mịch li lên.



Sau khi xuống xe, tiếng ồn ào náo động càng thêm rõ ràng mà bao quanh người, lúc này mới có cảm giác hòa mình vào môi trường xung quanh, Nhiễm Nhan bị hấp dẫn bởi không khí náo nhiệt mà truyền thống này, liền cùng Nhiễm Vân Sinh tùy ý dạo quanh trên phố.
Chỉ là bộ dáng của Nhiễm Vân Sinh quá mức xuất chúng, mà mịch li của Nhiễm Nhan cũng không dễ chen vào trong đám đông, bọn họ chỉ có thể đi dọc vùng ven trống trải, căn bản mất đi lạc thú tham gia náo nhiệt.



Nhiễm Nhan đứng trên một chỗ bậc thang, xuyên qua tạo sa, thấy phía trước có mấy cái quầy hàng bán mặt nạ, liền kéo Nhiễm Vân Sinh qua, mua mỗi người một cái mang lên.
Trên phố có không ít người cũng mang mặt nạ, hai người ở trong đó cũng không có vẻ lạ lẫm, cứ như vậy nhẹ nhàng hơn nhiều.
"Phía trước có bán Xảo quả, chúng ta cũng qua mua một ít đi." Nhiễm Vân Sinh nói. Xảo quả có rất nhiều chủng loại, được làm thành các loại đồ ăn đa dạng xếp trong hộp, nhìn đặc biệt mê người.
Kỳ thật mua xảo quả cũng không nhất định bởi vì nó ăn ngon, đây thuần túy là một loại không khí của Tết Khất Xảo.



"Lang quân, nương tử, hôm nay mua một cân xảo quả, tặng một lọ bách tử" chủ quán nhiệt tình mà rao.
Ăn nhị tùng, uống bách tử, hái lá sen, là tập tục lễ Thất Tịch ở Đường triều, nghe nói bách tử làm từ bí phương lấy tùng bách làm dược liệu, viên thuốc thần kỳ này dùng sương sớm Mùng 7 Tháng 7 điều phối thành, uống 1 viên kéo dài 10 năm tuổi thọ, uống 2 viên sống lâu thêm 20 năm.



Mấy truyền thuyết này nghe chơi cho vui thôi, không thể coi là sự thật, bất quá bách tử có thể cường thân kiện thể là thật, Nhiễm Nhan không có hứng thú với Xảo quả, nhưng dược vật được điều chế từ phương thuốc cổ truyền thì không thể bỏ qua, bèn mua 1 cân xảo quả.



Nhiễm Vân Sinh đang trả tiền, đám đông bỗng trở nên kích động, đẩy đến Nhiễm Nhan không thể đứng vững.
"Nhanh lên, đệ nhất mỹ nhân Tề Lục nương xuất hiện" trong đám người không biết ai hô một tiếng.
Lập tức đám người vốn là chen chúc đến khó chịu, giờ lại càng thêm hung mãnh, Nhiễm Nhan bị đám người đẩy ra vài bước, trong lòng thầm mắng một tiếng, còn không phải là cái nữ nhân sao, có cái gì đẹp?



Nhiễm Nhan giương mắt thấy mình cách Nhiễm Vân Sinh càng lúc càng xa, vội vàng dùng sức chen trở về, thời đại này không có phương thức liên hệ thuận tiện, vạn nhất đi rời ra xa quá, ở cái chợ đêm chen chúc như vậy, rất khó tìm được đối phương.


Thật vất vả chen đến bên cạnh Nhiễm Vân Sinh, vì hắn mặc Hồ phục tay áo bó, không có tay áo góc áo, Nhiễm Nhan đành phải túm lấy tay hắn.
Xung lực của đám đông thật là đáng sợ, Nhiễm Nhan như một con thuyền nhỏ dập dìu trên đầu con sóng lớn, nếu không phải nhờ túm lấy tay Nhiễm Vân Sinh, chỉ sợ đã sớm bị nhấn chìm.



Nhiễm Vân Sinh tựa hồ thấy nàng giãy giụa quá mức vất vả, một tay đem nàng túm đến bên cạnh, xoay người, ngăn trở dòng người. Lực đạo này quả thực kinh người, tay Nhiễm Nhan bị hắn nắm đến đau rát.
Nhiễm Nhan nép vào trong một cái góc chết, mặt sau chính là một cái quầy hàng, khoảng cách hai người rất gần, mũi của nàng cơ hồ dán lên ngực hắn, nhàn nhạt dược hương quanh quẩn ở chóp mũi, Nhiễm Nhan hơi sửng sốt, vội ngẩng đầu, đúng lúc đón nhận một đôi mắt u ám như đêm đen.



Không phải Nhiễm Vân Sinh.



Đám đông vẫn còn chen chúc, Nhiễm Nhan cúi đầu, qua hồi lâu mới phát giác mình còn nắm tay đối phương, vội vàng buông ra, "Thực xin lỗi, ta nhận sai người."
"Ân." Thanh âm lạnh lẽo thấu xương, trầm thấp mà có chút khàn khàn, tựa hồ trung khí không đủ.
"Đa tạ." Nhiễm Nhan né ra, hơi khom người.
Đám người đã đi qua, nam tử lui một bước, hơi gật đầu với nàng, rồi sau đó xoay người đi về hướng đám thuyền nhỏ đang đậu trên bến tàu.
Nhiễm Nhan nhẹ nhàng thở ra, nàng cảm giác hơi thở người kia giống như đã từng quen biết, hình như là Tô Phục.



Sao có thể trùng hợp như thế? Tô Phục trên người cũng mặc Hồ phục viên lãnh tay bó màu xanh, đầu đội khăn quấn màu đen, trên mặt mang một cái mặt nạ đen, chẳng qua màu sắc y phục của hắn sậm hơn nhiều, mặt nạ cũng có chút bất đồng, chỉ là ánh sáng không tốt, mới vừa rồi lại là tình thế cấp bách, Nhiễm Nhan cũng không chú ý tới.



Trong đám người đang bắt đầu rời rạc, Nhiễm Nhan nhìn quanh tìm Nhiễm Vân Sinh, ánh mắt lơ đãng xẹt qua mặt sông, hai mắt tức khắc mở to, vội vàng chạy đến cạnh bờ sông.
Trên mặt sông rộng lớn có rất nhiều thuyền, nhưng là mỗi chiếc thuyền đều cách nhau ít nhất một hai trượng, mà thân Hồ phục màu xanh kia đang di chuyển nhanh như diều hâu giữa những chiếc thuyền đó, chỉ vài động tác mau lẹ, đã lướt qua bảy tám chiếc thuyền, mà tay hắn đồng thời cũng không nhàn rỗi, vừa rơi xuống chiếc thuyền thứ chín, trên người đã được tròng lên một tầng áo ngoài màu đen.
Nhiễm Nhan mắt cũng không nháy mắt mà nhìn chằm chằm thân ảnh kia, hắn đang vọt về phía một con thuyền lớn trung đẳng.
Nhiễm Nhan thấy trên boong của con thuyền kia có hai người quỳ ngồi, không biết là đang phẩm trà hay là đang đánh cờ, ở lan can xung quanh thuyền là mấy tráng hán bên hông mang bội đao.


Y phục dạ hành màu đen cơ hồ dung nhập trong bóng đêm, hắn treo người trên vách thuyền, lẳng lặng, vẫn không nhúc nhích, phảng phất như một con báo đang rình mồi.
Mà hai người trên boong thuyền kia một chút cũng không biết nguy cơ đang đến, có vẻ như đến chỗ hứng khởi, cười to một trận sung sướng, trong khoảnh khắc đó, thân y phục dạ hành kia lặng yên không tiếng động mà lắc mình nhảy lên boong thuyền, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai tới gần hai người kia, hàn quang chợt lóe trên mặt sông, tiếng cười ngưng bặt.



Trên thuyền lập tức hỗn loạn, mà thân hắc y kia sớm đã rời khỏi boong thuyền, chẳng biết đi đâu.


Hảo cho một cảnh ám sát xuất sắc tuyệt luân.



Nhiễm Nhan hút một ngụm khí lạnh, nếu không phải nàng vẫn luôn chú ý tới Tô Phục, chỉ sợ cũng sẽ giống như những người đang qua lại trên con phố này, không biết có người thế nhưng dám ở bên cạnh dòng người như nước chảy mà giết người.
Cũng không biết Tô Phục thoát thân như thế nào, thời điểm ánh mắt Nhiễm Nhan tìm được hắn lần nữa, hắn đã đem trên người hắc y và trường kiếm vứt vào lòng sông, một thân Hồ phục viên lãnh màu xanh, đứng lặng lẽ ở bên cạnh dòng nước, phảng phất như người thường đang ngắm cảnh. Từ rất xa, Nhiễm Nhan nhìn thấy hắn ho khan vài tiếng, móc khăn ra rồi vạch một nửa mặt nạ, lau lau miệng, nhìn thoáng qua con thuyền kia, tựa hồ xác định người bị giết đã chết, mới ném cái khăn nhiễm đỏ vào trong nước, xoay người rời đi.
Hắn đi được vài bước, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phương hướng Nhiễm Nhan đứng, ngưng chừng 2 giây rồi mới lại xoay người rời đi.
Khoảng cách quá xa, Nhiễm Nhan không thấy rõ ánh mắt hắn, cũng vô pháp suy đoán biểu tình bên dưới mặt nạ, nhưng là nàng có thể cảm nhận được cổ sát khí kia, sát khí chỉ nhằm vào một mình nàng! Nhiễm Nhan phỏng đoán, có lẽ bởi vì hắn khoảng thời gian trước bị thương đến tâm mạch, sau khi xong nhiệm vụ ám sát khi nãy, không còn tinh lực để ở bên trong đám người lặng yên không một tiếng động mà giết chết nàng, cho nên mới để nàng may mắn sống sót.


"A Nhan?"
Bởi vì Nhiễm Nhan còn mang mặt nạ, Nhiễm Vân Sinh đứng ở dưới lều đố đèn cách đó không xa mà thử gọi nàng.
"Thập ca." Nhiễm Nhan ổn định tâm thần, ứng tiếng.
"Ngươi vừa ở đâu vậy?" Nhiễm Vân Sinh vẫn còn có chút khẩn trương, mới vừa rồi hắn trả xong tiền, xoay người lại không nhìn thấy Nhiễm Nhan đâu, trong lòng nghĩ có thể là bị đám đông cuốn đi, vội vàng đuổi theo đám người. Mà khi đó, Tô Phục vừa vặn đem Nhiễm Nhan kéo đến bên cạnh, rồi đem nàng chắn đến kín mít, kết quả là làm cho Nhiễm Vân Sinh gần như chạy hết cả phố cũng không thấy. May mà hắn lại quay lại nơi này tìm kiếm.
Nhiễm Nhan ngượng ngùng cười nói: "Ta vừa mới bị đám người đẩy ra, có lẽ bị người khác chặn mất."
Nhiễm Vân Sinh gật gật đầu, thở dài nói: "Mọi người vì một Tề Lục nương mà điên cuồng đến như vậy, A Nhan nhà chúng ta so với nàng không biết đẹp hơn bao nhiêu lần."
"Chớ có trêu ghẹo ta, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi chút đi." Nhiễm Nhan vừa mới nhìn thấy hai người bị mất mạng, tạm thời không có tâm tình dạo phố.
Nhiễm Vân Sinh cũng bởi vì mới vừa rồi tìm kiếm Nhiễm Nhan, chạy đến mệt mỏi, liền nói: "Đi lên thuyền đi"
"Thuyền?" Nhiễm Nhan nghi hoặc nhìn hắn.
Đôi mắt Nhiễm Vân Sinh rực rỡ lấp lánh, "Năm nay ta vì A Nhan mà làm riêng một con thuyền, tuy không khổng lồ hoa mỹ như của Tề thị, nhưng là ta tự mình bố trí, thắng ở chỗ thoải mái."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện