"Tiêu lang quân tuy rằng có đôi khi dọa người một chút, nhưng làm người lại rất là thủ lễ nha!" Vãn Lục vén mành tiến vào.



Nhiễm Nhan nghe thấy lời này của Vãn Lục, cẩn thận ngẫm lại, Tiêu Tụng ngoại trừ rối loạn quy củ tự vào khuê phòng nữ tử, thật ra thì chưa từng làm chuyện gì vượt rào. Có lẽ là do xuất thân môn phiệt đại tộc, khá là có hàm dưỡng đi.



"Nương tử, việc Lưu y sinh làm hôm nay thật là quá đáng." Vãn Lục nhíu chặt hàng lông mày, đúng như Tiêu Thị lang nói, hắn tuy là chịu đòn nhận tội, nhưng hơn nửa đêm, ở trần nửa người chạy đến phòng nương tử gia, làm chuyện không đâu!



"Thôi, hắn có chuyện nào mà không quá đáng" Nhiễm Nhan lười nhác nói.



Qua đêm nay, Nhiễm Nhan cũng không dám ôm hy vọng gì với Lưu Thanh Tùng nữa, nàng hơi xê dịch thân mình, "Bản thân Tang Thần cũng là người không thể nào tin cậy, còn đi dạy người khác cách xử thế, vậy mà vẫn có người không đáng tin cậy hơn đi tin."



Trước khi gặp được Lưu Thanh Tùng và Tang Thần, Nhiễm Nhan vẫn luôn cảm thấy thế giới này vận hành dựa theo quy luật nhất định, hết thảy sự vật phát triển đều có tính logic, chính hai người này đã hoàn toàn đánh vỡ thế giới quan của nàng.



Bởi vậy Nhiễm Nhan không khỏi than một câu từ tận đáy lòng: Quả nhiên là rừng lớn, chim gì cũng có a!



Nghĩ như vậy, Nhiễm Nhan mơ mơ màng màng mà ngủ.



**********



Nhà xưởng trống trải, ánh trăng từ cửa kính vỡ nát rọi vào trong, chiếu lên khoản tường loang lổ đã lộ ra lớp gạch đen đúa bên trong, trong không khí tràn ngập mùi mốc meo hủ bại.



"Cứu ta! Nhan, cứu ta!"



Trong nhà xưởng chợt vang lên giọng nữ thê lương, nàng chỉ kêu một tiếng, nhưng tiếng vang cứ lặp lại vang vọng, giống như chú ngữ xoay quanh trong đầu nàng.



Cả người Nhiễm Nhan đổ mồ hôi, dính nhớp vào trên người, khó chịu đến muốn mệnh, nhưng nàng bất chấp, thanh âm run rẩy mà gọi, "Vân Lâm! Vân Lâm!"



Lúc này, nàng không mơ thấy hình ảnh dơ bẩn kia nữa, chỉ là nhà xưởng trống trải cũ nát, thanh âm thê lương, làm nàng bỗng nhớ tới những tiếng cười đáng khinh cùng ngôn ngữ dâm uế đó, còn có từng đôi tay dơ bẩn không kiêng nể gì mà dâm loạn trên thân thể bất lực của Tần Vân Lâm.



Nhiễm Nhan thường xuyên tiếp xúc với thi thể, thấy nhiều đồ vật dơ bẩn, nhưng người nhận thức nàng đều biết, nàng có thói ở sạch về tinh thần, so với người bình thường nàng càng không chịu đựng được chuyện như vậy phát sinh, đặc biệt người kia còn là nữ hài nhi vẫn cùng nàng sớm chiều ở chung.



"Nhan, ta lần này rốt cuộc được như ý nguyện mà vào đội hình cảnh thành phố S, hờ hờ, khoảng cách đến mục tiêu cưa đổ đội trưởng anh tuấn tiêu sái kia lại tiến thêm được một bước."



Nhiễm Nhan tinh thần hoảng hốt, khi phục hồi tinh thần lại, phát hiện mình đang ngồi ở quán cà phê, đối diện là nữ hài nhi tú lệ hoạt bát đang nhướng mày trình báo chiến tích với nàng, trước mặt là một ly Mạn đặc ninh* nhiệt khí vẫn còn lượn lờ.



*cà phê Sumatran Mandleling



"Anh tuấn tiêu sái?" Nhiễm Nhan cho nàng một ánh mắt vẻ 'không dám gật bừa'.



Lại một lần được nhìn thấy Tần Vân Lâm tươi cười xinh đẹp như vậy, trong lòng kích động đến tột đỉnh, nhưng nàng luôn luôn có thể khống chế tốt cảm xúc bản thân.



"Đừng nghi ngờ mắt thẩm mỹ của ta!" Tần Vân Lâm xúc một muỗng to Tiramisu trước mặt nhét vào miệng, quai hàm phồng lên hàm hồ nói: "Đặc biệt là ánh mắt mê người khi hắn nện người khác kia!"



Nhiễm Nhan tỉnh bơ bưng cà phê lên, nhẹ nhấp một ngụm, không mặn không nhạt nói: "Vậy ngươi vì cái gì không dứt khoát đi thích luôn mấy con sói đói?"



Nhiễm Nhan đã từng nhìn thấy đại đội trưởng Đội hình cảnh kia vật lộn, ánh mắt kia của hắn tàn nhẫn đến làm người khác kinh hồn táng đảm. Hơn nữa hắn cũng thật sự không hề anh tuấn tiêu sái giống như Tần Vân Lâm nói, tuổi sắp 30, mặt mũi ngay ngắn, ngũ quan cương nghị, đôi môi vốn không dày, lúc không nói chuyện lại luôn mím chặt, hắn nghiêm khắc với người khác, càng nghiêm khắc hơn với bản thân.



"Sói có bụng sáu múi sao?" Tần Vân Lâm trừng mắt, há rộng miệng uống lên mấy ngụm cà phê, dựa thẳng vào lưng dựa mềm mại phía sau, thỏa mãn thở dài, "Dù sao từ nay về sau ta sẽ phải đấu tranh anh dũng, bắt được trái tim tuấn nam...vạn nhất ta hy sinh... dù sao thúc thúc a di hàng năm cũng không ở nhà, ngươi liền đem ba mẹ ta lãnh về nhà ngươi đi."



Muốn được một người nam nhân công nhận đến như vậy, Tần Vân Lâm đã chuẩn bị tốt việc làm người đầu tiên xông vào chỗ nguy hiểm.



Hôm đó đã sau giờ ngọ, tia nắng ấm áp dừng trên gương mặt xinh đẹp của Tần Vân Lâm, nàng như một con mèo đã ăn no, lười biếng mà nói ra câu đùa cợt này.



"Ngươi đã chịu hy sinh dưới nanh vuốt của sói, một khi đã như vậy, người phụ trách phải là hắn, dựa vào cái gì ta phải đem thúc thúc a di lãnh về nhà." Nhiễm Nhan nói nhàn nhạt, ánh mắt lại tràn đầy vẻ trêu ghẹo.



Tần Vân Lâm lăn lộn trên ghế sô pha, sờ đến di động đang nhét trong túi quần, liếc mắt nhìn Nhiễm Nhan một cái, làm bộ như muốn gọi điện thoại, "Ta sẽ nói cho mẹ ta, ngươi ghét bỏ bà ấy, món gà hầm nấm của bà ấy toàn cho bạch nhãn lang ăn."



Nhiễm Nhan rốt cuộc ép không được cảm giác quặn đau trong lòng, tay cầm nắp ly run nhè nhẹ.



Tần Vân Lâm, ngươi đã nói ngươi dù có hy sinh cũng sẽ lừng lẫy tiêu sái, vĩnh viễn sẽ không nằm trên bàn giải phẫu của ta, ngươi sao có thể nuốt lời...



Sao có thể nuốt lời...



Cả người Nhiễm Nhan đã ngăn không được mà run rẩy, ly cà phê tràn ra một vệt màu đen trên váy, làn da truyền đến cảm giác đau đớn.



*****



Đột nhiên, trên trán có cảm giác ấm áp, ngay sau đó là một thanh âm trầm thấp từ tính vang lên, "Tối hôm qua bị cảm lạnh sao?"



Bên cạnh thanh âm nôn nóng của Vãn Lục đáp: "Không có, chỉ là không biết sao, giờ Tý liền phát sốt, nô tỳ gọi như thế nào nương tử cũng không tỉnh."



Bàn tay đặt trên trán kia hình như sắp thu lại, Nhiễm Nhan cũng không biết lấy đâu ra sức lực, đột nhiên duỗi tay bắt lấy nó. Tay Nhiễm Nhan bị băng đến kín mít chỉ có mấy ngón tay lộ ra ngoài, nàng cảm giác mình không hấp thu đủ ấm áp từ lòng bàn tay kia, không khỏi có chút nôn nóng.



Cái tay kia trở nắm ngược lại, cầm lấy bàn tay không an phận của nàng, một tiếng gọi khàn khàn, "Thập Thất Nương?"



Ngay sau đó, là thanh âm nôn nóng của Nhiễm Vân Sinh, "A Nhan, A Nhan!"



Nhiễm Nhan chậm rãi mở lên mí mắt nặng nề, đập vào mắt là ánh mắt trầm ổn của Tiêu Tụng.



Phảng phất như chim bay đã lâu trên biển rốt cuộc tìm được chỗ đậu, Nhiễm Nhan nhợt nhạt thở ra một hơi, ánh mắt dừng trên tay Tiêu Tụng đang nắm tay nàng, hơi cắn môi.



"Tỉnh là tốt rồi." Nhiễm Vân Sinh nhẹ nhàng thở ra, xoay người sai Ca Lam bưng dược tới.



Tiêu Tụng nhìn đôi môi khô nứt của nàng, nói: "Trước tiên rót một chén nước tới."



Vãn Lục nhìn tôn thần đang tỏa sát khí này, vội vàng chạy đi rót trà đưa tới tay hắn.



Tiêu Tụng đang chuẩn bị duỗi tay đỡ Nhiễm Nhan lên uống nước, lại bị Nhiễm Vân Sinh tiếp đi, "Loại chuyện này không tiện làm phiền Tiêu lang quân, vẫn nên là ta đến làm đi."



Động tác Tiêu Tụng khựng lại, mặt vô biểu tình liếc mắt nhìn Nhiễm Nhan, vẫn đem chung trà giao cho Nhiễm Vân Sinh.



Rốt cuộc nam nữ khác biệt, Nhiễm Vân Sinh ở chỗ này, kiểu gì cũng không tới phiên hắn chiếu cố Nhiễm Nhan. Kỳ thật nếu không có việc Tiêu Tụng trước đó hai ngày ba đêm không ngủ không nghỉ mà chiếu cố Nhiễm Nhan, cho dù hắn có là Hình Bộ thị lang, con cháu dòng chính Tiêu thị, Nhiễm Vân Sinh cũng tuyệt đối không để hắn bước vào phòng Nhiễm Nhan.



Nhiễm Nhan đầu óc hôn hôn trầm trầm, nhẹ nhàng nhấp nước.



"Nương tử!" Vãn Lục thấy trong cái ly có máu chậm rãi tản ra, không khỏi kinh hô.



Biểu tình vẫn luôn bình tĩnh của Tiêu Tụng cũng đổi sắc, lập tức đi ra ngoài gọi Lưu Thanh Tùng vào.



Lưu Thanh Tùng dù không đáng tin cậy trong nhiều chuyện, nhưng y thuật của hắn vẫn rất đáng tin cậy.



Hai người Hình Nương và Ca Lam đang bưng nước ấm và dược lại đây, thấy phòng trong ngoài đều hoảng loạn, tâm cũng trầm xuống, bước nhanh vào phòng.



"Nương tử làm sao vậy?" Hình Nương vội vàng buông khay, nhìn sắc mặt tái nhợt của Nhiễm Nhan khẩn trương nói.



Lúc này, Lưu Thanh Tùng cõng cái hòm thuốc lớn vội vàng chạy vào, thấy tình huống của Nhiễm Nhan, không nói một lời mà duỗi tay bắt mạch.



"Tình hình như thế nào?" Hình Nương thấy hắn thu tay, lập tức hỏi.



Lưu Thanh Tùng chần chờ một chút, vẫn đúng sự thật nói: "Lần trước nàng bị thuốc nổ chấn thương tim phổi, vốn dĩ tình huống đã khá ổn định, lại điều dưỡng năm sáu ngày thì có thể khôi phục như cũ, nhưng không biết sao, hôm nay đột nhiên chuyển biến xấu..." Lưu Thanh Tùng liếc mắt nhìn Nhiễm Nhan một cái, hỏi: "Ngươi có phải động đến chuyện gì đau lòng hay không?"



Lời này làm tất cả mọi người trong phòng ngơ ngẩn, trầm mặc một lát, Hình Nương ngồi vào mép giường, nước mắt như vỡ đê cầm tay Nhiễm Nhan nói: "Nương tử, chuyện qua rồi thì đừng suy nghĩ nữa!"



Mọi người đều cho rằng Nhiễm Nhan vì Trịnh phu nhân đau khổ khi còn sống mà đau lòng.



Tuy rằng biết rõ chuyện Hình Nương nói và suy nghĩ của mình là không phải cùng một chuyện, Nhiễm Nhan trong lòng vẫn ấm áp, giọng nói khàn khàn: "Ta không có việc gì."



"Không có việc gì là tốt, không có việc gì là tốt!" Hình Nương hiển nhiên là không quá tin tưởng lời nàng nói, thở dài: "Sớm biết như vậy thì không nên để Ngô thần y theo Tam Lang đi trước."



Tiêu Tụng khoanh tay đứng ở đuôi giường, ngược sáng, Nhiễm Nhan nhìn không được vẻ mặt của hắn, nhưng có thể cảm giác được ánh mắt âm trầm của hắn.



"Chỉ là nằm mơ thấy ác mộng, động đến tâm thần thôi." Nhiễm Nhan giải thích một câu.



"Ừm." thanh âm thuần hậu của Tiêu Tụng như lông chim quét qua đáy tim, dặn dò: "Uống dược rồi nghỉ một lát, chờ bớt sốt rồi lại lau mình."



Nhiễm Nhan gật đầu, "Thập ca, các ngươi đều trở về nghỉ ngơi đi, ta không có trở ngại gì."



Thanh âm Nhiễm Nhan nhẹ nhàng nhợt nhạt, trong cơn mê, hình ảnh Tần Vân Lâm nhất tần nhất tiếu thường xuyên hiện ra, làm nàng trong lòng quặn đau.



Tiêu Tụng khẽ nhíu mày, trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên nói: "Tối hôm qua bắt được hung thủ, khi La Linh đang dùng rìu to bản chém Trạch Bình Trị, nha dịch vừa lúc đuổi tới. Nàng cũng thú nhận thẳng thắn, nói là mấy người khác đều do nàng giết chết."



Nhiễm Nhan ngạc nhiên, động cơ đâu? Động cơ cũng không khó nghĩ, những tên ngục tốt đó đem người trong lòng nàng hãm hại đến chết, làm cho bọn họ gần nhau trong gang tấc mà cách xa như biển trời, nàng muốn báo thù cũng không phải là một chuyện kỳ quái. Nhưng một nữ tử nhìn qua yếu đuối mong manh như vậy, thật sự đã khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng, cũng làm người đau lòng.



"Nàng có lẽ sẽ không bị phán tử tội, dù gì mỗi người nàng giết chết đều đủ tội để tử hình. Nhưng còn Trang Doãn thì tay trái đã bắt đầu thối rữa, nửa ngón tay đã lòi xương trắng." Tiêu Tụng hơi mỉm cười với nàng, "Là ngươi hạ độc đi?"



Hiệu quả của dược kia tới rất chậm, lúc mới bắt đầu chỉ giống như rách da một chút, Trang Doãn mũi đao liếm huyết đương nhiên sẽ không để ý, sáu bảy ngày sau, miệng vết thương thối rữa cũng chỉ lớn bằng hạt đậu phộng, nhưng đến sáng sớm hôm nay, toàn bộ bàn tay của hắn đều mọc đầy mụn mủ, chỗ năm đầu ngón tay hơi động liền thấy xương trắng, hơn nữa tốc độ thối rữa đáng sợ đang phát triển nhanh chóng đến mắt thường có thể thấy được.



"Hắn vậy mà đáng mặt đàn ông, đoạt đao nha dịch tự chặt luôn cánh tay." Tiêu Tụng nói.



Bên môi Nhiễm Nhan hiện lên ý cười nhàn nhạt, "Vô dụng thôi. Một khi bắt đầu bùng phát, độc liền theo máu chảy khắp toàn thân, hắn chung quy vẫn sẽ tận mắt nhìn thấy bản thân bị thối rữa."



Vẫn còn ý thức, nhìn thân thể của mình hư thối ngay trước mắt, lại vô pháp ngăn cản, không đến một khắc cuối cùng thì tuyệt đối vô pháp giải thoát.



Lời editor: muốn xin vài ký thuốc của chị Nhan về xài dần...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện