Tiêu Tụng phủ thêm áo tơi, lại không đi bái phỏng Tô phủ như lời hắn nói, mà giục ngựa đi khách điếm Duyệt Lai.
Trong giông tố, tiếng vó ngựa cũng không rõ ràng, chỉ ngẫu nhiên nghe thấy thanh âm vang lên trong nước.
"Tiêu Thị lang!"
Tiêu Tụng vừa mới xuống ngựa, Phùng huyện úy liền mặt mũi kinh hồn chưa định mà bước ra đón.
Tiêu Tụng liếc mắt nhìn hắn, cũng không có quá kinh ngạc, tùy tay đem đấu lạp ném cho người bên cạnh, tiếp nhận dù giấy nha dịch đưa qua, vừa đi vào trong khách điếm, vừa hỏi: "Phát sinh chuyện gì"
"Là..." Phùng huyện úy cảm thấy mình nói hai ba câu cũng nói không rõ được, dứt khoát nói: "Ngài vào viện nhìn là hiểu ngay."
Tiêu Tụng đi nhanh vào đại sảnh của khách điếm, một mùi máu nồng nặc tức khắc ập vào mặt.
Trong phòng thắp hơn mười trản đèn lồng, có thể nhìn rõ tình hình không sót chút gì: Trên bàn ghế, vách tường nhuộm đầy máu tươi, trên mặt đất là tay chân đứt và thịt vụn trộn lẫn máu tươi văng tứ tung, một đống bầy nhầy, cơ hồ nhận không ra là bộ phận nào của thân thể.
Việc này vẫn chưa ra ngoài dự kiến của Tiêu Tụng, hắn thậm chí đã sớm bố trí tốt chung quanh, chỉ chờ hung thủ đến giết người.
Trước khi Trang Doãn khai ra chân tướng, hắn đã bố trí xong. Hành vi của hung thủ mang rõ tính chất báo thù, nếu không có thâm cừu đại hận, không có khả năng điên cuồng hung tàn đến thế. Trong những vụ án như thế này, hắn chưa bao giờ tiếc rẻ tính mạng của đám người đáng chết đó. Đã có thâm cừu đại hận như vậy, hắn rất vui lòng tạo cơ hội cho hung thủ, xong rồi thuận tiện thu lưới đem họ tróc nã quy án, sự tình đẹp cả đôi đường, còn đỡ phải phiền toái một mớ nguồn lực của Hình Bộ và sức lực của đao phủ.
Tất cả chuyện này chỉ là do hắn cẩn thận, chưa nghĩ tới hung thủ thật đúng là giết người giết đỏ cả mắt rồi, vậy mà còn dám xông tới.
Tiêu Tụng nhìn chung quanh một vòng, dặn dò người canh giữ kỹ hiện trường, rồi theo vết máu kéo dài trên mặt đất đi xuyên qua đại sảnh, bước nhanh vào trong viện.
Đi ra khỏi cửa khắc hoa, ánh sáng đèn lồng âm u chiếu bốn phía hành lang của viện tử, miễn cưỡng chiếu sáng một cái viện khá rộng, nha dịch cầm đao đứng đầy trên hành lang, bao vây một thân ảnh cao gầy mảnh khảnh trong mưa to, thi thể dưới chân nàng ta đã bị băm đến nhìn không ra hình người.
Nàng ta lẳng lặng mà đứng, một thân tố y, tóc đen cột thành đuôi ngựa buông đằng sau, rũ từ trên lưng xuống dưới mông như một thác nước, trong tay nắm một cái rìu đốn củi to bản, bả vai run rẩy rất nhỏ. Tà váy màu trắng đã bị máu loãng nhuộm thành một mảnh màu đỏ, được nước mưa cọ rửa, tạo thành những chỗ hoặc đậm hoặc nhạt, quyến rũ như màu mực loang.
"Ngươi không màng tất cả mà giết hắn, còn có hai người vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật, làm sao bây giờ?" Tiêu Tụng cầm ô, dạo bước vào trong viện.
Phùng huyện úy vừa mới há mồm, lại bị Tiêu Tụng giơ tay ngăn trở, chỉ có thể bất đắc dĩ mà ra ra lệnh cho mấy bộ đầu võ công cao cường đi theo bảo hộ.
Bộ tố y nghe thấy tiếng Tiêu Tụng, hơi nhích chân, nước mưa và máu nhỏ giọt xuống bên cạnh tà váy, giọt nước rơi xuống tạo thành những gợn sóng lăn tăn trên mặt đất đẫm nước.
Nàng xoay người lại, dưới đầu tóc hỗn độn, lộ ra một gương mặt trắng bệch gầy còm, vết máu đỏ thẫm trên má, đôi mắt đen nhánh phảng phất như ánh sáng không thể chiếu đến, đôi môi không huyết sắc run nhè nhẹ, thở ra từng đóa sương mù trong đêm đen lạnh lẽo.
"Linh nương?" Tiêu Tụng ngữ khí nhẹ nhàng, ôn hòa nhắc nàng trả lời.
La Linh nhìn hắn, cười sầu thảm, thanh âm như theo đôi môi mà run rẩy, "Ngươi vì cái gì...không sớm tới huyện Tụ Thủy, ngươi vì cái gì lại không chờ muộn một chút hãy tới?"
Thanh âm lúc đầu còn mang tiếng thở hồng hộc, hầu như nghe không thấy chữ gì, đến cuối cùng bỗng nhiên thành bạo rống, làm mấy bộ đầu sợ tới mức lập tức rút đao che ở trước Tiêu Tụng.
Nếu Tiêu Tụng sớm nhúng tay vào vụ án này, có lẽ sẽ không cần nàng một nữ tử phải dùng hết toàn lực mà đi giết người như vậy, nếu hắn tới trễ hơn, nàng đã có thể đem tất cả những kẻ đáng chết giết sạch sẽ.
Sớm không tới muộn không tới, cố tình ở ngay lúc này lại chặt đứt kế hoạch của nàng! Tất cả mọi người đã minh bạch ý của La Linh.
Chỉ cần Tiêu Tụng không tới nàng sẽ có thể không kiêng nể gì mà gây án sao? Sắc mặt Phùng huyện úy có chút nan kham, lời này rõ ràng là đang nói quan viên ở nha môn huyện Tụ Thủy bọn họ đều là bao cỏ.
Phùng huyện úy trộm giương mắt liếc nhìn Tiêu Tụng một cái, thấy hắn có vẻ không để ý, mới nhẹ nhàng thở ra.
"Hai tên còn lại, ta sẽ giúp ngươi giải quyết." Tiêu Tụng không phải vọng ngôn, tuy rằng trong "Đường luật" quy định ai giết chết ba người không phải tử tội mới bị phán tử hình, có điều tách rời thi thể cũng là tử tội, trước đó Trang Doãn khai bọn chúng đem thi thể chém thành hai nửa.
La Linh lẳng lặng nhìn chằm chằm gương mặt cương nghị của Tiêu Tụng, thật lâu, thật lâu sau, trên mặt nàng ta lẳng lặng nở ra một nụ cười, nhuộm huyết, giống như đóa Mạn châu sa nở trong rừng rậm sâu không ánh sáng.
'Thịch' một tiếng trầm vang, lưỡi rìu to bản nặng nề bị quăng trên nền đá phiến trong viện.
"Mang nàng đi." Tiêu Tụng chậm rãi nói.
Hai bộ đầu áp giải La Linh đã không còn tức giận ra khỏi khách điếm, Tiêu Tụng cẩn thận quan sát tình huống trong viện, phất tay ra lệnh cho ngỗ tác tiến vào nghiệm thi.
Tiêu Tụng cầm ô cẩn thận thăm dò hiện trường, ước chừng qua nửa khắc, dư quang thoáng nhìn qua lão ngỗ tác đang vùi đầu nghiệm thi kia, trong lòng khựng lại, không khỏi quát khẽ một tiếng, "Bạch Nghĩa!"
Ngưng một lát, Phùng huyện úy chạy chậm lại hỏi: "Tiêu Thị lang, ngài có chuyện gì thì giao cho hạ quan đi làm đi!"
Tiêu Tụng nhíu mày, trầm giọng phân phó: "Ra lệnh cho người cẩn thận bài tra trong viện xem hung thủ có lưu lại manh mối gì hay không, trông coi đại sảnh, tất cả bên trong đều không được lộn xộn."
Mặt già của Phùng huyện úy cứng đờ, trong khoảng thời gian này một đống xương già của hắn bị mệt đến sắp rời ra từng đoạn. Từ sau khi Tiêu Tụng tiếp thu vụ án này, hắn suốt ngày bận đến xoay vòng, không có một khắc nhàn rỗi, vốn cho rằng bắt được hung thủ rồi là xong, không nghĩ tới còn muốn tra thêm vật chứng gì đó, nhiều đôi mắt nhìn thấy như vậy để làm gì?.
Tuy trong lòng có ý kiến, Phùng huyện úy cũng không dám chọc giận vị Trường An quỷ kiến sầu này, liên tục đáp lời, ra lệnh cho người đi bài tra.
Tiêu Tụng mang đấu lạp lên, xoay người lên ngựa, định sau khi quay về huyện nha sẽ thẩm án suốt đêm.
Một thân áo tím một con hắc mã, ở trong đêm đen giống như tia chớp cắt qua màn mưa, xẹt qua cửa tiểu viện Nhiễm Nhan đang ở tạm, thẳng về hướng huyện nha.
Nhưng bất quá trong chớp mắt, một người một ngựa lại quay ngược trở về, giở đấu lạp lên, nhìn ánh đèn còn sáng trong tiểu viện, nhảy xuống ngựa, duỗi tay gõ vang cánh cửa.
"Ai?" bên trong cánh cửa truyền ra một thanh âm yếu ớt.
"Tiêu Tụng." Tiêu Tụng nghe tiếng liền biết đó là Tang Thần, hắn ở trong cái phòng gần chỗ người gác cổng nhất.
Tang Thần hô nhỏ một tiếng, không những không mở cửa, ngược lại nhanh như chớp mà chạy mất.
Tiêu Tụng nghe tiếng bước chân đi xa, đoán ra hành động của Tang Thần, không khỏi nhăn mày, tên Tang Thần này vẫn bụng dạ hẹp hòi như vậy. Tiêu Tụng lùi về phía sau, nhìn tường viện cũng không quá cao, dẫm lên lưng ngựa nhẹ nhàng nhảy lên, lưu loát xoay người vào viện.
Tiến vào viện, liền nghe thấy tiếng la ầm ĩ trong phòng Nhiễm Nhan, Tiêu Tụng cũng không dùng đến hành lang, lập tức đi nhanh xuyên qua viện.
"Nhiễm Nhan! Ta chịu đòn nhận tội! Thỉnh tha thứ cho ta đi." Trong phòng truyền ra thanh âm của Lưu Thanh Tùng.
Tiêu Tụng yên lòng, xem ra là Lưu Thanh Tùng làm rùa đen rút đầu vài ngày, rốt cuộc biết trốn tránh như vậy cũng không thể giải quyết được vấn đề gì, cho nên chọn thời điểm tốt mà tới xin lỗi.
Mà cái "thời điểm tốt" này, chính là lúc hắn không có mặt.
Tiêu Tụng gỡ đấu lạp xuống, mang toàn thân hơi nước bước vào trong phòng.
Vừa vào phòng liền thấy Lưu Thanh Tùng ở trần nửa thân trên, sau lưng quấn mấy cành mận gai. Sắc mặt Tiêu Tụng đột nhiên lạnh xuống.
"Tang tiên sinh nói, biết sai cũng gần như dũng cảm, ngươi liền xem ta còn đang chịu đòn nhận tội, tha thứ cho ta lần này. Nói thuốc nổ kia cũng chỉ là uy lực hơi lớn một chút, ngẫm lại ta là một cái tiểu lang trung, có thể dựa vào chút ấn tượng trong trí nhớ mà làm ra nó, đã không uổng công..." Lưu Thanh Tùng đang ba hoa, bỗng nhiên cảm giác được một trận lạnh buốt sau lưng, da đầu tê dại, không khỏi thật cẩn thận từng chút một mà quay đầu lại, đối diện ngay mùa đông khắc nghiệt từ Tiêu Tụng, khô khan nuốt nuốt nước miếng, "Cửu...cửu lang, ngươi đã về rồi!"
"Lưu Thanh Tùng!" Tiêu Tụng từ kẽ răng nhảy ra ba chữ, ánh mắt như dao bén ngót gắt gao nhìn chằm chằm hắn, "Ngươi nói là Tang Thần dạy ngươi chịu đòn nhận tội?"
Lưu Thanh Tùng vội vàng gật đầu, "Tang tiên sinh là nhân vật đại nho nổi tiếng..."
Hắn nói một nửa bị Tiêu Tụng rống át, "Hắn cũng dạy ngươi hơn nửa đêm ở trần chạy đến phòng một nương tử chưa lập gia đình? Muốn giở trò lưu manh thì cút đến nơi khác cho ta!"
Nội thất, Vãn Lục vén mành lên bước ra, hạ giọng nói: "Tiêu lang quân, nương tử nhà ta vừa mới ngủ..."
Những lời này giống như một cây chùy nện trên đầu Lưu Thanh Tùng, so với bị Tiêu Tụng rống còn muốn đả kích người hơn, hoá ra hắn xoạch xoạch sám hối nửa ngày đều là vô ích sao? Tâm tình Tiêu Tụng tốt hơn một chút, trừng mắt nhìn Lưu Thanh Tùng một cái, hạ giọng nói: "Còn không mặc y phục đàng hoàng vào!"
Lưu Thanh Tùng kéo một cái rớt cành mận gai, cắt trên lưng hắn một đường máu, tức khắc làm hắn đau đến nhe răng trợn mắt, khóc không ra nước mắt.
Từ sau khi Nhiễm Nhan tỉnh lại, không phải ngủ thì là dính một chỗ với Tiêu Tụng, hắn thừa dịp này suy đi nghĩ lại coi như thế nào thu thập đống rắc rối mình chọc ra.
Là người ra đời và lớn lên trong cùng một thế giới với Nhiễm Nhan, Lưu Thanh Tùng vẫn chưa nghĩ đến biện pháp cổ xưa như là "chịu đòn nhận tội". Vốn dĩ hắn chỉ muốn lén lút tìm Nhiễm Nhan tâm sự, chia sẻ tâm tư một lần, thân thiết biểu đạt mình đã hối lỗi, nhưng mỗi tội con người hắn đây tám đời cũng không được một lần đứng đắn, lén lút luyện tập rất nhiều ngày, thấy thế nào cũng cảm thấy không thành khẩn...
Vừa lúc buổi trưa hôm nay Tang Thần bị một câu "tiếp thi khí" của Nhiễm Nhan dọa sợ, bản thân làm ổ trong chăn nửa ngày, sắc trời bắt đầu tối, tiếng sấm vang vọng, hắn thật sự không dám ở một mình, nghĩ đến Nhiễm Vân Sinh gần đây tâm tình không tốt, liền lấy hết can đảm gõ cửa Lưu Thanh Tùng.
Lưu Thanh Tùng mang cặp mắt gấu trúc, đầu bù tóc rối bọc chăn ra mở cửa, thấy là Tang Thần, liền để hắn vào trong.
Hai người cà kê một buổi, Lưu Thanh Tùng vỗ đùi, tức khắc cảm thấy như anh em cùng cảnh ngộ. Sau khi ôm đầu khóc rống một lúc lâu, được lời lẽ chính nghĩa của Tang Thần kích động, Lưu Thanh Tùng định ra đại kế xin lỗi.
Vì thế mới xuất hiện một màn vừa rồi.
Vãn Lục nơm nớp lo sợ mà liếc mắt nhìn Tiêu Tụng một cái, cả người hắn vẫn còn nhỏ nước, vài sợi tóc đen tán loạn trên sườn mặt, giọt nước ở ngọn tóc dưới ánh đèn lóe lên ánh sáng lấp lánh, làm cho gương mặt đã đẹp của hắn càng đẹp hơn.
Tiêu Tụng đứng ở ngoài màn trúc vẫn chưa đi vào, ngón tay thon dài đẩy ra lớp mành tinh mịn, đứng lặng tại chỗ nhìn trong chốc lát, thần sắc lãnh ngạnh như băng dần dần nhu hòa xuống, đến lúc buông mành xuống khóe môi lại có ý cười như có như không.
"Về sau không được để Lưu Thanh Tùng và Tang Thần tiến vào" Tiêu Tụng quay lại nói với Vãn Lục.
Nếu không được Nhiễm Nhan cho phép, nàng cũng không dám để Lưu Thanh Tùng vào nhà buổi tối a.
"Dạ" Vãn Lục có chút ủy khuất, hơn nữa rõ ràng không phải chủ tử của nàng, mà nàng không dám không đáp ứng.
Tiêu Tụng hơi gật đầu, đi ra ngoài.
Vãn Lục cúi đầu cung tiễn, chờ người đi rồi, không khỏi hồ nghi mà đi đến chỗ TiêuTụng vừa đứng, bắt chước hắn vén mành ra, lại không khỏi lẩm bẩm: "Không phảichỉ có thể thấy cái ót thôi sao..."
Cũng không phải thấy cảnh xuân ướt át gì , có gì mà đáng để vui vẻ như vậy?
Ca Lam ở bên trong cũng có thể thấy rõ nhất cử nhất động bên ngoài, nhìn thoángqua Nhiễm Nhan rõ ràng không ngủ lại giả vờ nằm ngay đơ, khóe môi cong cong.