Hiển nhiên không có khả năng! Dù có thể hạ gục hết hắc y nhân trong phòng này, còn mười mấy người bên ngoài kia thì sao? Nhìn thân hình ẩn chứa sức bật của bọn họ, Nhiễm Nhan cảm thấy hy vọng phá vây thấp hơn 1%.

Nhưng mà tỷ lệ khi tiến vào hầm băng có thể lớn hơn một chút hay không? Hắc y nhân liếc mắt nhìn bên ngoài một cái, bất động thanh sắc mà thu lấy ngọc bội, không tiếp tục thúc giục nữa.

Ước chừng chỉ có hai ba phút, hắc y nhân lại lần nữa xô đẩy Lưu Thanh Tùng, "Mau đi xuống, đừng để lão tử động thủ."

Biết là đã kéo dài không nổi nữa, Lưu Thanh Tùng cũng dứt khoát, chỉ là lúc hành động lại cọ tới cọ lui, tới lối vào vừa mới ngồi xổm xuống, liền nghe thấy tiếng trống canh hai.

Tiếng trống báo canh phảng phất như cho hắn ăn một viên thuốc an thần, thống khoái mà xách đèn lồng đi xuống, còn không sợ chết hỏi xin hắc y nhân thêm cái đèn thứ hai.





Nhiễm Nhan cùng Vãn Lục cũng theo thứ tự tiến vào hầm băng.

Mới vừa rồi đứng ở lối vào cảm giác còn có thể chịu đựng, chỉ là chân chính vào tới bên trong rồi, mới cảm nhận được hàn khí âm lãnh trong hầm băng xông thẳng vào cốt tủy.

Ánh sáng đèn lồng ở trong hầm băng có vẻ vô cùng mỏng manh, chỉ có thể chiếu sáng không đến mười bước chung quanh, thấy không được rõ kết cấu của cái hầm băng này.

"Aizz! Giãy dụa tượng trưng một chút, kết quả vẫn là bị quăng hết cả lũ vào." Lưu Thanh Tùng lẩm bẩm nói.

Nhiễm Nhan không đáp lời, người có tính nết giống như Trang Doãn này, chỉ sợ cũng chỉ có thể giãy dụa cho có một chút, nếu thật sự phản kháng kịch liệt, cuối cùng nhất định chết cũng rất thảm.

"Nơi này là chỗ Trương Huyễn bị đông chết sao?" Lưu Thanh Tùng cầm đèn lồng, vừa đánh giá hoàn cảnh trong hầm băng, vừa hỏi.

"Không biết, nhưng theo kinh nghiệm của ta, Trang Doãn này không quá giống với hung thủ giết chết Trương Huyễn." Nhiễm Nhan cởi áo khoác trên người xuống, phủ lên cho Vãn Lục.

Vãn Lục kinh ngạc một chút, vội vàng từ chối, "Nương tử! Vẫn là ngài khoác đi, nô tỳ chịu lạnh được."

"Ngươi vừa mới ói hết đồ ăn ra, cố sức được bao lâu! Chớ có cứng với ta." Nhiễm Nhan đem áo khoác cài lại cho Vãn Lục, ngữ khí cùng động tác đều không có chút ôn nhu nào.

Vãn Lục ở trong khí lạnh hôi hổi thấy trên tóc mai của Nhiễm Nhan sắp kết một tầng sương mỏng, không khỏi đỏ hốc mắt.

Nhiễm Nhan liếc nàng một cái, nói: "Ở mấy chỗ này thì đừng khóc, bớt vài giọt nước mắt nói không chừng có thể cứu ngươi một mạng."

Khóc thút thít, bụng rỗng đều sẽ khiến cho năng lực chống đỡ hàn khí của thân thể giảm xuống, ở những chỗ này, dù chỉ một chút nhiệt lượng bị xói mòn đều có thể thành lý do đòi mệnh.





Nhiễm Nhan nhìn bộ dáng khoác áo khoác bất an của Vãn Lục, không khỏi nói: "Nơi này có hai cái y sinh, biết làm sao để sống sót, không cần nghĩ nhiều."

Vãn Lục gật gật đầu, trong lòng lại bắt đầu có chút hối hận, nếu lúc ấy nàng lựa chọn lập tức rời đi cùng Lưu y sinh, cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh hiện tại. Nhưng nếu lại có thêm một lần cơ hội, nàng vẫn sẽ lựa chọn như vậy, bởi vì để một mình nương tử lại chỗ này, nàng lại càng không yên tâm. Ánh mắt Trang Doãn kia nhìn nương tử, tuyệt đối không có hảo ý.

"Ngươi vừa mới nghe thấy tiếng trống canh hai sao?" Lưu Thanh Tùng tắc bớt đi một cái đèn lồng, chỉ chừa một cái.

Nhiễm Nhan khẽ gật đầu, chà xát tay, "Ta ở trong xe ngựa cảm giác đường xá vẫn luôn bằng phẳng, cũng đều là đi trên đường đá phiến, mới vừa rồi còn có thể nghe thấy tiếng trống canh, nơi này tuyệt đối cách khu phường thị của huyện Tụ Thủy không xa, có lẽ còn ở ngay bên trong phường thị. Thập ca nhất định sẽ nghĩ cách tìm chúng ta, ta vừa nãy để lại ký hiệu ở trong viện, dọc theo đường đi cũng lưu lại không ít đồ vật, hy vọng hắn có thể mau chóng tìm tới nơi này đi."

Nhiễm Nhan nói thì nhẹ nhàng, nhưng người ở bên ngoài, có năng lực phá án hay không, nàng tỏ vẻ hoài nghi. Bất quá có Lưu Thanh Tùng là người mang bối cảnh thâm hậu ở đây, quan phủ cũng sẽ tận hết sức lực, đem huyện Tụ Thủy đào lên ba thước đất, còn có thể tìm không thấy bọn họ sao?

Đây chỉ là vấn đề thời gian...chuyện quan trọng nhất bọn họ phải làm ngay lúc này, là nghĩ biện pháp mà sống sót ở đây.





"Ngươi khi nào thì để lại ký hiệu?" Lưu Thanh Tùng kinh ngạc hỏi. Dưới sự trông coi của hơn 10 đại hán, mà nàng có thể để lại dấu vết.

Nhiễm Nhan chậm rãi nói: "Có thể vứt ta đều vứt, hơn nữa đoạn thời gian trước ta có chút nhàm chán, nghiên cứu chế tạo ra vài thứ thuốc có tác dụng không nhiều cũng không ít. Trong đó có loại bình thường có thể làm người khi tiếp xúc bị thối rữa từ ngoài da, nếu không có giải dược, cuối cùng sẽ chỉ dư lại một bộ bạch cốt...ta đem nó tẩm trên khẩu trang."

Lưu Thanh Tùng hít hà một hơi, ngây người một lát, chậc lưỡi nói: "Đủ tàn nhẫn! Nhưng ngươi làm sao xác định hắn sẽ lột khẩu trang của ngươi ra?"





Nhiễm Nhan không trả lời, kỳ thật nàng phản kháng cũng không phải chỉ đơn thuần phản kháng, cũng có nguyên nhân nhất định là kéo dài thời gian để lưu lại ký hiệu, nàng không giấu diếm, cố ý biểu hiện bình tĩnh lớn mật, cũng bất quá là vì hấp dẫn lực chú ý của Trang Doãn.

Có một câu nói: Lòng hiếu kỳ hại chết mèo. Người tự tin tràn trề như Trang Doãn, tâm đề phòng chung quy lại không thắng nổi lòng hiếu kỳ.

Lưu Thanh Tùng thấy nàng không có ý tứ trả lời, ngược lại hỏi: "Như vậy thì hữu dụng sao, bao lâu mới có thể độc phát? Hắn sẽ nghĩ đến tìm chúng ta để giải độc sao?"

"Khoảng một canh giờ sẽ phát độc, nhưng tốc độ thối rữa cũng không mau, bắt đầu tính thời gian, đối với tình huống hiện tại của chúng ta cũng không có bao nhiêu trợ giúp." Nhiễm Nhan tới gần vách tường gõ gõ, bình đạm nói: "Bất quá, ta ở chỗ này chịu tội, hắn không có lý do gì lại được thoải mái."

Lưu Thanh Tùng rụt rụt cổ, "Ta thề, đời này tuyệt đối sẽ không đắc tội ngươi."





Người bên ngoài nghĩ cách cứu viện bọn họ cần thời gian nhất định, Nhiễm Nhan đương nhiên là sẽ không ngồi chờ chết, vì thế ba người bắt đầu sờ soạng gian hầm băng này.

Không gian này ước chừng dài rộng ba trượng, là cái hầm băng rất lớn.

Vì tiêu trừ sợ hãi trong lòng, dời đi lực chú ý, Lưu Thanh Tùng vẫn luôn cùng Nhiễm Nhan phân tích vụ án.

Vụ án này, hiện tại thoạt nhìn đã có một ít manh mối, nhưng vẫn không mạch lạc. Trương Huyễn bị đông chết rồi dời xác vào trong khách điếm và Phùng Triệu bị băm chết, đều đã từng là ngục tốt của huyện Tụ Thủy, trên người đều có hình xăm, những cái khác có vẻ không có liên hệ.

"Mới vừa rồi Trang Doãn kia muốn chúng ta móc mắt thề, ta còn nhớ khất cái Lưu Vấn cũng thiếu một con mắt. Ta suy đoán, mặc dù Trang Doãn không phải hung phạm, hắn cũng cùng án này có liên hệ rất lớn." Nhiễm Nhan nói. Nghĩ đến tú nương phát hiện tử thi của khất cái, nàng lại nói: "Ta vẫn cho rằng tú nương kia cùng này án có quan hệ."

Lưu Thanh Tùng kỳ quái nói: "Vì sao? Nếu đúng như lời Tống huyện úy, thì không có điểm đáng ngờ gì a!"

"Trực giác." Nhiễm Nhan đúng sự thật đáp.





Ba người rất nhanh mà đem hầm băng cẩn thận sờ qua một lần, ngoại trừ khối băng, vách tường bốn phía đều kín kẽ, hoàn toàn tìm không thấy một khe hở nào, hơn nữa chung quanh đều dùng đá tảng lớn xây nên, có độ dày ít nhất cũng hai thước trở lên.

"Thuốc nổ có thể dùng được không?" Lưu Thanh Tùng hỏi.

Nhiễm Nhan kinh ngạc nhìn hắn một cái, "Ngươi có thuốc nổ?"

Lưu Thanh Tùng phất áo choàng lên, từ trên đùi cởi xuống đồ vật nhìn như bó pháo trúc, "Vừa rồi không có lửa, nếu không đã sớm ném vào mặt tên Trang Doãn kia rồi"

Nhiễm Nhan ước lượng khối thuốc nổ một chút, dán vách tường nghe một lát, "Bên ngoài rất có khả năng là đáy hồ, nếu là nổ tung, nước sẽ lập tức tràn vào, xung lượng lớn như vậy, còn không đợi ba người chúng ta chạy đi, người bên trên đã vào được. Hơn nữa lượng thuốc nổ này cũng không thấy có thể nổ tung vách tường, nếu nổ không ra, chúng ta ở bên trong rất có thể sẽ banh xác."

"Vậy bây giờ phải làm sao?" Lưu Thanh Tùng móc từ trong tay áo ra một cái búa nhỏ, "Nếu không chúng ta học tập 'Cứu rỗi ở Tiếu Thần Khắc'*, dùng búa nhỏ đào cái đường hầm rồi vượt ngục"



*Phim The Shawshank redemption năm 1994 của đạo diễn Stephen King





Lưu Thanh Tùng nhìn khối băng chung quanh, vô lực mà ném cây búa nhỏ đi, hiểnnhiên là không thể thực hiện được

Đây nhìn như là cây búa dùng để đập lò thường ngày, Nhiễm Nhan nhặt lên, từthang lầu bò ra chỗ lối vào, ở lối vào cầm cây búa dùng sức gõ gõ.

Bên ngoài lập tức truyền vào một thanh âm lạnh lùng, "Thành thành thật thật mà ởbên trong đợi đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện