Nhiễm Nhan rùng mình, đánh giá chút độc dược mình giấu trên người, hạ giọng nói: "Bao nhiêu?"
Lưu Thanh Tùng biết nàng hỏi có thể là có bao nhiêu người, "Bình thường." Vừa nói vừa hơi đẩy cửa sổ cho lộ ra một cái khe hở, Nhiễm Nhan nhanh chóng nhìn lướt qua bên ngoài.
Người không quá nhiều, nhưng hơn 10 đại hán mặc hắc y, bất luận là ai trong số họ cũng đều có thể lấy một địch mười, Nhiễm Nhan thì có chút năng lực tự bảo vệ mình, nhưng tố chất thân thể của Lưu Thanh Tùng còn không bằng Vãn Lục, chạy trốn là chuyện tuyệt đối không thể thực hiện được.
"Xuống xe đi." Nhiễm Nhan bình tĩnh nói. Nếu những người này muốn giết bọn họ, không cần phải phí nhiều sức để đưa bọn họ tới nơi này như vậy, dù sao cũng phải biết rõ ràng mục đích của những người này trước, cứ ở luôn trên xe cũng không phải là biện pháp.
Nhiễm Nhan mang khẩu trang lên, dẫn đầu nhảy xuống xe trước, Vãn Lục còn có chút mơ hồ, không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, cũng xuống theo.
Xuống khỏi xe ngựa, Nhiễm Nhan mới thấy rõ ràng, trên hành lang phía cuối hai hàng đại hán, một nam nhân trung niên mặc hoa phục đang ngồi, khoảng trên dưới 40 tuổi, làn da ngăm đen, mặt đầy râu quai nón khiến cho người nhìn không rõ diện mạo, tay phải thô ráp, trên ngón cái mang một cái nhẫn ngọc ban chỉ màu lòng trắng trứng, trên mặt nhẫn ban chỉ khắc một con Nhai Tí tinh xảo.
Nhai Tí là con thứ hai của Rồng, hình dáng giống như sài lang mọc sừng rồng, đôi mắt giận dữ, hai sừng mọc hướng ngược về phía sau sát với lưng. Nhai Tí hiếu chiến thích giết chóc, cho nên thường được khắc trên binh khí như chuôi đao, chuôi kiếm...hoặc dùng như một loại hình tượng có tính uy hiếp, rất ít người đơn thuần coi nó như đồ trang sức.
Nhiễm Nhan đánh giá người này xong, như vô tình mà xoay người chờ Lưu Thanh Tùng, không dấu vết quan sát rõ hoàn cảnh bốn phía.
Viện tử bình thường, kết cấu như là tứ hợp viện, trừ bỏ trống trơn, cái gì cũng không nhìn thấy.
"Các hạ là người phương nào? Vì sao đưa chúng ta đến đây?" Lưu Thanh Tùng ở cùng Tiêu Tụng lâu rồi, nên vẫn có chút ổn trọng.
Người trên hành lang nhìn bọn họ chằm chằm thật lâu, mới đứng dậy, thanh âm thô ách, "Các ngươi biết nghiệm thi?"
Nhiễm Nhan cùng Lưu Thanh Tùng dùng im lặng để ứng đối.
Người nọ lại không tức giận, ngược lại bước xuống bậc thang, khách khí chắp tay nói: "Mỗ là Trang Doãn, lần này thỉnh nhị vị lại đây, không có ác ý, chỉ là hy vọng nhị vị không nhúng tay vào án mạng lần này."
Có hay không ác ý còn chưa bàn đến, nhưng trong lời nói cử chỉ của hắn đều để lộ ra một loại tự tin cùng bá đạo, khác xa với thủ pháp cẩn thận trong vụ án, có thể cơ bản khẳng định, hung thủ cũng không phải người này. Vậy hắn vì cái gì lại muốn xen vào chuyện này? "Hai người chúng ta cũng chỉ là hứng thú, muốn cho chúng ta không nhúng tay cũng đơn giản, nhưng phải cho cái lý do đi!" Lưu Thanh Tùng đúng lúc mà xen mồm. Hắn luôn đặc biệt biết bo bo giữ mình, trước tiên giữ được mạng đã, sau đó lại suy xét lật lọng, dù sao hắn cũng chưa bao giờ để ý tới thanh danh.
Khuôn mặt râu quai nón của Trang Doãn có nụ cười khẽ, lời nói ra lại lạnh người, "Lý do đó là, nếu các ngươi tiếp tục nhúng tay, người chết bị băm thây ngày mai quan phủ phát hiện có thể chính là ba vị."
Nhiễm Nhan nhíu mày, "Từ bỏ không khó, khó chính là, ngươi muốn như thế nào mới có thể tin tưởng chúng ta."
Trang Doãn chinh lăng một chút, hắn không nghĩ tới tiểu nương tử che lại dung nhan này nói chuyện lại sắc bén như vậy, không nói thì thôi, đã nói ra thì đúng ngay trọng tâm.
"Không khó, ba vị móc một con mắt minh ước, chứng minh quyết tâm." Trang Doãn rất nhanh đã che dấu được kinh ngạc trên mặt.
Vãn Lục và Lưu Thanh Tùng đều hút một ngụm khí lạnh, đau đớn khi bị móc một mắt, còn không bằng một dao chấm dứt cho xong! Trong lòng Nhiễm Nhan lại động, móc một con mắt...
Nhiễm Nhan thông qua hình dáng gương mặt, có thể ẩn ẩn nhìn ra, Trang Doãn nuôi râu quai nón, thoạt nhìn tuy rằng có vẻ thô kệch, nhưng nếu hắn cạo râu đi, hình ảnh tất nhiên kém xa hiện tại.
"Móc mắt cũng được." Nhiễm Nhan âm thầm nắm chặt tiêu trong tay áo, vuốt ve thân tiêu lạnh băng, khẩn trương trong lòng nàng dịu xuống không ít, "Nhưng chúng ta sao xác định được, sau khi móc mắt ngươi sẽ thả chúng ta rời đi?"
"Chúng ta..." Trang Doãn nói một nửa, đột nhiên dừng lại, đôi mắt ưng nhìn chằm chằm Nhiễm Nhan, trong viện yên tĩnh như chết.
Sau một lát, Trang Doãn chậm rãi nói: "Ngươi cho rằng ta sẽ mắc mưu?"
"Ta còn không xem thường ngươi như vậy." Nhiễm Nhan bình tĩnh nói: "Ta thật ra có một biện pháp đẹp cả đôi đàng, không biết trang lang quân có hứng thú nghe một chút hay không?"
Trang Doãn đối với sự bình tĩnh và lớn mật của Nhiễm Nhan vô cùng đề phòng, lo lắng nàng dùng quỷ kế gì đó, thanh âm trở nên hơi căng thẳng, "Thỉnh giảng."
"Thả hai người bọn họ trở về, ta lưu lại, chờ sau khi bọn họ rời khỏi huyện Tụ Thủy, ngươi lại thả ta đi." Nhiễm Nhan vẫn luôn quan sát sắc mặt của Trang Doãn, thấy hắn vẫn chưa bài xích, liền tiếp tục nói: "Dù gì hiện tại chúng ta cũng không biết thân phận của các hạ, mục đích của ngươi là muốn chúng ta không nhúng tay vào vụ án, đắc tội Tiêu Tụng, thật sự không có lời, không phải sao?"
Tiêu Tụng tên này vừa ra khỏi miệng, đám hắc y nhân vẫn đứng như cây cọc chung quanh sắc mặt đều đại biến, vị Hình Bộ Thị lang trẻ tuổi, hành sự như sấm rền gió cuốn, thủ đoạn tàn nhẫn kia thật sự không phải là nhân vật dễ chọc.
Trang Doãn lạnh lùng nhìn chằm chằm Nhiễm Nhan, "Ngươi uy hiếp ta?"
"Chưa hẳn. Mạng của chúng ta hiện tại đều ở trong tay ngươi, ta chẳng qua là nghĩ hết mọi biện pháp bảo mệnh mà thôi." Nhiễm Nhan trong lòng thực sự khẩn trương. Nàng không phải chuyên gia đàm phán, cũng không có nhiều kinh nghiệm về phương diện này, nàng chỉ là căn cứ quan sát của mình để hành động.
Hơn nữa, nếu chỉ còn lại một mình nàng, nói không chừng cơ hội chạy thoát có thể lớn hơn một chút.
Trang Doãn bước về phía trước vài bước, tới gần Nhiễm Nhan, chậm rãi nâng tay lên, người bốn phía đều ngừng thở, tim Lưu Thanh Tùng cũng sắp nhảy ra khỏi cổ họng, hắn ở trong lòng thôi miên chính mình: Sẽ không, Nhiễm Nhan là vai chính, không chết được, không chết được...
Nhưng sát khí phát ra trên người Trang Doãn, lạnh lẽo đến mức ăn sạch hi vọng của hắn như tằm ăn rỗi.
Bàn tay nâng lên của Trang Doãn lại không đánh vào người Nhiễm Nhan như trong tưởng tượng, mà là nhẹ nhàng sờ mặt nàng, hắn cười nhạt vạch ra khăn che trên mặt Nhiễm Nhan.
Ngoài ý muốn đối diện ngay một gương mặt lãnh diễm, Trang Doãn sửng sốt một chút, trong mắt nhanh chóng vụt qua một tia kinh diễm.
"Ta thưởng thức ngươi." Trang Doãn thản nhiên nói. Từ trí tuệ đến ngoại hình, đều làm người khác ngạc nhiên, hắn nói: "Được, ta tiếp thu đề nghị của ngươi." Dứt lời, chuyển qua Lưu Thanh Tùng và Vãn Lục: "Các ngươi tối hôm nay liền rời khỏi đây, ngày mốt ta sẽ thả nàng."
"Không được!"
"Không được!"
Vãn Lục cùng Lưu Thanh Tùng đồng thanh.
Vãn Lục vội vàng nói: "Nương tử không thể lưu lại...bằng không...bằng không..." Vãn Lục quay phắt qua nhìn Lưu Thanh Tùng, "Bằng không để Lưu y sinh lưu lại đi."
"Ngươi sao không lưu lại?" Lưu Thanh Tùng kêu lên quái dị, bất quá trong lòng lại suy nghĩ, có phải hay không ông trời đã an bài như vậy, hắn ở chỗ này vì cứu Nhiễm Nhan mà chết, sau khi hoàn thành sứ mệnh là có thể trở về nhà?
"Ta chỉ là một nô tỳ, ta nguyện ý lưu lại, nhưng vị hảo hán này không thấy nguyện ý. Lưu y sinh không phải cũng phản đối nương tử lưu lại sao? Không bằng ngươi dũng cảm một lần, ngươi nếu chết thật, ta cùng nương tử nhà ta cả đời đều sẽ nhớ kỹ ngươi." Vãn Lục cũng gấp đến độ nhất thời tâm loạn, nói chuyện căn bản không suy nghĩ kỹ.
Trang Doãn nhẹ nhàng cười, "Có ý tứ, các ngươi chậm rãi nghị luận cũng không muộn, còn có rất nhiều thời gian."
Dứt lời, hắn lại thật sự bưng lên một chén trà nhỏ, ngồi ở trên hành lang nhẹ nhàng khảy nắp ly, thỉnh thoảng lại có nhiệt khí từ bên trong phiêu tán ra.
"Các ngươi lập tức đi đi." Nhiễm Nhan thúc giục nói. Trang Doãn tuy rằng chưa có sát tâm, nhưng nàng kết luận người này có tính cách thô bạo, nếu là thật sự dám khiêu chiến đến cực hạn của hắn, rất có khả năng kết quả sẽ là bị giết người diệt khẩu.
"Nô tỳ không đi." Vãn Lục cố chấp nói.
Nhiễm Nhan nhíu mày, hạ giọng, "Nếu không muốn thấy ta chết, thì nhanh nhanh đi với Lưu y sinh đi."
"Ta không đi, muốn chết thì nô tỳ chết trước nương tử." Cho tới giờ, tính tình Vãn Lục đều như thế, nàng chưa từng có trí tuệ đi thay đổi chuyện gì, nhưng thời khắc mấu chốt thì tuyệt đối không sợ chết.
Lưu Thanh Tùng thở dài, hai nữ nhân đều không đi, hắn nếu một mình rời đi, còn xem là nam nhân sao.
Nhiễm Nhan vỗ trán, nếu đi cùng nàng chính là Ca Lam, giờ phút này khẳng định sẽ làm ra lựa chọn sáng suốt, nhưng hiện tại nàng nếu muốn dùng thời gian ngắn ngủi mà thuyết phục Vãn Lục, hiển nhiên là không có khả năng.
"Còn chưa có thương lượng xong sao?" Trang Doãn 'cách' một tiếng buông xuống nắp ly trà, biểu tình lạnh đi vài phần, "Mỗ không có thời gian ở chỗ này bồi các ngươi đùa giỡn. Người tới."
Ra lệnh một tiếng, hơn mười tráng hán hắc y cùng đáp: "Có."
"Ta lưu lại thả các nàng đi." Lưu Thanh Tùng vội la lên.
"Chậm rồi." Trang Doãn chơi đùa ngọc ban chỉ trên ngón cái, thanh âm chậm rãi: "Đều ném đến hầm băng đi! Đừng trách mỗ không cho các ngươi cơ hội, đây chính là các ngươi tự lựa chọn...hm, mỗ làm người tốt thì làm tới cùng, lại cho các ngươi một lần cơ hội nữa, nếu các ngươi có thể ở dưới hầm băng chịu đựng nửa tháng, ta sẽ tha cho các ngươi."
Hung đồ không có khả năng lặp đi lặp lại mà cho người khác cơ hội cãi cọ tự vệ nhiều lần. Lúc này đây, Nhiễm Nhan không lên tiếng, bởi vì cơ hội duy nhất đã mất, nếu hiện tại lại lên tiếng, không bảo đảm có thể lập tức bị diệt khẩu hay không.
Sắc mặt Lưu Thanh Tùng có chút phát xanh, vì giữ cho khí lạnh không tiêu tan, hầm băng ở Đường triều đều phong kín, không chỉ có rét lạnh, còn bị thiếu Oxy, đừng nói là nửa tháng, chỉ một ngày một đêm cũng khó mà chịu nổi. Nhưng hắn cũng biết hiện tại không phải là thời cơ tốt để nói chuyện.
Ba người bị áp giải đi vòng tới vòng lui trên đường mòn như mê cung trong một cái hoa viên, cây cối bốn phía phần lớn đều đã khô héo, nhưng đêm khuya bóng cây rậm rạp, căn bản nhìn không ra hoàn cảnh cụ thể.
Đến một cái tiểu các, hắc y nhân dịch mở một cái án kỷ, lộ ra một khối bản tử, 'kẽo kẹt' một tiếng kéo ra, quay đầu lạnh nhạt nói với ba người: "Các ngươi muốn tự mình đi vào hay là ta hỗ trợ?"
Đứng từ xa đã có thể cảm giác hàn khí lạnh thấu xương đang phả vào mặt. Lưu Thanh Tùng quay đầu liếc mắt nhìn bên ngoài một cái, hơn mười hắc y tráng hán cầm kiếm đứng yên 1 hàng, đem tiểu các bao vây kín mít, chỉ sợ một con ruồi cũng khó bay ra, vì thế liền đi đầu vào hầm băng.
Nhưng hắn vừa đi vào liền hối hận, trong hầm băng duỗi tay không thấy được năm ngón tay, chỉ có lạnh.
"Uy, có thể cho chúng ta một chiếc đèn hay không?" Lưu Thanh Tùng lại nhanh chóng quay ngược lại thò đầu ra.
Hắc y nhân sau khi chần chờ, phất tay ra lệnh cho người lấy đến một cái đèn lồng, "Đèn lồng này chỉ có thể đốt một canh giờ, các ngươi tự cầu nhiều phúc đi."
Lưu Thanh Tùng tiếp nhận đèn lồng, sửng sốt nửa ngày, lại bò ngược lên, "Các ngươi đi vào trước đi."
Nhiễm Nhan đương nhiên biết Lưu Thanh Tùng đây là đang kéo dài thời gian, hầm băng có khả năng là dưỡng khí rất loãng, cửa mở ra như vậy, có thể thêm một ngụm dưỡng khí, liền thêm một phần hy vọng sống, cho nên cũng duỗi tay kéo Vãn Lục lại, phảng phất như đang sợ hãi, nhìn chằm chằm cửa vào, thật lâu không dám đi xuống.
"Nhanh lên! Đừng có cọ xát nữa." Ước chừng qua năm tức, hắc y nhân liền có chút không kiên nhẫn.
Lưu Thanh Tùng từ trong tay áo móc ra một khối ôn ngọc, lặng lẽ đưa cho người nọ, hạ giọng nói: "Chúng ta cũng không phải là không đi vào, nhưng đi vào lần này sinh tử khó liệu, thỉnh cầu châm chước một chút, để cho chúng ta ở mặt trên chờ nửa khắc, non nửa khắc cũng được."
Nhiễm Nhan áp bực bội bất an xuống đáy lòng, quay nhìn bốn phía, tình hình này, có thể phá vây sao?