Lưu Ly lui về sau một bước, lạnh lùng nhìn nam tử tên Như Trác kia, nam tử nọ để lộ một tia mỉa mai trên mặt, lập tức ngẩng đầu nghênh mặt ngạo nghễ nói, "Hay cho một hồ cơ miệng lưỡi cay độc, muốn đi là đi như vậy sao?"
Lời nói lúc nãy của Lưu Ly là do giận quá mà ra, giờ đây không muốn gây thêm rắc rối, thì nghe thấy một giọng nói trầm thấp phía sau, "Như Trác, đùa chút chơi thôi, sao lại cứ dây dưa với một ả hồ cơ?" Người vừa lên tiếng khoảng chừng hai mươi mấy tuổi, mặc áo bào màu xanh thẫm, tóc tai gọn gàng, dung mạo thanh tú, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng nghiêm nghị.
Như Trác cười lạnh nói, "Tử Long là chính nhân quân tử, đương nhiên không lọt mắt, họ Bùi tôi hôm nay lại cứ muốn nói rõ ràng với hồ cơ này." Lại nói với Lưu Ly, "Lúc nãy ngươi nói cái gì, có dám nói lại lần nữa không?"
Lưu Ly không muốn nói nhiều với hắn, quay người muốn đi, một người bạn của Bùi Như Trác lại cố tình đứng dậy đi vào, hành lang gấp khúc lại không hề rộng rãi, Lưu Ly chỉ có thể dừng bước, nhưng lại nhìn thấy bên cạnh hắn có một người lùi hai bước, nhường ra một lối đi.

Lưu Ly thầm mừng rỡ, định chạy qua đó, người đầu tiên chặn đường lại bước tới trước mặt nàng, nghiêng đầu cười nói, "Thủ Ước, không phải cậu thương hoa tiếc ngọc rồi chứ? Cẩn thận tối nay Như Trác lại chuốc say cậu đấy!"
Nam tử tên gọi Thủ Ước kia cời nhạt nói, "Cũng muốn uống thêm mấy chén nữa, chẳng lẽ cậu sợ sao?" Lưu Ly liếc mắt nhìn, chỉ thấy vóc người hắn cao hơn người bình thường, áo bào xanh nhạt trên người bị giặt đến phai màu, đoán chừng cũng cỡ hai lăm hai sáu tuổi, dung mạo anh tuấn sáng sủa, thần thái an nhiên, lại có chút cảm giác xa cách, Lưu ly hơi ngẩn người, cảm thấy gương mặt này nhìn hơi quen quen.

Hắn ta không hề nhìn Lưu Ly, chỉ cười nói với Như Trác, "Ngày xuân đẹp đẽ, sao lại đi tính toán chút việc vặt này? Vẫn là uống trà quan trọng hơn."
Ngay lúc này, Như Trác đã chạy qua bên đó, đầu tiên khoát tay nói với nam tử kia, "Uống trà không cần gấp!" Rồi lại cười lạnh một tiếng với Lưu Ly, "Hồ cơ này không phải lúc nãy còn thông minh lanh lợi lắm hay sao? Sao bây giờ lại câm như hến vậy?"
Lưu Ly nén cơn giận đã bốc lên đến tận đầu, xoay người nhìn hắn bình tĩnh đáp, "Không biết ngài đây còn gì chỉ giáo?"
Như Trác sững sờ, hắn xuất thân hào môn thế gia, lại là con trai cả dòng chính, bình thường thích nhất là chế giễu mỉa mai người khác, nhưng lại chưa từng bị người khác châm chọc lại bao giờ, mà còn là trước mặt mấy người bạn cùng trang lứa nữa chứ, mà đối phương lại chỉ là một hồ nữ thân phận thấp kém mà thôi, khẩu khí này làm sao mà nhịn được? Hắn thích dùng người khác để làm trò cười, nhưng không nhịn được bị mình bị người khác đem ra làm trò cười, thế nên không thèm nghĩ ngợi bèn giữ đối phương lại, muốn tìm cách trả đũa.


Nhưng bây giờ muốn chỉ ra hồ nữ kia có chỗ nào không đúng, hình như cũng không chỉ ra được, quýnh quáng buộc miệng nói, "Ngươi là hồ cơ, lúc nãy thừa dịp không có ai ở đây sờ mó tranh tượng, không phải là muốn học trộm cách vẽ tranh của họa sư danh tiếng chứ?"
Lưu Ly thật không dám tin vào tai mình: nhìn hắn ta không giống kẻ dại dột ngu dốt cho lắm mà? Chỉ có thể than, "Phải."
Như Trác mừng thầm, không cần nghĩ thêm liền nói, "Nếu đã vậy, ăn trộm là có tội, ngươi còn gì để nói nữa?"
Lưu Ly nhìn hắn đầy thương cảm, "Chẳng lẽ ngài đây không biết chữ, cũng chưa từng luyện chữ? Vậy không biết lúc ngài luyện tập viết chữ khắc trên bia, chắc cũng có thầy nào đó nói ngài đây có tội chăng?"
Khuôn mặt trắng trẻo của Như Trác thoắt cái liền đỏ ửng, không nói được thêm chữ nào.

Một người trẻ tuổi bên cạnh hắn nhìn sắc mặt của Như Trác, lập tức chỉ vào Lưu Ly quát: "To gan, một ả người hồ thấp hèn mà cũng dám ăn nói với thế tử Hà Đông Công như thế!"
Cái tên trẻ tuổi nói năng lỗ mãng này là thế tử Hà Đông Công gì chứ? Lưu Ly liếc nhìn áo đỏ thắt lưng vàng của y, thầm nghĩ chắc là thật rồi, nàng cũng biết thời Đường có chế độ áo mũ vô cùng nghiêm ngặt, nhưng lại không nhớ rõ quy định cụ thể là thế nào, bởi vì nghĩ rằng không có liên quan gì đến mình, cũng không thường hay nhìn thấy, hôm nay nghĩ lại quả thật là thất sách mà! Nhưng lúc này nàng muốn rút lui cũng muộn rồi, chỉ có thể thản nhiên nói, "Tuy tôi là người hồ, nhưng không hề hèn kém, tổ tiên cũng có chức có tước, ngài đây cứ một câu tiện nhân hai câu hồ cơ, cũng không biết Phật ở Đại Từ Ân tự phụng thờ là người thế nào? Chùa này là vì ai mà xây dựng?"
Người kia nhất thời nghẹn họng: Phật Thích Ca Mâu Ni đương nhiên cũng là người Hồ*, mà chùa này xây dựng là để tưởng nhớ Trưởng Tôn Hoàng Hậu cũng không phải là người Hồ hay sao? Nếu đã như vậy, quả thật là có chút bất kính rồi...!(* Người Hồ cũng là cách nói người ngoại quốc, con lai...!Phật Thích Ca Mâu Ni vốn là người Ấn Độ, mà Trưởng Tôn Hoàng Hậu xuất thân là người Tiên Ti chứ không phải người Hán)
Lưu Ly nhân cơ hội hành lễ cho đúng mực, "Xin phép cáo lui".

Nói xong liền xoay người đi, lúc này cũng không có ai cản trở nàng nữa, mấy tên kia nhìn nhau, sắc mặt kinh ngạc, đến cả tên Tử Long ngày thường chính trực ít nói kia cũng không ngoại lệ, ngược lại nam tử tên gọi Thủ Ước nhìn theo bóng lưng của Lưu Ly, trên mặt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Lưu Ly đi ra khỏi hành lang gấp khúc nhanh như chớp, chỉ cảm thấy sau lưng có mấy ánh mắt cứ nhìn theo nàng, khó khăn lắm mới ra khỏi được, lại đi vào ngôi viện đang giảng kinh kia, trước mắt toàn là những đầu người đông nghịt, lúc này nàng mới thả lỏng được một chút.


Thực ra từ lúc nàng một mình đến hành lang xem tranh cho đến bây giờ, tổng cộng không tới một khắc*, nhưng nàng lại có cảm giác vô cùng dài: từ khi đến thời đại này tới nay, nàng không dám nói nhiều thêm một câu hay đi nhiều thêm một bước, e sợ chuốc họa vào thân, lúc nãy nhất thời tức giận mà để lộ tài năng, may mà không gặp phải hạng trẻ hư đốn chính gốc, may mà không có người quen nào nhìn thấy...!Lưu Ly chậm rãi đến bên người mợ Hai, mấy người vẫn đang nghe say mê, không nhìn kỹ nàng.

Lưu Ly nhìn vị sư thầy mặt mày hớn hở trên bục kia, lòng rất cảm kích.
(*Một khắc là mười lăm phút)
Lại qua thêm một hồi nữa, bài giảng kinh hôm nay mới xem như đã xong, sư thầy lại giảng giải kinh Phật một lần, mọi người mới từ từ giải tán.

Mấy người mợ Hai vừa đi vừa thảo luận, Lưu Ly theo phía sau, hơi hơi chột dạ quan sát khắp nơi, sợ là lại gặp phải mấy người lúc nãy, may mà vận xui của nàng hôm nay xem như cũng qua rồi, bình an đi ra khỏi chùa, rồi ổn thỏa lên xe về nhà họ An.
Khi mọi người đến trước cửa nhà, An Tĩnh Trí đang ở phòng chính, mọi người vào hành lễ cũng không nói gì, mặt hơi hơi ửng đỏ.

Thạch thị đã là vợ ông ấy nhiều năm, biết chắc rằng lúc trưa ông ấy đã uống hơi nhiều rồi, vội vàng bảo mấy đứa nhỏ đi rửa mặt chải đầu, rồi mới đẩy ông ấy, " Lão gia sao lại uống say rồi?"
An Tĩnh Trí nhìn Thạch thị, đột nhiên cười ha ha nói: "Đương nhiên phải uống cho sảng khoái chứ! Bao nhiêu năm qua tôi nhịn Khố Địch Đại lang nhiều rồi, hôm nay mới xả hết bao nhiêu tức giận!" Rồi kể lại ông ấy và Tam lang làm sao dụ Khố Địch và Tào thị vào tròng, rồi đau khổ cầu xin mình ra sao, "Tào thị kia suýt nữa khóc đến quỳ xuống luôn, còn Khố Địch Đại lang, cũng chỉ có thể gọi anh vợ, mở miệng là là xưng họ hàng, tôi chỉ làm căng một tý, môi hắn ta đã trắng bệch rồi." Nói xong lại cười to.
Thạch thị vội hỏi, "Vậy chuyện cô cả thì thế nào?" An Tĩnh Trí cười nói, "Còn phải hỏi, tôi thấy tên Khố Địch Đại lang đó chỉ hận không thể đem tặng con bé cho chúng ta thôi, tôi nghĩ cũng không cần phải thế, chỉ nói từ nay về sau con bé sẽ ở nhà ta, chuyện hôn sự cũng phải được nhà ta đồng ý, sính lễ đồ cưới cũng do nhà ta xem xét, nếu chúng ta thấy có nhà nào thích hợp cũng có thể làm chủ cho con bé, đến lúc đó thông báo cho nhà họ một tiếng là được.


Vừa nãy sau giờ ngọ, nhà Khố Địch đã đem cả bát tự sinh thần của con bé sang đây rồi." Thạch thị gật đầu than, "Vậy thì tốt, hôm nay con bé đi dâng hương với thiếp, quả là một đứa nhỏ yên tĩnh hiếu thảo, đối nhân xử thế cũng rất ổn thỏa, chỉ có điều, nhìn thấy mấy bức tranh là liền bất động, giống như là si mê đến ngốc vậy."
An Tĩnh Trí càng vui vẻ, vuốt râu cười nói, "Tôi nhìn người chưa từng nhìn sai, con bé là đứa hiểu chuyện, mấy đứa nhỏ nhà chúng ta cũng đã ổn cả rồi, mặc dù hiện tại con bé không thể ra ở riêng, tôi cũng sẽ không bạc đãi nó.

Hôm nọ nhìn thấy tay nghề của con bé, cho dù là rời khỏi nhà đó, không chừng mấy năm sau cũng có thể tự để dành đồ cưới cho mình rồi.

Có nó giúp đỡ, tiệm khuôn in Như Ý nhà ta không chừng có thể vượt xa tiệm Phong Hoa bên chợ Đông."
Thạch thị lại chau mày, nói, "Đứa nhỏ này cái gì cũng tốt, lại là con gái nhà lành, phải tuân thủ luật pháp Đại Đường, chỗ chúng ta cũng tính là người nhà, đều là thà vào quán trọ người Đường cũng không nên lập nhà ở riêng, không xứng với nó, nhà ta dòng dõi vốn không cao, chỉ e vẫn nên tìm người Đường..."
An Tĩnh Trí sauy nghĩ một hồi, thở dài, "Cũng chỉ có thể xem duyên phận thôi."
.........................................................................
Trong phòng chính viện nhà Khố Địch ở Sùng Hóa Phường, Tào thị đứng bật dậy, chỉ vào mũi Khố Địch Diên Trung nói, "Ông nói cái gì?"
Khố Địch Diên Trung để lộ vẻ mặt nhẫn nhịn, lạnh nhạt đáp, "Nói gì? Không phải bà bảo tôi nói hay sao? Làm thế nào mới có thể khiến An gia không thể nắm được điểm yếu của chúng ta, đón Lưu Ly về nhà? Bà nói tôi nghe xem, ngoại trừ lấy một chính thất nhà lành khác, còn có cách nào dùng được nữa? Ai bảo bà là kỹ nữ làm gì?"
Tào thị giận đến cả người run rẩy, " Hôm nay ông chê bai tôi chứ gì? Năm xưa ông đã cầu xin anh tôi thế nào để rước tôi vào cửa? Lúc đó ông nói vợ ông bệnh liên tục không dứt, vào cửa rồi ông sẽ nghĩ cách, kết quả nhịn suốt mười mấy năm mới nhịn được đến cuối cùng, vậy mà hôm nay ông lại nói như vậy!"
Khố Địch Diên Trung cũng cao giọng, "Không phải bà muốn rước con bé về à? Tôi khuyên bà, nên tiết kiệm sức lực đi! Hôm nay nhục nhã như vậy chưa đủ hả? Bà nói với anh bà chuyện này, anh bà cũng nói thôi đi, đừng đi chọc nhà họ An nữa còn gì? Giờ bà lại lên cơn điên gì vậy?"
Tào thị tức giận nói, "Nỗi nhục hôm nay, ông chịu được nhưng tôi không chịu được! Hơn nữa chẳng lẽ số lễ vật quà cáp nhờ anh tôi đưa qua bên kia cứ mất trắng như vậy à?"
Khố Địch Diên Trung rầu rĩ nói, "Nói ra thì cũng không nên đưa con bé đến cái giáo phường vứt đi đó!"
Chân mày Tào thị dựng thẳng lên, "Giáo phường có gì không tốt đâu? Không thiếu ăn không thiếu mặc, lại còn được học ca múa, còn có cơ hội một bước lên mây..."

Khố Địch Diên Trung nén một bụng tức giận, nghe đến đây không kiềm chế được nữa, đập bàn nói, "Được! Nếu vào giáo phường tốt như vậy, năm sau chúng ta đưa San Hô tới đó! Cũng là thỏa ước nguyện của bà!"
Tào thị há miệng, không nói được câu nào, nhìn nét mặt xám xịt của Khố Địch DiênTrung, suy nghĩ một chút, bưng mặt khóc hu hu, chiêu này trước kia là bách phát bách trúng, hôm nay Khố Địch Diên Trung chỉ nhìn bà ta, đứng dậy xoay người rời khỏi.

Nhìn bóng lưng sau tấm rèm của ông ta, trong lòng Tào thị vừa nôn nóng vừa tức giận vừa căm hận, cũng có chút sợ hãi, nước mắt rơi xuống thật.

Lại nghe thấy tiếng rèm cửa, Tào thị tưởng là Khố Địch Diên Trung trở lại, khóc lóc càng thảm thiết hơn, đột nhiên nghe thấy bên tai một tiếng thút thít, ngẩng đầu mới thấy thì ra là con gái mình San Hô, đang quỳ bên chân vừa gạt lệ vừa nói, "Mẹ, San Hô không muốn đi giáo phường!" Tào thị trong lòng khó chịu, ôm lấy con gái khóc lớn.
Khố Địch Diên Trung đi lại một vòng trong viện, quay lại thấy cảnh hai mẹ con đang ôm nhau khóc lóc, San Hô vừa nhìn thấy ông ta, liền bỏ lại Tào thị, chạy đến kéo ống tay áo, "Cha, đừng đưa con đến giáo phường."
Khố Địch Diên Trung vốn dĩ đã mềm lòng, nghe mấy lời này chợt lạnh cả người, lạnh nhạt nói, "Chị con đi giáo phường, không phải là chủ ý của mẹ con à? Mỗi lần con nhắc đến cũng rất thích thú mà? Hai người chỉ nói với ta giáo phường tốt như thế nào, thì ra toàn là lừa gạt giấu diếm mà thôi! Lại còn khiến tôi nhục nhã như hôm nay nữa!"
Tào thị hoảng sợ, biết rằng việc này là cái gai trong lòng Khố Địch Diên Trung, những nhục nhã hôm nay ông ta chịu, nói không chừng đổ hết lên đầu mình rồi, vội vàng khóc nói, "Lão gia nói vậy sai rồi, giáo phường cũng đâu phải hang hùm ổ sói gì, chỉ là nhan sắc của San Hô không bằng Lưu Ly, ca múa cũng không bằng Lưu Ly, tính cách vừa thô lỗ vừa ngốc, không thể đi giáo phường được, không vào được thì thôi, nói không chừng còn rước cả họa nữa.

Không phải thiếp cố ý hại Lưu Ly, nếu thật sự muốn hại nó, sao lại phí tâm sức dạy nó lễ nghi ca múa tỳ bà, lại còn nhờ người chăm sóc nó? Chuyện hôm nay quả thật là do thiếp không đúng, cũng không phải muốn gây họa cho lão gia.

Ngài trút giận lên đầu thiếp thì cũng thôi đi, đừng trách San Hô."
Khố Địch Diên Trung nghĩ một hồi, bình tĩnh hơn một chút, lạnh nhạt đáp, "Nếu hai người đã biết sai, việc tìm nhà họ An trút giận đừng nhắc đến nữa, mấy ngày nữa em Năm đến nhà chơi, trước mặt nó, không được tiết lộ nửa chữ!"
Khố Địch Ngũ nương lại đến nhà sao? Tào thị kinh ngạc, trong đầu hiện lên khuôn mặt kiêu ngạo nhìn người qua lỗ mũi ấy, đó là khuôn mặt bà ta không muốn gặp lại nhất, nhưng mà nếu như...!trong lòng bà ta khẽ máy động, dần dần có tính toán..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện