Hai tuần sau.

Có người kéo lỗ tai của mình, mình thề luôn, trên đời này nếu có một người dám kéo lỗ tai mình như thế này, thì chỉ có một người, và nó phải là thằng Yến Tiếu Thiên. Dùng hết khí lực toàn thân, Lam Bách hé mắt trái, quả nhiên là vậy. Thằng này, cười như bị động kinh ấy. Với hắn mà nói, việc đùa bỡn lỗ tai của mình cứ như là niềm vui thú của hắn vậy. Thật sự là rất muốn mặc kệ hắn, nhưng nếu cứ để như vậy hoài, theo kinh nghiệm thâm niên, chờ đến khi hắn hết hứng, thì vành tai của mình sẽ dài ra thêm 0.5 cm mất. Thế là để bảo vệ sự đối xứng giữa hai tai:

“Lạy cậu, tối hôm qua… à, đến 4 giờ 30 sáng hôm nay mới lên giường mà. Hiện tại mấy giờ rồi? Trời ạ! Mới có 9 giờ! Tha cho tớ đi, tớ là người bệnh mà.” Đành phải cầu xin tên kia tha mạng vậy.

Yến Tiếu Thiên cười toe toét, liếc mắt nhìn đồng hồ đặt ở đầu giường, “Trẻ ngoan là không được ngủ nướng đâu nha. Đã 9 giờ 23 rồi, đối người xã hội mà nói…” cố ý tạm dừng  một chút, “Cậu trễ giờ làm rồi.”

“Dù sao công ty cũng ngay dưới lầu mà.”

“Cưng ơi, cưng nói cái gì thế? Phiền cưng lặp lại lần nữa xem.” Tiếu Thiên dán tai sát vào bên miệng Lam Bách.

“Tớ nói! Dù sao thằng sếp của công ty vẫn còn nhơn nhơn ở nhà thế này, tớ muộn thì có làm sao!” Hét thật to vào tai hắn, Lam Bách lấy tốc độ nhanh nhất mà mình có để xoay người ngồi dậy trên giường rồi ù té chạy phòng tắm.

Buông bàn chải đánh răng, cậu ngẩng đầu nhìn gương, nhe răng. Hàm dưới cơ bản đã muốn khỏi hẳn, gương mặt trái xoan đã khôi phục về hình dáng ban đầu. Một đôi mắt to tràn đầy sinh lực cũng cho thấy trạng thái cơ thể rất tốt, ngoại trừ một vài sợi tóc loà xoà. Thở dài, không có ngày nào mà tóc chịu ngoan ngoãn nằm ngay nếp cả. Biện pháp tốt nhất để giải quyết vấn đề này là tắm.

Vặn vòi nước nóng, đợi cho đến khi nước đủ ấm rồi đứng dưới vòi phun mà đón lấy dòng nước ấm áp, Lam Bách vừa tắm vừa nhớ lại lời Tiếu Thiên kể cho mình và cảnh sát về tai nạn hôm ở bệnh viện. Theo như lời hắn, ngày đó, khi hai đứa đang lái xe đi mua sắm thì gặp xe lạc hướng. Vì đèn đỏ nên hai đứa dừng lại, nhưng xe kia thì vẫn giữa nhanh tốc độ mà đâm tới trước, đụng đến nỗi cái xe không thể không phế. Sau khi cảnh sát điều tra, thì ra chủ xe điều khiển trong tình trạng say rượu, lái xe nửa tỉnh nửa mơ, kết quả là không có chú ý tới đèn đỏ.

Và bởi vì chủ xe say rượu, nên hại mình nằm trên giường hai tuần. Lam Bách giận không kìm được! Hiện tại dù di chuyển tùy tiện cũng cảm giác được cơn đau thấu xương nơi ngực trái. Thỉnh thoảng, đầu óc còn có thể chợt xuất hiện vài cơn đau nhức. Hy vọng là không bị di chứng gì đó đi. Lam Bách âm thầm cầu nguyện.

Còn tên Yến Tiếu Thiên kia, không biết ăn cái gì mà may mắn vãi ra. Người cầm lái là hắn, vậy mà chỉ bị xây xát chút xíu, đã vậy lúc kéo Lam Bách ra khỏi xe cũng chẳng chịu chú ý đến kính vỡ. Giờ Lam Bách thật thảm, cả người toàn là thương tích. Cằm sưng vù như người vượn Bắc Kinh, xương sườn bên ngực trái thì gãy, cộng thêm não bị chấn động làm mất trí nhớ về những việc trước khi xảy ra tai nạn nữa. Bác sĩ yêu cầu phải nghỉ ngơi ít nhất hai tuần. Kết cục là Lam Bách nằm liệt giường hết nửa tháng thì mới mong xương cốt từ từ lành lại. Ngày hôm qua sau khi tái khám, theo bác sĩ thì chỗ đó đã có dấu hiệu hồi phục. Nhân dịp ăn mừng sức khoẻ hồi phục, đêm qua hai đứa nháo tới khi sao Mai mọc lên mới chịu đi ngủ.

Yến Tiếu Thiên cùng Lam Bách, và thêm vài người bạn chung chí hướng nữa, cùng mở một văn phòng kinh doanh, chuyên ngành từ make homepage, điều tra tình báo, đến thiết kế trò chơi, phần mềm. Văn phòng kinh doanh có tên là: Văn phòng Đại Đạo. Tên được đặt theo tên con đường lớn dẫn đến La Mã, hàm ý rằng trên đời này không có nơi nào bọn họ không thể đến được ( thông qua internet, điện thoại). Tên này tự nhiên là do Yến Tiếu Thiên đặt đấy. Cũng chỉ có thằng ngu si xuất chúng, tự cao tự đại kia mới có thể đặt cho văn phòng một cái tên như vậy. Vì sao những người khác đều khuất nhục mà tiếp nhận cái tên này? Rất đơn giản, bởi vì người bỏ vốn là Yến Tiếu Thiên.

Lam Bách quấn khăn tắm quanh hông, chân trần đi ra phòng khách, bị Tiếu Thiên đang chuẩn bị bữa sáng nhìn thấy, hắn nhíu nhíu mày, “Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, lau khô người rồi hãy đi ra. Cậu xem đi, chỗ nào cậu đi qua cũng ẩm ẩm ương ương y chang như có ốc sên bò qua vậy đó.”

Mặc kệ hắn, nếu mỗi ngày đều nghe lải nhải như thế, lại nghe suốt năm năm, thì ai cũng sẽ trở nên trơ như đá cả thôi.

“Mau thay đồ đi, không khéo lại cảm lạnh nữa. Bữa sáng đã xong xuôi rồi, mau đến ăn đi!” Tiếu Thiên càng lúc càng giống mẹ của Lam Bách.

“Không phải đã bảo đến muộn rồi sao? Còn có thời gian ăn sáng nữa đâu? Thưa Sếp.” Lam Bách nhịn không được, chọc hắn một chút.

“Người là thiết, cơm là thép! Cậu dám không ăn bữa sáng tớ làm à?! Mau đi thay đồ cho tớ!”

“Dạ dạ, biết rồi. Đừng tức giận, coi chừng cao huyết áp đấy ạ. Ha ha…”

Tiếu Thiên ghét nhất là Lam Bách không ăn cơm hắn làm. Nếu như có một câu “không ăn” nào đó phát ra, hắn có thể giận đến hai mươi bốn giờ luôn. Để cho người ở chung không bị chảy máu não mà đột quỵ, Lam Bách luôn luôn ngoan ngoãn ăn sạch cơm hắn làm. Cơ mà, cậu không thừa nhận cũng không được, Tiếu Thiên quả thật rất biết nấu cơm. Nếu chỉ nhìn mặt Tiếu Thiên thì tuyệt đối không thể tưởng tượng ra nổi bộ dáng nấu cơm của hắn đâu.

Văn phòng Đại Đạo nằm ngay dưới lầu một khu chung cư nơi họ sống.

Thời gian là 11 giờ trưa. Quang cảnh văn phòng như ngày thường.

“Thu nhập tháng này của công ty giảm đến sáu lần, mà nhân viên công ty thì suốt ngày chỉ biết ngồi mơ mộng hão huyền. Cô bảo xem, thân là người quản lí tôi phải giải quyết hoàn cảnh khó khăn này như thế nào đây.” Yến Tiếu Thiên nhìn trời thở dài.

“Này, Yến Tiếu Thiên, nói chuyện nói cho rõ ràng vào. Anh nói như vậy, ngoại trừ Lam Bách ra thì bọn em ai cũng mơ mộng hão huyền suốt ngày hết phải không?! Uổng công em sáng sớm nay vào công ty làm việc vất vả cần cù gần chết.” Vương Phi rất bất mãn, dẫu cái miệng nhỏ nhắn.

“Cô đấy… sáng đi làm sớm là do cô cãi nhau với bạn trai hôm qua thôi.” Tiếu Thiên dùng giọng khẳng định phản bác lại Vương Phi. Quay người lại, hắn chỉ vào người đang vùi đầu ngủ say sưa, “Còn Tiếu Viễn Hàng thì xem DVD suốt đêm ở công ty.”

“Vì sao? Vì sao cái văn phòng này không có người nào tận tuỵ hết vậy?” Tiếu Thiên phóng ánh mắt oán hận về chiếc bàn trống không gần cửa nhất. Luôn luôn là Thiết Thụ buổi chiều mới đi làm, khi mặt trời vẫn còn ở phía đông là tuyệt đối không thấy ló mặt ở văn phòng.

Đúng vậy, nói cách khác, giờ làm việc hàng ngày của văn phòng Đại Đạo đều bắt đầu vào đầu giờ chiều. Nhưng Lam Bách thề, mọi người ở văn phòng tuyệt đối không hề thiếu tận tâm như lời Tiếu Thiên nói. Ngược lại, mỗi người ở đây đều thích công việc của mình, hơn nữa còn hoàn thành nó một cách hết sức tuyệt vời cơ.

Cửa mở ra, đi vào là Cổ Tuyền ── người duy nhất trong văn phòng được Tiếu Thiên cho là bình thường. Thật ra, Lam Bách nghĩ đứa không được bình thường nhất chính là Yến Tiếu Thiên. Nhưng vì sợ bị bỏ đói nên cậu vẫn không dám phát biểu suy nghĩ này.

“HI… chào mọi người.” Cổ Tuyền mỉm cười chào hỏi, nhìn văn phòng một vòng, “Hôm nay mọi người đến sớm thật.” Lại bổ sung một câu.

“Chào, Cổ Tuyền.”

“Chào.”

“Buổi sáng tốt lành, Lão Cổ. Lâu quá không gặp.” Lam Bách cười, vẫy vẫy Lão Cổ. Nghỉ dưỡng  hai tuần nhìn thấy Lão Cổ tổng cộng được có hai lần. Một lần là được thăm bệnh sau khi bị tai nạn. Còn một lần là trước khi Lão Cổ đi công tác, lúc báo cáo nội dung công việc cho Tiếu Thiên.

“Khoẻ hẳn chưa? Còn đau chỗ nào không?” Lão Cổ đi đến cạnh Lam Bách, sờ sờ đầu của cậu. Lão Cổ kỳ thật cũng không già lắm đâu, bởi vì ở văn phòng, anh là người nghiêm túc nhất, có trách nhiệm nhất, đã thế còn luôn thấu hiểu người khác nên được mọi người thân thiết gọi là Lão Cổ.

Nghe Lão Cổ hỏi, Lam Bách lắc lắc đầu, tỏ vẻ mình đã không sao cả. Lão Cổ an lòng cười cười, quay đầu nhìn Tiếu Thiên đã mất kiên nhẫn. Tiếu Thiên làm vẻ mặt ‘cuối cùng anh cũng nhớ đến Sếp anh là ai’, kéo Cổ Tuyền về lại bàn làm việc của mình, bắt đầu hỏi han tình hình công việc.

Lần đi công tác này vốn là của Yến Tiếu Thiên, nhưng vì chăm sóc Lam Bách bị tai nạn nên đành phải ở lại. Hắn tự bảo bản thân như này: người lái xe là hắn, xảy ra tai nạn giao thông là trách nhiệm của hắn. Để không phải cắn rứt lương tâm, hắn đành phải nhịn đau từ bỏ thứ yêu thích, nhường cơ hội đi công tác lần này cho Cổ Tuyền. Vì sao hắn quan tâm đến lần công tác này như thế? Nguyên nhân rất đơn giản, người ủy thác được phỏng vấn ở lần công tác này chính là nữ diễn viên điện ảnh nổi tiếng lừng lẫy ── Lương Hảo Thanh. Và anh nhà là fan của cô ấy.

Tất cả mọi người tụ lại trước bàn làm việc của Tiếu Thiên, thậm chí Tiếu Viễn Hàng ngủ đến bất tỉnh nhân sự cũng ngồi thẳng lên, kéo ghế dựa chiếm lấy ngay mặt tiền bàn, nằm ườn lên bàn, bộ dáng chăm chú lắng nghe. Dù sao cũng là đại minh tinh điện ảnh Lương Hảo Thanh nên ai cũng muốn biết nội dung ủy thác của cô ấy cả.

Yến Tiếu Thiên trợn trắng mắt, cũng lười thúc giục mọi người trở về chỗ ngồi, hối thúc Cổ Tuyền nói ra nội dung uỷ thác lần này.

Cổ Tuyền mở tư liệu ra, tằng hắng giọng, bắt đầu kể về lần gặp mặt với Lương Hảo Thanh.

Lương Hảo Thanh. Nữ. 26 tuổi. Nghề nghiệp: diễn viên. Lí lịch: nghỉ học giữa chừng khi ở trung học phổ thông, dấn thân vào ngành điện ảnh. Đến 24 tuổi, tham gia vào phim Hollywood. Bộ phim giành được nhiều giải Oscar, đồng thời, cô trở thành diễn viên Châu Á đầu tiên giành được giải Oscar cho hạng mục Diễn viên nữ xuất sắc nhất. Vì thế, Lương một bước lên mây. Bây giờ nếu nói cô là minh tinh điện ảnh Châu Á nổi tiếng nhất, được hoan nghênh nhất thì cũng không quá mức chút nào. Phim nào được cô góp mặt chắc chắn sẽ thành công vang dội. Thanh danh của cô cơ hồ song song với Thành Long.

Người nổi tiếng dường như cũng có phiền muộn như người bình thường, lại bởi vì nổi tiếng, nói không chừng sự phiền muộn của họ nhiều hơn người bình thường một chút. Giống như tất cả những người nổi tiếng, nỗi lo âu lớn nhất của Lương Hảo Thanh là người yêu. Sau khi nghe tin Lương có người yêu, tất cả đàn ông trong văn phòng nhất thời cảm thấy cuộc đời chỉ còn hai màu đen trắng. Sau ba phút, cuối cùng những sắc màu trong mắt mới quay về như ban đầu. Nhưng mãi cho đến khi Cổ Tuyền nói xong nội dung uỷ thác, có một người vẫn như cũ chưa khôi phục lại bình thường được, đó là vị Sếp chúng ta ── Yến Tiếu Thiên. Anh nhà thật sự rất mê Lương Hảo Thanh, chỉ cần là phim có mặt cô thì trong nhà liền có ngay DVD.

Nội dung ủy thác là như vậy đấy, Lương hy vọng văn phòng chúng ta thu thập tin tức và điều tra về công ty mà người yêu Ngưu Cương đang làm việc.

Ngưu Cương vừa trở về sau chuyến du học từ Nhật Bản thì làm việc trong một công ty ngoại thương, chịu trách nhiệm tiếp khách và phiên dịch tất cả văn kiện của công ty. Theo lời của Lương, khi Ngưu mới bắt đầu làm việc thì tràn ngập  khát vọng và hoài bão. Nhưng dần dà theo thời gian, Ngưu càng ngày càng dễ hoảng sợ, chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay thôi đã khiến cho anh ta lo lắng tột độ. Ban đầu, Lương nghĩ Ngưu sợ hãi chuyện yêu đương của anh ta và Lương bị bại lộ, sợ sẽ làm hỏng sự nghiệp điện ảnh của Lương. Sau mới phát hiện chuyện không phải như thế, vấn đề là ở công ty của Ngưu, bởi vì khi cô hỏi Ngưu tình hình công việc ở công ty, anh ta sẽ trở nên ấp úng, ra sức khước từ. Lương tuyên bố tuyệt đối không phải do mình suy nghĩ nhiều, nhưng căn cứ theo giác quan thứ sáu của phụ nữ, công ty ngoại thương này nhất định có vấn đề gì đó.

Sau đó, vì sự an toàn của người yêu, cô quyết định mời người điều tra công ty này, nhưng nếu mời thám tử tư, cô sợ quan hệ với người yêu sẽ bị vạch trần, càng lo lắng nếu mời nhầm kẻ xấu, sau này sẽ bị uy hiếp ngược lại. Nghĩ tới nghĩ lui, cô tìm đến luật sư Ngô Vĩ của mình. Sau khi trao đổi, Ngô Vĩ giới thiệu văn phòng Đại Đạo. Ngô Vĩ từng qua lại với chúng ta, biết rõ năng suất làm việc cao và tôn chỉ kiên quyết bảo vệ bí mật khách hàng của văn phòng Đại Đạo.

“Giác quan thứ sáu của phụ nữ. Bởi vì nó mà chúng ta sắp sửa đi điều tra một công ty ngoại thương đạt ngạch lợi nhuận ba ngàn năm trăm vạn nhân dân tệ một năm. Giác quan thứ sáu của phụ nữ ư? Thật phiền phức!” Tiếu Viễn Hàng trông không hào hứng chút nào. Cậu mất hứng cũng là có lý do, nửa tháng này Lam Bách bị thương không có tới, đã thế Cổ Tuyền còn đi công tác ở thành phố H, Tiếu Thiên thì viện lý do chăm sóc Lam Bách, không có việc gì liền chui rúc trong nhà. Những người làm việc trong văn phòng chỉ còn lại có cậu cùng Thiết Thụ và Vương Phi. Vốn nghĩ có thể được xả hơi, không ngờ lại có thêm công việc khá là phiền toái này, hại cậu bể kèo tán gái. Đổi cho ai, ai cũng thở dài.

Nhưng những lời này của cậu lại chọc giận người nào đó. “Sao vậy? Giác quan thứ sáu của phụ nữ thì sao? Đừng có hở một chút là la làng lên có được không?! Nếu lần này không có giác quan thứ sáu của Lương Hảo Thanh, thì làm sao có được công việc?! Không có công việc, ông già anh làm gì kiếm được tiền? Không có tiền, anh làm sao có thể đi tán gái?” Vương Phi chống tay lên chiếc eo nhỏ, châm ngòi Viễn Hàng.

Vương Phi cứ rảnh rỗi là gây sự với Viễn Hàng, cô tự bảo bản thân như này: Tiếu Viễn Hàng playboy như vậy, cần phải đem tống vào tù mới đúng! Tiếu Viễn Hàng là loại người thế này, dù phụ nữ thuộc kiểu nào, chỉ cần là phụ nữ, thì liền tươi cười đón chào. Nhưng không biết vì sao lại luôn thích cãi nhau với Vương Phi. Có thể là bất hòa bẩm sinh đi? Khi Viễn Hàng nhướng mày, chuẩn bị nghênh chiến thì Lão Cổ khẽ vươn tay, “Xin nhờ, hai vị. Tất cả mọi người biết hai người tình cảm tốt, không cần chứng minh cho bọn tôi lần nữa đâu. Trước tiên chịu khó cho bọn tôi nghe phân công công việc một chút đã, OK?

“Tiếu Thiên…” Viễn Hàng còn định nói gì đó, nhưng cố nhịn xuống, tức giận quay đầu nhìn về Tiếu Thiên.

Tiếu Thiên hết sức ỉu xìu mà bắt đầu phân công việc cho mọi người. Anh nhà vẫn chưa lấy lại tinh thần được.

Quá trình làm việc của văn phòng là như vầy: đầu tiên nhận ủy thác, rồi mới căn cứ vào nội dung ủy thác mà phân công công việc. Nội dung ủy thác lần này là tình báo thông tin và điều tra thực địa. Tình báo thông tin bình thường đều là do Tiếu Viễn Hàng và Thiết Thụ phụ trách, còn điều tra thực địa là chuyên môn của Tiếu Thiên và Cổ Tuyền. Bất quá bốn người thường xuyên hoán đổi vị trí công tác, xem như thay đổi không khí. A, đúng rồi, nhân tiện nói luôn, Vương Phi chuyên phụ trách tất cả lĩnh vực về tiền tài thu chi, nói cách khác, cô là kế toán của văn phòng. Và Lam Bách, sở trường còn lại là trò chơi. Đúng thế! Đừng quên nghề chính của văn phòng này là thiết kế phần mềm, ứng dụng và trò chơi vi tính. Tình báo thông tin và điều tra con người hay thực địa  là nghề phụ, nghề phụ đấy! Nhưng thành thật mà nói, mọi người (ngoại trừ Lam Bách ra) đều thích nghề phụ, bởi vì nghề phụ vui hơn nghề chính nhiều (Yến Tiếu Thiên nói).

Phân phó xong xuôi, tất cả mọi người về vị trí của mình, bắt đầu lăn xả với nhiệm vụ mới. Tiếu Viễn Hàng vừa rê chuột vừa đấu võ miệng với Vương Phi. Cổ Tuyền thì bắt đầu tra khảo thông tin địa lý, lật bản đồ, có khi ngẩng đầu nhìn hình ảnh đường biển và bảng giờ của các chuyến tàu trên màn hình máy tính. Thời gian mau trôi dần đến giờ cơm.

Yến Tiếu Thiên giơ hai chân lên, đầu tiên đặt chân phải lên mặt bàn rồi gác chân trái lên chân phải, chọn một tư thế thoải mái nhất. Sau đó hết nhìn trái rồi nhìn phải, lại nhìn chung quanh  toàn bộ văn phòng, ánh mắt rơi xuống Lam Bách đang ngẩn người. Thằng bé này, chắc chắn là đang thầm nói xấu mình đây. Nhìn mặt nó là biết ngay. Tên Lam ngốc tưởng nó giỏi che giấu biểu cảm lắm, thật ra trong lòng đang nghĩ gì thì đều biểu hiện rành rành lên trên mặt. Tên đơn bào ngốc nghếch. Nó biết bây giờ mình đang buồn thúi ruột, vậy mà cũng không đến an ủi mình một chút, uổng công mình......

Yến Tiếu Thiên với tay, cầm lấy một tạp chí máy tính, nhắm vào đầu Lam Bách, ném tới.

Ngay chính giữa luôn!

“Ui da...  đau...” Lam Bách ôm đầu, co người đứng lên.

“Ê, Lam ngốc kia! Nghỉ ngơi hai tuần rồi, cậu không sợ xương cốt rỉ sắt à? Để tránh cho cậu già cả quá sớm, nhân viên lương thiện xuất sắc tớ đây quyết định lần điều tra thực địa này sẽ mang cậu đi cùng. Như thế nào, tuyệt vời không?” Yến Tiếu Thiên cười thật giống một chú hồ ly nhỏ.

Giận! Nhặt quyển tạp chí rơi trên mặt đất, đi đến phía Yến Tiếu Thiên.

“Mày nè thằng ngu ngốc! Bệnh thần kinh! Cuồng ngược đãi! Cậu muốn giết tớ phải không?! Biết rõ tớ chưa hết đau đầu vậy mà còn cố ý đánh đầu tớ. Tớ mà bị cái gì là cậu chịu trách nhiệm cho tớ đó!” Dường như Lam Bách giận thật, cậu vơ lấy tất cả những thứ gần mình có thể đả thương Yến Tiếu Thiên, vừa đánh vừa mắng: “Ai nghỉ ngơi hai tuần? Cậu nghĩ rằng tớ với cậu thích nghỉ hai tuần lắm hả? Nếu không nhờ ơn tên cùi bắp nhà cậu, tớ sao có thể liệt giường suốt hai tuần được hả?! Là ai hại não tớ chấn động với gãy xương sườn hả? Hả?!”

Yến Tiếu Thiên thụt thụt lưỡi, buông hai chân, tránh né hung khí bay tới. Lỡ quên mất Lam Bách vẫn còn bị đau đầu. Này là chọc vào tổ ong vò vẽ rồi.

Toàn bộ người trong văn phòng đều có vẻ như không nhìn thấy, cầm lấy bóp tiền, “Đói bụng ghê, phải đi ăn cơm trưa thôi.” Tìm cớ xong liền rời khỏi chiến trường ngay và luôn. Trước khi đi, Cổ Tuyền quay đầu lại ném cho một câu: “Anh đây không ngại ở lại canh cửa đâu nhé!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện