Tâm trạng lúc này của tôi thật kỳ lạ, cảm giác không thể diễn tả này là gì? Ban nãy thật giống như xem một màn nháo kịch… Không! Chính xác mà nói là tai nạn xe hơi của một người. Mà của ai mới được?
Đúng rồi, tôi đang ở nơi nào đây? Giữa không trung lơ lửng ba nghìn thước? Giữa một vùng bình nguyên mênh mông? Hay là......
Ngẩng đầu trông thấy một màu xanh, biêng biếc xanh màu biển. Ánh sáng truyền từ phía trên đứt gãy, dừng lại nơi cách đỉnh đầu tôi không xa. Dưới cổ là một màu đen kịt.
Tôi không biết mình đang ở đâu cả! Chỉ có thể vươn hai tay, đi về phía ánh sáng.
Ôi, đầu óc thật nặng nề, hết thảy mọi thứ trông thật mờ mịt… Có người hỏi tôi, anh ta (cô ta) đang hỏi gì thế nhỉ?
“...... Có cảm giác được không? Tôi đang sờ cánh tay của cậu đấy, xin hỏi cậu có thể cảm giác được không?”
Gật gật đầu, ý bảo tôi có thể cảm giác được. Dần dần, một màu trắng như tấm màn được vén lên trước mắt, thị giác bắt đầu trở nên rõ ràng. Đứng bên phải tôi là một y bác sĩ đang hỏi han tôi. Dường như anh ta thấy tôi gật đầu, thế là đi sang phía bên trái giường, nắm cánh tay trái của tôi lên rồi hỏi tiếp:
“Có thể cảm giác được không?”
Tôi định trả lời, vừa mới mở miệng, “Ôi... đau quá…”, cất tiếng: “Sao thế này? Chuyện gì đã xảy ra? Yến Tiếu Thiên đâu? Cậu ta ở đâu?”
“Không cần lo lắng, bạn của cậu ở ngay sát vách cậu thôi. Hai người bị tai nạn xe hơi, nơi này là phòng cấp cứu khám và điều trị của bệnh viện NJ, tôi là bác sĩ chịu trách nhiệm ở đây.” Vị bác sĩ trông rất trẻ này có chút giật mình. “Lúc xảy ra tai nạn, hàm dưới của cậu bị va chạm, khiến cho não bị chấn động, có khi lại làm trí nhớ của cậu có chút rối loạn, nhưng không sao, chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng thì sẽ khôi phục lại nhanh thôi.”
Nghe bác sĩ giải thích, tôi sờ sờ hàm dưới, chậc, đau quá!
Trách không được lúc nói chuyện cảm thấy được đau vô cùng, trong cằm như bị gắn vào một thỏi đường phèn mãi không tan vậy.
“Tôi hỏi cậu vài thông tin đơn giản để kiểm tra xem nhé. Cậu tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Có nhớ được sự việc xảy ra trước tai nạn không?” Bác sĩ trẻ tuổi tay trái cầm bệnh án trông như quyển vở, tay phải cầm bút, cúi người hỏi tôi.
“Tôi là Lam Bách, 23 tuổi, giới tính nam, cao 1.77 m, đang tìm người yêu. Sự tình trước khi xảy ra tai nạn là...... tôi với Yến Tiếu Thiên lái xe đi ra ngoài mua sắm, sau đó thì......” Lam Bách ngẩng đầu, vẻ mặt xin lỗi nhìn bác sĩ đang mỉm cười.
“Không sao, không nhớ ra cũng không có vấn đề gì đâu, có thể do cậu bị chấn động thôi. Sau này sẽ dần dần nhớ lại. Để cho chắc… chút nữa cậu đi chụp X quang não bộ thử đi. Được không?” Bác sĩ ghi chép vào bệnh án.
“Ngoại trừ hàm dưới, còn đau hay tê liệt nơi nào nữa không?”
Nghe xong câu hỏi của bác sĩ, Lam Bách thử vận động thân thể, rồi báo cho bác sĩ nơi khiến mình khó chịu.
“Nếu cậu đi lại được thì xin đến phòng chụp X quang, chúng tôi cần kiểm tra phim chụp hàm dưới và xương sườn của cậu để xem có gãy xương hay không. Mời cậu đi bên này.......” Bác sĩ trẻ vén tấm màn rũ quanh giường bệnh lên.
Ngồi dậy, ngực truyền đến từng cơn đau thấu xương… Bên ngực trái, nơi gần tim, như bị người đạp cho chục cước… Có lẽ cảm giác đó là thế này chăng?! Lam Bách dùng tay trái ôm tim, nương vào tay của bác sĩ để đứng lên. Đầu gối trái và bắp chân phải đau như bị chuột rút nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều đến việc đi lại.
Đúng rồi, tôi đang ở nơi nào đây? Giữa không trung lơ lửng ba nghìn thước? Giữa một vùng bình nguyên mênh mông? Hay là......
Ngẩng đầu trông thấy một màu xanh, biêng biếc xanh màu biển. Ánh sáng truyền từ phía trên đứt gãy, dừng lại nơi cách đỉnh đầu tôi không xa. Dưới cổ là một màu đen kịt.
Tôi không biết mình đang ở đâu cả! Chỉ có thể vươn hai tay, đi về phía ánh sáng.
Ôi, đầu óc thật nặng nề, hết thảy mọi thứ trông thật mờ mịt… Có người hỏi tôi, anh ta (cô ta) đang hỏi gì thế nhỉ?
“...... Có cảm giác được không? Tôi đang sờ cánh tay của cậu đấy, xin hỏi cậu có thể cảm giác được không?”
Gật gật đầu, ý bảo tôi có thể cảm giác được. Dần dần, một màu trắng như tấm màn được vén lên trước mắt, thị giác bắt đầu trở nên rõ ràng. Đứng bên phải tôi là một y bác sĩ đang hỏi han tôi. Dường như anh ta thấy tôi gật đầu, thế là đi sang phía bên trái giường, nắm cánh tay trái của tôi lên rồi hỏi tiếp:
“Có thể cảm giác được không?”
Tôi định trả lời, vừa mới mở miệng, “Ôi... đau quá…”, cất tiếng: “Sao thế này? Chuyện gì đã xảy ra? Yến Tiếu Thiên đâu? Cậu ta ở đâu?”
“Không cần lo lắng, bạn của cậu ở ngay sát vách cậu thôi. Hai người bị tai nạn xe hơi, nơi này là phòng cấp cứu khám và điều trị của bệnh viện NJ, tôi là bác sĩ chịu trách nhiệm ở đây.” Vị bác sĩ trông rất trẻ này có chút giật mình. “Lúc xảy ra tai nạn, hàm dưới của cậu bị va chạm, khiến cho não bị chấn động, có khi lại làm trí nhớ của cậu có chút rối loạn, nhưng không sao, chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng thì sẽ khôi phục lại nhanh thôi.”
Nghe bác sĩ giải thích, tôi sờ sờ hàm dưới, chậc, đau quá!
Trách không được lúc nói chuyện cảm thấy được đau vô cùng, trong cằm như bị gắn vào một thỏi đường phèn mãi không tan vậy.
“Tôi hỏi cậu vài thông tin đơn giản để kiểm tra xem nhé. Cậu tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Có nhớ được sự việc xảy ra trước tai nạn không?” Bác sĩ trẻ tuổi tay trái cầm bệnh án trông như quyển vở, tay phải cầm bút, cúi người hỏi tôi.
“Tôi là Lam Bách, 23 tuổi, giới tính nam, cao 1.77 m, đang tìm người yêu. Sự tình trước khi xảy ra tai nạn là...... tôi với Yến Tiếu Thiên lái xe đi ra ngoài mua sắm, sau đó thì......” Lam Bách ngẩng đầu, vẻ mặt xin lỗi nhìn bác sĩ đang mỉm cười.
“Không sao, không nhớ ra cũng không có vấn đề gì đâu, có thể do cậu bị chấn động thôi. Sau này sẽ dần dần nhớ lại. Để cho chắc… chút nữa cậu đi chụp X quang não bộ thử đi. Được không?” Bác sĩ ghi chép vào bệnh án.
“Ngoại trừ hàm dưới, còn đau hay tê liệt nơi nào nữa không?”
Nghe xong câu hỏi của bác sĩ, Lam Bách thử vận động thân thể, rồi báo cho bác sĩ nơi khiến mình khó chịu.
“Nếu cậu đi lại được thì xin đến phòng chụp X quang, chúng tôi cần kiểm tra phim chụp hàm dưới và xương sườn của cậu để xem có gãy xương hay không. Mời cậu đi bên này.......” Bác sĩ trẻ vén tấm màn rũ quanh giường bệnh lên.
Ngồi dậy, ngực truyền đến từng cơn đau thấu xương… Bên ngực trái, nơi gần tim, như bị người đạp cho chục cước… Có lẽ cảm giác đó là thế này chăng?! Lam Bách dùng tay trái ôm tim, nương vào tay của bác sĩ để đứng lên. Đầu gối trái và bắp chân phải đau như bị chuột rút nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều đến việc đi lại.
Danh sách chương