Đúng lúc Tề Mộc khéo léo tính kế với hắn, khiến Diệp Tiểu Thiên phải vì y mà chạy loạn lên, đang dương dương tự đắc, thì dưới trướng của y, từ thanh lâu kỹ viện, quán trà quán rượu, nhà trọ, sòng bạc đều lâm vào phiền toái, hoạnh họe gây rối liên tiếp, bị gây khó dễ không ngừng, chỉ chưa có chuyện bị tống giam vào ngục mà thôi. Cứ một tuần trà người ta lại đến tra một hồi, hỏi làm sao còn buôn bán được.

Tề Mộc phát hiện mình lại tự đem đá đập vào chân mình, cũng may y phất lên căn bản nhờ vận dịch trạm lộ vận chuyển. Chỉ cần cái cọc kiếm tiền ấy vẫn nằm chắc trong tay y thì sẽ không dao động vốn liếng của y, mà ở phương diện này, Diệp Tiểu Thiên với thân phận là Điền sử không thể chạm tay vào, trừ phi Tuần kiểm ti chịu phối hợp với hắn. Nhưng Tuần kiểm ti là vườn rau xanh của Tề Mộc, Tề Mộc muốn hái thì hái, muốn nhổ thì nhổ đương nhiên sẽ không lo lắng Diệp Tiểu Thiên có thể chen chân vào, vì vậy Tề Mộc không hề rối loạn.

Mặt y đã dùng khăn thuốc bao lấy toàn bộ, trừ lúc ăn uống phải tháo ra thì lúc bình thường đều che mặt như vậy chỉ thấy hai con mắt cùng hai lỗ mũi tối om. Tề Mộc không thể nói chuyện cũng may vẫn viết được chữ thế là vị đại hào của huyện Hồ quen thói to giọng ra lệnh giờ như một vị tướng quân ngồi ở vị trí chủ soái, bắt đầu múa bút vấy mực, bắt đầu chỉ huy theo một loại khác.

Dưới mưu kế của y, đám du côn huyện Hồ nhao nhao hành động, gây chuyện sinh sự, nhất thời đủ loại đánh lộn, ẩu đả ở huyện Hồ náo loạn, hãm hại phụ nữ.

Diệp Tiểu Thiên không hề mơ hồ, hắn ra mệnh lệnh kẻ nào dám cả gan gây án, bất kể là án to hay nhỏ đều bắt trước thẩm sau, không có thời gian sẽ không thẩm vấn nhốt vào ngục trước nói sau.

Hai vị lão đại này vật cổ tay, khiến huyện Hồ tình cảnh gà bay chó chay, nhất thời đại lao chật hẹp của huyện Hồ chật kín người.

Những tên lính canh ngục không để ý đến tình trạng vệ sinh thế nào, phòng giam có đủ hay không, cứ vậy là nhét người vào. Đại lao của huyện Hồ tổng cộng có tám phòng nhỏ, bình thường thừa để sử dụng, lúc này nhét 127 người, bình quân nhốt 15 đến 16 người một phòng.

Cái khác khó xử không cần nói, nhiều phạm nhân như vậy chỉ ngủ cũng đã không thể giải quyết, diện tích nhà tù bé vậy, mặt đất không đủ để bọn họ nằm, vì vậy Diệp Tiểu Thiên xuất thân từ lính canh ngục bèn đưa ra một chế độ mới cho bọn họ là cắt lượt ngủ.

Một gian tù 15, 16 người phân làm ba ca ngủ, khi một trong ba phần phạm nhân nằm ngủ, hơn mười khác dán vào bốn vách tường cúi đầu nhìn bọn họ, mũi chân chỉ cần động một chút là dẫm lên người, cho nên bọn họ chỉ có thể không nhúc nhích như thể mặc niệm.

Lần ngầm đấu đá này của Diệp tiểu Thiên và Tề Mộc tuy cả hai đều không ra mặt nhưng người dưới bọn họ đấu đến hừng hực khí thế, ngay từ đầu, những tên tạo đãi, dân tráng, nha dịch và đám hương đinh còn tương đối tiết chế, bọn họ không muốn kết thù với Tề Mộc, nhưng cuối cùng cũng không chịu được đám thủ hạ chó điên của Tề Mộc, bị cắn nhiều rồi nên bọn họ cũng bắt đầu nổi điên.

Vì vậy mỗi ngày đều có người bị nhét vào ngục giam, mỗi ngày đều có công sai bị đả thương. Bây giờ thì mỗi sáng sớm ra ngoài, dân chúng huyện Hồ nhìn thấy người khác, việc đầu tiên không phải là chào hỏi mà là thông báo tin tức cho nhau. Ví dụ như, Tề gia lại có tay chân nào, quan phủ lại có tuần bộ nào bị đánh.

Những tuần bộ đó mỗi ngày khi ra phố đều phải đề phòng những viên gạch ném ra từ những góc ngõ tối. Cho dù thế nào, vẫn như trước rất khó phòng bị nhưng bọn họ phát hiện thái độ của dân chúng huyện Hồ với bọn họ rất khác trước đây, hàng xóm gặp bọn họ không còn vẻ mặt khinh thường xa lánh nữa, người qua đường thấy bọn họ thì ôn hòa cung kính rất nhiều.

Lang trung trị vết thương cho Diệp Tiểu Thiên lần trước là thầy thuốc bị đánh nhiều nhất trong huyện Hồ vì nha môn nhiều lần mời lão về chữa trị vết thương cho sai nha, nhưng Diệp Tiểu Thiên và lão đã thương thượng trước, dứt khoát để lão tiến vào chiếm giữ nha môn trong huyện nha, ngay trong huyện nha mở “điệt đả y quán”.

Lão lang trung có ấn tượng rất tốt với Diệp Tiểu Thiên, từ khi tên Điển sử điên rồ đến huyện Hồ kinh doanh của lão ngày càng tốt. Vì vậy lão tiên sinh có đi có lại, lúc đến huyện nha, lão thần bí tặng cho Diệp Tiểu Thiên một bình rượu ba cân, bốc phét nói đây là rượu thuốc tổ tiên truyền lại, bổ thận tráng dương, kim thương không ngã, hiệu quả cực tốt.

Nhưng phương thuốc này phải ngâm ít nhất trên mười năm mới có hiệu quả. Nên cái bình này có thể nói là cực quý, lão đã nâng niu 30 năm, ngay cả bản thân lão cũng không có bình thứ hai. Diệp Tiểu Thiên cũng không hoàn toàn tin rượu này có hiệu quả thần kỳ như lão nói, nên hắn tiện tay đổ ra hai cân còn lại thì đưa cho Tô Tuần Thiên.

Nửa đêm trở lại chỗ ở, Diệp Tiểu Thiên mua nửa cân thịt lợn trên phố, trộn cùng hai cái tai lợn để uống một bữa rượu ngon, hậu quả là đêm đó Diệp Tiểu Thiên và đệ đệ Tiểu Thiên đều rất cao hứng một đêm không ngủ, sáng hôm sau tinh thần còn rất tỉnh táo.

Lúc này Diệp Tiểu Thiên mới tin bình rượu được tặng là rượu tốt, vội vàng đi tìm Tô tuần Thiên muốn lấy lại rượu, hiện nay hắn còn trẻ, sau này lớn tuổi thì sao đây, nghĩ cũng nên phòng ngừa chu đáo mới được.

Không ngờ lúc Diệp Tiểu Thiên vội vã tìm được Tô Tuần Thiên thì Tô Tuần Thiên đang vịn tường từng bước từng bước từ bên ngoài về, sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô thần, môi tím ngắt, đi một bước thở gấp ba tiếng, hai chân mềm nhũn như sợi mỳ.

Quan tâm đến trận đấu đá này không chỉ là dân chúng huyện Hồ, Triển Ngưng Nhi đã chuẩn bị hành trang để đi Đồng Nhân, An Nam Thiên vốn dĩ cũng đi cùng nàng nhưng quyết định ở lại mấy ngày, xem đại chiến huyện Hồ.

Ngoài An Nam Thiên, còn có một người khác cũng đang chăm chú quan sát mọi phát sinh của huyện Hồ, người đó chính là Hồ Bách Xuyên. Khi đám thương nhân huyện Hồ chỉ quan tâm cuộc chiến hỗn loạn này có ảnh hưởng đến kinh doanh của bọn chúng không thì Hồng Bách Xuyên lại quan tâm đến việc này có ảnh hưởng đặc biệt đến chính trị trong tương lai của huyện Hồ không? Hồng Bách Xuyên ngồi trên ghế vừa nói vừa vuốt râu gật đầu, nét mặt vui mừng:

- Ta xem thường hắn rồi, không ngờ trong hoàn cảnh như vậy hắn vẫn có thể tạo nên cục diện như vậy. Nếu cứ để cho hắn làm, nói không chừng...

Lão quản gia đứng cạnh Hồng Bách Xuyên cười híp mắt nói:

- Vâng, lão gia cũng cảm thấy bất ngờ ạ?

Hồng Bách Xuyên gật đầu nói:

- Bất ngờ, cực kỳ bất ngờ. Tiểu tử này quả không đơn giản.

Lão quản gia cũng cười:

- Đương nhiên rồi, người xưa nói rất đúng - long sinh long phượng sinh phượng, con của chuột phải biết đào hang. Lời này không hề nói suông. Đại thiếu gia là con trai ngài coi như mưa dầm thấm lâu, đạo kinh doanh cũng không có kém.

Hồng Bách Xuyên đột nhiên biến sắc:

- Sao, ngươi nói Đại Hanh.

Lão quản gia ngạc nhiên nói:

- Sao vậy, người lão gia khen ngợi nãy giờ không phải thiếu gia sao?

Hồng Bách Xuyên cười khổ một tiếng lắc đầu.

Lão quản gia nói:

- Lão gia, đại thiếu gia nhà chúng ta...

Hồng Bách Xuyên cả kinh:

- Đừng nói về nó với ta, bệnh tim của ta gần đây mới tốt hơn một chút.

Hồng Bách Xuyên dứt lời liền bịt tai bỏ chạy, đối với đứa con bảo bối này thật sự nghe tiếng đã biến sắc rồi. Lão quản gia đứng ở đó không nói lên lời.

Ít nhất cũng có chút thần khí, lớn nhỏ cũng là quan.

Sáng sớm ra khỏi nhà, Diệp Tiểu Thiên thấy hai câu đối dán tại cửa nhà mình liền cười ha hả. Lý Vân Thông thì tức giận nói:

- Đại nhân, có kẻ cười nhạo ngài. Đây là câu đối dán tại miếu thờ thổ địa.

Lý Vân Thông nói xong liền tiến lên xé toang câu đối đó, Diệp Tiểu Thiên ngăn y lại nói:

- Thổ địa công là thần nhỏ nhất, Điền sử ta cũng là quan nhỏ nhất. Miếu thổ địa dán câu đối này không cảm thấy nhục nhã. Lẽ nào tiểu quan ta uy phong hơn thần sao? Thôi, cứ dán như vậy đi, dán đúng vào.

Diệp Tiểu Thiên thấy Lý Vân Thông tức giận liền nói với y:

- Không nên tức giận, đây là việc tốt, đổi lại trước kia Tề Mộc sẽ dùng thủ đoạn này để hả giận sao?

Lý Vân Thông ngẫm lại gật đầu nói:

- Đại nhân nói đúng lắm, nếu là trước kia, có kẻ nào dám cả gan khiêu khích Tề Mộc, Tề Mộc đã đã sớm đánh tới cửa, làm sao giống như bây giờ được.

Lý Vân Thông nói đến đây ngừng lại một chút, khâm phục nhìn Diệp Tiểu Thiên:

- Ty chức không ngờ ngay cả Huyện thái Gia cũng không làm gì được y, nhưng Điền sử đại nhân ngài lại có thể khiến y đại loạn.

Diệp Tiểu Thiên nói:

- Huyện thái gia chúng ta thì nói làm gì, ông ta không rễ không đáy, không quyền không thế lại nhát gan, không biết dựa thế tạo thế nói cho cũng cũng chỉ là một kẻ mọt sách, sao đối phó lại Tề Mộc chứ. Ngược lại chỉ có Mạnh Huyện thừa là có thể đối phó Tề Mộc, lại không nghĩ Tề Mộc đã biến y thành môn hạ.

Lý Vân Thông nói:

- Mạnh Huyện thừa đối phó Tề Mộc thì có ích lợi gì? Phối hợp với y mới là có lợi ích. Chỉ là không ngờ tới rằng, một khi đã bị Tề Mộc nắm thóp thì sau đó cũng chỉ là tay sai của Tề Mộc.

Diệp Tiểu Thiên nhẹ gật đầu, trầm ngâm một lát, chậm rãi hỏi:

- Sĩ khí của chúng ta đủ dùng chưa?

Gương mặt Lý Vân Thông lộ nét cười, y nói:

- Lần này, bọn chúng bị trêu tức đủ rồi, rất nhiều người đều xắn tay áo lên nói là hận không thể để Điển sử đại nhân ra mặt, dẫn bọn họ đánh thẳng vào Tề phủ cho Tề Mộc xem. Chỉ có điều...

Diệp Tiểu Thiên nhíu mày hỏi:

- Chỉ có điều gì?

Lý Vân Thông nói:

- Chỉ có điều chúng ta vẫn chưa tìm được chứng cớ để có thể đối phó với Tề Mộc.

Diệp Tiểu Thiên nói:

- Việc này phải nắm chắc, ta nghe nói lúc trước đây, vì tranh đoạt đường vận chuyển hàng hóa qua núi mà Tề Mộc đã xử mấy người đồng hành, trong đó có hai người có kết cục vô cùng thê thảm, nát cửa tan nhà. Bọn họ may mắn sống sót dẫn người nhà đến huyện lân cận, ngươi sai người đi tìm hiểu một chút, biết đâu họ sẽ trở thành nhân chứng hữu hiệu của chúng ta.

Lý Vân Thông nói:

- Vâng, ti chức sẽ phái người đi điều tra ngay.

Diệp Tiểu Thiên cười nói:

- Ta có thể điên, toàn bộ nha môn thì không thể điên cùng ta, vì vậy, chúng ta phải ra tay trước, cần có một danh nghĩa. Chuyện này ngươi để tâm một chút.

Diệp Tiểu Thiên nói xong, bỗng cảm thấy bên người như thiếu gì đó, hắn nhìn xung quanh hỏi:

- Tô Tuần Thiên đâu?

Lý Vân Thông kỳ quái nói:

- Mới vừa rồi còn đi theo ta, trong chốc lát đã không thấy.

Lý Vân Thông vừa muốn quay đầu, chợt nghe âm thanh yếu ớt:

- Ta ở đây... Ngươi đi nhanh quá.

Nói xong Tô Tuần Thiên chậm chạp đi tới.

Diệp Tiểu Thiên cau mày nói:

- Đã ba ngày rồi, sao ngươi vẫn như thế hả?

Tô Tuần Thiên thở dài nói:

- Bổ chưa thấy đâu mà tổn hại thì có thừa. Nói toạc ra chính là chặt đầu cá vá đầu tôm, thành Đông hủy đi thì thành Tây sẽ không có. Một đêm, suốt một đêm, mười tám lần, liên tục 18 lần, Tô mỗ may mắn không chết đã là cảm ơn trời đất. Mấy ngày nay cứ đêm đến là ta phải đắp hai chăn, dương hỏa cạn kiệt toàn thân đều rét run.

Lý Vân Thông thoáng phát ra tiếng cười, Diệp Tiểu Thiên tò mò hỏi:

- Không phải rượu này có hiệu quả kỳ diệu sao?

Tô Tuần Thiên sầu khổ nói:

- Có Tô mỗ là nhân chứng sống mà Điền sử đại nhân còn không tin sao?

Lý Vân Thông liếm môi một cái nói:

- Rượu đó...

Rồi quả quyết:

- Người uống hết hết sao? Nếu không phải uống cạn trong một đêm, thì nguyên khí bị tổn thương sao được?

Lý Vân Thông liếc mắt, căm hận nói:

- Ngươi tham ăn vậy sao không chết trong bụng mẹ luôn đi.

Tô Tuần Thiên cười:

- Lý đại thúc, việc này, người đừng hâm mộ làm gì. Rượu này chính là để người uống, người còn không thể thi triển hùng phong như ta đâu.

Tô Tuần thiên nói chưa dứt lời, Mã Huy chạy như bay từ đằng xa tới, vừa chạy vừa hô:

- Đại nhân, đã bắt được Hoa Vân Phi rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện