Diệp Tiểu Thiên nhận được tấm thẻ bài của Hoa tri huyện lập tức lên đường. Sáng hôm sau, điều tạo đãi đến, ngoài dân tráng cùng sai dịch còn có lý chính các thị trấn nhỏ thuộc bản huyện. Tất cả nhao nhao chạy tới đại thao trường huyện học chờ Điền sử đại nhân phân công.
Thương thế của Diệp Tiểu Thiên mặc dù nhìn khá dọa người nhưng hắn bảo vệ những chỗ yếu hại rất tốt nên thương thế cũng không nặng. Trước kia hắn thường chống gậy cũng có nguyên nhân ngụy trang bên trong. Lúc này phải điều binh khiển tướng, hắn đương nhiên sẽ không chống gậy mà để ảnh hưởng đến sĩ khí.
Khi Diệp Tiểu Thiên bước lên bục giảng tinh thần vô cùng phấn chấn, ý chí chiến đấu sục sôi. Ngược lại, Chu Ban đầu cùng chống quải trượng theo đuôi phía sau vẫn phải khập khiễng bước đi. Đùi y trước đây bị đánh gãy. Theo sau Diệp Tiểu Thiên ngoài Chu Ban đầu còn có Tô Ban đầu Tô Tuần Thiên ưỡn ngực ngẩng cao đầu, tinh thần dồi dào chưa từng có.
Diệp Tiểu Thiên đứng trên bục giảng nhìn xuống, một mảng đen kịt, rất đông binh hùng tướng mạnh. Chỉ là luồng khí thế này qua cặp mắt của Cấm quân Diệp Tiểu Thiên thật sự phân tán không ra dáng vẻ của binh vương.
Luận chiến lực, vũ khí của “cấm quân” cũng chỉ là “súng dởm, tuy nhiên, tư trang quân đội cũng không tệ lắm.
“Bọn họ không phải quân đội, ta cũng không nên quá kỳ vọng.”
Diệp Tiểu Thiên tự an ủi mình như vậy, cất cao giọng nói:
- Chư vị, nay có thợ săn ở khe Thanh Sơn Hoa Vân Phi giết chết Từ Lâm và bảy người Tường ca một cách tàn bạo, sau đó lại có ý đồ ám sát thân sĩ bản huyện Tề Mộc. Ngải mỗ được sự phân phó của Tri huyện đại lão gia toàn quyền phụ trách truy nã, lùng bắt hung thủ. Kể từ hôm nay, các ngươi đều nhận lệnh của bản quan phân công. Ai dám chậm trễ, bản quan sẽ không khách khí.
Diệp Tiểu Thiên chậm rãi bước thong thả trên bục giảng, chuyển giọng nói:
- Lần này gióng trống khua chiêng nhìn có chút hao người tốn của đúng không? Kỳ thật, thủ đoạn của kẻ này quả là tàn bạo khiến lòng người huyện Hồ hoang mang. Nếu không bắt hắn về quy án còn không biết gã sẽ gây ra chuyện gì nữa. Để bảo vệ sự bình yên của nơi đây, bản quan quyết định huy động lực lượng toàn huyện bắt gã về quy án. Đương nhiên, nếu đã huy động lực lượng toàn huyện mà không thể làm được việc này thì như bản quan nói trước đó, phải nghiêm khắc chống các hoạt động phạm tội của huyện. Mạnh Khánh Duy thân là Huyện thừa lại lén lút buôn lậu. Hơn nữa lại là buôn hỏa dược mà triều đình cấm nghiêm ngặt, có thể thấy dưới bầu trời bản huyện tội phạm thật ngang ngược.
- Hôm nay đã dùng lực lượng toàn huyện từ trên xuống dưới triệt để thực hiện trận càn quét lần thứ nhất. Cụ thể hành động thế nào, bản quan đã chỉ dẫn cho các bộ khoái. Các ngươi sẽ được phân công dưới trướng bọn họ, do bọn họ chỉ huy hành động, từ huyện, xã, thôn, mỗi con đường, mỗi gia đình, toàn bộ đều càn quét triệt để. Toàn bộ những nơi giấu diếm dơ bẩn, toàn bộ bọn đầu trâu mặt ngựa, toàn bộ phần tử phạm pháp đều nghiêm khắc đả kích.
- Các người có người nhiều đời con cháu đều sống ở đây, nhiều người khi Đại Minh khai quốc, tổ tiên đã là quân của Đại Minh cầm kiếm gươm khai khẩn, bén rễ nơi đây. Có người là do thiên tai nhân họa không thể ở lại quê hương mà đến đây. Cho dù các ngươi vì lý do gì mà đến đây, các ngươi đã định cư tại đây thì đây xem như là quê các ngươi. Huyện Hồ là nhà các ngươi, sự tối tăm rối loạn hiện nay của huyện Hồ phải được quét sạch. Hãy cầm lấy cây chổi của các ngươi, bất kể là tro bụi, con gián, mạng nhện đều quét sạch cho ta.
Trước khi tổng động viên chiến đấu, dù Diệp Tiểu Thiên có kích động hiệu quả khiến toàn bộ bộ khoái ngày đó nhiệt huyết sôi sục, bừng bừng đánh cảnh giới đánh Mạnh Huyện thừa nát bét, nhưng rất nhiều nha môn xưa nay không quan hệ đến Diệp Tiểu Thiên không hề màng đến. Tạo đãi, dân tráng, nhất là lý trưởng, bảo chính các huyện điều xuống càng nghe càng đờ đẫn.
Mắt thấy nguyên một đám bộ khoái chia nhau xuống dưới lĩnh người, Chu Ban đầu khấp khểnh đến bên cạnh Diệp Tiểu Thiên, thấp giọng nói:
- Đại nhân, theo ty chức thấy, lực lượng chúng ta có thể dùng cũng chỉ có các bộ khoái. Để bọn họ nắm thành một nắm đấm, thì mới đủ sức đối kháng với Tề Mộc. Hôm nay, tách bọn họ ra, để bọn họ dẫn đầu đám tạo đãi, hương đinh cừu non kia, liệu có ổn không? Tô Tuần Thiên cũng ở đó lo lắng nói:
- Đúng vậy, đại nhân, ngài xem bọn họ như phường giá áo túi cơm, chỉ có tập hợp bộ khoái chúng tôi lại mới có thể đủ một trận chiến với Tề Mộc.
Diệp Tiểu Thiên lắc đầu nói:
- Số người trong bộ khoái của bản huyện tổng cộng chỉ khoảng hai mươi lăm người, trừ mấy người già yếu, còn lại bảy tám người cùng vài chục thanh đao có thể đối phó cùng Tề Mộc sao?
- Chuyện này...
Tô Tuần Thiên cùng Chu Tư Vũ liếc nhau một nhau rồi lắc đầu.
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Tề Mộc hoành hành huyện Hồ đã nhiều năm, cây lớn rễ sâu không dễ đánh gãy. Hiện nay, mặc dù Mạnh Huyện thừa bị bế quan, Tề Mộc rất khó lấy được trợ lực, nhưng điều này cũng không chứng minh y dễ đối phó, chúng ta muốn một lần diệt trừ y, nhổ cỏ tận gốc thì nhất định phải làm hai việc.
Tô Tuần Thiên hỏi:
- Hai chuyện gì vậy?
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Mặc dù Mạnh Huyện thừa đã bị bắt, mà còn tìm thấy bằng chứng trong nhà y nhưng dù y chết cũng không mở miệng, không có lời khai của y chúng ta không cách nào chạm đến người của Tề Mộc, không thể muốn làm gì thì làm được.
- Những kẻ du côn bị bắt kia cũng vậy. Huống hồ những điều bọn họ biết có hạn, cho dù chịu nhận tội, e rằng cũng không cung cấp được mấy thứ hữu dụng. Những người bị Tề Mộc hãm hại hiện tại có nhiều e sợ. Mặc dù được chúng ta liên tục cổ vũ họ cũng không chịu ra mặt tố cáo. Vì vậy, việc đầu tiên chúng ta phải làm là tìm ra một tội danh mà chúng ta có lý do đầy đủ để làm khó dễ y.
Tô Tuần Thiên và Chu Tư Vũ nghe xong yên lặng gật đầu. Mặc dù Diệp Tiểu Thiên làm việc liều lĩnh thế nào cuối cùng cũng không thể thoát khỏi một chữ quan. Điều này bảo vệ hắn, khiến cho Tề Mộc không thể dùng bất kỳ thủ đoạn nào đối với hắn, đồng thời cũng là sự ràng buộc, có một vài quy tắc hắn vẫn phải tuân theo.
Chứng cớ là bắt buộc, hơn nữa muốn đối phó với Mạnh Huyện thừa trước tiên phải tạo ra một phần chứng cớ giả để bắt Tề Mộc lại, sau đó sẽ thu thập chứng cớ thật của Tề Mộc. Biện pháp như vậy cũng không dễ thực hiện được. Tề Mộc là kẻ liều mạng, y tuyệt đối sẽ không khoanh tay chờ chết.
Nếu gán cho y một tội danh giả, gã sẽ phản kháng không chút lo ngại. Một khi y dùng bạo lực gây ra thương vong lớn thì triều đình sẽ truy cứu xuống, lại phát hiện chứng cớ quan phủ phát hiện là giả thì khó tránh khỏi tội danh bức phản bách tính, đó gọi là mình làm mình chịu.
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Điều thứ hai, bất kể chúng ta có chứng cớ chính xác hay không, một khi muốn chạm vào Tề Mộc đều phải dùng vũ lực, kẻ liều mạng như Tề Mộc nhất định sẽ phản kháng. Y có rất nhiều tay chân, chỉ dựa vào hơn hai mươi sai dịch của huyện có thể tấn công vào Tề gia sao?
Tô Tuần Thiên và Chu Tư Vũ lại lắc đầu, Diệp Tiểu Thiên chỉ dưới đài nói:
- Cho nên, chúng ta cần bọn họ. Các ngươi chớ xem bọn họ như cái xác không hồn, lẽ nào bộ dạng ngây ngô trước kia của các ngươi hơn bọn họ sao?
Tô Tuần Thiên nhíu này nói:
- Những người này đến từ các nha môn khác nhau, có người đến từ nông thôn, đại nhân muốn lấy lòng để bọn họ làm việc cho đại nhân e rằng cần có thời gian.
Diệp Tiểu Thiên ha ha cười nói:
- Ta không cần bọn họ làm việc cho ta, ta chỉ cần bọn họ căm hận Tề Mộc là được. Tề Mộc hiện nay không còn là tề Mộc nói một là một hai là hai ở huyện Hồ lúc trước. Qua việc Từ Lâm, Tường Ca và Mạnh Huyện thừa bị bắt, Tề Mộc đã không thể che giấu cái hình tượng giả của mình.
- Tề Mộc dễ dàng nhận ra điều này, y đang liều mạng đoạt lại vinh quang ngày xưa. Lúc này ta để những người này đi gây phiền phức cho Tề Mộc, mặc dù bọn họ chỉ muốn qua loa cho xong chuyện, Tề Mộc giống như một con thú bị bủa vây sẽ nuốt giận được sao?
Tô Tuần Thiên và Chu Tư Vũ nghe đến đó như bừng tỉnh ngộ.
Tô Tuần Thiên giơ ngón tay cái tán thưởng:
- Cao tay thực sự là cao tay.
Việc mà Diệp Tiểu Thiên muốn làm bây giờ nói trắng ra không đáng một đồng, không phải là chí khí binh lính không thể dùng sao? Đó chính là mượn tay đối thủ rèn dũa bọn chúng cho đến khi máu chảy. Chờ đến khi thịnh nộ đã đủ sẽ dẫn đến bạo kích lớn, Tề Mộc là kẻ cầm đầu cho dù không chết cũng phải đổ máu.
Đêm mưa to.
Mưa lớn bắn tung tóe trên những tảng đá lớn, từng đám bong bóng hiện rồi lại tan. Dưới mái hiên cặp đèn lồng chao đảo trong bão tố, ánh đèn yếu ớt chiếu lên những giọt nước mưa một tầng ánh sáng chập chờn, lại khiến cho buổi đêm mưa gió thêm sầu thảm.
Bang bang bang...
Thời tiết khô hanh cẩn thận củi lửa, bình an vô sự.
Lão phu canh khoác áo tơi khom người, một tay nhấc đèn treo mõ tay kia nắm lấy cái dùi trúc đánh từng nhịp từ xa bước đến, miệng hô mãi một câu, hoàn toàn không hề để ý tới trời mưa như trút nước.
Phía dưới đèn lồng là cánh cửa nước sơn đã loang lổ, cánh cửa đóng chặt, trong phòng là ngọn đèn dầu trong suốt, hơn mười bàn đánh bạc chật kín đặt ở đây, mỗi bàn đều tụ tập con bạc đỏ mắt vì thua hoặc thắng mà mặt mày hớn hở.
Lý Duyệt sắc mặt ủ rũ, gã căng thẳng dùng ngón tay đầy mồ hôi bôi qua mặt bài, đột nhiên khuôn mặt đỏ lừ hưng phấn, gã đem bài bỏ lên bàn dùng sức vỗ mạnh nói:
- Đầu hổ.
Lý Duyệt nói xong liền giang hai cánh tay cười lớn ôm đống tiền trên bàn.
- Khoan đã.
Một kẻ mặt rỗ ngồi đối diện cười hì hì đỡ lấy tay gã, đắc ý nghiêng mắt nhìn liếc gã, thong thả mở ra một con bài, toàn bộ là màu đỏ sáu điểm đỏ. Kẻ mặt rỗ lại chậm rãi lật con thứ hai, toàn bộ là đen, sáu điểm đen.
Lý Duyệt đứng người, chán nản thất vọng nói:
- Thiên bài.
Kẻ mặt rỗ cười hì hì nói:
- Thật xin lỗi, đầu hổ của người nhìn thấy thiên bài của ta cũng phải nhường lối.
Nói xong cũng giang hai cánh tay ôm hết tiền trên bàn vào ngực, như con vịt quạc quạc cười rộ lên.
- Bang, bang, bang.
Một hồi mõ từ xa truyền đến:
- Thời tiết hanh khô, cẩn thận củi lửa, bình an vô sự.
Lý Duyệt tức giận mắng:
- Mưa như trút nước vậy, hanh khô cái con khỉ.
Kẻ mặt rỗ cười khà khà nói:
- Có để hắn hô “chúc phát tài” ngươi cũng không thắng được ta. Ta nói ngươi đã nợ ta tám mươi đồng rồi, còn đánh hay không? Nếu không còn tiền thì cút đi.
Lý Duyệt cắn rắng nện một đấm xuống bàn:
- Quy củ cũ, thua một trăm đồng thì tối nay ngươi đến nhà ta ngủ.
Kẻ mặt rỗ cười hà hà:
- Khoan hãy nói, nương tử của ngươi quả thật rất tuyệt. Nào, tiếp tục.
Trên đường dài, phu canh khoác áo mưa, mang theo đèn lồng chậm rãi đi đến căn phòng phía trước nhìn hai bên thấy mưa to như trút nước cũng muốn vào phòng trú mưa, lập tức cầm đèn hướng xa xa quẹo trái ba vòng, quẹo phải ba vòng.
Sau một lát, một đám mang theo khóa sắt khóa sắt, gông xiềng, vác theo đao gươm, dẫn theo dân cường tráng dưới sự chỉ huy của bộ khoái Mã Huy mãnh liệt nhào về phía trước. Ầm một tiếng, cửa phòng bị đạp đổ, Mã Huy xung trận ngựa lên trước, giơ đao lên xông vào sòng bạc cao giọng nói:
- Quản phủ phá án, người không phận sự tránh ra.
Trong phòng này đâu có ai rảnh rỗi, mọi người đều rất bận rộn. Lý Duyệt thua đến nỗi nóng nảy nhảy lên một cái quơ mấy khối bài làm ám khí ném qua hướng Mã Huy mắng to:
- Con mẹ nó. Theo một tên Ngải Điền sử không biết sống chết, các ngươi bị điên theo hắn luôn rồi à? Có biết đây là địa phận của ai không?
- Ôi...
Trên ót Mã Huy trúng một quân bài liền như bị Phiên Thiên Ấn đánh trúng lập tức buông ra lùi về phía sau, từ thế xông vào trước giờ trở thành đứng sau dân tráng hô to gọi nhỏ nói:
- Du côn tập kích người phá án, mau bắt tất cả bọn chúng lại.
Mặc dù nói gần đây địa vị quan phủ huyện Hồ trong lòng bách tính có chút tăng lên nhưng những con bạc này không hề để họ vào mắt. Lúc này họ lật bàn ghế xông lên, dân tráng mặc có nguyện ý hay không, mắt thấy tình cảnh đó cũng đành nghênh chiến, hai bên nhất thời thành một hỗn độn.
Cảnh tượng huyện Hồ hỗn loạn, mở màn từ đó...
Thương thế của Diệp Tiểu Thiên mặc dù nhìn khá dọa người nhưng hắn bảo vệ những chỗ yếu hại rất tốt nên thương thế cũng không nặng. Trước kia hắn thường chống gậy cũng có nguyên nhân ngụy trang bên trong. Lúc này phải điều binh khiển tướng, hắn đương nhiên sẽ không chống gậy mà để ảnh hưởng đến sĩ khí.
Khi Diệp Tiểu Thiên bước lên bục giảng tinh thần vô cùng phấn chấn, ý chí chiến đấu sục sôi. Ngược lại, Chu Ban đầu cùng chống quải trượng theo đuôi phía sau vẫn phải khập khiễng bước đi. Đùi y trước đây bị đánh gãy. Theo sau Diệp Tiểu Thiên ngoài Chu Ban đầu còn có Tô Ban đầu Tô Tuần Thiên ưỡn ngực ngẩng cao đầu, tinh thần dồi dào chưa từng có.
Diệp Tiểu Thiên đứng trên bục giảng nhìn xuống, một mảng đen kịt, rất đông binh hùng tướng mạnh. Chỉ là luồng khí thế này qua cặp mắt của Cấm quân Diệp Tiểu Thiên thật sự phân tán không ra dáng vẻ của binh vương.
Luận chiến lực, vũ khí của “cấm quân” cũng chỉ là “súng dởm, tuy nhiên, tư trang quân đội cũng không tệ lắm.
“Bọn họ không phải quân đội, ta cũng không nên quá kỳ vọng.”
Diệp Tiểu Thiên tự an ủi mình như vậy, cất cao giọng nói:
- Chư vị, nay có thợ săn ở khe Thanh Sơn Hoa Vân Phi giết chết Từ Lâm và bảy người Tường ca một cách tàn bạo, sau đó lại có ý đồ ám sát thân sĩ bản huyện Tề Mộc. Ngải mỗ được sự phân phó của Tri huyện đại lão gia toàn quyền phụ trách truy nã, lùng bắt hung thủ. Kể từ hôm nay, các ngươi đều nhận lệnh của bản quan phân công. Ai dám chậm trễ, bản quan sẽ không khách khí.
Diệp Tiểu Thiên chậm rãi bước thong thả trên bục giảng, chuyển giọng nói:
- Lần này gióng trống khua chiêng nhìn có chút hao người tốn của đúng không? Kỳ thật, thủ đoạn của kẻ này quả là tàn bạo khiến lòng người huyện Hồ hoang mang. Nếu không bắt hắn về quy án còn không biết gã sẽ gây ra chuyện gì nữa. Để bảo vệ sự bình yên của nơi đây, bản quan quyết định huy động lực lượng toàn huyện bắt gã về quy án. Đương nhiên, nếu đã huy động lực lượng toàn huyện mà không thể làm được việc này thì như bản quan nói trước đó, phải nghiêm khắc chống các hoạt động phạm tội của huyện. Mạnh Khánh Duy thân là Huyện thừa lại lén lút buôn lậu. Hơn nữa lại là buôn hỏa dược mà triều đình cấm nghiêm ngặt, có thể thấy dưới bầu trời bản huyện tội phạm thật ngang ngược.
- Hôm nay đã dùng lực lượng toàn huyện từ trên xuống dưới triệt để thực hiện trận càn quét lần thứ nhất. Cụ thể hành động thế nào, bản quan đã chỉ dẫn cho các bộ khoái. Các ngươi sẽ được phân công dưới trướng bọn họ, do bọn họ chỉ huy hành động, từ huyện, xã, thôn, mỗi con đường, mỗi gia đình, toàn bộ đều càn quét triệt để. Toàn bộ những nơi giấu diếm dơ bẩn, toàn bộ bọn đầu trâu mặt ngựa, toàn bộ phần tử phạm pháp đều nghiêm khắc đả kích.
- Các người có người nhiều đời con cháu đều sống ở đây, nhiều người khi Đại Minh khai quốc, tổ tiên đã là quân của Đại Minh cầm kiếm gươm khai khẩn, bén rễ nơi đây. Có người là do thiên tai nhân họa không thể ở lại quê hương mà đến đây. Cho dù các ngươi vì lý do gì mà đến đây, các ngươi đã định cư tại đây thì đây xem như là quê các ngươi. Huyện Hồ là nhà các ngươi, sự tối tăm rối loạn hiện nay của huyện Hồ phải được quét sạch. Hãy cầm lấy cây chổi của các ngươi, bất kể là tro bụi, con gián, mạng nhện đều quét sạch cho ta.
Trước khi tổng động viên chiến đấu, dù Diệp Tiểu Thiên có kích động hiệu quả khiến toàn bộ bộ khoái ngày đó nhiệt huyết sôi sục, bừng bừng đánh cảnh giới đánh Mạnh Huyện thừa nát bét, nhưng rất nhiều nha môn xưa nay không quan hệ đến Diệp Tiểu Thiên không hề màng đến. Tạo đãi, dân tráng, nhất là lý trưởng, bảo chính các huyện điều xuống càng nghe càng đờ đẫn.
Mắt thấy nguyên một đám bộ khoái chia nhau xuống dưới lĩnh người, Chu Ban đầu khấp khểnh đến bên cạnh Diệp Tiểu Thiên, thấp giọng nói:
- Đại nhân, theo ty chức thấy, lực lượng chúng ta có thể dùng cũng chỉ có các bộ khoái. Để bọn họ nắm thành một nắm đấm, thì mới đủ sức đối kháng với Tề Mộc. Hôm nay, tách bọn họ ra, để bọn họ dẫn đầu đám tạo đãi, hương đinh cừu non kia, liệu có ổn không? Tô Tuần Thiên cũng ở đó lo lắng nói:
- Đúng vậy, đại nhân, ngài xem bọn họ như phường giá áo túi cơm, chỉ có tập hợp bộ khoái chúng tôi lại mới có thể đủ một trận chiến với Tề Mộc.
Diệp Tiểu Thiên lắc đầu nói:
- Số người trong bộ khoái của bản huyện tổng cộng chỉ khoảng hai mươi lăm người, trừ mấy người già yếu, còn lại bảy tám người cùng vài chục thanh đao có thể đối phó cùng Tề Mộc sao?
- Chuyện này...
Tô Tuần Thiên cùng Chu Tư Vũ liếc nhau một nhau rồi lắc đầu.
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Tề Mộc hoành hành huyện Hồ đã nhiều năm, cây lớn rễ sâu không dễ đánh gãy. Hiện nay, mặc dù Mạnh Huyện thừa bị bế quan, Tề Mộc rất khó lấy được trợ lực, nhưng điều này cũng không chứng minh y dễ đối phó, chúng ta muốn một lần diệt trừ y, nhổ cỏ tận gốc thì nhất định phải làm hai việc.
Tô Tuần Thiên hỏi:
- Hai chuyện gì vậy?
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Mặc dù Mạnh Huyện thừa đã bị bắt, mà còn tìm thấy bằng chứng trong nhà y nhưng dù y chết cũng không mở miệng, không có lời khai của y chúng ta không cách nào chạm đến người của Tề Mộc, không thể muốn làm gì thì làm được.
- Những kẻ du côn bị bắt kia cũng vậy. Huống hồ những điều bọn họ biết có hạn, cho dù chịu nhận tội, e rằng cũng không cung cấp được mấy thứ hữu dụng. Những người bị Tề Mộc hãm hại hiện tại có nhiều e sợ. Mặc dù được chúng ta liên tục cổ vũ họ cũng không chịu ra mặt tố cáo. Vì vậy, việc đầu tiên chúng ta phải làm là tìm ra một tội danh mà chúng ta có lý do đầy đủ để làm khó dễ y.
Tô Tuần Thiên và Chu Tư Vũ nghe xong yên lặng gật đầu. Mặc dù Diệp Tiểu Thiên làm việc liều lĩnh thế nào cuối cùng cũng không thể thoát khỏi một chữ quan. Điều này bảo vệ hắn, khiến cho Tề Mộc không thể dùng bất kỳ thủ đoạn nào đối với hắn, đồng thời cũng là sự ràng buộc, có một vài quy tắc hắn vẫn phải tuân theo.
Chứng cớ là bắt buộc, hơn nữa muốn đối phó với Mạnh Huyện thừa trước tiên phải tạo ra một phần chứng cớ giả để bắt Tề Mộc lại, sau đó sẽ thu thập chứng cớ thật của Tề Mộc. Biện pháp như vậy cũng không dễ thực hiện được. Tề Mộc là kẻ liều mạng, y tuyệt đối sẽ không khoanh tay chờ chết.
Nếu gán cho y một tội danh giả, gã sẽ phản kháng không chút lo ngại. Một khi y dùng bạo lực gây ra thương vong lớn thì triều đình sẽ truy cứu xuống, lại phát hiện chứng cớ quan phủ phát hiện là giả thì khó tránh khỏi tội danh bức phản bách tính, đó gọi là mình làm mình chịu.
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Điều thứ hai, bất kể chúng ta có chứng cớ chính xác hay không, một khi muốn chạm vào Tề Mộc đều phải dùng vũ lực, kẻ liều mạng như Tề Mộc nhất định sẽ phản kháng. Y có rất nhiều tay chân, chỉ dựa vào hơn hai mươi sai dịch của huyện có thể tấn công vào Tề gia sao?
Tô Tuần Thiên và Chu Tư Vũ lại lắc đầu, Diệp Tiểu Thiên chỉ dưới đài nói:
- Cho nên, chúng ta cần bọn họ. Các ngươi chớ xem bọn họ như cái xác không hồn, lẽ nào bộ dạng ngây ngô trước kia của các ngươi hơn bọn họ sao?
Tô Tuần Thiên nhíu này nói:
- Những người này đến từ các nha môn khác nhau, có người đến từ nông thôn, đại nhân muốn lấy lòng để bọn họ làm việc cho đại nhân e rằng cần có thời gian.
Diệp Tiểu Thiên ha ha cười nói:
- Ta không cần bọn họ làm việc cho ta, ta chỉ cần bọn họ căm hận Tề Mộc là được. Tề Mộc hiện nay không còn là tề Mộc nói một là một hai là hai ở huyện Hồ lúc trước. Qua việc Từ Lâm, Tường Ca và Mạnh Huyện thừa bị bắt, Tề Mộc đã không thể che giấu cái hình tượng giả của mình.
- Tề Mộc dễ dàng nhận ra điều này, y đang liều mạng đoạt lại vinh quang ngày xưa. Lúc này ta để những người này đi gây phiền phức cho Tề Mộc, mặc dù bọn họ chỉ muốn qua loa cho xong chuyện, Tề Mộc giống như một con thú bị bủa vây sẽ nuốt giận được sao?
Tô Tuần Thiên và Chu Tư Vũ nghe đến đó như bừng tỉnh ngộ.
Tô Tuần Thiên giơ ngón tay cái tán thưởng:
- Cao tay thực sự là cao tay.
Việc mà Diệp Tiểu Thiên muốn làm bây giờ nói trắng ra không đáng một đồng, không phải là chí khí binh lính không thể dùng sao? Đó chính là mượn tay đối thủ rèn dũa bọn chúng cho đến khi máu chảy. Chờ đến khi thịnh nộ đã đủ sẽ dẫn đến bạo kích lớn, Tề Mộc là kẻ cầm đầu cho dù không chết cũng phải đổ máu.
Đêm mưa to.
Mưa lớn bắn tung tóe trên những tảng đá lớn, từng đám bong bóng hiện rồi lại tan. Dưới mái hiên cặp đèn lồng chao đảo trong bão tố, ánh đèn yếu ớt chiếu lên những giọt nước mưa một tầng ánh sáng chập chờn, lại khiến cho buổi đêm mưa gió thêm sầu thảm.
Bang bang bang...
Thời tiết khô hanh cẩn thận củi lửa, bình an vô sự.
Lão phu canh khoác áo tơi khom người, một tay nhấc đèn treo mõ tay kia nắm lấy cái dùi trúc đánh từng nhịp từ xa bước đến, miệng hô mãi một câu, hoàn toàn không hề để ý tới trời mưa như trút nước.
Phía dưới đèn lồng là cánh cửa nước sơn đã loang lổ, cánh cửa đóng chặt, trong phòng là ngọn đèn dầu trong suốt, hơn mười bàn đánh bạc chật kín đặt ở đây, mỗi bàn đều tụ tập con bạc đỏ mắt vì thua hoặc thắng mà mặt mày hớn hở.
Lý Duyệt sắc mặt ủ rũ, gã căng thẳng dùng ngón tay đầy mồ hôi bôi qua mặt bài, đột nhiên khuôn mặt đỏ lừ hưng phấn, gã đem bài bỏ lên bàn dùng sức vỗ mạnh nói:
- Đầu hổ.
Lý Duyệt nói xong liền giang hai cánh tay cười lớn ôm đống tiền trên bàn.
- Khoan đã.
Một kẻ mặt rỗ ngồi đối diện cười hì hì đỡ lấy tay gã, đắc ý nghiêng mắt nhìn liếc gã, thong thả mở ra một con bài, toàn bộ là màu đỏ sáu điểm đỏ. Kẻ mặt rỗ lại chậm rãi lật con thứ hai, toàn bộ là đen, sáu điểm đen.
Lý Duyệt đứng người, chán nản thất vọng nói:
- Thiên bài.
Kẻ mặt rỗ cười hì hì nói:
- Thật xin lỗi, đầu hổ của người nhìn thấy thiên bài của ta cũng phải nhường lối.
Nói xong cũng giang hai cánh tay ôm hết tiền trên bàn vào ngực, như con vịt quạc quạc cười rộ lên.
- Bang, bang, bang.
Một hồi mõ từ xa truyền đến:
- Thời tiết hanh khô, cẩn thận củi lửa, bình an vô sự.
Lý Duyệt tức giận mắng:
- Mưa như trút nước vậy, hanh khô cái con khỉ.
Kẻ mặt rỗ cười khà khà nói:
- Có để hắn hô “chúc phát tài” ngươi cũng không thắng được ta. Ta nói ngươi đã nợ ta tám mươi đồng rồi, còn đánh hay không? Nếu không còn tiền thì cút đi.
Lý Duyệt cắn rắng nện một đấm xuống bàn:
- Quy củ cũ, thua một trăm đồng thì tối nay ngươi đến nhà ta ngủ.
Kẻ mặt rỗ cười hà hà:
- Khoan hãy nói, nương tử của ngươi quả thật rất tuyệt. Nào, tiếp tục.
Trên đường dài, phu canh khoác áo mưa, mang theo đèn lồng chậm rãi đi đến căn phòng phía trước nhìn hai bên thấy mưa to như trút nước cũng muốn vào phòng trú mưa, lập tức cầm đèn hướng xa xa quẹo trái ba vòng, quẹo phải ba vòng.
Sau một lát, một đám mang theo khóa sắt khóa sắt, gông xiềng, vác theo đao gươm, dẫn theo dân cường tráng dưới sự chỉ huy của bộ khoái Mã Huy mãnh liệt nhào về phía trước. Ầm một tiếng, cửa phòng bị đạp đổ, Mã Huy xung trận ngựa lên trước, giơ đao lên xông vào sòng bạc cao giọng nói:
- Quản phủ phá án, người không phận sự tránh ra.
Trong phòng này đâu có ai rảnh rỗi, mọi người đều rất bận rộn. Lý Duyệt thua đến nỗi nóng nảy nhảy lên một cái quơ mấy khối bài làm ám khí ném qua hướng Mã Huy mắng to:
- Con mẹ nó. Theo một tên Ngải Điền sử không biết sống chết, các ngươi bị điên theo hắn luôn rồi à? Có biết đây là địa phận của ai không?
- Ôi...
Trên ót Mã Huy trúng một quân bài liền như bị Phiên Thiên Ấn đánh trúng lập tức buông ra lùi về phía sau, từ thế xông vào trước giờ trở thành đứng sau dân tráng hô to gọi nhỏ nói:
- Du côn tập kích người phá án, mau bắt tất cả bọn chúng lại.
Mặc dù nói gần đây địa vị quan phủ huyện Hồ trong lòng bách tính có chút tăng lên nhưng những con bạc này không hề để họ vào mắt. Lúc này họ lật bàn ghế xông lên, dân tráng mặc có nguyện ý hay không, mắt thấy tình cảnh đó cũng đành nghênh chiến, hai bên nhất thời thành một hỗn độn.
Cảnh tượng huyện Hồ hỗn loạn, mở màn từ đó...
Danh sách chương