Lâm Gia Duệ ngẩn ngơ.
Cậu quả thật không có khái niệm này. Lễ tình nhân và cậu có quan hệ gì chứ? Mười năm qua, cậu chỉ biết ngày mười hai hàng tháng đến bác sĩ tâm lí báo danh, còn hôm nay… cậu nhớ hai ngày trước vừa gặp Từ Viễn, như vậy hôm nay đúng là 14 tháng 2, cái ngày có tên là lễ tình nhân.
Lâm Gia Duệ nhìn bó hồng bị ném một bên, chợt nói: “Khó trách hôm nay trên phố đặc biệt nhiều người.”
Lời còn chưa dứt đã bị Lâm Dịch nắm tay.
“Lâm Gia Duệ, em có ý gì?”
“Gần đây áp lực lớn quá tìm người giảm stress ấy mà.” Lâm Gia Duệ bình thản, lạnh nhạt nói, “Giống như chú hút thuốc vậy, chả có gì ghê gớm cả.”
Lâm Dịch thật sự tức giận đến điên, ngược lại cười rộ lên: “Giảm stress? Em bình thường giảm stress như vậy sao?”
Sức tay hắn mạnh, Lâm Gia Duệ cảm giác tay đau nhức, nhưng không kêu tiếng nào, chỉ ngẩng đầu nhìn Lâm Dịch: “Mười năm chú đi, vẫn đều như thế.”
Lâm Dịch nghẹn thở, lửa giận hung hăng đánh lên tường băng, biến thành một loại lạnh lẽo khác.
Đúng lúc này, cửa phòng tắm đột nhiên mở.
Trần Lập lau tóc bước ra, trên người chỉ mặc chiếc quần dài phía trên trần trụi, thân thể trẻ tuổi hiện ra. Làn da cậu ta trắng nõn, dáng người cân xứng, trong làn hơi nước, dung mạo thêm phần tuấn tú.
Lâm Gia Duệ chỉ liếc nhìn một cái, đã bị bàn tay Lâm Dịch che, nghe tiếng hắn lạnh lùng: “Cút!”
Âm thanh trầm thấp mang theo hung dữ.
Lâm Gia Duệ tuy không nhìn thấy nhưng đoán được vẻ mặt Lâm Dịch hiện giờ rất dọa người, bởi vì giọng Trần Lập run run: “Đạo, đạo diễn Lâm…”
Lâm Gia Duệ thở dài, không đẩy tay Lâm Dịch ra, chỉ nói: “Tiểu Trần, cậu về trước đi, có việc ngày mai nói.”
Trần Lập như được đại xá, luống cuống tay chân mở cửa rời đi, lúc chạy ra hình như còn bị vấp.
Lâm Gia Duệ có chút băn khoăn, chờ tiếng bước chân xa dần, mới nói với Lâm Dịch: “Có thể bỏ tay không?”
Lâm Dịch không để ý tới cậu, để nguyên tư thế này, răng nanh cà sát lỗ tai cậu, giống như muốn cắn, thấp giọng hỏi: “Em lên giường với nó?”
Lâm Gia Duệ khai báo chi tiết: “Vừa bắt đầu cởi quần áo, chú trở về.”
“Coi như nó gặp may.”
Lâm Dịch nói xong, bỏ tay xuống. Ngay sau đó tháo cravat của mình buộc hai tay Lâm Gia Duệ lại. Nói về sức thì Lâm Gia Duệ không phải đối thủ của hắn nên chẳng thèm giãy dụa, cau màu: “Chú làm gì?”
Áo sơ mi của cậu vốn cởi một nửa, giờ Lâm Dịch thay chủ nhân của nó cởi toàn bộ, cúi đầu hôn lên ngực cậu, cười lạnh: “Em không phải muốn giảm stress sao? Tôi giúp em.”
Vừa nói vừa cắn đầu vú cậu.
“A, đừng…”
Lâm Gia Duệ cuộn người trên sopha, hai tay bị trói giãy dụa bị Lâm Dịch ngăn chặn. Lâm Dịch ở trên giường vốn không dịu dàng, lúc này lại dùng sức tách hai chân cậu ra, dị thường hung ác tiến vào.
Lâm Gia Duệ khó nhịn mà nhắm mắt, cảm thấy bản thân đang bị dã thú cắn xé.
Đầu cậu nhanh chóng ướt nhẹp mồ hôi, cơ thể lún sâu vào sopha, bên tai đều là tiếng va chạm dâm loạn. Lần thứ hai, Lâm Dịch ôm lấy cậu từ phía sau, hôn bên cổ cậu, từng chữ từng chữ nói: “Sau này tôi sẽ thay đổi thói quen của em.”
Lâm Gia Duệ không còn sức mà nói, trong lòng nghĩ, như vậy cũng tốt, ít nhất đêm nay không cần uống thuốc ngủ.
Cậu thậm chí không nhớ nổi mình ngủ lúc nào, chỉ biết, sau khi vào giường bị làm thêm một lần, cậu bị gây sức ép đến nỗi cổ họng đau rát, đã từng nghi có khi chết luôn trên giường. Ngày hôm sau tỉnh lại, quả nhiên thoát lực, trên cổ tay lưu dấu vết bị trói hôm qua, trên cổ chi chít dấu hôn, người ưa thích mặc T-shirt như cậu đành phải mặc áo cao cổ để che giấu.
Lâm Dịch từ hôm đó không nói một câu với cậu, tin nhắn cũng không có nữa, nhưng buổi tối mặc kệ muộn thế nào cũng vẫn về nhà, đè cậu ra, tiêu hao tinh lực trên người cậu.
Lâm Gia Duệ hoài nghi đây là chiến tranh lạnh. Nhưng cậu thủy chung cảm thấy kì quái, Lâm Dịch sao diễn sâu thế, ngay cả ghen cũng diễn đến xuất thần, quả thực còn chuyên nghiệp hơn đám diễn viên trong đoàn phim của cậu. Cậu vốn đau đầu nghĩ xử lí chuyện Trần Lập thế nào, nhưng may sao đối phương là người đúng mực, coi như chưa từng phát sinh gì, thấy cậu liền lễ phép chào một tiếng đạo diễn Lâm, một câu dư thừa cũng không.
Trần Lập không gây chuyện, nhưng nữ chính Bạch Vi Vi lại có chuyện.
Cô đeo kính râm đến đoàn phim, hai má hơi sưng, hiển nhiên bị người khác đánh. Mặc dù thợ trang điểm đã che bớt nhưng khi quay phim vẫn nhận ra, Lâm Gia Duệ từ trước đến nay luôn muốn tốt còn tốt hơn, đương nhiên không thể nhẫn nhịn, lúc này quyết định thay đổi kịch bản.
Thứ truyền nhanh nhất trong cái giới này đó chính là tin đồn, chưa đến buổi chiều, lời đồn về Bạch Vi Vi đã truyền ra, nói cô có quan hệ với người đàn ông chức cao vọng trọng, bị vợ người ta tóm được đánh cho một trận. Lời đồn sinh động như thật, tựa như có người tận mắt chứng kiến.
Bạch Vi Vi ngồi bên cạnh sân khấu, tự nhiên nghe được không ít, kính râm trên mặt vẫn không tháo xuống.
Kết thúc công việc, khi Lâm Gia Duệ thu dọn đồ, Bạch Vi Vi cố ý đi qua, nói vì mình mà ảnh hưởng đến công việc, Lâm Gia Duệ không khách sáo với cô, nhắc nhở: “Thân là một diễn viên phải biết bảo vệ cơ thể mình.”
“Vâng, em cam đoan sẽ không có lần sau.”
Lâm Gia Duệ liếc nhìn cô một cái, “Cô mấy ngày tới không cần đến đoàn làm phim, chờ vết sưng tiêu bớt rồi nói.”
Dừng một chút, rồi tiếp: “Người không nên yêu, tốt nhất quên đi.”
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Vi Vi còn vết lớn, tuy nhiên thái độ rất thoải mái, tháo kính xuống nở nụ cười, “Luyến tiếc người trước mắt, bởi vì không gặp được người tốt hơn. Nếu còn đường khác, ai nguyện ý bị cảm tình vây khốn chứ? Em với đạo diễn Lâm cùng tuổi, đàn ông tuổi này sự nghiệp vừa mới bắt đầu, còn phụ nữ?”
Cô đưa tay đè khóe mắt, “Nếu không chú ý bảo dưỡng, nếp nhăn sẽ xuất hiện, không tranh thủ lúc này thì lúc nào nữa, đâu thể nào so với mấy cô bé mới hai mươi chứ?”
Lâm Gia Duệ đang nghĩ mấy lời an ủi, nghe cô nói thế liền mở miệng: “Bạch tiểu thư không nghĩ đến chuyện kết hôn sao?”
Bạch Vi Vi bất giác cười: “Nữ minh tinh phải rời khỏi giới giải trí, lấy chồng có con là con đường tốt nhất, nhưng giang hồ hiểm ác, em vẫn chưa rèn luyện được mình đồng da sắt, giờ kết hôn với ai?”
Lâm Gia Duệ cũng cười theo: “… Tôi.”
Cậu quả thật không có khái niệm này. Lễ tình nhân và cậu có quan hệ gì chứ? Mười năm qua, cậu chỉ biết ngày mười hai hàng tháng đến bác sĩ tâm lí báo danh, còn hôm nay… cậu nhớ hai ngày trước vừa gặp Từ Viễn, như vậy hôm nay đúng là 14 tháng 2, cái ngày có tên là lễ tình nhân.
Lâm Gia Duệ nhìn bó hồng bị ném một bên, chợt nói: “Khó trách hôm nay trên phố đặc biệt nhiều người.”
Lời còn chưa dứt đã bị Lâm Dịch nắm tay.
“Lâm Gia Duệ, em có ý gì?”
“Gần đây áp lực lớn quá tìm người giảm stress ấy mà.” Lâm Gia Duệ bình thản, lạnh nhạt nói, “Giống như chú hút thuốc vậy, chả có gì ghê gớm cả.”
Lâm Dịch thật sự tức giận đến điên, ngược lại cười rộ lên: “Giảm stress? Em bình thường giảm stress như vậy sao?”
Sức tay hắn mạnh, Lâm Gia Duệ cảm giác tay đau nhức, nhưng không kêu tiếng nào, chỉ ngẩng đầu nhìn Lâm Dịch: “Mười năm chú đi, vẫn đều như thế.”
Lâm Dịch nghẹn thở, lửa giận hung hăng đánh lên tường băng, biến thành một loại lạnh lẽo khác.
Đúng lúc này, cửa phòng tắm đột nhiên mở.
Trần Lập lau tóc bước ra, trên người chỉ mặc chiếc quần dài phía trên trần trụi, thân thể trẻ tuổi hiện ra. Làn da cậu ta trắng nõn, dáng người cân xứng, trong làn hơi nước, dung mạo thêm phần tuấn tú.
Lâm Gia Duệ chỉ liếc nhìn một cái, đã bị bàn tay Lâm Dịch che, nghe tiếng hắn lạnh lùng: “Cút!”
Âm thanh trầm thấp mang theo hung dữ.
Lâm Gia Duệ tuy không nhìn thấy nhưng đoán được vẻ mặt Lâm Dịch hiện giờ rất dọa người, bởi vì giọng Trần Lập run run: “Đạo, đạo diễn Lâm…”
Lâm Gia Duệ thở dài, không đẩy tay Lâm Dịch ra, chỉ nói: “Tiểu Trần, cậu về trước đi, có việc ngày mai nói.”
Trần Lập như được đại xá, luống cuống tay chân mở cửa rời đi, lúc chạy ra hình như còn bị vấp.
Lâm Gia Duệ có chút băn khoăn, chờ tiếng bước chân xa dần, mới nói với Lâm Dịch: “Có thể bỏ tay không?”
Lâm Dịch không để ý tới cậu, để nguyên tư thế này, răng nanh cà sát lỗ tai cậu, giống như muốn cắn, thấp giọng hỏi: “Em lên giường với nó?”
Lâm Gia Duệ khai báo chi tiết: “Vừa bắt đầu cởi quần áo, chú trở về.”
“Coi như nó gặp may.”
Lâm Dịch nói xong, bỏ tay xuống. Ngay sau đó tháo cravat của mình buộc hai tay Lâm Gia Duệ lại. Nói về sức thì Lâm Gia Duệ không phải đối thủ của hắn nên chẳng thèm giãy dụa, cau màu: “Chú làm gì?”
Áo sơ mi của cậu vốn cởi một nửa, giờ Lâm Dịch thay chủ nhân của nó cởi toàn bộ, cúi đầu hôn lên ngực cậu, cười lạnh: “Em không phải muốn giảm stress sao? Tôi giúp em.”
Vừa nói vừa cắn đầu vú cậu.
“A, đừng…”
Lâm Gia Duệ cuộn người trên sopha, hai tay bị trói giãy dụa bị Lâm Dịch ngăn chặn. Lâm Dịch ở trên giường vốn không dịu dàng, lúc này lại dùng sức tách hai chân cậu ra, dị thường hung ác tiến vào.
Lâm Gia Duệ khó nhịn mà nhắm mắt, cảm thấy bản thân đang bị dã thú cắn xé.
Đầu cậu nhanh chóng ướt nhẹp mồ hôi, cơ thể lún sâu vào sopha, bên tai đều là tiếng va chạm dâm loạn. Lần thứ hai, Lâm Dịch ôm lấy cậu từ phía sau, hôn bên cổ cậu, từng chữ từng chữ nói: “Sau này tôi sẽ thay đổi thói quen của em.”
Lâm Gia Duệ không còn sức mà nói, trong lòng nghĩ, như vậy cũng tốt, ít nhất đêm nay không cần uống thuốc ngủ.
Cậu thậm chí không nhớ nổi mình ngủ lúc nào, chỉ biết, sau khi vào giường bị làm thêm một lần, cậu bị gây sức ép đến nỗi cổ họng đau rát, đã từng nghi có khi chết luôn trên giường. Ngày hôm sau tỉnh lại, quả nhiên thoát lực, trên cổ tay lưu dấu vết bị trói hôm qua, trên cổ chi chít dấu hôn, người ưa thích mặc T-shirt như cậu đành phải mặc áo cao cổ để che giấu.
Lâm Dịch từ hôm đó không nói một câu với cậu, tin nhắn cũng không có nữa, nhưng buổi tối mặc kệ muộn thế nào cũng vẫn về nhà, đè cậu ra, tiêu hao tinh lực trên người cậu.
Lâm Gia Duệ hoài nghi đây là chiến tranh lạnh. Nhưng cậu thủy chung cảm thấy kì quái, Lâm Dịch sao diễn sâu thế, ngay cả ghen cũng diễn đến xuất thần, quả thực còn chuyên nghiệp hơn đám diễn viên trong đoàn phim của cậu. Cậu vốn đau đầu nghĩ xử lí chuyện Trần Lập thế nào, nhưng may sao đối phương là người đúng mực, coi như chưa từng phát sinh gì, thấy cậu liền lễ phép chào một tiếng đạo diễn Lâm, một câu dư thừa cũng không.
Trần Lập không gây chuyện, nhưng nữ chính Bạch Vi Vi lại có chuyện.
Cô đeo kính râm đến đoàn phim, hai má hơi sưng, hiển nhiên bị người khác đánh. Mặc dù thợ trang điểm đã che bớt nhưng khi quay phim vẫn nhận ra, Lâm Gia Duệ từ trước đến nay luôn muốn tốt còn tốt hơn, đương nhiên không thể nhẫn nhịn, lúc này quyết định thay đổi kịch bản.
Thứ truyền nhanh nhất trong cái giới này đó chính là tin đồn, chưa đến buổi chiều, lời đồn về Bạch Vi Vi đã truyền ra, nói cô có quan hệ với người đàn ông chức cao vọng trọng, bị vợ người ta tóm được đánh cho một trận. Lời đồn sinh động như thật, tựa như có người tận mắt chứng kiến.
Bạch Vi Vi ngồi bên cạnh sân khấu, tự nhiên nghe được không ít, kính râm trên mặt vẫn không tháo xuống.
Kết thúc công việc, khi Lâm Gia Duệ thu dọn đồ, Bạch Vi Vi cố ý đi qua, nói vì mình mà ảnh hưởng đến công việc, Lâm Gia Duệ không khách sáo với cô, nhắc nhở: “Thân là một diễn viên phải biết bảo vệ cơ thể mình.”
“Vâng, em cam đoan sẽ không có lần sau.”
Lâm Gia Duệ liếc nhìn cô một cái, “Cô mấy ngày tới không cần đến đoàn làm phim, chờ vết sưng tiêu bớt rồi nói.”
Dừng một chút, rồi tiếp: “Người không nên yêu, tốt nhất quên đi.”
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Vi Vi còn vết lớn, tuy nhiên thái độ rất thoải mái, tháo kính xuống nở nụ cười, “Luyến tiếc người trước mắt, bởi vì không gặp được người tốt hơn. Nếu còn đường khác, ai nguyện ý bị cảm tình vây khốn chứ? Em với đạo diễn Lâm cùng tuổi, đàn ông tuổi này sự nghiệp vừa mới bắt đầu, còn phụ nữ?”
Cô đưa tay đè khóe mắt, “Nếu không chú ý bảo dưỡng, nếp nhăn sẽ xuất hiện, không tranh thủ lúc này thì lúc nào nữa, đâu thể nào so với mấy cô bé mới hai mươi chứ?”
Lâm Gia Duệ đang nghĩ mấy lời an ủi, nghe cô nói thế liền mở miệng: “Bạch tiểu thư không nghĩ đến chuyện kết hôn sao?”
Bạch Vi Vi bất giác cười: “Nữ minh tinh phải rời khỏi giới giải trí, lấy chồng có con là con đường tốt nhất, nhưng giang hồ hiểm ác, em vẫn chưa rèn luyện được mình đồng da sắt, giờ kết hôn với ai?”
Lâm Gia Duệ cũng cười theo: “… Tôi.”
Danh sách chương