Từ khi Lâm Gia Duệ uống thuốc Từ Viễn kê, ngủ an ổn hơn rất nhiều. Chính cậu cũng biết đang uống rượu độc giải khát, nhưng không có biện pháp, phim của cậu chưa quay xong, thân thể không thể để xảy ra chuyện. Bất luận thất bại trên phương diện tình cảm cũng không được ảnh hưởng đến sự nghiệp. Cho nên trong khoảng thời gian này cậu tuy trạng thái không tốt, nhưng tiến độ quay phim thì chưa từng chậm trễ.
Lâm Dịch so với cậu hiển nhiên chuyên tâm công tác hơn, mỗi ngày đi sớm về trễ, trừ tối nằm chung với cậu trên một chiếc giường, những lúc khác dường như không thấy mặt. Nhưng Lâm Dịch không hổ cao thủ tình trường, ngày nào cũng vội cũng không quên gửi cho cậu mấy tin nhắn, hoặc là gọi điện nhắc cậu mặc thêm quần áo, hoặc là nhắc cậu chú ý nghỉ ngơi, thật sự săn sóc phát hoảng.
Hôm nay vừa chạng vạng, Lâm Dịch lại gửi tin nhắn đến, nội dung vẫn như vô vàn tin trước đây, đơn giản nói buổi tối trời lạnh, Lâm Gia Duệ về nhà sớm một chút. Buổi chiều Lâm Gia Duệ không có việc gì, cậu về sớm đọc sách, cũng lười trả lời tin nhắn, đưa tay ném điện thoại lên bàn, cúi đầu đọc sách tiếp.
Không lâu lắm, chuông di động vang.
Cậu cho là Lâm Dịch gọi đến, vừa ấn nút nghe, thì phát hiện đó là tiểu trợ lí của mình: “Đạo diễn Lâm, tài liệu anh muốn sửa đã có rồi, em giờ đưa sang cho anh.”
Lâm Gia Duệ giật mình. Cậu tuy cần gấp tài liệu này nhưng không đến nỗi trời tối rồi còn bắt người ta đi lại, vừa định mở miệng nói không cần, tiểu trợ lí đã tích cực hỏi địa chỉ. Cậu không đành lòng đả kích lòng tốt của đối phương, không khách khí đọc địa chỉ.
Cúp điện thoại, nhìn đồng hồ đã sáu giờ, bụng cậu có chút đói liền nấu bát mì cho bữa tối. Sau khi ăn xong lại tiếp tục đọc sách, độ nửa tiếng, chuông cửa vang.
Lâm Gia Duệ ra mở cửa, người đứng bên ngoài không phải tiểu trợ lí bướng bỉnh mà là một thanh niên tướng mạo thanh tú, có chút lo lắng vặn vẹo tay, nhỏ giọng nói: “Đạo diễn Lâm, tiểu Trương vừa lúc có việc, tôi thay anh ta đưa tài liệu.”
Lâm Gia Duệ nhìn kĩ, mới nhớ tên cậu ta là Trần Lập, là một diễn viên phụ trong phim, trong ấn tượng cậu ta vô cùng trầm, không có cảm giác một người mới. Cậu ta và trợ lí tiểu Trương quen biết không kì lạ, nhưng tiểu Trương nhờ cậu ta đến đưa tài liệu mới kì.
Nhưng người ta cố tình đã đến, Lâm Gia Duệ không thể đuổi người, đành phải nói cảm ơn: “Vào trong uống li nước đi.”
Trần Lập ngại ngùng, bảo cậu ta uống nước liền uống nước thật, ngay cả mắt cũng không dám liếc linh tinh.
Lâm Gia Duệ vừa lật tài liệu vừa cùng cậu ta trò chuyện: “Tiểu Trần đúng không? Cậu đến đây kiểu gì?”
“Ngồi taxi ạ.”
“Rất xa à?”
“Vừa lúc, nhà em gần đây.”
Lâm Gia Duệ ngẩng đầu lên nhìn, chưa đến tám giờ, đương nhiên không thể mời người ta ăn khuya, đành nói chuyện thôi. nhưng thật sự không tìm ra đề tài. Cậu thấy li nước của Trần Lập đã hết liền đứng dậy nói: “Tôi rót thêm cho cậu li nước.”
Trần Lập vội đứng lên: “Đạo diễn Lâm, không cần, để em tự làm.”
Cậu ta không phải giả vờ khách sáo, thật sự cầm lấy cái li từ Lâm Gia Duệ. Lâm Gia Duệ không ngờ cậu ta sức lớn như vậy, tay cầm không chắc, nước còn sót trong li sánh hết vào sơ mi cậu.
“A, thật xin lỗi…”
Trần Lập vốn có chút khẩn trương, giờ lại liên tục giải thich, giúp Lâm Gia Duệ lau quần áo.
Lau lau, Lâm Gia Duệ cảm thấy không bình thường —– động tác của cái tay đó, có chút đen tối. Nhìn Trần Lập vẫn cúi đầu, tai hơi đỏ, cậu nhất thời hiểu hết. Cậu ở trong showbiz, loại chuyện này không phải lần đầu chứng kiến, sớm gặp nhưng không thể trách. Nhưng mánh khóe của Trần Lập khá mới lạ, chân tay luống cuống cùng với hơi thở dồn dập, thật đúng là mới.
Lâm Gia Duệ đè tay cậu ta: “Tiểu Trương thật sự không có việc gấp đúng không?”
“Vâng, là em nhờ anh ấy để em đến đưa tài liệu.” Trần Lập liếm liếm môi, rốt cuộc ngẩng đầu nhìn Lâm Gia Duệ, “Đạo diễn Lâm, em, em…”
Lâm Gia Duệ biết cậu ta muốn nói gì. Bước vào vòng lẩn quẩn này, ai mà chẳng muốn nổi tiếng? Mà thân thể tuổi trẻ là vốn liếng tốt nhất.
Cái cằm Trần Lập tuyết trắng tinh xảo, tóc đen, ánh mắt trong suốt, bất đồng với Lâm Dịch. Lâm Gia Duệ vốn thất thường, đột nhiên muốn biết, hôn lên thì vẻ mặt này sẽ thế nào? Nghĩ vậy, miệng liền hỏi: “Cậu năm nay bao nhiêu tuổi? Đã thành niên chưa?”
“Em vừa qua hai mươi.”
“Ừm,” Lâm Gia Duệ vỗ vai Trần Lập, “Đi tắm đi.”
Đáy mắt Trần Lập phát sáng, rốt cuộc vẫn còn trẻ bao nhiêu cảm xúc viết hết lên mặt, nghe lời gật đầu: “Vâng, đạo diễn Lâm, em đi tắm.”
Quay người chạy vào bếp.
Rồi lại chạy ra, ngượng ngùng cười, dưới sự chỉ dẫn của Lâm Gia Duệ, cuối cùng cậu ta tìm được phòng tắm.
Lâm Gia Duệ ôm cánh tay ngồi lại trên sopha, cảm thấy mình hẳn nên học Lâm Dịch hút một điếu thuốc. Đáng tiếc trong tay cậu không có bật lửa, đành phải đưa tay cởi áo sơ mi.
Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước.
Cởi được một nửa, tiếng mở khóa xen giữa tiếng nước chảy.
Tay Lâm Gia Duệ dừng một chút, thấy Lâm Dịch đẩy cửa vào, trong tay ôm một bó hoa hồng. Tầm mắt Lâm Dịch dừng trên người Lâm Gia Duệ, cau mày: “Trời lạnh thế này sao lại thay đồ ở phòng khách?”
Sau đó hắn nghe thấy tiếng vang trong phòng tắm, sắc mặt trầm lại: “Em có khách?”
“Đúng vậy, diễn viên đến đưa tài liệu cho tôi.”
Lâm Dịch để hoa một bên, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua: “Hắn ta không cẩn thận làm ướt quần áo, nên mượn phòng tắm à?”
“Không cần thử,” Lâm Gia Duệ không chút che giấu, nói thẳng, “Sự việc giống như chú nghĩ.”
Trong phòng yên tĩnh.
Hai người nhìn nhau, ai cũng không nói, bốn phía lâm vào trầm mặc kì dị, chỉ có tiếng nước ào ào phá lệ rõ ràng.
Cuối cùng vẫn là Lâm Gia Duệ giơ tay, mở miệng trước: “Tôi giải thích.”
Lâm Dịch nhìn chằm chằm cậu, nghe cậu tiếp tục nói: “Dù sao cũng là nhà của chú, tôi không nên tùy tiện dẫn người về. Tôi không nghĩ hôm nay chú về sớm, không thì đã thuê phòng bên ngoài.”
“Không nghĩ tới?” Lâm Dịch cười lạnh, bước từng bước về phái cậu, “Đừng nói với tôi rằng em không biết hôm nay là lễ tình nhân.”
Lâm Dịch so với cậu hiển nhiên chuyên tâm công tác hơn, mỗi ngày đi sớm về trễ, trừ tối nằm chung với cậu trên một chiếc giường, những lúc khác dường như không thấy mặt. Nhưng Lâm Dịch không hổ cao thủ tình trường, ngày nào cũng vội cũng không quên gửi cho cậu mấy tin nhắn, hoặc là gọi điện nhắc cậu mặc thêm quần áo, hoặc là nhắc cậu chú ý nghỉ ngơi, thật sự săn sóc phát hoảng.
Hôm nay vừa chạng vạng, Lâm Dịch lại gửi tin nhắn đến, nội dung vẫn như vô vàn tin trước đây, đơn giản nói buổi tối trời lạnh, Lâm Gia Duệ về nhà sớm một chút. Buổi chiều Lâm Gia Duệ không có việc gì, cậu về sớm đọc sách, cũng lười trả lời tin nhắn, đưa tay ném điện thoại lên bàn, cúi đầu đọc sách tiếp.
Không lâu lắm, chuông di động vang.
Cậu cho là Lâm Dịch gọi đến, vừa ấn nút nghe, thì phát hiện đó là tiểu trợ lí của mình: “Đạo diễn Lâm, tài liệu anh muốn sửa đã có rồi, em giờ đưa sang cho anh.”
Lâm Gia Duệ giật mình. Cậu tuy cần gấp tài liệu này nhưng không đến nỗi trời tối rồi còn bắt người ta đi lại, vừa định mở miệng nói không cần, tiểu trợ lí đã tích cực hỏi địa chỉ. Cậu không đành lòng đả kích lòng tốt của đối phương, không khách khí đọc địa chỉ.
Cúp điện thoại, nhìn đồng hồ đã sáu giờ, bụng cậu có chút đói liền nấu bát mì cho bữa tối. Sau khi ăn xong lại tiếp tục đọc sách, độ nửa tiếng, chuông cửa vang.
Lâm Gia Duệ ra mở cửa, người đứng bên ngoài không phải tiểu trợ lí bướng bỉnh mà là một thanh niên tướng mạo thanh tú, có chút lo lắng vặn vẹo tay, nhỏ giọng nói: “Đạo diễn Lâm, tiểu Trương vừa lúc có việc, tôi thay anh ta đưa tài liệu.”
Lâm Gia Duệ nhìn kĩ, mới nhớ tên cậu ta là Trần Lập, là một diễn viên phụ trong phim, trong ấn tượng cậu ta vô cùng trầm, không có cảm giác một người mới. Cậu ta và trợ lí tiểu Trương quen biết không kì lạ, nhưng tiểu Trương nhờ cậu ta đến đưa tài liệu mới kì.
Nhưng người ta cố tình đã đến, Lâm Gia Duệ không thể đuổi người, đành phải nói cảm ơn: “Vào trong uống li nước đi.”
Trần Lập ngại ngùng, bảo cậu ta uống nước liền uống nước thật, ngay cả mắt cũng không dám liếc linh tinh.
Lâm Gia Duệ vừa lật tài liệu vừa cùng cậu ta trò chuyện: “Tiểu Trần đúng không? Cậu đến đây kiểu gì?”
“Ngồi taxi ạ.”
“Rất xa à?”
“Vừa lúc, nhà em gần đây.”
Lâm Gia Duệ ngẩng đầu lên nhìn, chưa đến tám giờ, đương nhiên không thể mời người ta ăn khuya, đành nói chuyện thôi. nhưng thật sự không tìm ra đề tài. Cậu thấy li nước của Trần Lập đã hết liền đứng dậy nói: “Tôi rót thêm cho cậu li nước.”
Trần Lập vội đứng lên: “Đạo diễn Lâm, không cần, để em tự làm.”
Cậu ta không phải giả vờ khách sáo, thật sự cầm lấy cái li từ Lâm Gia Duệ. Lâm Gia Duệ không ngờ cậu ta sức lớn như vậy, tay cầm không chắc, nước còn sót trong li sánh hết vào sơ mi cậu.
“A, thật xin lỗi…”
Trần Lập vốn có chút khẩn trương, giờ lại liên tục giải thich, giúp Lâm Gia Duệ lau quần áo.
Lau lau, Lâm Gia Duệ cảm thấy không bình thường —– động tác của cái tay đó, có chút đen tối. Nhìn Trần Lập vẫn cúi đầu, tai hơi đỏ, cậu nhất thời hiểu hết. Cậu ở trong showbiz, loại chuyện này không phải lần đầu chứng kiến, sớm gặp nhưng không thể trách. Nhưng mánh khóe của Trần Lập khá mới lạ, chân tay luống cuống cùng với hơi thở dồn dập, thật đúng là mới.
Lâm Gia Duệ đè tay cậu ta: “Tiểu Trương thật sự không có việc gấp đúng không?”
“Vâng, là em nhờ anh ấy để em đến đưa tài liệu.” Trần Lập liếm liếm môi, rốt cuộc ngẩng đầu nhìn Lâm Gia Duệ, “Đạo diễn Lâm, em, em…”
Lâm Gia Duệ biết cậu ta muốn nói gì. Bước vào vòng lẩn quẩn này, ai mà chẳng muốn nổi tiếng? Mà thân thể tuổi trẻ là vốn liếng tốt nhất.
Cái cằm Trần Lập tuyết trắng tinh xảo, tóc đen, ánh mắt trong suốt, bất đồng với Lâm Dịch. Lâm Gia Duệ vốn thất thường, đột nhiên muốn biết, hôn lên thì vẻ mặt này sẽ thế nào? Nghĩ vậy, miệng liền hỏi: “Cậu năm nay bao nhiêu tuổi? Đã thành niên chưa?”
“Em vừa qua hai mươi.”
“Ừm,” Lâm Gia Duệ vỗ vai Trần Lập, “Đi tắm đi.”
Đáy mắt Trần Lập phát sáng, rốt cuộc vẫn còn trẻ bao nhiêu cảm xúc viết hết lên mặt, nghe lời gật đầu: “Vâng, đạo diễn Lâm, em đi tắm.”
Quay người chạy vào bếp.
Rồi lại chạy ra, ngượng ngùng cười, dưới sự chỉ dẫn của Lâm Gia Duệ, cuối cùng cậu ta tìm được phòng tắm.
Lâm Gia Duệ ôm cánh tay ngồi lại trên sopha, cảm thấy mình hẳn nên học Lâm Dịch hút một điếu thuốc. Đáng tiếc trong tay cậu không có bật lửa, đành phải đưa tay cởi áo sơ mi.
Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước.
Cởi được một nửa, tiếng mở khóa xen giữa tiếng nước chảy.
Tay Lâm Gia Duệ dừng một chút, thấy Lâm Dịch đẩy cửa vào, trong tay ôm một bó hoa hồng. Tầm mắt Lâm Dịch dừng trên người Lâm Gia Duệ, cau mày: “Trời lạnh thế này sao lại thay đồ ở phòng khách?”
Sau đó hắn nghe thấy tiếng vang trong phòng tắm, sắc mặt trầm lại: “Em có khách?”
“Đúng vậy, diễn viên đến đưa tài liệu cho tôi.”
Lâm Dịch để hoa một bên, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua: “Hắn ta không cẩn thận làm ướt quần áo, nên mượn phòng tắm à?”
“Không cần thử,” Lâm Gia Duệ không chút che giấu, nói thẳng, “Sự việc giống như chú nghĩ.”
Trong phòng yên tĩnh.
Hai người nhìn nhau, ai cũng không nói, bốn phía lâm vào trầm mặc kì dị, chỉ có tiếng nước ào ào phá lệ rõ ràng.
Cuối cùng vẫn là Lâm Gia Duệ giơ tay, mở miệng trước: “Tôi giải thích.”
Lâm Dịch nhìn chằm chằm cậu, nghe cậu tiếp tục nói: “Dù sao cũng là nhà của chú, tôi không nên tùy tiện dẫn người về. Tôi không nghĩ hôm nay chú về sớm, không thì đã thuê phòng bên ngoài.”
“Không nghĩ tới?” Lâm Dịch cười lạnh, bước từng bước về phái cậu, “Đừng nói với tôi rằng em không biết hôm nay là lễ tình nhân.”
Danh sách chương