Lần này sau khi trời sáng, người trên trấn ra ngoài nhiều hơn.

Không phải vì có thêm người tới ở, mà bởi vì mọi người biết mình lại bước gần hơn đến kết thúc của trò chơi chết chóc này một bước.

Chỉ còn 3 ván nữa thôi, 3 ván cuối cùng.

Mỗi lần trời sáng thường kéo dài bảy tám ngày, thời gian trò chơi diễn ra cũng tầm đó. Tính ra một ván là 15 ngày, vậy chỉ cần một tháng rưỡi nữa.

Trên đường vẫn thường xuyên xuất hiện cảnh giết người, mục đích đương nhiên là để cướp phiếu.

Nhưng khi Tống Tân và Trọng Phong ra ngoài tản bộ chưa bao giờ có ai ra tay với họ.

Bây giờ đã là mùa hè, Tống Tân mặc áo ngắn tay, cũng để lộ ra vòng tay đen trên cổ tay. Người thường nhìn là biết cô là người chơi. Hơn nữa bên cạnh cô có Trọng Phong đeo đao, bọn họ đương nhiên không dám trêu chọc.

Mà mỗi khi Tống Tân ra ngoài, cũng luôn cảm nhận được rất nhiều loại ánh nhìn của mọi người.

Có kiêng kị, có hâm mộ, còn có khâm phục hoặc thiện ý.

Cô đoán vì xếp hạng của mình khá cao, cho nên xung quanh đây có người từng bỏ phiếu cho cô, những người này có thể nhìn thấy livestream của cô.

Về tổ chức tìm kiếm người chơi lúc trước, Tống Tân cũng không gặp lại nữa.

Đại Hào thỉnh thoảng lại liên lạc với cô, nhưng không hề nhắc đến hạng 2 Trình Nam.

Từng ngày trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến thời gian bắt đầu ván chơi tiếp theo.

Lần này trời sáng bảy ngày, sáng ngày thứ tám trời không sáng nữa, mà thông báo của chúng nó cũng vang lên.

“Ván chơi thứ 8 sắp bắt đầu, các người chơi chuẩn bị sẵn sàng!”

“Trước khi trò chơi bắt đầu, chúng tôi đã update công năng liên lạc trong trò chơi trên vòng tay. Trong ván kế tiếp, người chơi có thể dùng vòng tay để liên lạc với người chơi khác! Nhưng, liên lạc trong trò chơi chỉ giới hạn trong voice call thôi nha!”

“Không nói nhiều nữa, tiếp sau đây là công đoạn loại trừ những kẻ không còn phiếu, thật đáng tiếc cho họ.”

Sau vài phút im lặng, chúng nó lại nói: “Nào, trò chơi bắt đầu.”

Tống Tân lập tức được đưa vào khu chờ màu trắng, mà quy tắc trò chơi cũng vang lên.

“Người chơi Tống Tân xin chú ý, lần này là ván chơi đặc biệt. Là trò chơi được chúng tôi tạo ra dựa theo yêu cầu của người chơi số 1 Đại Hào. Bởi vì cô là đồng đội của anh ta, cho nên sẽ được đưa vào cùng một bàn chơi.”

“Người chơi Đại Hào đã đưa ra yêu cầu chơi chung một ván với người chơi Trình Nam, cũng quyết tâm phân thắng bại trong bàn chơi lần này. Thông qua trưng cầu ý kiến của Trình Nam và các quý khán giả, chúng tôi quyết định thỏa mãn yêu cầu của Đại Hào.”

“Nhưng để bảo đảm sự kịch tính của trò chơi, chúng tôi cho rằng nên cấm người chơi dùng tất cả đạo cụ và dị năng.”

Tống Tân nhíu mày, hỏi: “Người máy trí năng thì sao?”

“Không cần lo lắng, người mày trí năng được phép ở lại bên cạnh người chơi nhưng sẽ tạm thời cấm dùng tất cả võ công và sức mạnh vượt quá người thường. Nói cách khác, trong bàn chơi này, 001 và 002 sẽ biến thành người bình thường.”

“Được rồi, tiếp sau đây là quy tắc trò chơi.”

“Đầu tiên, trò chơi cấm dùng tất cả đạo cụ, bao gồm đạo cụ đặc biệt. Chết trong trò chơi hoặc trò chơi thất bại sẽ không thể sử dụng đạo cụ sống lại hoặc miễn phạt.”

“Thứ hai, trong trò chơi có thể tùy ý giết người, bao gồm cả đồng đội hoặc NPC. Nhưng xin người chơi chú ý, đồng đội chết thì cả đội sẽ bị xử thua.”

“Thời gian của bàn chơi này là không giới hạn, trong trò chơi không có nhiệm vụ riêng. Cách duy nhất để kết thúc trò chơi chỉ có một… Còn cần chúng tôi nói sao?”

Tống Tân siết chặt nắm tay, nói: “Đại Hào và Trình Nam, chỉ một người được sống.”

Giọng nói kia cười hai tiếng quái dị, nói tiếp: “Tiếp sau đây là quá trình chia điểm thuộc tính.”

Tống Tân nhìn giao diện hiện lên trước mặt, tiếp tục cộng điểm thuộc tính vào thính lực.

Cô cúi đầu mở vòng tay lên xem, lần này số người xem cô còn nhiều hơn lần trước.

Cô nhìn số người theo dõi tăng lên với tốc độ ánh sáng, cuối cùng vượt qua trăm triệu.

Hạng 4 đã có nhiều người xem thế rồi, vậy hạng nhất như Đại Hào chẳng phải càng nhiều sao? Cô nhớ lại lúc Đại Hào liên lạc với mình ngày hôm qua.

Lúc ấy Tống Tân đã cảm thấy vẻ mặt anh ta là lạ, không cà lơ phất phơ như trước mà rất nghiêm túc.

Câu đầu tiên anh ta nói là: “Cô có sợ chết không?”

Tống Tân thành thật trả lời: “Sợ.”

Sau đó Đại Hào trừng cô, nói: “Nếu cô thực sự sợ chết thì nhiệm vụ lần này chúng ta không tổ đội. Nhưng nếu tôi chết, sợ là người máy trí năng của cô cũng không có hy vọng được ở lại rồi.”

Tống Tân nói: “Cho nên tôi không thể bỏ tổ đội với anh được, anh hỏi thừa quá.”

Đại Hào liền cười ha hả: “Ý của ông đây là nếu tôi chết, tôi cũng phải kéo cô làm đệm lưng!”

Sở Sáo đi đến sau lưng anh ta lén lắc đầu với Tống Tân, vẻ mặt bất đắc dĩ, rõ ràng đang nói: Anh ấy chỉ mạnh miệng thôi, trong lòng không hề nghĩ vậy.

Tống Tân cũng biết, không vạch trần Đại Hào, chỉ gật đầu nói: “Vâng vâng vâng, muốn chết cùng chết, nhưng nếu là tôi chết anh sống, vậy…”

Đại Hào đáp đầy gợi đòn: “Vậy coi như cô xui.”

Lúc ấy Tống Tân muốn xuyên qua màn hình đấm anh ta hai phát. Mà quy tắc trong trò chơi này lại trói buộc mạng sống của họ vào với nhau.

Đồng đội chết, cả đội xử thua.

Cô đoán bây giờ Đại Hào cũng hối hận khi lôi theo đồng đội là cô.

Trong trò chơi này, người máy trí năng mất sức mạnh, người chơi cũng không thể sử dụng đạo cụ, vậy Tống Tân cũng biến thành một cô gái yếu ớt, thân thủ không tốt, thể lực kém hơn hẳn đàn ông.

Cô gia nhập cuộc chiến của hạng nhất và hạng 2, chẳng khác nào là gánh nặng của Đại Hào.

Hơn nữa… Trò chơi này được được tiến hành dựa trên sự đồng ý của Trình Nam, cho nên anh ta chắc chắn cũng đã tìm cho mình một đồng đội thích hợp.

Tống Tân đang nghĩ ngợi thì mười phút chờ đã kết thúc.

Cô thấy mắt hoa lên, sau đó đập vào mắt là một thành phố hoang tàn.

Đỉnh đầu vang lên tiếng kêu cạc cạc kỳ lạ. Tống Tân ngẩng đầu, thấy trên không trung xám xịt có rất nhiều quái vật hình thù kỳ quái đang bay lượn!

Chúng nó có cánh như dơi, màu đen sì. Đôi cánh kia lúc mở ra cực kỳ lớn, phải dài tầm 3 mét, cơ thể nó lại to tầm 1 mét, nhìn giống như một con dơi phóng đại mấy lần.

Nhưng bởi vì quá xa, Tống Tân thấy không rõ những bộ phận khác của chúng nó ngoại trừ đôi cánh.

Đám quái vật không ngừng bay lượn trên không trung, có con bay thẳng vào tòa nhà cao tầng.

Tống Tân nhìn những tòa nhà ấy, ngay sau đó nhăn mày.

Nơi này quả thực chính là tận thế hay xuất hiện trong điện ảnh.

Những tòa nhà đã hư hỏng nặng, từ xa nhìn cũng có thể thấy những vết nứt vỡ và vết lõm.

Có tòa gãy ngang như bị máy bay đâm trúng.

Những tòa thấp bé hơn xung quanh còn đỡ, chỉ là rất nhiều cửa hàng đều mở cửa, rõ ràng là đã bị người phá hoại. Nhưng dù là nhà cao tầng hay cửa hàng thấp bé ven đường đều đã không có người ở.

Mặt đất có rất nhiều thi thể, hoặc phải nói là… Bộ xương.

Xương của con người rải rác khắp nơi, có bộ khá mới còn dính chút thịt nhưng phần nhiều đã trụi lủi chỉ còn xương cốt.

Ngoại trừ xương sọ khá hoàn chỉnh những phần xương khác đều chia năm xẻ bảy. Nếu không có đầu lâu thì Tống Tân cũng không dám khẳng định những bộ xương ấy là xương người.

Số lượng xương rất nhiều, trên mặt đất ngoại trừ đá vụn rác rưởi hoặc mảnh vải thì nhiều nhất chính là xương cốt.

Tống Tân thấy được ít nhất mười mấy đầu lâu hoàn chỉnh, mà những phần xương khác đã hoàn toàn không ra hình người.

Tiếng động duy nhất là tiếng cạc cạc của đám quái vật như dơi khổng lồ trên bầu trời.

Nhưng khiến Tống Tân khó hiểu không phải quái vật, cũng không phải thành phố hoang tàn này, mà là… Bên cạnh cô chỉ có một mình Trọng Phong.

Đại Hào đâu? Trình Nam đâu?

Cô nhớ trước khi trò chơi bắt đầu chúng nó đã nói trong trò chơi này người chơi có thể liên lạc với nhau thông qua vòng tay. Cho nên cô lập tức nâng tay lên, vừa định ấn nút lại nghe thấy tiếng cạc cạc vang lên từ phía sau bọn họ. Tiếng kêu kia rất gần, Tống Tân vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một con quái vật khổng lồ lướt qua trên đầu cô và Trọng Phong, cũng lao xuống bọn họ!

Tống Tân hét to: “Chạy mau!”

Còn chưa dứt lời, quái vật kia đã tới trước mắt.

Trọng Phong túm được tay cô, kéo cô cùng chạy vào cửa hàng gần nhất.

Lúc này Tống Tân mới hiểu được, vì sao cửa cửa hàng đều bị phá hủy. Chắc chắn là do con người phá mở ra để trốn quái vật.

Nếu quái vật kia biết lao xuống tấn công bọn họ thì đám trên bầu trời kia chắc chắn cũng biết. Mà trốn vào nhà có thể tạm thời tránh né tầm mắt chúng nó.

Mặc dù hai người đã chạy về phía cửa hàng, con quái vật đã phát hiện bọn họ kia vẫn không bỏ cuộc.

Nó vẫy đôi cánh khổng lồ đuổi sát theo sao. Trước khi Tống Tân và Trọng Phong vào được cửa hàng, nó từ phía sau phi tới, hất ngã hai người!

Trong lúc hỗn loạn Tống Tân mơ hồ nghe thấy tiếng vải rách. Khi cô ngồi dậy mới nhìn thấy sau lưng Trọng Phong có một vết thương thật dài!

Nhưng đây không phải lúc nói chuyện, Trọng Phong đứng dậy lập tức rút miêu đao, chém con quái vật đang lao về phía họ.

Nhưng sức mạnh của anh đang bị khóa, bây giờ anh đã không còn khả năng một đao chém đôi quái vật nữa.

Cũng may đôi cánh khổng lồ của quái vật kia không có lợi thế ở địa hình nhỏ hẹp trong cửa hàng, giúp Trọng Phong có thể dễ dàng chém trúng nó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện